Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luôn luôn đui mù

Phiên bản Dịch · 2309 chữ

Vương Triều, Giám đốc Trần đối với cậu cũng không tệ lắm nhỉ?

Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết hỏi. Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ bốn người hiện thành cấp dưới thân cận của Diệp Phàm.

Bốn người tuy nói trên người còn có chút tính khí của kẻ giang hồ nhưng người như thế chỉ cần ăn của anh, sẽ tình nguyện chết theo anh, Diệp Phàm ngược lại rất quan tâm đến bọn họ.

- Vâng, sếp Trần quan tâm đến tôi giống đại ca. Ở trước mặt tôi, y không bày ra vẻ lãnh đạo. Đương nhiên, các trường hợp công việc vẫn là quy củ. Y muốn tôi gọi là anh Trần nhưng tôi giả ngu không phản ứng.

Vương Triều vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Ừ, tuy nhiên, cậu cũng thay đổi một chút, nếu Giám đốc Trần thẳng thắn quan tâm đến cậu, ở những chỗ có hai người, cậu gọi y một tiếng anh Trần cũng không thiệt. Cậu nữa, làm người cũng không thể rất cứng nhắc. Có thể có lợi vì sao không cần.

Diệp Phàm dặn dò, nói. Thực ra bởi vì Giám đốc Sở Trần Bố Hòa có quyền chuyển chính thức cuối cùng.

Việc này, cùng Thiết Chiêm Hùng ở Bộ công an có liên hệ nhiều. Trần Bố Hòa có qua có lại mới toại lòng nhau. Biết Vương Triều là tâm phúc của Diệp Phàm.

Cho nên, nếu đã biết Diệp Phàm là anh em kết nghĩa của Thiết Chiêm Hùng thứ trưởng bộ Công an, hiện Lâm Thiên Dân kỳ lạ đã chết, phân lượng của Thiết Chiêm Hùng ở Bộ Công an càng ngày càng nặng.

Quan trọng hơn là đã biết Diệp Phàm là con rể tương lai của nhà họ Kiều. Trần Bố Hòa đã nâng Diệp Phàm lên ngang hàng.

Gần đây tiếng tăm của Diệp Phàm càng tăng lên, trên trán không hiểu sao có cả chữ “Triệu”. Lại ngồi trên ghế Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vị trí quan trọng như vậy. Trần Bố Hòa thậm chí có cảm giác can tâm làm cấp dưới của Diệp Phàm. Bởi vậy, đương nhiên cũng muốn lung lạc Vương Triều, kỳ thực là tỏ vẻ cho Diệp Phàm xem.

- Việc này không giống thế, đời này tôi chỉ gọi anh là đại ca. Những người khác, tôi tuyệt đối không mở miệng, mặc dù là anh gọi anh Thiết, anh Lang nhưng tôi chỉ gọi họ là Thứ trưởng Thiết, Cục trưởng Lang. Hơn nữa, cả Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ cũng suy nghĩ giống nhau. Đại ca, việc này anh không phải quan tâm, đây là suy nghĩ của chính chúng tôi, muốn chúng tôi gọi một tiếng Trần ca, Thiết ca là tuyệt đối không thể.

Giọng Vương Triều cung kính mà kiên quyết.

Biết bốn tên này đầu óc còn dừng tận triều đại nhà Thanh, Diệp Phàm cũng sẽ không nói về việc này nữa, cười nói:

- Tùy các cậu đi, thế nào, gần đây vụ án Quản Nhất Minh điều tra được gì chưa?

- Rất phức tạp, vả lại, đều qua vài chục năm, hiện tại điều tra không hiểu ra sao cả. Hơn nữa, người biết chuyện đều có kiêng kỵ, căn bản không dám nói thật. Vả lại, chúng ta là bí mật điều tra, những người khác càng kiêng kỵ. Không có cách nào, tôi rõ ràng tìm chỗ sơ hở xem có thể thấy gì không.

Vương Triều ngồi thẳng dậy, nói.

- Sơ hở mà cậu nói là có người quyết tâm báo cáo với Quản Nhất Minh.

Diệp Phàm thản nhiên nói, đứng lên mở hai chai rượu hai người mỗi người một lọ, với đĩa đậu thơm mát.

- Y đã biết, không, báo ứng đến

Vương Triều ha hả bật cười.

- Báo ứng, có ý gì?

Diệp Phàm vẻ mặt cứng đờ, nhìn Vương Triều một cái, lạnh lùng hừ nói:

- Có phải lão Quản ra tay với cậu.

- Ừ, ngược lại không cử sát thủ đến giải quyết tôi. Tuy nhiên vài ngay gần đây, tôi thấy hình như có người theo dõi sau lưng tôi. Tuy nhiên, người theo dõi hình như cũng là cao thủ. Tôi chỉ là có cảm giác, không ngờ không thể tìm được người đó.

- Nói vậy người đó theo dõi cậu đến đây có phải không?

Diệp Phàm lạnh giọng cười.

- Tôi không sợ y biết anh có quan hệ với tôi, dù sao lão Quản cũng biết từ trước. Tôi nghĩ, để chúng ta dẫn rắn vào hang thì thế nào?

Vương Triều cười kỳ quái, nhìn diệp phàm, vừa cười vừa nói.

- Người kia đúng là cao thủ, không cao hơn đại ca.

- Quản Nhất Minh thật sự có bản lĩnh, cao thủ như thế cũng có thể mời đến. Chẳng lẽ người này chính là vị cao nhân luôn đứng sau làm rối ở thảm án 88?

Diệp Phàm nói chợt lắc lắc đầu.

Đến gần cửa sổ dùng đôi mắt ưng nhìn một vòng, trở lại sô pha nói:

- Hẳn không có khả năng, cao nhân làm rối chắc chắn là người bên cạnh Lô An Cương, sao có thể là người cảu Quản Nhất Minh. Quản Nhất Minh có hồ đồ cũng không thể tự ra tay với người mình sinh ra Quản Phi, còn có tập đoàn Dương Điền, tôi nghi ngờ ông chủ chân chính phía sau màn là Quản Nhất Minh.

- Việc này tạm thời không rõ ràng lắm, bắt y chúng ta bí mật thẩm vấn sẽ rõ ràng. Có phân cân thác cốt thủ, người làm bằng sắt chúng ta cũng làm y hóa thành bùn

Vương Triều chợt cười nhạt, nhập một ngụm rượu.

- Tuy nhiên, cậu cũng phải chú ý. Người này theo dõi cậu, có thể làm cho cậu không tìm ra, tôi nghĩ, sẽ không phải là một người. Nếu y thật sự muốn làm gì, thì thật sự không phòng được.

Diệp Phàm nhíu mày.

- Không có việc gì, đầu đã đầy sẹo, muốn lấy đầu của tôi phải có năng lượng mới được. Trên đời này, cũng tìm không ra nhiều người như vậy.

Vương Triều nhướng mày, rất kiêu ngạo.

- Ừ, trước tiên bắt người này rồi nói sau. Nói vậy nhưng cao nhân như vậy cũng không dễ tìm. Quản Nhất Minh muốn tìm một người cũng không dễ. Chúng ta để y ngậm bồ hòn rồi nói sau.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc tối đen như mực.

- Tôi nghĩ ngược lại không có chuyện này. Quản Nhất Minh ra tay với tôi còn vì một việc khác. Tôi được chuyển đến Sở Công an, Giám đốc Trần liền chuyển nguyên đội trưởng Hà Ý Công đến trung đoàn trị an.

Người này đương nhiên đối với tôi ghi hận trong lòng, tuy nhiên, tôi cũng không sợ y. Hơn nữa, y biết sếp Trần quan tâm đến tôi, cho nên, đương nhiên bên ngoài thì khách khí đối với tôi. Nhưng tôi đã chuẩn bị bất cứ lúc nào tiếp chiêu.

Huống chi, sếp Trần đầu tiên giao quyền đội trưởng trung đoàn, sau một thời gian chuẩn bị quyết định chính thức cho tôi, báo cáo đã đưa đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Tuy nhiên, không lâu sau báo cáo lại trở về, nói là Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không thông qua. Trần Thính có chút căm tức, ngành công an tuy nói là hai bên cùng quản lý là nói như vậy, Sở công an đề bạt cán bộ của mình, chỉ cần lãnh đạo Sở Công an tỉnh gật đầu.

Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bình thường chỉ là thủ tục, sẽ không hỏi đến việc này. Nhưng bổ nhiệm tôi bị Ban Tổ chức cán bộ trả về, sếp Trần cho rằng là do y không kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an.

Còn cảm thán nói phân lượng của chính mình không đủ, vẫn nghĩ cách đến Ban Tổ chức cán bộ khơi thông. Người ta nói sếp Trần mới biết, việc này là do Phó Bí thư Quản tự mình quyết định. Sau khi biết sắc mặt của sếp Trần tất nhiên không thể nào đẹp.

Lúc này đi tìm Bí thư Đảng ủy Công an Dương Chí Xa. Muốn đề cử tôi, nhờ Bí thư Dương ra mặt nói với Ban Tổ chức cán bộ.

Tuy nhiên, Bí thư Dương gặp nạn, cuối cùng chính là đẩy. Hơn nữa đẩy đi đến hiện tại

Vương Triều nói đến đây, nhìn Diệp Phàm không ngờ cười nói:

- Tôi biết Quản Nhất Minh tuyệt đối không thể thông qua việc bổ nhiệm tôi, mấy ngày trước lại sơ hở, xem chừng lão già kia hiện tại hận tôi tận xương.

- Hừ, lão già này, y vì tôi mà tới. Cậu chỉ là vật hi sinh.

Diệp phàm hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm rượu nói:

- Đừng nóng vội, chuyện lão Quản chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết. Một chức vụ cấp Phòng giải quyết không được làm Phó trưởng ban như bố thì về nhà bán khoai lang đi vậy.

- Tôi không sao cả.

Vương Triều lắc đầu, kỳ thật, trong lòng vẫn khó có thể tiêu tan. Từ khi rời nhà họ Đỗ ở Phổ Hải, Vương Triều thật ra chân chính tiếp nhận thân phận cán bộ chính phủ, cũng nếm mùi chức vụ cấp bậc.

Hơn nữa, bốn người Vương Triều từ nhà họ Đỗ đi ra, mỗi người có hơn mười triệu, cũng đủ tiêu cả đời. Khi tiền không còn là vấn đề thì quyền lực chính là điều họ quan tâm. Bọn họ đương nhiên cảm kích những gì Diệp Phàm mang đến cho bọn họ. Đương nhiên, nhân cách của Diệp Phàm mới là điều mà họ tin tưởng nhất.

Không lâu, không ngờ nhận được điện thoại của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn xây dựng mới Tập đoàn Bàn Đế, Đổng Oanh Oanh, nói là đang ở khách sạn Shangri – la.

Diệp Phàm nghe xong, trong lòng nóng lên, đã lâu không làm việc kia, vả lại , thân thể này, thật sự có khát vọng.

Trong mắt lập tức hiện ra thân thế trắng ngọc ngà của Đổng Oanh Oanh, nói không thích, trừ khi là thái giám.

- Vương Triều, cậu cứ đi ra ngoài bình thường, tôi đi sau theo dõi xem ai lớn mật theo dõi cậu.

Diệp Phàm đứng lên.

Vương Triều mở cửa đi ra.

Diệp Phàm cẩn thận theo ra ngoài, hơn nữa, giống như đạo tặc xuống bằng đường ống nước.

Kỳ lạ chính là người này thật sự xảo quyệt, Diệp Phàm mở đôi mắt ưng thăm dò xung quanh, thật sự cẩn thận cũng không cảm thấy được người này tồn tại, chính là không thể xác định được mục tiêu.

Diệp Phàm ngồi trong xe đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể dẫn cao nhân đến, ánh mắt hoảng hốt phát hiện trước mặt có lá cờ lay động, theo phản xạ có điều kiện phanh két xe dừng lại, đến phía trước xem xét, có vài xe cảnh sát ngăn lại. Hơn nữa, xe không ngờ vừa đụng vào bên cạnh quần một người cảnh sát, thiếu chút nữa là đâm lên.

- Làm gì?

Trong lòng Diệp Phàm có chút tức giận, thấy Vương Triều cách mình càng ngày càng xa, mà cao thủ theo dõi Vương Triều vẫn nhất thời không xuất hiện, tất nhiên tức giận. Bước xuống xe, quát lên.

- Mẹ nó, dám quát bố, chán sống có phải không?

Người cảnh sát tức giận hơn nữa. Vẫn là hai thanh tra cảnh sát, loảng xoảng một tiếng, đá vào cửa xe, quay ra sau quát:

- Mấy anh, lên đây một chút.

Kỳ thật , không đợi người này nói, vài cảnh sát xông tới. Đá loảng xoảng vào xe Diệp Phàm, còn kéo cửa xe.

Điệu bộ kia, xem chừng là muốn vây ẩu. Diệp Phàm vừa thấy còn gì nữa, sợ mất thời gian. Hơn nữa, thận phận không lộ được cho nên, cửa bị hắn mở ra, đá một cước vào, một cảnh sát bị hắn đá lui đến ba thước đến lan can bên đường.

- Mẹ nó, còn dám đánh cảnh sát

Lúc này một cảnh sát ngồi trên ghế cách đó không xa, cùng là thanh tra cảnh sát, chắc là lãnh đạo nên tính tình cũng khá cứng nhắc. Bước vài bước đến chỗ Diệp Phàm. Ra lệnh một tiếng, bốn cảnh sát và y đều rút côn cảnh sát, nhằm vào người Diệp Phàm.

- Các anh ở bộ phận nào, lãnh đạo đâu?

Diệp Phàm giọng điệu nghiêm túc, lui một bước hừ nói. Trước khi ra tay Diệp Phàm vẫn muốn hỏi trước.

- Mày quản cái con khỉ gì, đánh rồi nói sau, dám đánh cảnh sát hình sự chúng ta

Tên kiêu ngạo cầm cờ ngông cuồng quát, thấy người lãnh đạo không phản đối, mấy cảnh sát cầm côn tiến đến.

- Bịch bịch.

Chân tay Diệp Phàm nhanh chóng xuất động vài cái.

Một trận âm thanh hỗn độn vang lên, lập tức mấy người cảnh sát kiêu ngạo ngã xuống. Một người cao chừng một mét tám, khá đẹp trai và phong độ, giống như lãnh đạo thanh tra cảnh sát đến trước mặt Diệp Phàm hừ nói:

- Hay xưng tên ra!

- Thằng nhóc, anh ấy là đội trưởng trung đoàn cảnh sát hình sự của Sở công an chúng tôi, mày cực kỳ đen đủi.

Một cảnh sát nằm dưới đất quát.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.