Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật ngốc.

Phiên bản Dịch · 2218 chữ

Đây là người yếu gặp người mạnh tâm phục khẩu phục, tuy nhiên, đưa mắt nhìn thằng nhóc này nghĩ Diệp Phàm đã cao thủ bát đẳng, một tia sát khí trong nháy măt tiêu tan hết.

Tuy nói là mình là thất đẳng đỉnh bậc, nhưng bát đẳng là một cửa khác, một cánh cửa lớn, 20 người thất đẳng, trong cao thủ chỉ có một bàn tay người luyện võ có thể đột phá thăng cấp bát đẳng.

Thất đẳng đỉnh bậc so với bát đẳng hình như còn kém một tầng nhưng thực lực tăng gập bội lần, không phải thêm một trình đơn giản như vậy.

- Ừ, các cậu đứng lên.

Diệp Phàm thản nhiên nhìn bốn người một cái lại nhìn Đỗ Cử văn nói:

- Về sau bọn họ là người của nhà nước, từ nay về sau mọi ân oán cũng vậy, bốn người họ không liên quan đến nhà họ Đỗ, vừa rồi Tiền bối Chung cũng đã nói qua. Tuy nhiên, trước khi đi tôi hi vọng ông có thể thực hiện lời hứa của mình.

- Lấy đi…

Đỗ Cử Văn biết Diệp Phàm nói chính là mình vừa đồng ý cho mỗi người mười triệu để lo chuyện gia đình, mà Đỗ Tử Nguyệt cũng thản nhiên cười đưa chi phiếu ra trước, cũng là mỗi người mười triệu.

Tuy nhiên mấy người Vương Triều nhìn Diệp Phàm không dám nhận.

- Nhận lấy, đây là các cậu nên được, nhiều năm như vậy các cậu cũng vì nhà họ Đỗ tốn nhiều sức lực, không ghi lại. Tiền sẽ hữu dụng, mua nhà mua xe sống đều cần tiền.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Cảm ơn Diệp tiên sinh.

Bốn người xoay người đều tự nhận chi phiếu.

Vừa mới ra khỏi sân nhà họ Đỗ, cơ thể Diệp Phàm mềm nhũn ra lập tức quỵ ngã xuống.

- Trần Quân, đỡ tôi vào xe,

Diệp Phàm nói.

Thật ra, Diệp Phàm biết mình không phải đột phá lên bát đẳng, vừa rồi phun ra máu kia cũng chỉ là lợi dụng sự mén hóa âm mí thuật đem máu lên khoang miệng phun ra ngoài.

Nhìn như vậy có mười phần dọa người, thực ra rất phí nội lực. Ngoài ra Diệp Phàm tiếp bốn chưởng của Chung A Cô đã bị nội thương từ trước, vừa rồi chỉ là gắng gượng nếu không, đã sớm ngã xuống.

- Không việc gì chứ Diệp Phàm?

Cố Toàn vẻ mặt ân cần, rất lo lắng, mấy người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ cũng xông tới.

- Lái xe!

Diệp Phàm hừ nói, đó là chiếc xe nhỏ, mọi người đều vào xe, Trần Quân đặt biệt đem Diệp Phàm ra sau để nằm đó.

- Đến máy bay của căn cứ, trực tiếp đến Tổng bệnh viện Bắc Kinh.

Cố Toàn nói.

Lần này Diệp Phàm chịu nội thương nghiêm trọng hơn so với lần trước, bởi vì kiên quyết chịu chưởng, cho nên, ước chừng phải nghỉ ngơi nửa tháng, khi khôi phục đã là đầu tháng tư, Diệp Phàm sốt ruột.

Từ tháng hai đến Ngư Đồng nhận chức, hứa sáu tháng cuối năm phá án đã mất hai tháng, thời gian cho mình không còn nhiều, chỉ có bốn tháng, bốn tháng để phá vụ thảm án 88 Ngư Đồng, trong lòng Diệp Phàm thiếu tự tin.

Chẳng lẽ phải cởi bỏ trang phục cảnh sát rời khỏi Ngư Đồng, đây không phải tính cách của Diệp Phàm.

Bốn người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ và Đỗ Phong đều đến bộ phận huấn luyện đặc biệt của Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, bản lĩnh lớn, học cũng nhanh, mới nửa tháng trên cơ bản đều đã hoàn thành.

Vui nhất chính là Trấn Đông Hải. không mất gì lập tức có năm cao thủ. Chính Lang Phá Thiên cũng ghen tị, vẫn ve vãn bên cạnh Trấn Đông Hải, yêu cầu đem Đỗ Phong và Vương Triều Mã Hán đến tổ vệ sĩ Trung Nam Hải, tăng cường công tác bảo vệ, chính anh ta sẽ thoải mái rất nhiều.

Tuy nhiên, Trấn Đông Hải có tính toán khác, Đỗ Phong là thất đẳng cao thủ trình tự thứ hai, đương nhiên phải ở lại tổng bộ tổ đặc nhiệm A, làm sao đòi hỏi anh ấy đi chỗ nào. Phạm vi quan tâm cũng khá lớn, đương nhiên sẽ không tha đoàn cảnh vệ Trung ương.

Mà Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ cũng muốn ở lại cạnh Diệp Phàm, không muốn đi chỗ khác. Lang Phá Thiên tất nhiên tự mình làm thuyết khách, tuy nhiên bốn người họ thái độ kiên quyết. Trấn Đông Hải cũng đồng ý để Lang Phá Thiên chọn hai người mạnh đến Trung Nam Hải.

Tuy nhiên, Lang Phá Thiên ra mặt cũng không có kết quả. Bốn người kiên quyết muốn đi theo Diệp Phàm, mà Diệp Phàm lại làm việc trong chính quyền, chính quyền thì không cần những cao thủ như Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ. Như vậy, ở chính quyền là lãng phí, cho nên việc này rất khó xử lý.

Lang Phá Thiên nói không thay đổi được mấy người Vương Triều. Rõ ràng lại nói lại nhờ Diệp Phàm, hai ngày cắm rễ ở phòng bệnh của Diệp Phàm, ý không cần nói cũng biết.

Diệp Phàm cũng có chỗ khó, chuyện Tổ đặc nhiệm A phức tạp, không thể để bốn người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ đều ở lại. Cuối cùng phải nghĩ ra biện pháp giải quyết nhưng thật ra là ý của Lý Khiếu Phong:

- Hay là thế này, căn cứ Ngư Đồng khá quan trọng, là một trong những mục tiêu quan trọng của Tổ đặc nhiệm A.

Bên đó mới có hai thành viên chính thức quá ít, vốn đã nghĩ phải có thêm hai người, tôi nghĩ thế này, đưa hai người về tổ vệ sĩ Trung Nam Hải, để làm tăng thực lực đoàn cảnh vệ trung ương.

Triệu Hổ và Trương Long gia nhập đoàn cảnh vệ, dưới sự quản lý của Lang Phá Thiên. Vương Triều và Mã Hán hai người đều đạt đến ngũ đẳng cao thủ, đến căn cứ Hùng Sơn ở Ngư Đồng. Diệp Phàm cũng ở Ngư Đồng, Vương Triều Mã Hán bất cứ lúc nào cũng có thể nghe lệnh của hắn.

- Ý này không tồi,

Trấn Đông Hải cười gật gật đầu.

- Cũng đúng, cứ quyết định như vậy đi.

Diệp Phàm cũng gật gật đầu, không thể không nể Lang Phá Thiên nhiều. Lão Lang lập tức có ba cao thủ trong lòng đương nhiên rất vui. Tuy nói Vương Triều Mã Hán hơn nhưng Trương Long Triệu Hổ thực lực cũng không tồi.

Cũng không nói gì nữa, việc này cứ quyết định như vậy, mà việc phá án của Diệp Phàm, Vương Triều Mã Hán ở Ngư Đồng cũng rất tiện cho hắn bất cứ lúc nào gọi họ hỗ trợ điều tra. Cảm thấy đề nghị của lão Lý cũng rất được, đương nhiên cũng sẽ không phản đối.

Đương nhiên, Trấn Đông Hải đồng ý điều kiện của Diệp Phàm. Trực tiếp lấy năm mươi triệu qua Thiết Chiêm Hùng phụ trách đến Cục công an thành phố Ngư Đồng.

Vì tăng cường lực lượng cho Cục công an thành phố Ngư Đồng, Diệp Phàm yêu cầu đưa Vương Triều đến Cục công an Ngư Đồng, sau khi phá xong thảm án 88 sẽ trả lại Tổ đặc nhiệm A.

Trấn Đông Hải suy nghĩ mãi sau cũng đồng ý, bên đó thủ tục chắc không phiền toái, Thiết Chiêm Hùng vừa ra tay, Vương Triều lập tức thành Phó cục trưởng một phòng điều tra của Bộ, được điều đến thành phố Ngư Đồng tạm giữ chức Phó cục trưởng, cũng là cấp phó cục.

Đương nhiên, vì sợ quân ủy có người nói ra nói vào, nói tổ đặc nhiệm A can thiệp chuyện địa phương, cho nên Vương Triều tạm thời chưa có trong danh sách Tổ đặc nhiệm A mà trực tiếp đến Bộ công an, cũng hợp với quy định bí mật.

Mà con trai của Quân đoàn trưởng tập đoàn quân thứ năm Lỗ Đào Thiên Lỗ Đông Phong vốn là Trưởng phòng cảnh sát hình sự tỉnh Việt Đông, Diệp Phàm đồng ý cho anh ta đến thành phố Ngư Đồng, đương nhiêu việc này cũng là công việc.

Cho nên, ngày 5 tháng 4 năm 1999 mấy người Diệp Phàm trực tiếp từ Bắc Kinh đến thành phố Thủy Châu của Nam Phúc, Diệp Phàm đến thăm Trần Khiếu Thiên, thấy thương thế của ông ta khôi phục khá, có thể đi lại chậm rãi trong sâu, Diệp Phàm lại kiểm tra cho ông ta sau đó châm cứu, cứ tiếp tục thế này sẽ khôi phục nhanh hơn.

Sau khi chuẩn bị nhanh mọi thứ đang chuẩn bị đi thăm Tề Chấn Đào, nhưng thấy bóng dáng quen thuộc trong sân.

- Sẽ không phải là Kiều Viên Viên chứ?

Cậu ta nghi ngờ trong lòng, không phải nghe nói cô đến đại học Trung Sơn làm giáo sư, sao có thể đến Thủy Châu. Cậu ta nheo mắt không thể tin được

- Trong mắt có hạt cát à ? Để em thổi cho.

Kiều Viên Viên mỉm cười, duyên dáng đi đến.

- Thật đúng là em, tôi còn tưởng rằng…

Diệp Phàm nói, nói chưa hết đã bị Kiều Viên Viên ngắt lời :

- Nghĩ em là cô bé họ Phượng đúng không ? Anh vẫn nhớ mãi cô ấy đúng không ?

- Không phải, em không phải đến đại học Trung Sơn sao ? Cho nên, không nghĩ là em.

Diệp Phàm bật cười ha hả, vội vàng nói sang chuyện khác, chỉ sợ nhắc đến Phượng Khuynh Thành Kiều Viên Viên lại hiểu sai.

Là ai trong chuyện này khó có thể rộng lượng, đương nhiên, bao gồm cả đàn ông lợi hại hơn.

- Em đến thăm Tử Y, cũng không biết cô không tốt lắm.

Kiều Viên Viên cười nói.

- Chị dâu tốt lắm.

Diệp Tử Y trong nhà cười nói, là có ý nhận đây là chị dâu tương lai.

Lần trước ở Bắc Kinh vì ngăn cản Diệp Phàm đến nhà họ Cố, Kiều Viên Viên còn bị Diệp Phàm tát một cái, ngã xuống đất, Kiều Viên Viên có thể xả thân vì Diệp Phàm đã làm cảm động nhà họ Diệp.

Việc này qua đi cha mẹ Diệp Phàm rất thích Viên Viên, vẫn lải nhải có thể làm vợ Diệp Phàm thì tốt rồi, lỗ tai Diệp Phàm nghe đến nhàm.

Viên Viên tất nhiên đắc ý trong lòng, việc này được hai người lớn nhà họ Diệp gật đầu, cơ hội để mình đến nhà họ Diệp rất lớn.

Tuy nhiên, Kiều Viên Viên cũng biết, Diệp Phàm còn trẻ, nghĩ đến việc kết hôn còn phải ba bốn năm nữa, mà Kiều Viên Viên lại biết, Diệp Phàm không được nhà họ Kiều đồng ý, thậm chí đến bây giờ còn chưa từng đến nhà họ Kiều.

Lần trước cô đã ý tứ có thể mời Diệp Phàm đến nhà chơi, tuy nhiên cha cô Kiều Viễn Sơn không hé răng, Kiều Viên Viên có chút khổ sở trong lòng, đành lòng từ từ sẽ đến.

Kiều Viên Viên cũng biết rõ, cha hiện nay đã quan tâm đến hôn sự của anh trai, nếu hôn sự của anh trai chưa được quyết định, mình chưa thể có quyết định gì. Hơn nữa Diệp Phàm muốn có được sự tán thành của nhà họ Kiều, phải cố gắng hơn mới được.

Nói như anh cả Kiều Báo Quốc, hình như có ác ý với Diệp Phàm, cho nên, Kiều Viên Viên muốn để Diệp Phàm đến Việt Châu, tạo quan hệ tốt với Kiều Báo Quốc.

Nếu có thể để hắn thành bạn tốt của anh cả, anh cả có thể giúp mình một phen, ít nhất, anh ấy cũng không phải đối Diệp Phàm.

Đương nhiên Kiều Viên Viên cũng biết, Diệp Phàm rất kiêu ngạo, với thân phận phó soái Tổ đặc nhiệm A, hắn thật sự có thể cao ngạo.

Tuy nhiên, thân phận này không thể công khai, không thể thể hiện với nhà họ Kiều. Trong lòng Kiều Viên Viên khá buồn rầu, nhưng không có cách nào. Vừa phải làm tốt quan hệ với anh trai, lại không thể làm tổn thương lòng tự trọng của Diệp Phàm, hai bên đều phải cân bằng, Kiều Viên Viên đau hết đầu.

- Mau thổi đi, hạt cát ở trong mắt khá khó chịu, không mở ra được.

Diệp Phàm giật mình, rõ ràng tương kế tựu kế, có thể để con gái thổi cũng tốt.

Tuy nhiên, Kiều Viên Viên cũng đỏ mặt, giúp hắn thổi vài cái, Diệp Phàm vẫn nói không ra. Đương nhiên không ra vì trong mắt hắn không có gì.

Lúc này Diệp Tử Y cũng đùa, cười nói:

- Ngốc quá, chị dâu, dùng môi không phải là ra sao?

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.