Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

: Bị hại.

Phiên bản Dịch · 2305 chữ

Cái này, cô quyết không thể nhẫn nhin được. Bình thường, người phụ nữ này có Hà Trấn Nam chống, ở Ngư Đồng có thể nói muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, ai mà lại không nịnh bợ đại thần tài này. Biết cô có quan hệ bất chính với Hà Trấn Nam, đám thương nhân càng cung phụng cô như nữ hoàng.

Không thể tưởng tượng được giờ lại bị Diệp Phàm chỉnh cho thê thảm như thế, đúng là chẳng còn biết giấu mặt vào đâu.

- Mẹ, sao mẹ lại trốn ở đây mà khóc?

Đổng Oanh Oanh thức giấc, nghe thấy tiếng khóc bị đè nén, chẳng lẽ là gạp ma, Đổng Oanh Oanh nghĩ thầm trong lòng, day day mắt trong chốc lát, cảm thấy hình như là truyền từ trong phòng vệ sinh nhà mình, mơ có ánh đèn chiếu ra.

Lắng nghe lần nữa, cảm thấy càng lúc càng giống giọng của mẹ Mai Hồng, vì thế nhẹ nhàng bước đến, nhìn qua khe cửa, thấy mẹ cả người chẳng mặc gì, đang dùng khăn che miệng khóc.

Đổng Oanh Oanh nhớ rõ, mẹ mình là người đoan chính, lạc quan. Trước kia khi cha cô còn sống khi nào cũng nở nụ cười.

Ngay cả hôm nhận được tin ba chết trong tù bà cũng chẳng hề khóc. Còn dùng chính đôi vai của mình gánh lấy trọng trách nặng nền vực dậy tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô.

- Không… không có gì, mẹ đột nhiên nhớ đến ba con, cho nên, không có gì, đánh thức con rồi.

Mẹ Mai Hồng lau nước mắt, dùng khăn tắm trùm lấy cơ thể mê người rồi về giường.

Tuy nhiên, Đổng Oanh Oanh cũng đã đuổi theo, nằm trong lòng mẹ, lẩm bẩm nói:

- Mẹ, mẹ đừng coi con là con nít nữa, năm nay con đã 19 rồi, lớn rồi mà.

- Mẹ biết, Oanh Oanh của chúng ta lớn rồi. Mau về ngủ đi, mẹ không sao đâu.

Mai Hồng vỗ vỗ vai con gái cưng của mình.

- Mẹ, mẹ có chuyện giấu con.

Một lúc lâu sau, Đổng Oanh Oanh nói ra câu này, cặp mắt phượng nhìn chằm chằm vào mẹ, dường như muốn nhìn thấu bà.

- Không… không có, mẹ có chuyện gì chứ, có lẽ gần đây công ty có nhiều chuyện phiền lòng nên mới mệt mỏi.

Ánh mắt Mai Hồng hơi mất tự nhiên. Đổng Oanh Oanh dĩ nhiên là thấy được, truy vấn nói:

- Mẹ, mẹ thực sự không nói cho con sao, con chịu được mà.

- Thực sự không có gì, con đừng nghĩ lung tung.

Mai Hồng khôi phục bình tĩnh, nói.

- Mẹ nói dối, cho rằng con không biết, mấy ngày nay, mẹ luôn hỏi thăm tình hình Diệp Phàm, ngay cả chuyện đời sống cũng hỏi thăm.

Hôm đó hắn bán đấu giá tượng đồng, mẹ cũng yên lặng đứng trong đám người. Hơn nữa, thấy tượng đồng bán không được, mẹ còn chuẩn bị một tấm chi phiếu ba triệu.

Cái này, còn nghĩ rằng con không biết. Có phải là mẹ coi trọng hắn, một công tử bột, hắn mới bao nhiêu, muốn làm cha dượng con à, không thể nào, con chắc chắn không đồng ý. Một thằng nít ranh, hừ!

Đổng Oanh Oanh đột nhiên hét lớn, phẫn nộ chỉ vào mẹ hét lên.

- Oanh Oanh, con nghe mẹ nói đã, không có chuyện đó đâu.

Mặt Mai Hồng trầm xuống, lo lắng đến mức chảy nước mắt, liếc nhìn con gái, nói:

- Hắn chỉ đáng tuổi anh con, làm sao mà mẹ xem trọng hắn được, đầu óc con đừng nghĩ ngợi lung tung.

- Không thể nào, thật sự mẹ đã coi trọng hắn. Buổi tối hôm đó, con chính mắt thấy mẹ yên lặng đứng trước cửa sân xa hắn lặng lẽ nhìn, đứng khoảng ba tiếng, còn nghĩ là con không biết, mẹ đứng ở dưới gốc cây đại thụ kia.

Đổng Oanh Oanh không chịu buông tha mẹ.

- Con… con theo dõi mẹ?

Mai Hồng tức giận đến nỗi toàn thân run lên, khăn tắm đã rớt xuống sàn nhà, lộ ra bộ ngực tròn cao ngất.

- Con mặc kệ, nếu mẹ dám sống phóng đãng với hắn, con sẽ chết cho mẹ xem, hừ, con nói được là làm được.

Đổng Oanh Oanh hai mắt đỏ hoe, khóc lóc về phòng trùm chăn không để ý đến ai.

Một tiếng sau, nghe thấy tiếng bước chân.

- Oanh Oanh, con lớn rồi. Có một số việc cũng nên đẻ cho con bước, nhưng, con phải đồng ý với mẹ là sẽ giữ được bí mật, bằng không sẽ rước lấy họa sát thân đó.

Mai Hồng vuốt tóc Đổng Oanh Oanh, vẻ mặt bị thương, nói.

- Mẹ, mẹ nói đi, con sẽ nghi nhớ trong lòng.

Đổng Oanh Oanh lúc này vô cùng bình tĩnh, nhìn mẹ chằm chằm nói, hai mí mắt hơi nhấp nháy.

- Ba con là bị người ta hại chết.

Mai Hồng nói ra một câu, Đổng Oanh Oanh lập tức chấn động. Mở to mắt thực sự là khó có thể tiếp nhận.

- Tình hình cụ thể mẹ cũng không rõ lắm, nhưng gần đây, mẹ có cảm giác có người ngầm mưu mô.

Con xem, công ty chúng ta hiện nay vốn khó lưu chuyển, mấy trăm căn hộ bị bỏ không. Nếu không bán được thì khó mà vượt qua được.

Ngân hàng đã mấy lần thúc giục, Giám đốc ngân hàng Thôi trước kia đối xử với ba con rất tốt, xưng anh xưng em. Nhưng, trước khác nay khác, hiện đã mấy lần thúc giục rồi.

Bọn họ đưa thông điệp cuối cùng, nếu trong một tháng vẫn chưa trả, bọn họ sẽ khởi tố công ty chúng ta.

Đến lúc đó, những căn nhà kia đều bị bán đấu giá, công ty của chúng ta sẽ bị lỗ. Haizz, khoảng thời gian này, mẹ trong lúc vô ý đã lật lại những di vật của ba con.

Thấy được một dấu hiệu hình mũi tên quen thuộc. Trong lòng mẹ lúc đó rất đau xót đi xem chỗ đó, nào ngờ phát hiện được bí mật kinh thiên, ba con giấu trong đó một quyển nhật ký.

Bên trong nói gần đây có người xuống tay, muốn thâu tóm tập đoàn chúng ta, chủ yếu nhất là muốn chúng ta rời khỏi khu mỏ…

Mai Hồng vẻ mặt ngưng trọng, nói.

- Vậy phải làm sao?

Đổng Oanh Oanh hỏi.

- Mẹ quyết định, ngày mai con rời khỏi thành phố Ngư Đồng, đến Bắc Kinh ở nhờ nhà cô con một thời gian.

Sau này không cần liên lạc với mẹ, nếu phải liên lạc thì để mẹ liên lạc với con. Mẹ tại sao luôn hỏi thăm về Diệp Phàm, vì mẹ phát hiện người này rất đặc biệt.

Con thấy không, hắn còn rất trẻ. Mẹ đã hỏi thăm rõ, hắn mới 23 tuổi đã làm quan lớn cấp Phó giám đốc sở.

Gia thế của người này chắc chắn rất thâm hậu. Hơn nữa, ngay cả tượng đồng mà hắn cũng dám đem bán, thì có chuyện gì mà hắn không dám làm.

Huống chi, hắn đã nói nội trong nửa năm sẽ phá án, mẹ vẫn nghi ngờ, cái chết của ba con có phải liên quan đến thảm án tối hôm đó.

Mai Hồng vẻ mặt kiên định, nói.

- Mẹ, mẹ không đi, con cũng không đi, có chết chúng ta cùng chết.

Đổng Oanh Oanh hừ giọng nói, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia kiên quyết.

- Đi thì chắc chắn phải đi, nhưng, mẹ muốn làm rõ chuyện này, thù ba con không thể không báo. Vì Đổng gia chúng ta, mẹ chẳng sá gì. Chỉ cần Diệp Phàm có thể điều tra rõ sự thật, báo thù cho ba con. Hắn muốn gì mẹ cũng cho, dù là toàn bộ tài sản mẹ cũng đưa, còn nữa, nếu như hắn muốn, thân mẹ đây cũng chẳng cần quan tâm.

Mai Hồng miệng nói xong, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

- Mẹ, mẹ không thể.

Đổng Oanh Oanh khóc, trong phòng truyền ra tiếng khóc thê lương của hai mẹ con.

Đêm khuya, từ sông Áp Tử trở về nơi ở, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện dưới chân tường căn phòng có mấy bóng người.

Vì thành phố Ngư Đồng có tiền, nên mỗi Ủy viên thường vụ thành ủy đều được phân một tòa nhà riêng ba tầng, xung quanh đều là cây cối che lấp, cảnh tương đối đẹp.

- Là ai?

Diệp Phàm lạnh giọng nói, đôi mắt ưng phát hiện hình như là phụ nữ.

- Hahaha, hihihihi, lalala…

Miệng người phụ nữ kia nhỏ giọng kêu gào bậy bạ, sau đó cả người xoay vào chân tường nằm ngủ, hình như là đang nói mớ.

Diệp Phàm trở lại phòng tìm đèn pin, cẩn thận quan sát một lúc, trong đầu lóe lên một bóng dáng, đó chính là gia đình Lý Đinh Ngư có bốn người chết ba ở khu dân cư Trung Đông Hà trong thảm án 88, người duy nhất sống sót là con gái ông ta Lý Nguyệt.

Nghe nói Lý Nguyệt là công an, nhưng sau đó bị điên, ngay cả phân heo cũng ăn, tối thì căn bản đều ngủ với mấy tên ăn mày.

Không thể ngờ được đêm nay cô ấy lại ngủ ở chân tường nhà mình. Nên biết bên ngoài có bảo vệ cổng, Lý Nguyệt chắc chắn là trèo tường vào. Nghĩ cô từng là cảnh sát, có thể trèo tường cũng chẳng tính là gì.

Nhưng, giờ đã là cuối năm, mùa đông rồi, Diệp Phàm cũng không muốn Lý Nguyệt lại chết vì lạnh ở ngay cạnh nhà mình, huống chi, Lý Nguyệt cũng thật đáng thương, tuy nói cô điên rồi. Nhưng, một cô nàng điên, cũng không dễ xử lý.

Diệp Phàm nhẹ nhàng lắc lắc, thấy Lý Nguyệt chẳng nhúc nhích, trong lòng đột nhiên khẽ động, đột nhớ đến một câu chuyện quân sự thời cổ đại Tôn Tẫn giả điên trốn về nước.

Vì thế càng lắc mạnh thêm vài cái, Lý Nguyệt quả nhiên ngủ rồi, nhưng, vẫn vẫn cứ y y a a chẳng thèm nhìn Diệp Phàm cứ dựa vào chân tường ngủ.

Tuy nhiên, Lý Nguyệt dù nói vô cùng mơ màng, nhưng, dưới đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn phát hiện ra được một số chuyện dị thường, chẳng hạn như, ánh mắt Lý Nguyệt dường như lóe lên trong đem đen, người thường khó phát hiện, nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn phát hiện ra.

“Chẳng lẽ cô ta cũng giả điên…” Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, trở về phòng cầm một chiếc chăn bông dày nhất trên giường đem đến nhẹ nhàng đắp lên người Lý Nguyệt đang dựa vào chân tường, bản thân mình cũng bước lên lầu.Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, trở về phòng cầm một chiếc chăn bông dày nhất trên giường đem đến nhẹ nhàng đắp lên người Lý Nguyệt đang dựa vào chân tường, bản thân mình cũng bước lên lầu.

Diệp Phàm đang thử Lý Nguyệt, nếu như Lý Nguyệt không điên, chắc hẳn cô ấy đang thử mình. Trước khi chưa giành được sự tin tưởng của Lý Nguyệt, Diệp Phàm quyết định phải quan sát Lý Nguyệt.

Trở về phòng, Diệp Phàm gọi điện cho Trần Quân, dĩ nhiên sắp sếp y đến giám sát Lý Nguyệt. Trần Quân không có ý kiến gì, suốt đêm chạy đến.

Sáng hôm sau, Diệp Phàm vừa thức giấc, đến chân tường xem thử, chẳng thấy bóng dáng Lý Nguyệt đâu. Nhưng, cái chăn mà hắn đắp cho cô đã bị nhào nặn thành một đống trên mặt đất.

Hơn nữa, Diệp Phàm thấy buồn nôn, phảng phất mùi gì đó, hình như Lý Nguyệt coi chiếc chăn của mình như băng vệ sinh, cho nên đã tiểu ở trong chăn. Diệp Phàm bèn thu dọn lại, muốn xem thử tối nay Lý Nguyệt có tới ngủ nữa không.

Trước mắt vụ án vẫn chưa rõ đầu đuôi, Lý Nguyệt người may mắn sống sót này chính là đầu mối để phá án, Diệp Phàm đang chờ đợi.

Tết đến, Diệp Phàm không định hôm nay về nhà. Vì chuyện của Đỗ gia ở thành phố Phổ Hải đã bị Trấn Đông Hải thúc giục mấy lần rồi.

Chuyện của Đỗ Phong không giải quyết thì anh ta vẫn bị giam lỏng, đôi mắt Trấn Đông Hải đang trông ngóng cao thủ thất đẳng chưa được dùng cho Tổ đặc nhiệm A này, xem ra thì đã gấp lắm rồi, chuyện này Đỗ Phong người ta đã quyết rồi, không phải Diệp Phàm đích thân xử lý thì không được.

Cho nên, Trấn Đông Hải mới gấp gáp, ép Diệp Phàm tết này phải đi xử lý cho xong. Hơn nữa còn đồng ý cho hắn tùy ý điều khiển tất cả binh lính của Tổ đặc nhiệm A, muốn gọi ai cũng đều sẽ phục tùng vô điều kiện.

Diệp Phàm chỉ có thể thở dài trách số mình trời sinh đã số khổ, dường như từ sau khi tốt nghiệp đến giờ chả có năm nào mà được đón tết yên ổn cả.

Sáng 30, Trần Quân tới Ngư Đồng, bên người còn mang theo cả một thanh niên trẻ tuổi. Chỗ gặp mặt cũng không phải nơi Diệp Phàm ở, phàm việc gì cũng cẩn thận, Diệp Phàm đoán có người đang chăm chú nhìn mình. Bết kể có hay không, cẩn thận cũng không thừa.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.