Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ đoạn của Bộ trưởng bộ tài chính.

Phiên bản Dịch · 2297 chữ

Sau khi ông cụ Tào gia về hưu, lại có cậu con thứ ba Tào Thiên Hạ là sư trưởng sư đoàn vương bài số 1 quân khu Nam Kinh, quân hàm thiếu tướng. Còn cậu con lớn Tào Quốc Khánh và con thứ hai Tào Canh Phóng đều là ở trong chốn quan trường chính phủ.

Trong khối quân đội, thân thích trực hệ Tào gia thực sự còn lại không nhiều người nắm quyền. Cho nên, sư trưởng Tào Quân Nghĩa này có vẻ quan trọng.

Tào Quân Nghĩa dù nói không phải là trực hệ thân nhất, nhưng đời tổ gia cũng là anh em với Tào Mộng Đức. Hơn nữa Tào Quân Nghĩa cũng cùng một thế hệ với Tào Quốc Khánh, có quan hệ anh em họ với Tào Quốc Khánh.

- Chuyện này, bộ trưởng Tào, tôi cũng có chỗ khó, có một số chuyện trong bộ đội Báo Săn chúng tôi anh không hiểu được, có chút bí mật quân sự, không thể tiết lộ ra.

Mã Thượng Chí đỏ mặt, trong lòng cực kỳ giận dữ.

Vốn Tào Mộng Đức có đồng ý với y là trước khi về hưu sẽ trở giúp lão Mã một chút, hơn nữa Cố Thiên Long Cố gia cũng có ý này, hai tôn thần này đều đồng cấp với lão đại Thủ trưởng thượng tướng Tổ đặc nhiệm A Trấn Đông Hải, bọn họ liên hợp nâng lên, có lẽ lão Mã có thể ngồi lên vị trí sư trưởng Báo Săn trong mơ. Sư trưởng Báo Săn dù nói không thể làm đại soái của Tổ nòng cốt thứ tám Tổ đặc nhiệm A, nhưng ít ra cũng phù chính. Còn vị trí đại soái kia, ngay cả Tào Mộng Đức và Chu Thế Lâm hai người này đều chẳng thể nào đụng vào được.

Vì Chính soái Tổ nòng cốt thứ tám phải được hội nghị thường vụ cục chính trị thảo luận thông qua mới có thể quyết định được, mấu chốt vẫn ở Trấn Đông Hải.

Người ông ta đề cử, ắt hẳn có thể qua được một cửa của Chủ tịch Trấn Sơn Hà. Qua được một cửa của Chủ tịch Trấn Sơn Hà, thì coi như nắm chắc tám phần trong hội nghị thường vụ cục chính trị.

Nhưng, dã tâm của Mã Thượng Chí đương nhiên không ngừng bành trường, mục tiêu của y hẳn là Chính soái Tổ nòng cốt thứ tám, cũng chính là vị trí trước kia của Thiết Chiêm Hùng. Sư đoàn trưởng sư đoàn Báo Săn chỉ là giai đoạn quá độn của Mã Thượng Chí mà thôi.

Gần đây, Mã Thượng Chí cũng nhờ một số lãnh đạo có quan hệ tương đối tốt với y trong Tổ đặc nhiệm A thử thăm do Tổng thủ trưởng Trấn Đông Hải này.

Nhưng, miệng Trấn Đông Hải thực sự rất kín, căn bản là dấu diếm chẳng lộ nửa điều. Mã Thượng Chí cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, dĩ nhiên là đem hết khoản nợ này tính lên đầu Diệp Phàm.

- Vậy anh nói đi, rốt cuộc là phải làm thế nào mới có lợi cho Quân Nghĩa?

Tào Quốc Khánh vẫn khách khí, nhưng, giọng điệu cũng đã nặng nề hơn.

- Tề Thiên này chắc không phải anh không biết, nếu có thể tạo áp lực cho Tề Chấn Đào, chắc có tác dụng.

Mã Thượng Chí đưa ra chủ ý.

Tuy nhiên, Tào Quốc Khánh chẳng thèm nghĩ ngợi đã trực tiếp phủ quyết:

- Tề Chấn Đào kia không thông được, lẽ nào anh chưa nghe nói, Tề Chấn Đào qua lại rất gần với Phượng Thiên Diêu, chức Phó bí thư tỉnh ủy của y là do Phượng gia đề xuất.

Về chuyện này Tào Quốc Khánh còn có chút tức giận, vốn vị trí Phó Bí thư tỉnh ủy kia là của em rể ông, Tống Sơ Kiệt.

Ban Tổ chức Trung ương đã đưa ra định luận ban đầu, không thể ngở giữa đường xuất hiện con ngựa ô, đó là Tào Chính Đức. Sau khi nghe ngóng mới biết là do Phượng gia đề xử. Phương gia rất biết cách làm việc, cắm cây gậy đúng chỗ. Tào gia, dĩ nhiên là bị đánh rất đau.

- Cửa Tề Chấn Đào kia không được, ai có thể trị Tề Thiên. Nhưng, có một người chắc là vẫn có cách.

Mã Thượng Chí lại nghĩ đến Diệp Phàm.

- Là ai? Anh nói thẳng đi.

Tào Quốc Khánh hỏi sát.

- Diệp Phàm, Cục trưởng cục Xây dựng Địa khu Đức Bình đương nhiệm, nghe nói là người huyện Cổ Xuyên thành phố Mặc Hương. Là anh em kết nghĩa với Tề Thiên, còn là anh em kết nghĩa của Thiết Chiêm Hùng. Tề Thiên tương đối nghe lời hắn, có hắn ra mặt, có thể giải quyết được.

Trong lòng Mã Thượng Chí thầm vui vẻ, với tính cách của Diệp Phàm, ắt hẳn tám phần là không đồng ý.

Đến lúc đó sẽ làm Tào gia phẫn nộ, không phải là cho Diệp Phàm thêm một kẻ thù. Mới đây Yến Thành đã bị mình thuyết phục thành công, chắc hẳn sơm đã so đo với Diệp Phàm. Giờ lại tìm cho Diệp Phàm thêm một đối thủ mạnh, trong lòng Mã Thượng Chí muốn không vui cũng không được.

Đến lúc đó Tào gia, Yến gia, Cố gia đều phẫn nộ, dù là Trấn Đông Hải và Trấn Sơn Hà thì cũng phải suy xét đến ảnh hưởng của ba nhà này, có đáng đề bạt Diệp Phàm nữa hay không.

- Tôi hiểu rồi.

Tào Quốc Khánh gác máy, gọi điện cho em gái Tào Mai Phương:

- Mai Phương, con bé Trinh Dao trước kia có người bạn tên Diệp Phàm ở huyện Cổ Xuyên đúng không?

Vì chuyện của Tống Trinh Dao và Diệp Phàm lúc đó đã khiến Cố Tuấn Phi Cố gia ồn ào một trận, Tào Quốc Khánh nhớ kỹ cái tên Diệp Phàm này. Nhưng Tào Quốc Khánh không biết chính xác Diệp Phàm này có phải là Diệp Phàm kia hay không, nên mới hỏi em gái.

- Nhắc đến hắn làm gì, tên lưu mạnh khốn kiếp, không phải hắn thì còn ai?

Lần trước Tào Mai Phương ở Phi vân các Thủy Châu đã bị Diệp Phàm chọc tức, đến giờ vẫn chưa nguôi giận, cho nên, hừ giọng tức giận nói.

- Cô bảo Trinh Dao liên lạc với Diệp Phàm, Quân Nghĩa hiện nằm trong tay Diệp Phàm, nghe nói Tề Thiên rất nghe lời Diệp Phàm.

Tào Quốc Khánh yêu cầu ngắn gọn.

- Không được, anh, không phải anh đang đẩy Trinh Dao vào hố lửa sao? Trước kia Trinh Dao không hiểu chuyện, suýt nữa bị tên khốn kiếp đó dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt rồi.

Đã hơn một năm, em vất vả lắm mới hóa giải bóng ma trong lòng nó, giờ kêu nó đi tìm Diệp Phàm, cái này, quá tàn khốc, tuyệt đối không được.

Hơn nữa, gần đây Cố Tuấn Phi Cố gia rất để ý, nếu biết Trinh Dao đi tìm Diệp Phàm, chắc chắn sẽ ảnh hưởng mối thâm giao giữa Cố gia và Tào gia chúng ta.

Tào Mai Phương suýt chút nữa đã hét lên. Người phụ nữ này tương đối thông minh, biết anh mình đã quyết định thì rất khó thay đổi, nên, đã đem Cố Tuấn Phi làm bình phong.

- Cố Tuấn Phi, cái đó không sao. Thiên hạ rộng lớn như vậy, ai biết được ai. Hơn nữa, tôi kêu Trinh Dao đi tìm Diệp Phàm, chẳng có ý gì khác.

Chẳng lẽ Cố Tuấn Phi làm bạn với Trinh Dao rồi thì không cho Trinh Dao kết bạn với những đàn ông khác? Huống chi tôi nghe nói Cố Tuấn Phi rất hài lòng về Trinh Dao nhà chúng ta, còn Trinh Dao chẳng để ý gì tới Cố Tuấn Phi.

Chắc hẳn trong đầu còn nhớ đến Diệp Phàm. Dĩ nhiên, Diệp Phàm không thể được. Chỉ cần Trinh Dao xử lý thích đáng, chắc chắn cũng chẳng có chuyện gì phiền phức.

Chỉ cần giải quyết chuyện Quân Nghĩa, sau này Trinh Dao không cần gặp Diệp Phàm nữa.

Trong lời nói của Tào Quốc Khánh không có nhiều tình cảm, hoàn toàn giống một vụ giao dịch.

Tào Mai Phương nghe mà trong lòng phát lạnh, giận đến mức run người. Nghe giọng điệu của anh trai, rõ ràng là muốn dâng Trinh Dao lên miệng hổ, nói thẳng ra, là kêu Trinh Dao dùng thân đi đổi tự do cho Tào Quân Nghĩa.

- Không được, chuyện này tuyệt đối không được.

Tào Mai Phương rốt cuộc không kìm nỗi, hét lên thành tiếng. Muốn Trinh Dao hiến thân cho Diệp Phàm, Tào Mai Phương ngàn lần không đồng ý.

- Không được phải không? Cô suy nghĩ đi. Tôi chỉ bảo Trinh Dao đi nhờ vả Diệp Phàm một chút, chả có ý gì khác.

Đến lúc Quân Nghĩa thực sự bị đưa lên tòa án quân sự, ông nội Quân Nghĩa và ông nội chúng ta là anh em ruột, ông cụ rất trọng tình, lúc đó mà giận lên thì cô xem xem phải làm sao?

Chuyện này tôi chỉ nói tới đây, Trinh Dao có đi hay không, do cô quyết định, hừ!

Tào Quốc Khánh tức giận, hừ lạnh gác máy.

- Cái này…

Trong lòng Tào Mai Phương chợt lanh, nước mắt cuối cùng đã chảy ra. Biết Tào gia căn bản chẳng để ý đến trinh tiết của con gái mình.

Tất thảy đều vị lợi ích là đầu tiên. Tống Sơ Kiệt chồng mình còn phải dựa vào Tống gia, bằng không, trong chốn quan trường cạnh tranh khốc liệt không có người bảo hộ sau này có thể giữ được vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh hay không còn khó nói.

Mùng 10.

Diệp Phàm tới đập nước Thiên Thủy.

Thăm mẹ nuôi Diệp Kim Liên, đi thăm mộ Diệp Nhược Mộng, cái chết cha cô đã điều tra xong. Diệp Phàm vừa khó chịu, tảng đá trong lòng coi như đã trút được, cuối cùng đã hoàn thành lời hứa với Diệp Nhược Mộng, bằng không, cả đời gánh gánh nặng này trên lưng thì chẳng thể nào thoải mái được.

Sau đó, cùng Lý Tuyên Thạch chè chén một phen

Đập nước Thiên Thủy trải qua hai năm phát triển, thu nhập của dân chúng gấp mười lần hai năm trước. Nhìn thấy Diệp Phàm, mọi người đều tương đối thân thiết, ai ai cũng gọi hắn là Tổ trưởng Diệp.

Nghe nói Tổ trưởng Diệp trở về, nhiều người đem hoa quả khô, đặc sản núi đến cung cũ nơi Diệp Kim Liên ở, khi Diệp Phàm về cung cũ ngẩn cả người, thổ sản, hoa quả khô đầy cả một gian phòng nhỏ, quá lợi hại.

Tề Thiên nói đùa là có thể mở được cửa hàng tạp hóa. Công ty Lý Tuyên Thạch phát triển khá nhanh, nghe nói tài sản đã hơn tám triệu.

Diệp Phàm đi qua đi lại huyện Ngư Dương, sang năm mới, Bí thư Vệ Sở Tịnh không về nhà, vẫn chủ trì công tác ở huyện Ngư Dương, dáng vẻ vẫn trang trọng cao nhã như vậy.

- Nghe nói giờ anh đảm nhiệm Cục trưởng cục xây dựng Đức Bình?

Vệ Sở Tịnh vẻ mặt thản nhiên, chẳng chút biểu hiện, hỏi.

- Ừ, lăn lộn được ngày nào hay ngày đó, haizz…

Diệp Phàm cố ý thở dài.

“Cười” trên mặt Vệ Sở Tịnh lộ ra vẻ khinh thường, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hừ giọng nói:

- Anh tài lắm, đã là Cục trưởng cục xây dựng, cục xây dựng lớn lắm, ngay cả Bí thư huyện ủy như tôi nếu lên thành phố, muốn mò được cục trưởng cục xây dựng cũng khó.

- Ồ, hóa ra Cục trưởng cũng có chút giá trị, tôi không rõ lắm, còn nghĩ là mình bị giáng chức rồi.

Diệp Phàm giả bộ bừng tỉnh ngộ, làm Vệ Sở Tịnh hận tới mức ngứa răng, biết là tên nhãi này đang làm trò.

- Sơ Tịnh, chà lưng cho tôi, lâu rồi không được cô chà lưng đấy.

Diệp Phàm cười một tiếng, đưa tay ra.

- Mơ đi.

Vệ Sở Tịnh hừ lạnh, nhưng tay vẫn đưa ra. Diệp Phàm thuận thế, mỹ nhân lập tức đã ở trong lòng hắn, đi thẳng vào nhà rắm, không lâu sau thành hai con sơn dương.

- Phàm tử, anh biết không, tôi ở Ngư Dương thực sự rất mệt.

Vệ Sở Tịnh vừa giúp Diệp Phàm chà lưng, vừa giận dữ nói.

- Mệt, cái gọi là đau khổ và khoái lạc, cái nào chẳng mệt. Người sống đều mệt. Nhưng, tình hình Ngư Dương đúng là phức tạp. Bón đại gia tộc dù nói đã bị tôi đâm một dao, nhưng tro tàn sẽ cháy lại. Một phụ nữ như cô, lại là người ngoài, đúng là khó làm. Có phải Chủ tịch huyện Ngọc Nhã Chi làm khó cô không?

Diệp Phàm đưa tay nhẹ vuốt lưng mỹ nhân, an ủi nói.

- Chẳng riêng gì Ngọc Nhã Chi, đám Phí Mặc khi nào cũng gây sự. Ngư Dương này, thực sự tôi không muốn ở nữa.

Vệ Sở Tịnh vẻ mặt mệt mỏi, có ý lui.

- Vậy cô định đi đâu?

Diệp Phàm hỏi, thân hình cử động, Diệp Phàm nhỏ tiến vào trong Vệ Sở Tịnh, cô nàng phát ra tiếng kêu nhẹ, không lâu sau toàn thân cuối cùng cũng tràn ngập cảm giác mãnh liệt, tương đối…

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.