Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ tịch địa khu đích thân vỗ vai tiểu Diệp.

Phiên bản Dịch · 2403 chữ

“ Chủ tịch địa khu mới nhậm chức, không biết là ai đến tiếp quản vị trí của Vương Triều Trung. Không ngờ đến nhanh thế”. Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, gọi điện cho Hạ Hải Vĩ, hỏi:

- Lão Hạ, ai đến nhận chức Chủ tịch địa khu vậy?

- Là người do thành phố Mặc Hương điều tới, là Lô Trần Thiên. Tôi đang bận lắm, thế nhé. Anh mau đến đi là được, tất cả những nhân vật quan trọng của Địa khu đều có mặt cả.

Hạ Hải Vĩ nói xong gác máy.

“ Lô Trần Thiên…” Diệp Phàm thì thào ba từ, thiếu chút nữa không ngậm được miệng vào. Lô Trần Thiên chẳng phải chú của Lô Vĩ sao? Đã có quen biết hồi ở thành phố Mặc Hương.

Không ngờ ông ấy lại đến Đức Bình. Chẳng phải nghe nói ông ấy sẽ tới tỉnh thành Thủy Châu đảm nhiệm chức Phó bí thư sao, chẳng ngờ lại vòng qua Đức Bình. Phiền thật, đúng là có chút phiền phức.

Trong lòng Diệp Phàm buồn vui lẫn lộn. Việc Lô Trần Thiên đến sẽ một lần nữa thay đổi vận mệnh của Đức Bình. Chẳng lẽ ông ấy có thể chung sống hòa thuận với Trang Thế Thành sao, điều này tuyệt đối không thể xảy ra. Nếu sau này hai người đối đầu, vậy mình bị kẹp ở giữa, biết làm nhân bánh kiểu gì…

Diệp Phàm đi thẳng tới tòa nhà văn phòng Địa ủy với một tâm trạng rối bời.

Lần này Lô gia thật không chịu thua kém, Lô Minh Châu cũng có được một vị trí nhỏ. Từ Trưởng ban thư ký tỉnh ủy được điều đến làm Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Không thể ngờ Lô Trần Thiên cũng ngồi lên được một vị trí cao, xem ra Lô gia thế lực không nhỏ.

Đến nhà ăn Địa ủy, đã đầy người ngồi từ lâu. Bởi vì lúc Khương Xuân Linh thông báo cho mọi người đã quên mất vị tân Cục trưởng là Diệp Phàm, cho nên gần lúc cuối mới nhớ ra để thông báo.

Diệp Phàm nhìn một lượt, cũng chẳng quen được mấy người. Tiện ngồi xuống một vị trí bất kỳ. Lúc này có người hô:

- Sếp Diệp, qua ngồi bên này.

Diệp Phàm nhìn về phía giọng nói phát ra, hóa ra là Cục trưởng cục Giao thông, Ngô Bạch Khai, cứ vẫy tay chỉ về chỗ ngồi còn trống bên cạnh. Ngô Bạch Khai làm Cục trưởng đã lâu, có tiếng tăm ở Đức Bình, quen biết rộng, bên cạnh ông ta đã có một đám người vây thành một vòng từ lâu.

Thật ra, Ngô Bạch Khai cảm thấy mình khá may mắn khi quen biết Diệp Phàm. Bởi vì Ngô Bạch Khai trước đây cũng đi theo Chủ tịch địa khu Vương lăn lộn. Tuy nhiên, năm ngoái lúc Diệp Phàm đến Cục Giao thông xin trợ cấp, Ngô Bạch Khai vô tình thấy Diệp Phàm cố ý để rơi danh thiếp của Tống Sơ Kiệt.

Cho nên, ông ta tưởng nhầm là Diệp Phàm và Tống Sơ Kiệt có quan hệ thân thiết. Lúc đó lại thêm thuốc Trung Hoa đặc biệt, thật trùng hợp, khiến cục trưởng Ngô hạ quyết tâm cấp cho Diệp Phàm sáu trăm nghìn làm đường.

Cũng chính vì thế mới khiến Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung tức giận, lập tức loại Ngô Bạch Khai ra khỏi vòng tròn quyền lực của mình. Không đến một tháng, thấy Ngô Bạch Khai có chết cũng không hối cải, Chủ tịch Vương cắn răng, rõ ràng hoàn toàn lãnh đạm với Ngô Bạch Khai

Ngô Bạch Khai cũng hiểu ý, kiên quyết không đi theo Vương Triều Trung, vẫn luôn giữ quan hệ tốt với Diệp Phàm.

Không ngờ trong vụ sóng gió tranh chấp quyền lực chức quyền lần trước, Ngô Bạch Khai vì thế mà thoát được một kiếp nạn, đám người Vương Triều Trung đều bị thất thế.

Mà khi đó Ngô Bạch Khai cũng khá hoảng sợ, nhờ Diệp Phàm tới chỗ Trang Thế Thành cầu cứu. Diệp Phàm quen biết Ngô Bạch Khai cũng xem là khá may mắn, hơn nữa cũng không có sơ hở nào để người ta tóm đuôi.

Rồi liền đem danh nghĩa của quốc lộ Thiên Tường ra nói là “lâm trận đổi soái” sẽ bất lợi cho việc mở rộng gì đó của quốc lộ Thiên Tường, Trang Thế Thành cũng không so đo mấy cái này.

Do đó mà vị trí của Ngô Bạch Khai được bảo toàn. Phải biết rằng Ngô Bạch Khai nghe nói trong hội nghị Địa khu có người đã đề xuất việc thuyên chuyển công tác của ông ta, cho nên ông ta rất cảm kích Diệp Phàm. Khi đó mồ hồi lạnh cũng vã ra như tắm.

- Lão Ngô, tới sớm vậy?

Diệp Phàm gật gật đầu đi tới.

- Vị này là...?

Mấy vị Cục trưởng ngồi cạnh Ngô Bạch Khai không biết Diệp Phàm, cho rằng người thanh niên này không rõ là ai mà có vẻ lão Ngô khá khách sáo với hắn, thậm chí còn có vẻ cung kính.

Điều này khiến cho mấy vị Cục trưởng trong lòng thầm nghĩ: “Người thanh niên này phải chăng là cậu ấm ở vùng nào, hoặc là cha cậu ta có chút thế lực, cũng có thể là ủy viên thường vụ Địa ủy hay gì đó. Thật là kỳ lạ, lão Ngô là Cục trưởng cục Giao thông, bình thường vốn chẳng coi ai ra gì”.

- Ha ha. Các ông không biết cậu ấy, nhưng cũng biết quốc lộ Thiên Trường chứ?

Ngô Bạch Khai hơi có vẻ đắc ý, liếc mắt nhìn mấy người bạn rượu đều ngây cả ra.

- Đương nhiên biết quốc lộ Thiên Trường.

Một người trung niên đeo kính cười nói.

- Biết là tốt, con đường này chính là do Cục trưởng Diệp đây bất chấp sự phản đối lập dự án của sở Giao thông tỉnh, để đến thẳng Bộ giao thông. Hơn nữa Cục trưởng Diệp còn từng tiếp kiến Phó thủ tướng Yến Vân.

Ngô Bạch Khai đương nhiên là việc gì có thể thổi phồng lên là thổi phồng lên. Diệp Phàm đương nhiên chỉ biết mỉm cười, khiến người khác thấy khá bí hiểm. Loại chuyện như này, kẻ ngốc cũng sẽ không nói toạc ra.

- Cậu ấy chính là Diệp Phàm, Cục trưởng mới nhậm chức của Cục Xây dựng.

- Cục trưởng Diệp rất giỏi, thất kính rồi. Tôi là Cục trưởng Cục đất đai, Tôn Phục Bút. Tối nay tôi mời khách, mời cậu đi uống vài chén được chứ?

Tôn Phục Bút của Cục đất đai lập tức chuyển từ vẻ mặt đầy ngạc nhiên sang tươi cười rạng rỡ. Hơn nữa còn lập tức đưa danh thiếp qua.

- Cục trưởng Diệp, Mã Minh Vũ của viện kiểm sát Địa khu, làm quen một chút, kết giao bằng hữu.

Mã Minh Vũ đưa tay qua.

- Ha ha. Thất lễ rồi. Nói thật lòng, tuy tôi đã vài lần đến Đức Bình, nhưng lại không quen nhiều bạn hữu lắm. Cảm ơn, đây là số điện thoại của tôi, có rảnh thì gọi.

Diệp Phàm cười, cùng mọi người trao đổi danh thiếp.

Lúc này, Hạ Hải Vĩ tình cờ đi ngang qua, vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:

- Cục trưởng Diệp, buổi tối nên mời khách, thăng chức mà, haha.

Nói xong chẳng thèm nhìn mấy vị Cục trưởng, Viện trưởng, cất bước đi.

Hạ Hải Vĩ tuy nói chỉ vỗ vai nhẹ thôi. Nhưng thật ra lại thu hút sự chú ý của mấy chục vị Cục trưởng.

Mọi người thi nhau đoán xem cậu thanh niên này rút cục là thần thánh phương nào, Phó bí thư Hạ của Địa ủy có vẻ khá thân thiết với hắn. Đám người Lâm Thiên bên Cục Công an cách đó không xa cũng nhìn thấy cảnh này, nét mặt lập tức sầm xuống.

- Quan hệ của Cục trưởng Diệp và Phó bí thư Hạ có vẻ cũng khá thân nhỉ?

Ngô Bạch Khai cười hỏi, ý đồ muốn thăm dò. Bọn người Tôn Phục Bút tự nhiên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, muốn nghe câu trả lời.

- Chỉ là quan hệ bình thường thôi. Ha ha.

Diệp Phàm tự nhiên ra vẻ bí hiểm, biết là nói ra không ai tin.

Ai mà tin được là quan hệ bình thường, người ta đường đường Phó bí thư lại đến vỗ vai hắn thể. Tuy nhiên, ở đây toàn là những người khôn ngoan, chẳng ai ngu gì mà đi hỏi cho đến cùng. Đương nhiên, vị trí của Diệp Phàm trong lòng họ cũng tăng lên không ít.

Lúc này Phó cục trưởng thường trực cục công an địa khu cũng chen lại, vị Cục trưởng bên cạnh nhường ghế, để cho y một chỗ, từ xa đã cười nói:

- Cục trưởng Diệp, anh đã đến rồi à?

- Lão Ngô dành cho chỗ đứng này, xem chừng phong thủy tốt thật.

Diệp Phàm trêu đùa cười nói.

- Cục trưởng Trương, anh cũng quen Diệp Phàm hả?

Viện trưởng viện kiểm sát Mã Minh Vũ vì công tác nên thường xuyên giao tiếp với Trương Trường Thủy, cho nên gật đầu cười nói. Kỳ thật, anh ta muốn tìm hiểu thêm về Diệp Phàm

- Haha, xem ra mọi người cũng nghe nói đôi chút rồi. Tôi và lão Ngô đều là lính của sếp Diệp.

Trương Trường Thủy vừa nói ra đã làm rơi cả tròng mắt của vài người.

- Tôi nói này sếp Trương, sếp Ngô, còn một việc thế này, mặc dù nói Diệp Phàm nhậm chức ở Cục xây dựng, nhưng hình như cũng không quản được hai vị?

Cục trưởng Cục Phát thanh và Truyền hình Địa khu, Lan Đinh Hương là nữ. Tuy khóe mắt đã có vết chân chim, nhưng chăm sóc cũng rất tốt. Khuôn mặt nhìn qua mịn màng như cô gái hai tám, hai chín tuổi cho nên khóe miệng yểu điệu kia vừa cười cũng làm mê mẩn lòng người.

- Haha, Lan tiểu muội, điều này thì em không hiểu rồi. Cục trưởng Diệp còn chức danh là Phó tổng chỉ huy quốc lộ Thiên Tường, chúng tôi đều là tổ viên của cậu ấy.

Cho nên nói là lính của cậu ấy là hoàn toàn chính xác. Phải biết rằng không riêng gì chúng tôi, chính Phó bí thư Hạ vừa đi qua cũng chỉ giữ chức Phó tổ trưởng.

Mà Cục trưởng Diệp mới là tổ trưởng chính. Trong Ban điều hành quốc lộ Thiên Tường, Cục trưởng Diệp vẫn là một trong những ủy viên thường vụ bộ chỉ huy Đảng ủy. Chủ tịch Vương lúc trước cũng là phó tổ trưởng ở tổ của Bí thư Trang, còn chưa lên đến chức ủy viên thường vụ. Trong Bộ chỉ huy thì đứng đầu là Bí thư Tề, Phó chủ tịch Tỉnh Tần cũng chỉ là Phó tổng chỉ huy thôi. Còn có Văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Ha ha.

Ngô Bạch Khai đắc ý, khoe khoang khoác lác một trận.

Đương nhiên cũng không loại trừ ý đồ muốn tạo uy danh cho Diệp Phàm. Tâm tư của lão Ngô, Diệp Phàm cũng hiểu được. Tâng bốc Diệp Phàm cũng là tâng bốc chính mình, cái này gọi là “nước lên thuyền lên”.

Đương nhiên, mấy vị Cục trưởng đầy vẻ ngạc nhiên, ghi tạc hình ảnh Diệp Phàm thật sâu trong đầu, đã liệt Diệp Phàm vào hàng ngũ có thể kết giao.

Đúng lúc này, trong phòng ăn chợt vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Hóa ra là Bí thư Trang cùng phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lưu Minh Sơn đi đến. Bên cạnh chính là vẻ mặt mỉm cười của Chủ tịch Địa khu Lô Trần Thiên.

Diệp Phàm đương nhiên cũng đứng lên vỗ tay.

Khi đi qua người Diệp Phàm, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Lô Trần Thiên đột nhiên dừng bước, giơ tay vỗ vỗ vai Diệp Phàm, cười nói sang sảng:

- Tiểu Diệp đã đến rồi hả. Không thể ngờ chúng ta lại cùng họp với nhau tại một nơi. Haha.

Âm thanh kia khá vang dội.

Nếu là người khác, được chủ tịch Lô mới tới vỗ vai như thế hẳn sẽ phát cuồng lên và cảm thấy rất vinh hạnh.

Tuy nhiên, đối với Diệp Phàm, vẻ mặt khá là phấn khích. Đương nhiên không phải ánh mặt trời rạng rỡ mà là sự chua xót.

Thằng nhãi này dở khóc dở cười có vẻ khổ sở. Trong lòng tự nhiên âm thầm kêu khổ, bởi vì hắn phát hiện ra một tia không hài lòng ánh lên trong mắt Trang Thế Thành rồi chợt biến mất. Những người khác khó có thể phát hiện được, nhưng Diệp Phàm thì có đôi mắt của chim ưng.

“Sớm biết thì đã tránh ở một góc hẻo lánh còn hơn. Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo. Cảnh tượng vừa rồi xem chừng đã thành cái gai trong mắt bí thư Trang”. Diệp Phàm hối hận thì cũng đã muộn.

Hơn nữa Diệp Phàm cũng thầm nghĩ ý nghĩa cái vỗ vai của Lô Trần Thiên. Hẳn không phải ông ấy cố ý, Lô Trần Thiên mới đến Đức Bình, không quen đất quen người, vừa hay nhìn thấy Diệp Phàm

Hơn nữa, những gì Diệp Phàm đã làm xem chừng Lô Trần Thiên đã chú ý tới. Nói không chừng đã quyết định ra tay từ Diệp Phàm. Phải biết rằng, trong những người trẻ tuổi đồng lứa, danh tiếng Diệp Phàm đã truyền rất xa.

Nếu nói Lô Trần Thiên đơn thuần là vì tỏ vẻ thân thiết, tuyệt đối không thể.

Tuy nhiên, đối với cán bộ phòng ăn mà nói, chỉ có thể ngưỡng mộ vì thằng nhãi này gặp may. Đã có nhiều vị Cục trưởng lén hỏi nhau tên của Diệp Phàm.

- A, chủ tịch Lô quen cậu thanh niên này?

Lúc này, Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lưu Minh Sơn ở cạnh hỏi.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.