Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ hội đâu dễ kiếm.

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

Buổi trao giải kết thúc, mọi người dần giải tán. Một số các phóng viên lâu năm của Ban Tin tức đều giơ ngón cái với An Tại Đào. Có thể nói, hành động này của An Tại Đào chiếm được thiện cảm của đại đa số phóng viên và biên tập, loại thiện cảm này có được càng chắc chắn so với việc bộc lộ tài năng, đối với An Tại Đào mà nói, lợi ích thực tế của loại bồi dưỡng nhân mạch này mà nói hơn xa 5000 đồng tiền thưởng.

An Tại Đào vừa đi ra ngoài hội trường vừa quay đầu liếc mắt Lý Tương cảm xúc rõ ràng không tốt lắm đi phía sau, kinh ngạc nói:

- Bà chị, thế nào vậy? Sao tâm tình lại thế?

Khóe miệng Lý Tương giật giật, lắc đầu:

- Không có việc gì đâu… Này, ngày mai chúng ta có đi xem đứa con ở quê của Quyên Quyên hay không?

An Tại Đào nghe vậy trước mắt lập tức hiện lên gương mặt tuyệt vọng của Quyên Quyên, thở dài:

- Đi, sao lại không đi, chúng ta đi một chuyến, xem tình hình cuộc sống gần đây của đứa nhỏ đó như thế nào?

An Tại Đào và Lý Tương một trước một sau ra khỏi hội trường, vừa mới đi đến hành lang ngoài cửa, đã thấy Hồ Dũng lẳng lặng đứng đó một mình, khoát tay áo với An Tại Đào, hô:

- Tiểu An, lại đây một chút, tôi tìm cậu có chút việc.

Lý Tương nhíu mày, âm thầm ra hiệu bằng mắt với An Tại Đào. An Tại Đào cười cười, đi nhanh tới.

Hồ Dũng đi tới lối thoát hiểm, xuống bậc thang, dừng lại trước cửa phòng cháy chữa cháy giữa hai tầng trệt, sau đó quay đầu nhìn An Tại Đào thật sâu, sắc mặt hơi thất thần.

- Anh Hồ, tìm tôi có chuyện gì?

An Tại Đào theo tới.

Ánh mắt bất an đặt lên người An Tại Đào của Hồ Dũng chợt lóe rồi biến mất, nhưng cảm xúc phức tạp bao hàm trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất này cũng rơi vào mắt An Tại Đào rồi. Người mới An Tại Đào tài hoa xuất chúng khiến Hồ Dũng hơi hổ thẹn cũng cực kỳ ghen tị, mà cũng chỉ có tài mà thôi. Trong mắt Hồ Dũng, An Tại Đào quả thật là vận may rơi vào đầu, vận khí thật quá tốt, sau khi vào tòa soạn không lâu liên tục làm vài bài viết chuyên đề có lực ảnh hưởng, đạt được ưu ái của lãnh đạo tòa soạn thậm chí là lãnh đạo UBND thành phố.

Nếu không phải sự tồn tài của hắn, lần điều chỉnh cơ cấu này, vị trí Phó trưởng Ban Tin tức khẳng định là của anh ta. Nhưng hiện giờ lại nhảy ra một An Tại Đào, rõ ràng là một người mới kinh nghiệm lý lịch rất nông cạn, nhưng lại có lực cạnh tranh rất lớn, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ, chính mình từ lúc Báo Thanh Niên thành lập Thần báo nhịn nhiều năm như vậy, còn không bằng một phóng viên mới vận * chó?

Vốn, đoạn thời gian này có thể nói Hỗ Dũng làm đầy đủ công việc. Cạnh tranh vị trí lúc này, anh ta nhất định muốn, vì vị trí này, khiến cho gần như mỗi ngày bà xã của anh ta đều tới nhà anh họ Cục trưởng Cục Giáo dục Thành phố Tân Hải là Lâm Hổ, trước sau mất không ít tiền.

Tốt xấu cũng là họ hàng, lại cầm không ít rượu thuốc của vợ chồng Hồ Dũng, Lâm Hổ coi như ra sức vì anh ta, trước sau ba lần mời lãnh đạo cao nhất tòa soạn ăn cơm, đạt được sự đồng ý ngầm của Phó Bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Đạo Luân; Phó Bí thư Đảng ủy, Phó Tổng biên tập Trương Bằng; Ủy viên Đảng ủy, Phó Tổng biên tập Vương Hiến Vũ và vài người trong tòa soạn, mà trước đó không lâu, Lâm Hổ cũng muối mặt tự mình gọi điện thoại cho Hoàng Trạch Danh xin ông ta chiếu cố Hồ Dũng.

Quyền lực của Cục trưởng Giáo dục vẫn rất lớn, trong nhà đám lãnh đạo tòa soạn đều có con cái đến trường không muốn tùy tiện đắc tội vị Đại vương lĩnh vực giáo dục Lâm Hổ này. Ai bảo năm nay các hạt giống giáo dục chất lượng tốt đều nằm trong tay người nắm giữ quyền chủ quản chứ? Nếu anh muốn được vào trường điểm, trừ khi con anh tranh đấu cực kỳ hăng hái thành tích rất tốt, nếu không anh không thể không đi cửa sau cầu người ta.

Mà Hoàng Trạch Danh quả thật cũng nợ Lâm Hổ một ân tình. Lúc trước, con gái ông là Nha Nha vào trường điểm, là Lâm Hổ đặc biệt phê chuẩn. Cho nên, về tình về lý, Hoàng Trạch Danh đều nên cho Lâm Hổ một chút thể diện. Khả năng Hồ Dũng lên chức gần như được cam đoan.

Gần đây Hồ Dũng đắc ý cảm thấy ván đã đóng thuyền. Nhưng hôm nay, nhìn bộ dáng An Tại Đào đứng trên đài lên tiếng, trong lòng anh ta đột nhiên lại có một chút bất an, cũng không biết vì sao, anh ta bỗng nhiên cảm thấy An Tại Đào uy hiếp mình quá lớn.

Cho nên, gã muốn nói chuyện cẩn thận với An Tại Đào.

- Tiểu An, tôi muốn nói chuyện với cậu.

Hồ Dũng muốn mỉm cười nhưng nụ cười biểu lộ ra sự miễn cưỡng không thể che dấu.

- Ồ.

An Tại Đào đáp.

- Tiểu An, tôi biết cậu rất có năng lực cũng rất tài hoa, từ khi vào tòa soạn tới nay thành tích nổi bật, rất được lãnh đạo tòa soạn coi trọng… Cậu xem, Tiểu An, tôi nhịn nhiều năm như vậy… Lúc trước Thần báo không gọi là Thần báo, là Báo Thanh Niên cơ quan ngôn luận của Thành Đoàn Tân Hải, lúc đó tôi chính là một phóng viên…

Hồ Dũng cúi đầu nói:

- Tôi chờ vị trí này thật lâu, tôi lớn tuổi, cơ hội không còn nhiều nữa, mà Tiểu An, cậu còn trẻ, cơ hội của cậu còn rất nhiều… cho nên, lúc này, cậu có thể rời khỏi cuộc đua vào vị trí Phó trưởng ban Tin tức hay không?

An Tại Đào ngẩn ra, hắn thật sự không ngờ, Hồ Dũng lại trực tiếp cúi người đến cầu khẩn mình rời khỏi cuộc đua, hắn làm như vậy. An Tại Đào quả thật cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nhưng, vật đua trời lựa, người tới chỗ cao, chuyện tình liên quan tiền đồ vận mệnh của mình, dựa vào cái gì mình phải chắp tay dâng cơ hội cho người ta? Cơ hội lúc này rất khó được, bỏ qua lúc này, không biết khi nào mới có cơ hội. Nói thật, An Tại Đào chưa từng nghĩ tới việc buông tay.

Quan trọng hơn là, hắn thật sự rất hoài nghi: ngay cả khi mình rời khỏi cuộc cạnh tranh, Hồ Dũng sẽ đạt được như nguyện sao? Từ trí nhớ kiếp trước mà xem, Hồ Dũng rõ ràng cả đời làm lính… coi như là một cái bánh nhân đậu không may.

Ánh mắt Hồ Dũng sáng ngời nhìn chằm chằm An Tại Đào, chờ hắn trả lời, thấy An Tại Đào chau mày không rên một tiếng, biết hắn không có khả năng rời khỏi cuộc đua này, trong lòng liền có chút xấu hổ không thể nén. Anh ta hừ một tiếng, quay đầu bước xuống dưới lầu, bỏ lại một câu:

- Đừng làm mọi chuyện quá cạn tàu ráo máng, tôi nói thật cho cậu biết, cậu không tranh được với tôi!

An Tại Đào bĩu môi, cười lạnh một tiếng, nhìn bóng lưng Hồ Dũng rời đi, hơi có cảm giác trút được gánh nặng. Nếu Hồ Dũng vẫn dùng loại thái độ năn nỉ này, hắn quả thật không thể đả kích anh ta ngay mặt, nhưng Hồ Dũng thẹn quá thành giận còn có ý uy hiếp, An Tại Đào như trút được gánh nặng.

Hồ Dũng căm giận dọc theo cầu thang từ tầng 8 xuống dưới lầu, một đường đi mấy trăm mét, trong lòng vẫn tức giận không nguôi.

Kẻ không biết điều! Cái gì vậy! Hồ Dũng một cước đá bay cục đá hình răng cửa. Cục đá bay lên, vừa vặn trúng vào một cô gái đi xe đạp trước mặt, cô gái kinh hoảng kêu một tiếng, mắng:

- Ngươi có bệnh sao? Đồ thần kinh!

Hồ Dũng phẫn nộ xoay người qua chỗ khác, quay trở về.

Đi lên bậc thang đá cẩm thạch của cao ốc Thần báo, dường như anh ta nhớ cái gì, cắn chặt răng, lại quay đầu đi ra sân lớn của Thần báo, tới buồng điện thoại đối diện đường cái.

Nhìn chung quanh không người, anh ta lấy cuốn sổ điện thoại trong lòng ra, tìm một số điện thoại gọi tới.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.