Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về Quy Ninh

Phiên bản Dịch · 4709 chữ

"Động tĩnh" ở tỉnh, cũng truyền xuống phía dưới, một số cán bộ thành phố tin tức cực kỳ linh thông, hiểu biết rộng rãi, cũng gần như đã biết trước đại khái "sự kiện Tiền Nhất Bình". Tống Nghênh Xuân chính là một trong số đó.

Thật ra chuyện tình cũng không phức tạp, trong đầu mối lung tung, rất nhiều người mẫn cảm đều cảm giác được, Phó Giám đốc Sở An Tại Đào được xưng là cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất Tỉnh… Quả nhiên khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, có lẽ không bao lâu, hắn sẽ thay thế Chu Liệt, trở thành Chủ nhiệm Văn phòng Tỉnh ủy vạn người chú ý. Mà chờ sau khi tư lịch của hắn sâu hơn, tiến thêm một bước kiêm nhiệm Phó Trưởng Ban Thư ký Tỉnh ủy, cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Đây giống như một bài văn vậy, mạch lạc rất rõ ràng, mọi người thấy mở đầu dường như thấy được kết cục… Tất cả chướng ngại ngăn cản phía trước An Tại Đào, đều bị ngoại lực hùng mạnh tẩy rửa, không ngờ bày ra trước mắt người thanh niên này là một con đường bằng phẳng sáng rõ.

Có người cực kỳ hâm mộ, có người đố kỵ, đương nhiên cũng có người cảm thấy cao hứng cho An Tại Đào.

Tống Nghênh Xuân vừa mới gọi điện với một cán bộ cấp bậc tương đương ở Tỉnh ủy, tâm tình hơi phức tạp. Ông ngàn vạn lần không ngờ, người trẻ tuổi mình không để trong mắt này, không ngờ… có lẽ không bao lâu, hắn sẽ trưởng thành đến một tình trạng chính mình nhìn lên và ngưỡng mộ kính sợ!

Đột nhiên nhớ tới trước mắt An Tại Đào không tới 30 tuổi, Tống Nghênh Xuân không kìm nổi lòng lộp bộp một tiếng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh không hiểu ra sao ra.

Tống Nghênh Xuân tự hỏi là một người rất có văn hóa tu dưỡng, sách đọc nhiều lắm, hành văn cũng tốt, người cũng phong độ tuấn tú lịch sự. Năm trước ông từng là tài tử nổi danh ở thành phố Lục Đảo, trình độ viết tài liệu nổi tiếng ở chính quyền. Nhưng giờ phút này, Tống Nghênh Xuân không tự chủ được nói tục vài câu.

Nói tục, bản thân ông giật nảy mình, âm thầm hổ thẹn một tiếng.

Ghen tị… Đương nhiên, trong lòng Tống Nghênh Xuân cũng không thừa nhận cảm xúc ghen tị của mình đối với một người trẻ tuổi mang hào quang chói mắt.

Tống Nghênh Xuân đang cân nhắc, đột nhiên cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ. Ông lấy lại bình tĩnh, hô:

- Tiến vào.

Cửa bị đẩy ra, thấy không ngờ là Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Tống Nghênh Xuân cũng thấy hơi bất ngờ. Ông chậm rãi đứng dậy cười:

- Đông Phương? Tới, mời ngồi.

- Bí thư Tống, tôi còn có công tác rất gấp, phải báo cáo với lãnh đạo.

Trong lòng Đông Phương Du có việc, cũng không khách sáo gì với Tống Nghênh Xuân, ngồi thẳng xuống sô pha trong phòng làm việc của Tống Nghênh Xuân, vội vàng nói với Tống Nghênh Xuân.

Tống Nghênh Xuân cười ha ha:

- Chuyện gì?

- …

Đông Phương Du vội vàng nói đại thể chuyện thôn khẩu trương khu Lương Sơn cho Tống Nghênh Xuân nghe một lần, sau đó cúi đầu nói:

- Bí thư Tống, chuyện đại khái là như thế. Ngài xem nên xử lý thế nào? Khu Lương Sơn có trách nhiệm của thành phố, không xử lý nghiêm khắc mà nói, thứ nhất không có cách nào giải thích với phía trên, thứ hai cũng không cách nào giải thích với dư luận…

Sắc mặt Tống Nghênh Xuân lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Ông thật không ngờ, không ngờ An Tại Đào làm ra động tĩnh lớn như vậy tại Phòng Sơn. Nếu hắn muốn mượn đề tài nói chuyện của mình làm lớn lên, chỉ sợ ngay cả bản thân ông ta cũng phải gánh chút trách nhiệm… Nghĩ tới đây, Tống Nghênh Xuân ngẩng đầu nhìn Đông Phương Du thật sâu:

- Đông Phương, thái độ của Phòng Giám sát Tỉnh ủy là gì?

Đông Phương Du do dự một chút, khẽ mỉm cười:

- Bí thư Tống, Chủ nhiệm An là cán bộ đi ra từ thành phố chúng ta, cuối cùng hắn vẫn cho Bí thư Tống và tôi chút mặt mũi nho nhỏ, đồng ý thành phố chúng ta toàn quyền xử lý chuyện này, sau đó do chúng ta báo cáo với tỉnh, Phòng Giám sát không can thiệp ---- đương nhiên, thành tích công tác của các đồng chí Phòng Giám sát Tỉnh ủy, cũng không thể gạt bỏ…

Tống Nghênh Xuân âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng. Tuy rằng Đông Phương Du không nói thẳng, nhưng Tống Nghênh Xuân là người ra sao, lập tức hiểu được. Mặc kệ Đông Phương Du làm thế nào, dù sao chỉ cần An Tại Đào đồng ý không "mượn đề tài để nói chuyện của mình" là tốt rồi.

Nhưng trong lòng Tống Nghênh Xuân lại không cảm thấy cảm kích và cao hứng đối với việc An Tại Đào "khoan dung" và "nể tình", trái lại ông cảm thấy cực kỳ buồn bực, cho rằng chuyện này đều là An Tại Đào muốn làm ra, cuối cùng cảm thấy An Tại Đào là người thiện không đến kẻ tới không tốt…

- Đông Phương, nếu Chủ nhiệm An nể tình, vậy chúng ta cũng phải nắm chặt cơ hội. Điều tra, lập tức điều tra, một khi thẩm tra ra, phải xử lý nghiêm khắc! Bất kể liên quan tới ai, đều phải nghiêm trị! Hệ thống công thương Lương Sơn, tôi thấy đã quá lạm dụng rồi, phải thay máu! Còn nữa, lãnh đạo Trương Hân của khu này, cũng khó thoát khỏi tội… Tôi thấy trước hết tạm thời cách chức Trương Hân đi.

Tống Nghênh Xuân buồn bực trong lòng, liền càng thêm bất mãn đối với Trương Hân "người có trách nhiệm" này. Đông Phương Du nghe xong nhíu mày, nhỏ giọng nói:

- Bí thư Tống, chỉ là nhà Trương Hân này… Chúng ta xử lý có nên thận trọng một chút hay không?

Tống Nghênh Xuân ngẩn ra, chợt cười lạnh lùng:

- Vương tử phạm thượng tội như thứ dân, huống chi là một Trương Hân nho nhỏ! Làm chủ quản ở chính phủ cấp nhân dân, trong dịch SARS bỏ rơi nhiệm vụ, dối trên lừa dưới, tính chất ác liệt, không làm tròn bổn phận nghiêm trọng, không xử lý nghiêm khắc chúng ta đối mặt với toàn bộ quần chúng thành phố như thế nào? Hơn nữa, ngay dưới mắt các đồng chí Phòng Giám sát Tỉnh ủy, nếu chúng ta không xử lý Trương Hân, chẳng phải khiến người ta có lời để nói?

Tống Nghênh Xuân khoát tay áo rất mạch lạc:

- Không cần nói Chủ tịch quận Trương Hân này, cho dù là Bí thư Quận ủy Lương Sơn Âu Hướng Mẫn cũng có trách nhiệm lãnh đạo, tôi thấy cũng cần xử phạt.

- Trong dịch SARS, bất cứ chuyện gì cũng đều dễ dàng dẫn tới khó khăn rất lớn, chúng ta phải cẩn thận ra tay quyết đoán… Đông Phương, cô lập tức đi xử lý chuyện này, tôi sẽ nói chuyện với toàn bộ ủy viên thường vụ khác, thật sự không được, buổi chiều hoặc buổi tối chúng ta mở hội nghị thường vụ nghiên cứu vấn đề này một chút… Chúng ta phải đưa ra phản ứng trong thời gian ngắn nhất, đồng thời phải thông báo truyền thông và Văn phòng tổ lãnh đạo phòng chống SARS của tỉnh!

Nói tới đây, Tống Nghênh Xuân đột nhiên kích động lên, khoát tay áo:

- Không, buổi chiều chúng ta liền họp, tranh thủ sáng mời mơi dự cuộc họp báo, thông báo tình hình với truyền thông.

Đông Phương Du cười cười:

- Được, Bí thư Tống, tôi đây về trước mở họp với bọn họ, xem kết thúc như thế nào.

Phản ứng của Tống Nghênh Xuân trên cơ bản đều trong dự đoán của Đông Phương Du, chỉ là Đông Phương Du cũng thật bất ngờ chính là, mình cố ý nhấn mạnh "thiện ý và hữu hảo" của An Tại Đào, lại không khiến cho Tống Nghênh Xuân "đáp lại" bất cứ điều gì. Trái lại, "Ấn tượng" An Tại Đào trong lòng Tống Nghênh Xuân trở nên càng thêm "ác liệt".

Đương nhiên, Tống Nghênh Xuân cảm kích hay không, đối với An Tại Đào mà nói không sao cả. Sở dĩ hắn lâm thời thay đổi chủ ý, không nhân cơ hội mượn đề tài nói chuyện của mình làm lớn chuyện tình, là đủ loại nguyên nhân thúc đẩy.

Đầu tiên, hắn vừa mới trở thành nhân vật tiêu điểm trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy và quan trường bởi vì "sự kiện Tiền Nhất Bình". Vào lúc này, nếu hắn quá mức mạnh mẽ, tất nhiên sẽ gây ra phản cảm nào đó cho lãnh đạo và cán bộ khác. An Tại Đào lúc này, cần khiem tốn mà không phải lên giọng.

Mà lãnh đạo Tỉnh ủy khiêm tốn xử lý phai nhạt "sự kiện Tiền Nhất Bình", liền phát ra một tín hiệu rất rõ ràng, nếu An Tại Đào còn không biết thời vụ, chắc chắn sẽ làm lãnh đạo Tỉnh ủy thất vọng, đây là thứ nhất.

Tiếp theo, An Tại Đào không thể không cho Đông Phương Du thể diện. Dù sao cũng liên quan tới SARS, làm lớn chuyện này, tổn thương lớn nhất vẫn là Đông Phương Du chủ quản công tác chống SARS ở thành phố. Đối với Tống Nghênh Xuân đương nhiên cũng có ảnh hưởng, nhưng sẽ không quá lớn.

Đông Phương Du vẫn toàn lực ủng hộ công tác của An Tại Đào, nhất làchuyện Gas Phòng Sơn thay đổi chế độ xây dựng tập đoàn, Đông Phương Du bỏ rất nhiều sức. Nếu không có Đông Phương Du âm thầm lót đáy, chắc chắn An Tại Đào sẽ đi rất nhiều chặng đường phí công. Cho nên, ít nhiều An Tại Đào cũng phải có qua có lại, nếu không sẽ trở thành mắt sói trắng không biết tốt xấu, đây là thứ hai.

Còn nữa, An Tại Đào đột nhiên cảm thấy mình cũng nên lưu lại một chút đường sống cho mình. Dù sao, không lâu sau đó hắn chuẩn bị trở về quan trường Phòng Sơn… Nếu chuyện tình làm quá tuyệt, cũng sẽ bày ra chướng ngại cho công tác sau này của mình, đây là thứ ba.

Dựa vào những điều ở trên, lúc này An Tại Đào mới âm thầm thay đổi chủ ý. Về phần Tống Nghênh Xuân, An Tại Đào căn bản không suy xét nhiều.

2h chiều, Thành ủy Phòng Sơn khẩn cấp mời dự họp hội nghị thường vụ.

Khác với Trương Bằng Viễn, tuy rằng thời gian Tống Nghênh Xuân đến Phòng Sơn cũng không quá dài, nhưng thủ đoạn của ông ta cũng đa mưu túc trí, rất nhanh liền nắm giữ toàn bộ cục diện quan trường Phòng Sơn. Cho nên ở hội nghị thường vụ, Tống Nghênh Xuân gần như không có "đối thủ", nói một không hai.

Phàm là chuyện gì đều có lợi và hại, Trương Bằng Viện khổ cực chủ đạo thúc đẩy ở Phòng Sơn, hoàn cảnh thảo luận chính sự cao tầng dân chủ khổ tâm xây dựng ra kia gần như lập tức trở thành hư không, thay vào đó là quyền uy cao nhất của Tống Nghênh Xuân Bí thư Thành ủy này. Mặc dù không đến mức nói Tống Nghênh Xuân là người độc đoán, nhưng trên hội nghị thường vụ Thành ủy lại mất đi không khí thảo luận khỏe khoắn có gan cãi cọ trước đây.

Đông Phương Du đơn giản báo cáo chuyện tình một lần trên hội nghị thường vụ, Tống Nghênh Xuân liếc Đông Phương Du một cái, trầm giọng nói:

- Tốt lắm, các đồng chí, vừa rồi Chủ tịch thành phố Đông Phương báo cáo công tác mọi người đều nghe được. Mà đây, cũng chính là nguyên nhân chủ yếu chúng ta mở họp hội nghị thường vụ hôm nay.

Giọng Tống Nghênh Xuân dần trở nên trầm thấp:

- Chuyện là do Phòng Giám sát Tỉnh ủy 'giám sát' ra, điều này có nghĩa, nếu chúng ta xử lý chuyện này không tốt, sẽ bị phóng lớn vô hạn… Trong dịch SARS này, bất cứ chuyện gì đều mang theo sắc thái chính trị, chúng ta làm lãnh đạo Thành ủy, phải nói chính trị! Cho nên, ý kiến cá nhân tôi là, đối vợi người có trách nhiệm tại quận Lương Sơn liên quan tới vụ án này, xử lý nghiêm khắc…

- Thứ nhất giải thích cho bên trên và dự luận, thứ hai trị bệnh cứu người là hình tượng Đảng chính quyền xây dựng.

Tống Nghênh Xuân khoát tay áo:

- Buổi sáng tôi thương lượng với Chủ tịch thành phố Đông Phương một chút, bước đầu hình thành ý kiến xử lý, tiếp theo mời Chủ tịch thành phố Đông Phương đề xuất, mọi người cùng bàn bạc.

Đông Phương Du khẽ mỉm cười, nụ cười chợt tắt, trầm giọng nói:

- Bí thư Tống và tôi nhất trí cho rằng, Quận Lương Sơn xuất hiện ổ gia công khẩu trang, là hành vi lâu dài không phải hiện tượng ngắn hạn, nên ổ gia công đã hình thành sản nghiệp quy mô, lượng hàng xuất ra một ngày cao tới hơn 100 ngàn khẩu trang, phần lớn tiêu thụ trong tỉnh thậm chí là thị trường trong nước… Ảnh hưởng ác liệt, tạo thành tổn hại nghiêm trọng đối với hình tượng thành phố chúng ta!

- Trải qua điều tra, trong bản án, người của UBND quận Lương Sơn, bộ phận Công thương có liên quan, có hành vi nghiêm trọng không làm tròn trách nhiệm, thậm chí có người làm giao dịch với chủ quản sản xuất khẩu trang, đảm đương ô dù lâu dài cho thôn khẩu trang…

- Đề nghị xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong Đảng đối với Bí thư Quận ủy Lương Sơn Âu Hướng Mẫn, yêu cầu đưa ra kiểm điểm sâu sắc với Thành ủy; đề nghị tạm dừng tất cả chức vụ Phó Bí thư Quận ủy Lương Sơn, Chủ tịch UBND quận Lương Sơn, tổ trưởng tổ lãnh đạo phòng chống SARS quận Lương Sơn Trương Hân, tạm thời cách chức điều tra, miễn đi chức vụ phó tổ trưởng tổ lãnh đạo phòng chống SARS quận Lương Sơn, Phó Chủ tịch UBND quận Lâm Lượng, đệ nghị Cục Công thương thành phố miễn đi chức vụ Cục trưởng phân cục Công thương quận Lương Sơn Chu Tiểu Cường… Đồng thời, tôi và Bí thư Tống cho rằng, cần thiết để Ủy ban Kỷ luật thành phố và cơ quan công an tham gia điều tra bản ác, người có trách nhiệm liên quan nếu có hành vi trái pháp luật… Chắc chắn nghiêm trị, tuyệt đối không nương nhẹ!

Đông Phương Du nói xong, liếc mọi người một cái, không nói gì nữa.

Ủy viên thường vụ khác gần như không có bất luận do dự gì, liền giơ tay biểu quyết, sau đó vỗ tay thông qua "đề nghị xử lý" của Đông Phương Du và Tống Nghênh Xuân.

Chuyện liên quan đến SARS, sắc thái chính trị rất nặng, vấn đề xuất hiện cũng không nhỏ, chắc chắn phải xử lý nghiêm khắc; hơn nữa, đây là quyết định Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố cùng đưa ra, ủy viên thường vụ khác sẽ không ngu xuẩn đến trình độ nhảy ra phản đối.

Chỉ là bối cảnh Trương Hân, rất nhiều người đều rõ ràng, có một số ủy viên thường vụ vui mừng khi người gặp họa trong lòng, chuẩn bị xem cảnh tưởng náo nhiệt của Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du.

Nhưng chút tâm tư ấy của một số người, làm sao có thể trốn thoát ánh mắt Tống Nghênh Xuân. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Nghênh Xuân đảo qua mọi người, âm thầm cười lạnh trong lòng.

Tống Nghênh Xuân cũng không phải đồ ngốc gì, ông ta không sợ hãi lựa chọn bắt Trương Han, thứ nhất là trong dịch bệnh SARS Trương Hân phạm vào lỗi nặng, ông ta có đầy đủ lý do; thứ hai, ông ta mơ hồ biết "chuyện cũ" giữa An Tại Đào và Trương Hân, ông ta rất tin tưởng, Trương gia tại Yên Kinh phía sau Trương Hân, chắc chắn đều đổ lửa giận lên người An Tại Đào.

Nói cho cùng, Trương Hân "phạm tội" lúc này, chung quy vẫn là An Tại Đào "chọc" ra. Ít nhất, mặt ngoài xem ra là như thế.

Tâm cơ khó lường một đá ném hai chim của Tống Nghênh Xuân, An Tại Đào sớm nhìn thấy lại ra vẻ không biết. Chẳng qua, An Tại Đào căn bản không cần quan tâm, hắn đấu với Trươg Hân quá lâu, nếu Trương gia muốn hoặc có năng lực trả thù hắn ---- đã sớm động thủ, cần gì phải chờ tới hôm nay.

Về phần kết cục của Trương Hân, An Tại Đào sớm đoán được đại khái trong lòng: Trương gia Yên Kinh chắc chắn sẽ vận dụng mạng lưới quan hệ trước khi Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn chưa chính thức quyết định tạm thời miễn chức Trương Hân, điều chuyển Trương Hân trở về Yên Kinh. Đương nhiên, Tống Nghênh Xuân cũng hy vọng nhìn thấy điều này.

Cho nên, buổi chiều cùng ngày, khi Đông Phương Du thông báo kết quả quyết định xử lý của hội nghị thường vụ Thành ủy Phòng Sơn cho An Tại Đào và Phòng Giám sát Tỉnh ủy, An Tại Đào bĩu môi cười lạnh ngay trước mặt Đông Phương Du.

Đông Phương Du âm thầm trừng mắt liếc An Tại Đào một cái, cúi đầu nói:

- Cậu cười cái gì? Chẳng lẽ không phải cậu muốn nhìn thấy điều này?

Nụ cười của An Tại Đào chợt tắt, thản nhiên nói:

- Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy, Bí thư Tống thật sự là rất không tầm thường, tuy rằng thời gian ông ta tới Phòng Sơn ngắn, nhưng lại nắm giữ rất chuẩn tình hình ở Phòng Sơn, ngay cả chút chuyện giữa tôi và Trương Hân ấy cũng không giấu diếm được ánh mắt ông ta.

- Nếu tôi đoán không sai mà nói, nếu chuyện này không có tôi ở trong, Bí thư Tống chắc chắn chưa động thật với Trương Hân, nhiều lắm là xử phạt không đáng giá tiền nào đó đi? Ha ha… Nhưng hiện giờ có tôi ở trong, điều này khác hẳn, ông ta nhân cơ hội nghiêm trị Trương hân, thứ nhất biểu hiện ông ta chí công vô tư, thứ hai nhân cơ hội dẫn tai họa tới người tôi, khiến mẫu thuẫn giữa tôi và Trương gia công khai ra… Thật sự có thể nói là một hòn đá ném hai chim, rất cao minh!

Đông Phương Du cả kinh, trầm ngâm một hồi, chợt thở dài nói:

- Tôi hiểu được. Nhưng, làm như vậy, dường như cũng là tình thế bắt buộc, nếu chúng tôi không xử lý nghiêm khắc, chỉ sợ bên trên và dư luận cũng sẽ không vừa lòng…

An Tại Đào mỉm cười không nói.

Đông Phương Du đứng dậy rót một chén nước cho An Tại Đào, hơi lo lắng nói:

- Cậu và Trương gia… Thật sự không nói được, tôi trung gian hòa giải cho hai người một chút? Làm dịu mâu thuẫn một chút?

Vẻ mặt thân thiết của Đông Phương Du rơi vào trong mắt An Tại Đào, nụ cười miệng hắn càng trở nên nồng đậm.

Hắn lắc đầu:

- Không cần, thuận theo tự nhiên đi. Cô không cần lo lắng, nếu Trương gia có thể động tới tôi, đã sớm động, cần gì chờ tới hôm nay?

Đột nhiên, An Tại Đào lại cười quỷ dị:

- Lần này, tôi chỉ sợ Bí thư Tống thông minh quá bị thông minh hại… Tự mua dây buộc mình, tôi thật sự muốn nhìn, ông ta kết thúc thế nào…

An Tại Đào cười không có thiện ý khiến Đông Phương Du nhìn xem đầu mày dựng lên, thầm nghĩ không biết chàng trai trẻ này đang có ý xấu gì… Nếu tâm tư này của cô để An Tại Đào biết, có lẽ sẽ bị oan uổng tới hộc máu ---- từ đầu tới cuối, An Tại Đào chưa từng có ý niệm muốn chơi xấu Tống Nghênh Xuân trong đầu, hết thảy điều này, đều là bản thân Tống Nghênh Xuân làm.

Cái gì gọi đem tảng đá tới đập chân mình? Đúng là thế này.

**

Buổi sáng ngày hôm sau, tổ lãnh đạo công tác phòng chống SARS thành phố Phòng Sơn mời dự cuộc họp báo đưa ra thành quả chấp pháp "Quét thôn khẩu trang giữ gìn an toàn thị trường chống SARS", Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm và các lãnh đạo ban ngành có liên quan tha dự hội nghị, công khai thông báo tình hình hoạt động chấp pháp đối với thôn khẩu trang và quyết định xử lý người có trách nhiệm liên quan của Thành ủy và UBND thành phố.

Lúc cuộc họp bảo mở ra, An Tại Đào sớm mang theo ba người Dương Hoa đi xe tới thành phố Quy Ninh. Đêm qua lúc ăn cơm, trước sau hắn nhận được điện thoại của Bí Thư Thành ủy Quy Ninh Lý Nam và Chủ tịch thành phố Cổ Trường Lăng, mời hắn tới Quy Ninh xem một chút. Không bao lâu, ủy viên thường vụ Thành ủy Quy Ninh, Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà Mã Hiểu Yến cũng gọi điện thoại tới mời hắn.

An Tại Đào suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tới Quy Ninh xem một chuyến. Vừa nghĩ, hắn đã rời khỏi Quy Ninh nửa năm.

Xe bus chạy như bay trên quốc lộ tình hình giao thông rất tốt, cây cối và ruộng lúa mênh mông sắp chín ngoài cửa xe bay nhanh về phía sau, An Tại Đào quay đầu nhìn ra ngoài, trong lòng hơi nổi lên gợn sống, không ngờ sinh ra vài phần cảm giác trở về quê cũ.

Sau khi tái sinh bước vào quan trường, phần lớn thời gian An Tại Đào đều công tác ở Quy Ninh, ở địa phương này, hắn đưa vào rất nhiều tâm lực và tâm huyết. Là hắn một tay khiến huyện Quy Ninh bỏ huyện đổi thành phố, cũng là hắn hết lòng mà huyện nhỏ khó nghèo ngày xưa dần phát triển trở thành huyện thành thực lực kinh tế mạnh trong tỉnh Đông Sơn hiện giờ, sắp tới tiến vào một trăm huyện mạnh quốc gia.

Tiền vào thành phố Quy Ninh, An Tại Đào không khỏi kinh ngạc. Không tới một năm chưa tới Quy Ninh, nhưng dường như thành phố Quy Ninh lại thay đổi rất rõ ràng, như thể trong một đêm, rất nhiều nhà cao tầng mọc lên trong nội thành, khiến hắn nhìn xem ngẩn ngơ. Cũng không biết nơi này xây dựng khi hắn đi rồi, hay ban đầu hắn còn chưa chú ý tới.

- Hiện tại, các loại đồ dùng có liên quan tới phòng chống SARS, như khẩu trang, nước tiêu độc, thuốc Đông y cực kỳ dễ bán trên thị trường, một số phần tử bất hợp pháp cũng lợi dụng cơ hội này chế ra các loại sản phẩm giả mạo kém chất lượng, hoặc là thừa cơ đẩy giá hàng hóa ào ào, mưu cầu món lợi lớn. Quận Lương Sơn thành phố Phòng Sơn còn có một thôn như vậy, rất nhiều nông dân thôn này dựa vào sản xuất cái gọi là khẩu trang phòng SARS, mỗi ngày thu nhập hơn 10.000 đồng... Gần đây, dưới sự chỉ đạo của Văn phòng Giám sát công tác phòng chống SARS Tỉnh ủy, dưới sự sắp xếp thống nhất của Thành ủy, UBND thành phố và tổ lãnh đạo công tác phòng chống SARS, bộ phận chấp pháp công thương các cấp của thành phố chúng ta, nhanh chóng quyết đoán xuất kích...

Radio trong xe bus phát sóng trực tiếp hiện trường cuộc họp báo trên đài phát thanh nhân dân Phòng Sơn, nghe được MC nhắc tới “Phòng Giám sát chỉ đạo”, Dương Hoa cười quay đầu lại nhìn An Tại Đào trầm ngâm không nói gì, nhẹ nhàng nói:

- Chủ nhiệm An, cuối cùng thành phố Phòng Sơn cũng không quên chúng ta... ha ha!

An Tại Đào cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu, ra hiệu Dương Hoa tiếp tục nghe.

Tất cả mọi người tập trung tinh thần mà nghe “trực tiếp” trên radio, nhưng sau khi thông báo tình hình và quyết định xử lý ngắn ngủn vài phút, cuộc họp báo rất nhanh biến dị thành một “Hội giới thiệu giao lưu kỹ thuật khẩu trang”, mọi người không kìm nổi đều cười rộ lên.

- Ở thời điểm đặc thù hiện tại, dường như khẩu trang trở thành vật phẩm cần thiết trong cuộc sống của mọi người, cố một số địa phương cũng thành thương phẩm hút hàng, cho nên liền xuất hiện không ít xưởng sản xuất khẩu trang. Đối mặt với một thị trường như vậy trước mắt, chúng ta rốt cuộc hẳn nên quản lý và quy phạm thế nào. Hôm nay, chúng tôi mời Phó Cục trưởng Cục Công thương thành phố phân công quản lý bảo hộ quyền lợi người tiêu dùng Đằng Giai Tài. Chào Cục trưởng Đằng, chúng ta cũng chứng kiến, trên thị trường hiệu thuốc chính quy đang bán khẩu trang, có một số cửa hàng tạp hóa cũng bán khẩu trang, người tiêu thụ làm thế nào mới có thể mua được khẩu trang yên tâm đủ tư cách đây?

Một giọng nói hùng hậu truyền tới:

- Hẳn nên suy xét từ ba phương diện, thứ nhất, cố gắng mua khẩu trang y dụng, mọi người biết, khẩu trang y dụng có hiệu quả phòng hộ tốt hơn một chút so với khẩu trang bảo hiểm lao động. Thứ hai, phải chọn lựa con đường cung cấp hàng hóa chính quy, đến cửa hàng thuốc, cửa hiệu, siêu thị lớn bố trí quầy chuyên doanh mua khẩu trang, không nên tùy tiện tới cửa hàng vỉa hè và cửa hiệu nhỏ mua, khẩu trang của những nơi này rất khó cam đoan chất lượng. Thứ ba, khi mua khẩu trang về phải kiểm tra dấu bên ngoài khẩu trang. Trên dấu của khẩu trang chính quy có tên xí nghiệp sản xuất, địa chỉ xí nghiệp, thuyết minh sản phẩm, bao gồm cả điện thoại liên hệ. Phần lớn khẩu trang thấp kém không có dấu này, là sản phẩm ba không...

An Tại Đào nhíu mày, khoát tay áo:

- Thôi đi, tắt đi, bọn họ đang cố ý chuyển tâm mắt dư luận đi... Cũng mặc kệ bọn họ, trọng tâm công tác của chúng ta không giống với bọn họ.

Lái xe nghe xong, vội vàng chuyển kênh, tiếng radio nháy mắt đổi thành tiếng nhạc du dương.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.