Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông nội Lưu Ngạn muốn hẹn gặp

Phiên bản Dịch · 2937 chữ

Trần Duệ buông điện thoại, hướng về bạn gái Mã Vi Vi vỗ tay lớn tiếng nói

- Xong, anh cả chị dâu khẳng định sẽ đến, thế nào, anh đây cho đủ mặt mũi ba mẹ em rồi chứ?

Mã Vi Vi hì hì cười,

- Coi như anh biết điều!

Âu Dương Đan từ nhà bếp nhô đầu ra, hô một tiếng.

- Tiểu duệ, con không hỏi Tiểu Đào, nó và Hiểu Tuyết tết này có về ăn cơm đoàn viên với chúng ta không à?

Trần Duệ cười khổ một tiếng

- Mẹ, sao mẹ hồ đồ thế, anh đã đáp ứng trở về cổ động cho con, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, đó chẳng phải là đoàn viên sao

Đúng lúc mẹ con đang nói chuyện, Trần Cận Nam mở cửa đi đến, chân của ông vô cùng trầm ổn, mang vào một luồng gió lạnh

Mã Vi Vi có chút e ngại cha chồng tương lai của mình, cảm thấy ông quan uy quá mạnh, liền sợ hãi cười tiếp đón

- Chào chú, chú đã đi làm về?

- Xin chào

Trần Cận Nam khẽ cười cười. Sau đó chậm rãi cởi áo khoác đen ra, thay dép lê, cũng không cùng Trần Duệ nói lời nào, trực tiếp đi tới phòng sách của mình

Trần Cận Nam lúc này trên cơ bản tiếp nhận Mã Vi Vi, thừa nhận quan hệ giữa cô và Trần Duệ. Tuy rằng là người xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, Trần Duệ cùng con gái Đài kết hôn, ắt có chứa một sắc thái chính trị nào đó, nhưng hiện giờ tóm lại không còn như mấy chục năm về trước, hơn nữa quan hệ hai bên cũng đã đỡ hơn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến con đường làm quan của Trần Cận Nam.

Nhưng vì thế, Trần Cận Nam đều hướng bộ phận chuyên môn liên quan ở Tỉnh ủy và Ban Tổ chức Trung ương trình báo chuyện này: con mình đang qua lại với du học sinh Đài, sắp sửa đính hôn vv

Trần Duệ rón ra rón rén đi đến cửa phòng sách. Nhẹ nhàng nói,

- Ba ơi, chuyện ba làm Chủ tịch tỉnh đã gần xong rồi chứ? Chuyện này cũng đã lan truyền, rất nhiều bạn bè cứ gọi điện thoại hỏi con

Trần Cận Nam nhíu nhíu mày

- Bổ nhiệm Trung ương còn chưa xuống tới, con đừng ở ngoài đoán già đoán non. Nói với bạn con, có chuyện gì cứ để trong lòng, không nên hơi một tí gây ầm ĩ… bát nháo!

Trần Duệ bĩu môi

- Con cũng không làm quan, cần gì học cách ngụy trang của ba chứ!

- Thôi, không nói thì không nói, có gì lớn lắm đâu

Trần Duệ than thở quay đầu trở về, Mã Vi Vi lặng lẽ kéo Trần Duệ đến một góc phòng khách, cúi đầu nói,

- Ba anh thật sự sẽ làm Chủ tịch tỉnh à?

Trần Duệ gật gật đầu

- Chắc chắn rồi, với tính cách của ba, nếu ổng không phản đối, vậy tức là nói ván đã đóng thuyền. Tuy nhiên, bổ nhiệm trung ương vẫn chưa xuống tới, tạm thời không thể công khai

Mã Vi Vi ồ một tiếng. Đối với “Chủ tịch tỉnh” trong nước, Mã Vi Vi cũng không có khái niệm quá sâu quá rõ, nhưng cũng biết là một quan lớn. Chức quan lớn cực lớn, quản lý một địa phương rất rất lớn, tổng nhân khẩu tiếp cận một trăm triệu người, quan hành chính cao nhất của kinh tế một tỉnh lớn, đâu phải loại thường

Tuy nhiên, đối với một cô gái trẻ sinh ra ở Đài không có được bao nhiêu tư tưởng về chức vị quan lại mà nói, ở trong lòng Mã Vi Vi, lực ảnh hưởng của quan lớn một tỉnh như Trần Cận Nam không thể lớn bằng Hạ Hiểu Tuyết

Hạ Hiểu Tuyết đang nắm giữ một tập đoàn tư bản khổng lồ. Hiện giờ nổi tiếng khắp trong giới Hiện giờ người Hoa và trong giới văn hóa người Hoa, có mỹ danh đứng đầu trong mười đại kim hoa, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ người Hoa xem Hạ Hiểu Tuyết xinh đẹp không gì sánh được, trở thành thần tượng để mình dốc lòng gây dựng sự nghiệp

An Tại Đào và Mã Hiểu Yến khoảng 10 giờ tối về tới Yến Kinh. Hắn trước tiên lái xe đưa Mã Hiểu Yến về một khu giáp ranh Yến Kinh, vợ chồng anh hai và cha mẹ sống ở nơi này

An Tại Đào dừng xe lại, đang tính cùng Mã Hiểu Yến nói vài câu cáo biệt, lại thấy Mã Hiểu Yến mắt đỏ au ngã qua, dán chặt vào lòng ngực của hắn, nhiệt liệt mà chủ động hôn lên bờ môi của hắn.

- Hiểu Yến, trời không còn sớm, em lên trước đi. Anh mai mốt lại đến thăm em

An Tại Đào nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán yếu đuối mà mềm mại của Mã Hiểu Yến, mặc cô lẳng lặng nằm trong lòng ngực mình

Tuy rằng cùng Mã Hiểu Yến cũng không phát sinh quan hệ đáng kể, nhưng quan hệ mờ ám nên có hai người đều có đủ, chỉ là vẫn chưa phát triển đến một bước cuối cùng.

Trong ấn tượng của An Tại Đào, Mã Hiểu Yến là một phụ nữ vô cùng lý tính, rất biết che dấu cảm tình của mình. Ở trước mặt hắn, cô chưa từng có thất thố, nhưng lúc này đây lại dường như biểu hiện có chút khác thường...

Mã Hiểu Yến dần dần bình tĩnh trở lại. Cô dù sao cũng là một người phụ nữ có máu có thịt có tình cảm có dục vọng, vừa nghĩ tới người đàn ông mình yêu thương sâu sắc, sắp đi gặp một người phụ nữ khác, trong lòng cô liền bắt đầu dấy lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Rõ ràng là ghen tị, cô cũng không dám biểu hiện ra ngoài; rõ ràng là mất mát, cô lại chỉ có thể chon dấu trong lòng

Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng đặt tay An Tại Đào lên phần bụng dưới mềm mại đẫy đà, nhẹ nhàng mà vẻ mặt chuyên chú nhìn An Tại Đào

- Qua tết, anh lấy em đi. Em không kiên trì được nữa, em cũng là một người phụ nữ bình thường, em cũng cần tình yêu của anh

Nói xong, không đợi An Tại Đào phản ứng. Mã Hiểu Yến thân mình chợt xoay lại, chỉnh trang áo khoác mình, đẩy cửa xe đi xuống, thẳng hướng vào tòa nhà với ánh đèn mờ mịt

An Tại Đào ngẩn người, vội mở cửa sổ

- Còn hành lý này? Em không cần hả?

Mã Hiểu Yến không đáp lại, nhưng người vẫn đứng ở lầu thang của tòa nhà, trong lòng âm thầm nổi giận nói: chẳng lẽ anh không biết giúp em mang lên sao?

Mã Hiểu Yến chớp mắt, trong tòa nhà với ánh đèn mê ly, đứng ở lầu thang, yên lặng đếm số. Khí cô đếm đến 11, rốt cục thấy An Tại Đào cười khổ mang theo hai túi hành lý của cô, đi vào tòa nhà

Mã Hiểu Yến đắc ý hì hì cười, đi lên lầu.

Không có cách nào, nếu đã đến đây, thì không thể không vào hàn huyên một hồi với cha mẹ vợ chồng anh của Mã Hiểu Yến. Ở Mã gia ngồi hơn mười phút, uống một chén trà nóng, An Tại Đào lúc này mới vội vàng rời khỏi Mã gia. Lái xe thẳng đến nhà của mình cùng Hạ Hiểu Tuyết ở Yến Kinh

Đêm đã khuya. An Tại Đào lặng lẽ đậu xe vào ga ra nhà mình, sau đó đi thang máy đến tầng 17. Lấy ra chìa khóa mà mình mới chỉ dùng qua một lần nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Hắn chỉ cùng Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc Lưu Ngạn ba cô nói về Yến kinh cùng các cô ăn tết, nhưng nói giao thừa mới có thể tới. Hắn tới trước một ngày, cũng không nói với Hạ Hiểu Tuyết, vốn cũng chính là muốn cho ba cô niềm vui bất ngờ

Đây là căn hộ hai tầng theo phong cách châu Âu, phòng khách phía dưới rất rộng lớn, tối như mực không có một ngọn đèn. An Tại Đào rón ra rón rén đến giữa phòng khách, thả xuống mấy bịch đồ trên tay. Sau đó yên lặng ngẩng đầu hướng lên phòng ngủ trên lầu mà nhìn

Trong ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy được cửa phòng sơn đỏ khép hờ, trong phòng ánh một ánh sáng màu tím nhạt

Hiểu Tuyết và chị Cúc khẳng định đã ngủ. An Tại Đào cười khẩy, cũng không bật đèn, sờ soạng cởi giày sau đó xỏ vào đôi dép lê bằng lông thẳng hướng đi lên lầu

Dù thanh âm An Tại Đào đẩy cửa rất nhẹ rất cẩn thận, nhưng vẫn khiếnHạ Hiểu Tuyết vừa mới chợp mắt giật mình thức giấc. Hạ Hiểu Tuyết theo bản năng ấn mở đèn đầu giường, đồng thời hô lên:

- Ai?

An Tại Đào giật mình, lại lập tức “Giương nanh múa vuốt” cười ha hả rồi bổ nhào vào phía bên giường

Hạ Hiểu Tuyết giật mình tỉnh giấc đã thấy rõ ràng là chồng mình, nhưng thần sắc niềm vui bất ngờ của cô đồng thời lại hiện lên một chút lo lắng, cô kéo lấy chăn vội vàng nói

- Ông xã, đừng gây chuyện, đừng quậy nữa

Hạ Hiểu Tuyết vốn muốn nói: người trên giường kia không phải là chị Cúc, anh đừng lộn xộn. Nhưng lời tới bên miệng lại nuốt trở vào, nếu để người nằm bên cạnh nghe thấy, có lẽ sau sẽ hỏi: nếu là chị Cúc thì hắn có thể lộn xộn hả?

An Tại Đào hiển nhiên là quấy rầy ba cô đã quen. Hắn còn cho là bên cạnh Hạ Hiểu Tuyết chính là Mạnh Cúc, liền dùng sức giật chăn ra, dùng giọng điệu cực kỳ “Dâm đãng” cười ha hả nhìn trên giường.

Hạ Hiểu Tuyết không nói gì nhắm hai mắt lại.

Tấm chăn rớt xuống đất, An Tại Đào đang muốn vồ lên, đột nhiên thấy được một khuôn mặt ửng đỏ hoảng hốt khiếp sợ không yên không biết làm sao, tuy rằng cũng không xa lạ, nhưng cũng tuyệt đối không thể khiến hắn lập tức vồ đến

Ánh mắt của hắn theo bản năng lướt nhìn một lượt. Ánh mắt thấy được, chính là một đường cong thân thể trần truồng trắng mịn rất sống động. Tuy rằng chỉ chỉ là thoáng nhìn. An Tại Đào cũng lập tức quay đầu đi, nhưng trong gian phòng ánh đèn sáng tỏ đến thế, phần da thịt trắng ngần kia, hai ngực cao ngất hoàn mỹ kia, khu vực rừng rậm đen kia, cùng với đường cong thân thể, đều đã khắc sâu vào tâm trí hắn

Sao lại là cô ta? Sao cô ta ngủ ở đây?

Sao cô ta lại lõa lồ ngủ chung một giường với Hiểu Tuyết… trừ phi… An Tại Đào nghĩ đến đây. Cảm thấy lạnh ngắt như rơi vào hố băng, tâm lập tức liền chìm xuống.

An Tại Đào dùng một ánh mắt cực kỳ phức tạp và thất vọng quét qua Hạ Hiểu Tuyết một cái, lập tức xoay người bước nhanh đi ra

Hạ Hiểu Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền tỉnh ngộ. Cô cười khổ vội kéo chăn đắp lại thân thể lõa lồ cũng người kia, hiện vẫn chưa hoàn hồn, sau đó khoát áo ngủ vào, vội vàng đuổi theo.

Ở phòng khách, Hạ Hiểu Tuyết rúc vào trong lòng An Tại Đào, tốn không ít võ mồm để cho An Tại Đào tin tưởng giới tính của mình tuyệt không có vấn đề. Tất cả, chẳng qua là vì cô kia có sở thích ngủ không mặc đồ thôi

An Tại Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn nhíu nhíu mày,

- Hiểu Tuyết. Em từ khi nào mà thân với cô ta thế?

- Nhà Phương Phỉ ở Lục Đảo, ba cô và ba em quan hệ rất tốt, là thanh niên trí thức cùng nhau xuống nông thôn năm xưa

Hạ Hiểu Tuyết cười cười

- Chúng em từ nhỏ đã quen thân, Phương Phỉ ở Yến Kinh phát triển, cô ở công ty Lưu Ngạn mà em cũng ở Yến Kinh, hai người bọn em liền tụ họp. Cô ấy có tật xấu, thích ngủ khỏa thân, đêm nay chúng em nói chuyện mệt qua ngủ mất, ai biết anh đột nhiên tập kích

Vào lúc đang nói chuyện, Tống Phương Phỉ mặc một chiếc áo lông màu hồng và quần bò màu xanh da trời đi xuống lầu, mặt đỏ ửng

- Phương Phỉ cô muốn làm gì thế?

Hạ Hiểu Tuyết đứng dậy đi tới.

- Tôi nên về thôi, vợ chồng cô xa cách gặp lại, tôi ở lại nhà cô cũng rất không thích hợp

Phương Phỉ cúi đầu nói

Hạ Hiểu Tuyết đoạt lấy ba lô của Tống Phương Phỉ. Sẵng giọng

- Phương Phỉ, đã trễ thế này, cô một mình lái xe đi, tôi sao có thể yên tâm? Có gì đâu? Trong nhà nhiều phòng khách như vậy, cũng không phải không ở được. Kệ để anh ấy ngủ ở kế bên, hai ta tiếp tục trở về ngủ thôi

Nói xong, Hạ Hiểu Tuyết quay đầu lại liếc An Tại Đào một cái, ý là muốn An Tại Đào giúp giữ lại Tống Phương Phỉ

Công bằng mà nói, An Tại Đào là ước gì cái bóng đèn này mau đi khỏi cho rồi, để hắn ôm lấy bà xã yêu kiều của mình mây mưa một đêm, hắn đúng là nín nhịn đã lâu. Nhưng giờ phút này đã khuya rồi, để mình cô lái xe, dường như cũng là không an toàn lắm. Hơn nữa cô còn là bạn tốt của vợ mình

An Tại Đào trong lòng cười khổ, nhưng trên mặt lại mỉm cười

- Đúng vậy, tiểu thư Tống, đã trễ thế này. Chớ đi, cô đi chúng ta cũng không yên! Các em hay nhanh về ngủ tiếp đi, anh ở phòng khách xem TV, anh lái xe cả ngày. Cũng ngủ không được, các em cứ ngủ đi

Tống Phương Phỉ lảng tránh cái nhìn cực kỳ mạnh mẽ của An Tại Đào, trong lòng càng thêm khó chịu. Ở trước mặt người đàn ông này, cô có cảm giác bị người nhìn thấu. Mà trên thực tế, cô vừa mới bị người đàn ông này nhìn thấy toàn thân còn gì

Cô vốn là hai má ửng đỏ trong nháy mắt càng thêm đỏ bừng, trước mắt một trận sương mù tiếp theo là vô số ngôi sao nhỏ lóe ra, siêu sao này bị dìm trong hoa tươi và tiếng vỗ tay sắp ngất luôn, ngã vào trong lòng Hạ Hiểu Tuyết

Hạ Hiểu Tuyết kéo Tống Phương Phỉ trở về phòng ngủ. An Tại Đào âm thầm lắc đầu nói một tiếng xui, liền chạy vào phòng vệ sinh tắm một cái, trở lại sô pha nằm một hồi xem TV, ngẩng đầu nhìn gian phòng vốn thuộc về mình tối như mực, cửa phòng đóng chặt, biết Hạ Hiểu Tuyết đêm nay khẳng định là tiện lén chuồn ra đến cùng hắn mùi mẫn

Nhìn đồng hồ, thấy đã rạng sáng. Hắn thở dài, khoác áo ngủ đi tới ban công. Châm một điếu thuốc, do dự một hồi. Lấy điện thoại nhắn 2 tin nhắn cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, nói mình đã trở lại.

Mạnh Cúc ở chỗ lão Triệu, lúc này hiển nhiên sớm đã ngủ say. Mà Lưu Ngạn lại ở trong nhà lên mạng. Gần đây cô ghiền trò chơi trên mạng có chứa tình tiết chuyện xưa, đang chơi rất say sưa

Di động rung lên, cô quơ lấy nhìn qua, thấy là tin nhắn của An Tại Đào, vui mừng vứt chuột quang qua một bên, bỏ mặt màn hình đang chơi, lập tức gọi cho An Tại Đào

- Đào, anh về cũng không nói một tiếng, để em rước anh. Anh đang ở chỗ Hiểu Tuyết hả?

Lưu Ngạn sẵng giọng

- Anh chờ chút, em lập tức qua đó

- Đã trễ thế này, em đừng đi, anh cũng không yên tâm

An Tại Đào cười cười,

- Trong nhà còn có một người khách, là ngôi sao công ty của em

An Tại Đào lời nói còn chưa nói xong, Lưu Ngạn liền tiếp lời

- Là Phương Phỉ chứ gì? Cô cùng Hiểu Tuyết là chĩ em tốt, thường xuyên ở chỗ anh qua đêm. Đúng rồi, Đào, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh

Lưu Ngạn thanh âm đột nhiên trở nên trầm thấp nghiêm túc

- Nói đi, bà cô của tôi

- Ông nội của em muốn gặp anh

Lưu Ngạn nhẹ nhàng nói.

An Tại Đào trong lòng thoáng giật mình, tay run run, hồi lâu nói không ra lời.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.