Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy

Phiên bản Dịch · 4203 chữ

Trước mắt bao người, cảnh sát cũng không thể dùng thủ đoạn quá khích, chỉ có thể thông qua khuyên bảo, kêu gọi đầu hàng, duy trì trật tự, khống chế cảm xúc phẫn nộ của các công nhân.

Đông Phương Du đứng ở một bên, trong tay nắm chặt loa, hô to. Xung quanh cô là cảnh sát và cán bộ chính quyền thành phố. Nhưng mặc cho Đông Phương Du nói gì thì những công nhân trong sân căn bản đều nghe không vào.

- Trả lại vị trí cho chúng tôi!

- Nghiêm trị những phần tử tham nhũng!

- Chúng tôi muốn có cơm ăn!

Bên tai truyền đến những tiếng kêu la. Đông Phương Du cảm thất đầu óc choáng váng, vừa vội vừa giận, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

- Chủ tịch thành phố Đông Phương!

Lãnh Mai bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô ta.

- Bí thư Trương đã đến! Bí thư Trương!

Bí thư Thành ủy Trương mặc chiếc áo măng xê màu đen dưới sự dẫn đường của xe cảnh sát đã tiến vào hiện trường. Ông ta vừa bước xuống xe thì mười mấy cảnh sát đã nhanh chóng bảo hộ xung quanh.

Trương Bằng Viễn nhìn những công nhân đang phẫn nộ, trong lòng cũng cảm thấy bực bội. Xảy ra chuyện như vậy, có muốn đè cũng đè không được. Không chỉ giới truyền thông trong thành phố, mà giới truyền thông tỉnh cũng sẽ biết đến.

Trương Bằng Viễn không kiên nhẫn đẩy viên cảnh sát bảo hộ ông ta ra, giật lấy cái loa từ trong tay một cảnh sát khác, đứng một chỗ cao giọng hơn:

- Các đồng chí công nhân, các đồng chí công nhân, mọi người không cần kích động, tôi là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Trương Bằng Viễn, hôm nay tôi và Chủ tịch thành phố Đông Phương đến đây, mục đích là lắng nghe ý kiến và khó khăn của mọi người.

- Xin mọi người tin tưởng vào Đảng và chính phủ, cử ra một vài đại diện, Thành ủy lập tức mời dự họp hội nghị khẩn cấp, lắng nghe các công nhân báo cáo lại.

- Tôi biết, mục đích của mọi người là phải giải quyết được vấn đề. Tôi Trương Bằng Viễn công khai tuyên bố với mọi người, chỉ cần yêu cầu của mọi người hợp pháp thì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ thay mặt mọi người làm chủ.

- Nếu có những hành vi trái pháp luật thì tuyệt đối sẽ nghiêm trị không tha.

Trương Bằng Viễn ở hiện trường triệu tập một cuộc họp nhỏ gồm có Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm và một số công nhân viên chức đại diện cho quần chúng đang phẫn nộ.

Các công nhân viên chức bị nghỉ việc của công ty khí gas thành phố Phòng Sơn đưa ra bốn điều kiện, hay nói chính xác hơn là bốn yêu cầu. Thứ nhất: lập tức khôi phục chức vụ của công nhân viên chức.

Thứ hai, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lập tức thành lập tổ công tác điều tra, trú tại công ty để điều tra về vấn đề thất thoát tài sản quốc hữu, bãi miễn chức vụ Giám đốc, Bí thư Đảng ủy của Hạ Canh, truy cứu trách nhiệm của các lãnh đạo khác.

Thứ ba, kiểm tra toàn diện tài sản và các hạng mục đầu tư của Công ty Than – Khí gas thành phố. Trong quá trình điều tra phải có đại diện của công nhân viên chức và đại diện của Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn tiến hành giám sát.

Thứ tư, giải quyết các vấn đề của công ty Thiên Nguyên như làm tăng ca không có tiền làm thêm giờ, tiền lương của lãnh đạo quản lý và công nhân viên chức quá mức chênh lệch, đáp ứng đề xuất tăng lương và các nhu cầu hợp lý, đúng quyền lợi của công nhân viên chức.

Không thể không nói, theo thời đại phát triển, sau khi tiến vào thế kỷ mới, ý thức về quyền lợi của công nhân viên chức trong nước đang từng bước được đề cao. Bốn vấn đề mà họ đề xuất đó có thể nói là đã điểm đúng chỗ mấu chốt.

Nếu thành phố nhất định phải điều tra, chỉ sợ rất nhiều vấn đề vi phạm quy định vận tác cùng với tham ô của công ty khí gas Phòng Sơn sẽ bị lộ ra.

Đối với bốn yêu cầu của đại biểu công nhân viên đề xuất, Trương Bằng Viễn đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trả lời, biểu thị thành phố sẽ “Mau chóng chứng thực, điều tra đến cùng”, đồng thời tỏ thái độ nói Hội nghị thường vụ thành ủy tối nay sẽ khẩn cấp mời dự họp để nghiên cứu thành lập tổ công tác, tổ điều tra để sắp xếp cho các công nhân viên bị cho thôi việc kể trên trở lại chức vụ công tác.

Nhận được sự hứa hẹn cương quyết của Bí thư thành ủy, gần ngàn công nhân viên chức lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại. Dưới sự khai thông của cảnh sát, từng nhóm túm năm tụm ba rời khỏi hiện trường về nhà. Mà các công nhân viên chức của công ty Thiên Nguyên cũng đều trở về vị trí.

Tạm thời bình ổn sự việc này, xử lý hoàn toàn các vấn đề có liên qua đã là 6h tối. Bất chấp chưa ăn cơm, Trương Bằng Viễn lập tức chạy về Thành ủy, chủ trì hội nghị thường vụ khẩn cấp.

Trước khi đi, Đông Phương Du do dự một chút, đi đến chỗ Trương Bằng Viễn nhỏ giọng hỏi một câu:

- Bí thư Trương, muốn nghe lãnh đạo công ty báo cáo một chút không?

Trương Bằng Viễn sắc mặt âm trầm, trên trán mồ hôi rịn ra, ông ta khoát tay, trầm giọng nói:

- Không cần nghe bọn họ báo cáo, còn báo cáo cái gì? Để cho bọn họ nói chuyện với tổ công tác thành phố đi.

Trương Bằng Viễn vốn dĩ không có ấn tượng tốt với Hạ Canh, hiện giờ lại có chuyện này, làm sao có thể hòa nhã với y được. Trương Bằng Viễn tức giận mà đi, đứng ở cách đó không xa, Hạ Canh và lãnh đạo có liên quan kinh sợ nhìn, trong lòng hết sức bất an.

Hạ Canh trong lòng hiểu được, chính mình đã xong rồi. Vốn nghĩ tiền đồ chính trị đã không có hy vọng gì, chỉ có thể mò chút ích lợi thực tế ở xí nghiệp, nhưng hiện tại xem ra hết thảy đều đã biến thành bọt nước.

Trở lại Thành ủy, Trương Bằng Viễn chui vào văn phòng của mình, cung kính nối thông điện thoại nội bộ với lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, báo cáo tỉ mỉ với cấp trên về sự việc xảy ra.

Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên vừa nghe xong chuyện, lập tức chỉ thị Trương Bằng Viễn mau chóng ổn định cục diện, lấy giải quyết vấn đề, hóa giải mâu thuẫn là việc chính, bất cứ lúc nào cũng có thể hướng Tỉnh ủy tiến hành báo cáo.

Trong hội nghị thường vụ, các ủy viên thường vụ đề xuất ý kiến khác nhau. Một bộ phận cho rằng Ủy ban nhân dân thành phố nên can thiệp, tiến hành điều tra rõ vấn đề, lấy lại công bằng cho cán bộ công nhân viên, tránh để sự việc lớn hơn, gây ảnh hưởng đến hình tượng của Phòng Sơn.

Còn một bộ phận khác thì kiên trì cho rằng, phải nghiêm trị nhóm người cầm đầu gây rối, dùng thủ đoạn cứng rắn để bình ổn sự kiện này. Còn về phần công ty khí gas Phòng Sơn thì có thể từ từ điều tra.

Người của hai phe tranh luận không dứt, Trương Bằng Viễn sắc mặt âm trầm, không nói một lời.

Đan Tân Dân nhìn Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du vẫn duy trì vẻ mặt âm trầm khác thường, nói:

- Vấn đề là vấn đề, ngay cả khi có vấn đề, cũng không thể dung túng loại gây rối này được. Hơi một tí là tụ họp gây rối, như thế thì ra làm sao? Giống như chuyện hôm nay, khẳng định là sau lưng có người tổ chức kích động, nếu như không có thì sao bọn họ có thể tụ tập được đông người như vậy? Cá nhân tôi cho rằng, Cục công an thành phố lập tức phải thành lập một tổ chuyên án, tham gia điều tra, mau chóng tìm ra kẻ kích động công nhân viên để trừng trị thích đáng.

Tống Tử Lâm nhíu nhíu mày, phản bác nói:

- Trưởng ban Đan, mâu thuẫn của quần chúng đã hết sức gay gắt, nếu lại dùng thủ đoạn cứng rắn thì có phải lại làm mâu thuẫn càng thêm gay gắt, làm cho sự việc càng rối ren không?

Trước mắt, vấn đề chúng ta cần giải quyết là hóa giải mâu thuẫn, nhưng nếu dùng phương án bạo chế bạo như vậy, theo tôi là không thể thực hiện được.

Đan Tân Dân cười lạnh một tiếng:

- Phó bí thư Tống, vậy phải giải quyết vấn đề như thế nào? Cho dù là công ty Than - Khí ga Phòng Sơn cải cách thay đổi chế độ xã hội có vấn đề, nhưng nhiều công nhân viên chức bị cho nghỉ việc là sự thật, vậy phải an bài thế nào? Công ty Than - Khí ga sớm đã là một cái thùng rỗng, làm sao có thể nuôi sống đám người đó? Chạy đi đâu tìm được nhiều vị trí như vậy? Thành phố biết làm thế nào?

Âu Dương Khuyết Như cũng phụ họa nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng ban Đan. Phải điều tra vấn đề, nhưng có thể từ từ làm, việc quan trọng hiện tại là phải bình ổn tình thế, làm tốt công tác ổn định, tránh cho mọi việc lớn hơn. Vài người dẫn đầu gây rối, không thể không trừng trị.

Hai người như vậy kẻ xướng người hoạ, Tống Tử Lâm bị nghẹn, sắc mặt có chút trắng bệch.

Âu Dương Khuyết Như nói xong liền quay đầu nhìn phía Chủ tịch thành phố Đông Phương Du. Y và Đan Tân Dân gần đây đã về phe Đông Phương Du, lúc này tất nhiên là hy vọng Đông Phương Du có thể ủng hộ.

Đông Phương Du do dự một chút:

- Ha ha, đối với vấn đề này, tôi tạm thời chưa có ý kiến. Bời vì tôi đến thành phố thời gian chưa lâu, đối với việc thay đổi chế độ xã hội của công ty khí gas không hiểu nhiều lắm, mọi người có thể mở rộng bàn bạc thêm.

Các ủy viên thường vụ vẫn đang tranh luận , Trương Bằng Viễn đột nhiên đột nhiên vỗ bàn, trầm giọng nói:

- Được rồi, không cần tranh luận nữa.

Ánh mắt âm trầm của Trương Bằng Viễn nhìn Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như, khoát khoát tay, bàn tay to nặng nề không ngừng khua đi khua lại giữa không trung:

- Lãnh đạo tỉnh đã chỉ thị chúng ta phải mau chóng ổn định cục diện. Giải quyết vấn đề, hóa giải mâu thuẫn là việc chính, chúng ta không thể dùng biện pháp không triệt để. Việc trước mắt chúng ta cần làm chính là giải quyết vấn đề, hóa giải mâu thuẫn từ tận gốc rễ.

Đúng vậy, tại sao lại có nhiều người bị thôi việc đến vậy? Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội chính là muốn công nhân viên chức không có bát cơm ăn sao?

Vài trăm người công nhân viên chức vì sao đứng lên gây rối? Thay đổi chế độ xã hội, thay đổi chế độ xã hội, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội chính là cho đại bộ phận công nhân viên chức về nhà sao? Các đồng chí, chúng ta phải nghĩ lại, nghĩ thật nghiêm túc, công việc mà chúng ta làm vẫn chưa đến nơi đến chốn.

Đối với chuyện này, tôi cho rằng các lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố được phân công quản lý sẽ phải kiểm điểm trước Thành ủy, Cục quản lý ngành nghề cũng phải kiểm điểm nghiêm khắc với Ủy ban nhân dân thành phố. Bước tiếp theo, chúng ta còn phải truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo có liên quan.

Theo tôi được biết, mỗi công nhân viên chức bị cho thôi việc mỗi tháng chỉ lấy ba mươi ngàn tệ, cũng là số tiền lương thấp nhất trong tiêu chuẩn của chúng ta năm ngoái. Các đồng chí, tiền lương tối thiểu đã không còn theo kịp nhu cầu sinh hoạt nữa rồi, chỉ có ít tiền như vậy, bọn họ sao có thể sinh sống được đây? Đây là vấn đề không thể lảng tránh được, chúng ta phải tìm biện pháp hóa giải.

Trương Bằng Viễn khoát tay:

- Chúng ta là lãnh đạo, nói chuyện phải có lương tâm. Chúng ta phải thấy được sự khó khăn của quần chúng. Tôi tin tưởng, tuyệt đại đa số công nhân viên chức đứng lên là để giải quyết vấn đề, về phần có vài phần tử cá biệt lợi dụng thì cũng không thể gây hoang mang được.

Tôi cho rằng, thứ nhất, lập tức cách chức tạm thời Giám đốc, Bí thư Đảng ủy của công ty than- khí gas Phòng Sơn. Cái này không có gì phải bàn bạc thêm nữa. Gây ra sự việc lớn như vậy, Hạ Canh khó chối được sai lầm này. Không chỉ có Hạ Canh mà tôi thấy toàn bộ bộ máy xí nghiệp cũng có vấn đề, phải chỉnh đốn hoàn toàn.

Thứ hai, thành phố phải lập tức thành lập một tổ công tác, do một đồng chí có năng lực dẫn đội, mau chóng điều tra và giải quyết vấn đề.

Trương Bằng Viễn phất phất tay, châm một điếu thuốc.

Bí thư Thành ủy cứng rắn, mạnh mẽ tỏ thái độ, đám người Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như tự nhiên là không dám công khai đứng ra phản đối nữa.

Nếu không, Trương Bằng Viễn hiện giờ đang cơn giận, nếu bọn họ đứng lên chặn họng ông ta, chẳng khác nào tự chuốc lấy bẽ mặt.

Đông Phương Du gật đầu:

- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Trương. Tuy nhiên tôi có một đề nghị bổ sung, làm ra một sự việc nghiêm trọng như vậy, cho dù công ty than – khí gas thay đổi chế độ xã hội có hay không có vấn đề, đồng chí Hạ Canh vẫn phải tạm thời bị cách chức đợi điều tra, điểm này là không hề nghi ngờ. Đồng thời, ở thành phố lập tổ công tác cũng là đúng. Tôi chỉ cảm thấy, việc chọn Tổ trưởng tổ công tác phải suy xét thật cẩn thận.

Tình huống vô cùng phức tạp, không chỉ cần có năng lực công tác mạnh, còn cần có ý thức chính trị cào và cái nhìn toàn diện, lại còn giỏi về công tác giáo dục tư tưởng chính trị cho quần chúng. Cá nhân tôi cho rằng, đồng chí An Tại Đào của huyện Quy Ninh khá thích hợp.

Năng lực công tác của đồng chí An Tại Đào rõ như ban ngày.

Sự việc khá khẩn cấp, tôi thấy nên để đồng chí An Tại Đào tạm thời giữ chức vụ Tổ trường, dẫn tổ công tác đến công ty Than - Khí ga Phòng Sơn, đồng thời bổ nhiêm làm Giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy công ty này, một mặt điều tra vấn đề, một mặt giải quyết vấn đề. Tôi tin rằng, với năng lực công tác và tác phong của đồng chí An Tại Đào, nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quan trọng mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố giao cho.

Đông Phương Du nói xong, lẳng lặng nhìn Trương Bằng Viễn.

An Tại Đào đường đường là nhân vật số một của một huyện, trước thời điểm mấu chốt đề bạt Phó chủ tịch thành phố, Đông Phương Du đột nhiên đề xuất An Tại Đào đến công ty Than – Khí gas giải quyết vấn đề, điều này nằm ngoài dự liệu của nhiều Ủy viên thường vụ.

Đông Phương Du rốt cuộc là muốn gì?

Người phụ nữ này khẳng định là không có ý tốt. Tống Tử Lâm trong lòng cười lạnh, đây là một việc coi như “Được ăn cả ngã về không”. Làm tốt dĩ nhiên là được thành tích, nhưng làm không tốt lại chính là rơi vào một vũng bùn, rất khó thoát ra. Hơn nữa, An Tại Đào bị “Vây” ở Công ty Than - Khí ga , muốn lên làm Phó chủ tịch thành phố thì khó khăn và biến số tăng lên gấp bội.

Trương Bằng Viễn cũng giật mình, ông ta đứng dậy cười cười:

- Tôi đi nhà vệ sinh một chút, mọi người cứ tiếp tục thảo luận.

Trương Bằng Viễn vội vàng mà đi, nhưng không có đi nhà vệ sinh mà là trở về văn phòng của mình, gọi điện thoại cho Trần Cận Nam.

- Anh Cận Nam, tôi cảm thấy đây cũng là một cơ hội. Chuyện này nhìn qua khá phiền toái, nhưng chỉ cần xem thao tác như thế nào, khiến Tiểu Đào coi như “Giảm xóc” một chút, nhiều lắm là hơn nửa năm, cũng sẽ ngăn chặn được miệng lưỡi của nhiều người.

Trương Bằng Viễn cúi đầu dồn dập giải thích cho Trần Cận Nam.

Trương Bằng Viễn ý tứ rất rõ ràng, muốn cho An Tại Đào đến làm đội viên cứu hỏa.

Lần trước khi An Tại Đào đến làm Trưởng ban truyền thông và lần này không hề giống nhau.

Lần trước là Trương Bằng Viễn chủ yếu muốn khảo sát năng lực của An Tại Đào, còn lần này thì ít nhiều có ý nể trọng.

Trần Cận Nam cười dài khoát tay:

- Bằng Viễn, việc điều chỉnh cán bộ ở thành phố các cậu, tôi sẽ không tham dự. Ha ha. Đứa nhỏ này nếu ở dưới trướng của cậu, cậu muốn rèn luyện nó như thế nào thì rèn luyện, tôi không có ý kiến.

Trần Cận Nam tâm tình có vẻ rất tốt.

Trương Bằng Viễn có chút không ngờ, vốn nghĩ Trần Cận Nam sẽ phản đối, không ngờ Trần Cận Nam lại rất thích ý. Ông ta không biết, Trần Cận Nam vừa mới được Ban tổ chức trung ương tìm đến nói chuyện, muốn ông ta tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh, cho nên tâm tình rất tốt.

Chỉ cần ông ta làm Chủ tịch tỉnh thì An Tại Đào là con trai ông ta làm một Phó Chủ tịch thành phố còn có gì khó khăn? Nếu có một Phó Chủ tịch thành phố lùi về tuyến hai thì có thể kế nhiệm, nhưng nói trắng ra, cho dù không có Phó chủ tịch thành phố nào về hưu thì chẳng lẽ không tự đề cử được?

Về phần xử lý vấn đề cải cách chế độ thì đối với năng lực của con trai, Trần Cận Nam rất có lòng tin.

Trương Bằng Viễn về tới phòng họp, cười cười:

- Mọi người thảo luận thế nào rồi?

Tống Tử Lâm cười một tiếng:

- Bí thư Trương, mọi người đều nhất trí cho rằng, đồng chí An Tại Đào của huyện Quy Ninh năng lực công tác cao, tố chất chính trị cao, có thể giữ trọng trách tổ trưởng tổ công tác của thành phố. Vấn đề công ty khí gas Phòng Sơn giao cho anh ta làm, tất cả mọi người rất yên tâm.

Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:

- Nếu tất cả mọi người đều cho là như vậy thì tôi cũng đồng ý. Tuy nhiên, chúng ta còn phải suy xét đến tính tích cực công tác của các cán bộ cấp dưới. Đồng chí tiểu An là nhân vật số một ở huyện, uy vọng đối với quần chúng huyện Quy Ninh rất cao, chúng ta bắt cậu ấy rời bỏ cương vị hiện tại, tôi thấy không thích hợp lắm.

Như vậy đi, bổ nhiệm đồng chí An Tại Đào làm Ủy viên thành ủy, trợ lý Chủ tịch thành phố, tổ trưởng tổ công tác xử lý vấn đề của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn, tạm giữ chức Giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy công ty Than - Khí ga Phòng Sơn.

Trương Bằng Viễn nhấn mạnh ba chữ “Tạm giữ chức”, ha hả cười:

- Có chức vụ thì cũng dễ dàng cho đồng chí An Tại Đào làm việc. Sự việc khẩn cấp, trình tự cũng nên đơn giản hóa đi. Trưởng ban Đan, anh lập tức gọi điện thoại nói cho đồng chí An Tại Đào biết, sau đó sáng mai Ban tổ chức cán bộ sẽ đến để tuyên bố bổ nhiệm.

Đông Phương Du ngẩn ra, cô không ngờ Trường Bằng Viễn lại nhanh chóng đồng ý đề nghị của cô như thế.

Tuy nhiên, Trương Bằng Viễn tuy rằng đồng ý, nhưng lại đề xuất cho An Tại Đào làm Ủy viên Thành ủy và trợ lý Chủ tịch thành phố, chức vụ này tương đương với một cán bộ lãnh đạo cấp phó thị.

An Tại Đào là nhaanv ật số một của huyện thuộc Phòng Sơn, vốn chính là Ủy viên thành ủy, nay lại là Trợ lý hành chính Chủ tịch thành phố, cũng coi như đã được liệt vào danh sách lãnh đạo thành phố Phòng Sơn. Về mặt ý nghĩa mà nói thì có thể xưng là lãnh đạo thành phố.

Đông Phương du do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.

- Tôi đồng ý.

- Tôi cũng đồng ý.

- Hi vọng đồng chí tiểu An có thể đem đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ.

Các Ủy viên thường vụ đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vài người như Tống Tử Lâm, Trịnh Phương thì trong lòng có chút lo lắng cho An Tại Đào, ngược lại đám người Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như thì lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

Chuyện của Công ty Than - Khí ga Phòng Sơn chính là một vũng nước đục, đi vào thì dễ thoát ra lại khó.

Đừng nhìn sự việc hôm nay bất ngờ xảy ra, các ủy viên thường vụ cảm giác có chút trở tay không kịp, nhưng đối với công ty Than - Khí gas Phòng Sơn vì sao sẽ phát sinh “Vấn đề”, rất nhiều người trong lòng đều mơ hồ đoán được một ít.

Buổi tối mười giờ, An Tại Đào nhận được điện thoại của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân. Trong điện thoại, Đan Tân Dân trầm giọng truyền đạt lại quyết định của Hội nghị thường vụ thành ủy.

Điều khiến Đan Tân Dân có chút kỳ quái chính là An Tại Đào biểu hiện rất bình tĩnh.

Kỳ thật trước khi nhận được điện thoại của Đan Tân Dân, An Tại Đào đã nói chuyện cả nửa ngày với Trần Cận Nam. Trần Cận Nam ý tứ cũng rất rõ ràng, nếu hắn không muốn dính vào vũng nước đục, gây ra phiền toái thì ông ta lập tức sẽ điều An Tại Đào đến Tỉnh. Trần Cận Nam thậm chí còn mơ hồ nói cho con mình biết, nếu không có gì thay đổi thì mình sẽ tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh.

An Tại Đào do dự một hồi, cuối cùng quyết định lưu lại, tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. Cân nhắc lợi hại, hắn cảm thấy ở thành phố làm việc thích hợp hơn. Chỉ cần xử lý tốt vấn đề công ty Than - Khí ga Phòng Sơn thì việc hắn tiếp nhận chức vụ Phó Chủ tịch thành phố cũng không có gì xa vời.

Cái này coi như là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy đi. Sau khi nói chuyện điện thoại với Đan Tân Dân xong, An Tại Đào buông di động, thở phào một cái, trong lòng lo lắng thì ít mà hưng phấn thì nhiều.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.