Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh giành quyền kiểm soát cổ phần

Phiên bản Dịch · 4434 chữ

Buổi sáng ngày hôm sau, khi An Tại Đào đi xuống lầu, gặp Lãnh Mai cũng đang đi ra, Lãnh Mai cười nói:

- Chào Chủ tịch huyện An.

An Tại Đào gật gật đầu, cười cười:

- Chào Bí thư Lãnh.

Thấy hắn luôn luôn kêu là “Bí thư Lãnh”, từ trước tới giờ chưa từng có thái độ thân mật với cô, Lãnh Mai trong lòng có chút không thoải mái. Cô nhìn An Tại Đào một cái, cúi đầu nói:

- Tối nay cùng nhau ăn cơm đi. Hôm qua tôi mua xương sườn vẫn để trong tủ lạnh chưa làm.

Kỳ thật Lãnh Mai ngày hôm qua mua xương sườn chuẩn bị cùng An Tại Đào ăn cơm, nhưng An Tại Đào buổi tối lại không về ăn cơm, khiến cô chẳng còn hứng thú, ăn qua loa một bát mỳ là xong.

An Tại Đào do dự một chút rồi gật đầu.

Hai người sóng vai đi ra khỏi tòa nhà. Bên ngoài, lái xe của An Tại Đào và Lãnh Mai đều đang đứng hút thuốc đợi, thấy hai lãnh đạo đi ra liền dập tắt điếu thuốc, kính cẩn mở cửa xe cho lãnh đạo.

Hai người lên xe, xe An Tại Đào đi trước, xe Lãnh Mai đi sau, một trước một sau tiến ra khỏi tòa nhà. Xe An Tại Đào bắt đầu rẽ sang hướng khác, Lãnh Mai có chút kỳ quái nói:

- Xe Chủ tịch huyện An sao lại đi hướng đó? Chẳng lẽ hôm nay anh ta không đi làm sao?

Lái xe của Lãnh Mai cười nói:

- Bí thư Lãnh, tôi nghe lão Hoàng nói, Chủ tịch huyện An trước tiên đến đón Chủ nhiệm Mã, sau đó mới đến Huyện làm việc.

Lãnh Mai mi hơi giương lên, trong lòng rõ ràng sinh ra một cảm xúc khác thường, cô cúi đầu nói:

- Mã Hiểu Yến? Mã Hiểu Yến đã bắt đầu đi làm rồi sao?

- Vâng, nghe nói là như thế. Nghe nói do Chủ tịch huyện An yêu cầu, nói là công tác của Ủy ban nhân dân huyện bận quá, tạm thời Chủ nhiệm Mã đến làm buổi sáng, sau đó buổi chiều về nhà nghỉ ngơi.

Lão Lý vừa lái xe vừa nói những thông tin mà y nghe được từ Hoàng Thao:

- Chủ nhiệm Mã cứu Chủ tịch huyện An một mạng, chắc Chủ tịch huyện An cho rằng Chủ nhiệm Mã vẫn chưa khỏe hẳn nên cho xe đến đón cô ấy đi làm.

Lãnh Mai ồ một tiếng rồi trở nên im lặng.

Đường đường là một Chủ tịch huyện, nếu không có “Sự cố” Mã Hiểu Yến xả thân cứu giúp, việc An Tại Đào đến đón cấp dưới đi làm khẳng định sẽ khiến cho mọi người bàn tán, xì xào. Nhưng hiện tại không giống, thứ nhất Mã Hiểu Yến là “Phụng mệnh làm việc”, thứ hai đối với An Tại Đào là có ân, An Tại Đào biểu hiện một chút quan tâm với cô ấy cũng là việc thường tình.

Hơn nữa, chuyện này khẳng định sẽ không bị truyền ra ngoài, chỉ khống chế trong một phạm vi rất nhỏ thôi.

Nhưng Lãnh Mai trong lòng lại cảm thấy có chút “Không ổn”, nhưng “Không ổn” ở chỗ nào, chính cô cũng không nói lên được. Dù sao, chỉ cần tưởng tượng An Tại Đào tự mình đi đón Mã Hiểu Yến đi làm, cô liền cảm thấy “Không được tự nhiên”.

Xe của An Tại Đào vừa lái đến nhà Mã Hiểu Yến, đã thấy Mã Hiểu Yến duyên dáng đứng ở dưới lầu chờ. Thấy xe An Tại Đào tiến vào, cô liền mỉm cười mở cửa xe lên ngồi vào ghế lái phụ, sau đó chiếc xe như bay rời đi.

Chị dâu Mã Hiểu Yến là Uyển Thanh Hà từ ban công nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi quay đầu hướng về phía mẹ chồng nói:

- Mẹ, Mã Hiểu Yến nhà chúng ta thật là nhân họa đắc phúc, chủ tịch huyện An tự mình mang xe tới đón nó đi làm. Chậc chậc, Hiểu Yến thật là có phúc. Đến mình đây cũng chỉ có thể đạp xe đạp đi làm, thật sự là làm cho người ta ghen tỵ.

Mẹ Mã Hiểu Yến trừng mắt nhìn con dâu một cái, sẵng giọng:

- Con nhỏ này, chỉ nói nhảm, cũng đừng ra ngoài nói lung tung. Chủ tịch huyện An là nghĩ đến sức khỏe của Hiểu Yến vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn nên mới chiếu cố nó một chút.

Uyển Thanh Hà hì hì cười:

- Được rồi, con không nói nữa là được chứ gì? Mẹ, con đi làm đây.

Nói xong, Uyển Thanh Hà cũng cầm lấy túi xách, đẩy cửa chuẩn bị đi làm. Hai vợ chồng cô không ở nhà chồng, nhưng thời gian này Mã Hiểu Yến cần người trông nom nên vợ chồng cô mới trở về.

Ở cổng Ủy ban nhân dân Huyện, Mã Hiểu Yến xuống xe, An Tại Đào tiếp tục ngồi xe đi công ty rượu Quy Ninh. Sáng hôm nay, hắn đại diện cho Ủy ban nhân dân huyện tham gia buổi đàm phán giữa công ty rượu Quy Ninh và Công ty tập đoàn Cổ Lan Xuân. Việc này đã đàm phán rồi, nếu vấn đề vẫn không được giải quyết, chỉ e đàm phán không xong, đầu tư hóa thành bọt nước.

Lý Kiệt cùng với toàn thể thành viên bộ máy lãnh đạo công ty rượu Quy Ninh đã đứng chờ ở cửa chính. An Tại Đào xuống xe, vừa cùng đám người Lý Kiệt bắt tay hàn huyên, phát hiện công ty rượu Quy Ninh dường như có chút thay đổi. Ví dụ như ở cửa chính hai con sư tử bằng đá không biết mang đi từ lúc nào rồi, công ty trong ngoài đều trở nên vô cùng sạch sẽ.

An Tại Đào biết đây là từ sau khi Lý Kiệt đến đã tiến hành “Chỉnh đốn”, trong lòng cười cười, cũng không nói gì thêm, liền bước vào công ty rượu Quy Ninh. Mấy vị lãnh đạo cùng với Lý Kiệt cũng đi cùng vào phòng họp.

Trong phòng hội nghị, đại diện tập đoàn Cổ Lan Xuân đã sớm chờ ở bên trong. Đến Quy Ninh đàm phán việc đầu tư, phía Tập đoàn Cổ Lan Xuân do Phó tổng giám đốc Vương Duyệt dẫn đầu một đoàn bốn người.

Tập đoàn Cổ Xuân Lan là xí nghiệp quốc hữu hạng vừa. Vương Duyệt cũng là cán bộ cấp Cục phó do Ban tổ chức cán bộ địa phương bổ nhiệm, hơn nữa, người ta là nhà đầu tư, trong lòng vốn dĩ không có gì quá lo lắng. Cho nên, Vương Duyệt thấy An Tại Đào thì căn bản không có thái độ quá mức kính cẩn, chỉ chủ động tiến đến bắt tay An Tại Đào.

- Chủ tịch huyện An, vị này chính là đồng chí Vương Duyệt, Phó tổng giám đốc công ty tập đoàn Cổ Lan Xuân.

Lý Kiệt giới thiệu nói.

An Tại Đào ha hả cười:

- Phó tổng giám đốc Vương, quý công ty đến Quy Ninh đầu tư, tôi là chủ nhà, sớm đã nên đến gặp Phó tổng giám đốc Vương. Thật ngại quá, gần đây công việc ở huyện quả thật là rất bận.

Tuy rằng đều là cán bộ cấp Cục, chỉ kém có nửa cấp, nhưng một là Chủ tịch huyện, một là Phó tổng giám đốc một công ty, sự chênh lệch quá lớn. An Tại Đào tuy rằng trên mặt khách khí, nhưng thần sắc lại duy trì sự rụt rè nên có.

- Nghe danh Chủ tịch huyện An đã lâu, hôm nay mới thấy quả là danh bất hư truyền.

Vương Duyệt cười ha hả, bắt tay với An Tại Đào rồi giới thiệu cho hắn các thành viên khác trong đoàn đại biểu Cổ Lan Xuân đến tham gia đàm phán.

An Tại Đào ngồi ở vị trí giữa của bàn hội nghị, im lặng không nói, lẳng lặng nghe hai bên đang đàm phán gay gắt. Nghe hơn nửa giờ, hắn cũng cơ bản biết công ty Cổ Lan Xuân kiên định theo nguyên tắc. Chủ tịch Hội đồng quản trị phải do công ty Cổ Lan Xuân phái đến, trong Ban giám đốc thì Cổ Lan Xuân chiếm đa số ghế, Tổng giám đốc tài vụ công ty mới phải từ Cổ Lan Xuân cắt cử.

Quyền đưa ra quyết sách, quyền sở hữu tài sản, quyền nắm cổ phần đều do Cổ Lan Xuân nắm chắc. Có thể nhìn ra được, đây là quyết nghị tập thể của lãnh đạo công ty tập đoàn Cổ Lan Xuân , không phải là ý kiến cá nhân của Vương Duyệt.

Nếu đáp ứng theo “Nguyên tắc” của công ty Cổ Lan Xuân , với ba cái điều kiện này thì công ty mới không hề nghi ngờ gì nữa, sẽ trở thành công ty con của Tập đoàn Cổ Lan Xuân , mà nhà máy Thiên Mẫu cũng sẽ trở thành nơi gia công sản xuất ở Quy Ninh của Tập đoàn Cổ Lan Xuân . Bọn họ tính toán không thể nói là không thông minh.

Không cần nói nữa, Huyện sẽ không đồng ý. Cho dù là nhà máy rượu Quy Ninh cũng không tiếp nhận được. Đây là một hạng mục đầu tư lớn, không chỉ nợ tiền cho vay của Ngân hàng, còn số tiền tích lũy mấy năm nay của xí nghiệp, toàn bộ đều quăng vào, chẳng phải là vất vả vô ích cho người khác hưởng đó sao?

Nhưng nếu không đồng ý ba điều kiện của Tập đoàn Cổ Lan Xuân , người ta sẽ không đồng ý đầu tư, lần hợp tác này sẽ thất bại. Mà Nhà máy rượu Quy Ninh cũng không còn đủ tài lực đẻ duy trì hạng mục xây dựng căn cứ rượu nghìn mẫu. Một khi hạng mục này thất bại trong gang tấc, số vốn bỏ ra giai đoạn đầu đều mất cả chì lẫn chài.

Chỉ cần lúc đó Ngân hàng truy nợ, cũng đủ để đè bẹp Nhà máy rượu Quy Ninh vừa mới qua một cơn sóng gió. Mà rất hiển nhiên, Tập đoàn Cổ Lan Xuân này đã nhìn ra điểm yếu của Nhà máy rượu Quy Ninh nên thái độ mới có thể cứng rắn, mạnh mẽ như vậy.

Lý Kiệt thế khó xử, tâm phiền ý loạn, y ngồi ở đó, trao đổi với Phó tổng giám đốc Lưu của Nhà máy rượu Quy Ninh một ánh mắt bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng:

- Tôi nói này Phó tổng giám đốc Vương, các vị đây là đang ép chúng tôi thắt cổ. Công trình này, công ty chúng tôi giai đoạn đầu đã đầu tư rất nhiều, trước sau đã lên đến gần hai trăm triệu. Nếu tính toán từ tài sản thì theo lý, công ty chúng tôi nắm phần lớn cổ phần mới đúng.

Vương Duyệt quay nhìn An Tại Đào, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, không có dấu hiệu gì là muốn lên tiếng, liền cười nói:

- Tổng giám đốc Lý, nói cũng không phải là nói như vậy. Hạng mục này của các ngài sở dĩ đầu tư nhiều như vậy, cốt lõi ở chỗ các ngài đầu tư không quy phạm, công trình thiết kế rất bất hợp lý, làm lãng phí tài chính. Nếu như là chúng tôi thì số tiền đầu tư giai đoạn đầu ít nhất giảm được ba phần.

Đương nhiên, đây đã là chuyện quá khứ, sự thật trước mắt, chúng ta không có cách nào thay đổi. Hai nhà chúng ta sở dĩ có thể ngồi xuống đàm phán, tôi cho rằng mục đích đều như nhau, đó là làm sống lại hạng mục này, tránh để lãng phí hơn nữa. Tình hình hiện tại mọi người đều hiểu rõ, chúng tôi đến Quy Ninh đầu tư là mạo hiểm, có rủi ro rất lớn. Mà phía công ty chúng tôi sở dĩ muốn giành quyền nắm giữ cổ phần, chủ yếu là suy xét từ phương diện quản lý kinh doanh. Nói trắng ra là, công ty chúng tôi cho rằng, hình thức quản lý của Nhà máy rượu Quy Ninh tương đối lạc hậu, nếu công ty mới tiếp tục giao cho các ngài làm chủ đạo thì triển vọng có thể tốt hơn hay không? Nếu nói như vậy, chúng tôi đầu tư hơn một trăm triệu chẳng lẽ là để trôi theo dòng nước sao?

Vương Duyệt nói chuyện rất không khách khí. Cho dù việc y nói là sự thật, và nếu so với Tập đoàn Cổ Lan Xuân , hình thức và văn hóa quản lý của nhà máy rượu Quy Ninh khá lạc hậu, nhưng bị người ta trực tiếp động đến “Nỗi đau”, Lý Kiệt và lãnh đạo công ty sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Kỳ thật, về phía Tập đoàn Cổ Lan Xuân , đám người Vương Duyệt kiên nhẫn cũng gần như đã hết, cho nên nói chuyện cũng không khách khí nữa. Lần đàm phán này là lần cuối cùng. Tối hôm qua, Vương Duyệt cùng với nhân vật số một của Tập đoàn nói chuyện điện thoại, thống nhất rằng nếu Nhà máy rượu Quy Ninh vẫn không nhượng bộ thì bọn họ liền dẹp đường hồi phủ, không chút do dự hủy bỏ kế hoạch đầu tư này.

- Tổng giám đốc Lý, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Hạng mục này các vị đã đầu tư quá nhiều, đành chịu mất cả chì lẫn chài sao? Sao các vị không nhượng bộ một chút? Tôi tin rằng, dưới hình thức quản lý tiên tiến của Tập đoàn Cổ Lan Xuân, triển vọng phát triển của công ty mới là vô cùng. Đến lúc đó, quý công ty chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, còn không muốn hay sao?

Vương Duyệt chậm rãi nói, cố gắng lần cuối cùng:

- Ban giám đốc kiêm thành viên Hội đồng quản trị, công ty tôi chiếm 4 ghế, quý công ty chiếm 3 ghế. Chủ tịch Hội đồng quản trị do công ty tôi cắt cử, phó Chủ tịch Hội đồng quản trị do quý công ty cắt cử, Tổng giám đốc do quý công ty đảm nhiệm, thậm chí toàn bộ bộ máy kinh doanh quý công ty có thể chiếm đa số, nhưng Giám đốc tài vụ lại do công ty tôi đảm nhiệm. Cá nhân tôi cho rằng, đây là phương án khá hợp lý, chúng tôi cũng đã tỏ đủ thành ý rồi.

Lý Kiệt trong lòng thở dài: “Thành ý cái rắm. Quyền nắm giữ cổ phần do các ông định đoạt, hơn nữa lại có quyền kiểm soát tài vụ, chúng ta phái một Tổng giám đốc không phải là làm nền sao?”

Y do dự một chút. Theo bản năng nhìn An Tại Đào.

Khụ khụ!

An Tại Đào ho khan hai tiếng, cười cười:

- Phó tổng giám đốc Vương, theo lý là hai bên các vị đàm phán, tôi là quan phụ mẫu địa phương, không tiện tham dự. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nói chút ý kiến, chỉ là ý kiến cá nhân thôi, không phải đại diện cho chính quyền Quy Ninh, chỉ đại diện cho cá nhân tôi.

Vương Duyệt thầm nghĩ: “Bất kể anh nói ba hoa chích chòe gì, chúng tôi cũng đã có nguyên tắc đã định”.

Y cười nói:

- Chủ tịch huyện An, xin mời cứ nói, chúng tôi rửa tai lắng nghe.

- Ha ha, Phó tổng giám đốc Vương, chúng tôi cũng đã nhìn ra, thái độ của quý công ty là vô cùng kiên quyết, kiên trì muốn giành quyền khống chế cổ phần. Nếu là khống chế cổ phần, dựa theo quy định thông thường, Chủ tịch Hội đồng quản trị khẳng định là do quý công ty cắt cử...

An Tại Đào lấy ra một điếu thuốc, Lý Kiệt khẩn trương châm lửa cho hắn.

Hít một hơi dài, An Tại Đào lại cười cười:

- Cũng phải thừa nhận, hình thức quản lý và văn hóa quản lý của quý công ty so với Nhà máy rượu Quy Ninh tiên tiến hơn rất nhiều. Các vị là công ty lớn, ảnh hưởng của thương hiệu và định mức thị trường đều mạnh hơn nhiều so với Nhà máy rượu Quy Ninh. Đây là sự thật, không ai có thể phủ nhận được.

Nhưng đề cập đến vấn đề quyền khống chế cổ phần, cá nhân tôi cho răng, hai bên có thể cùng nhượng bộ một chút chăng?

Vương Duyệt đuôi lông mày nhảy dựng, thản nhiên nói:

- Nhượng bộ như thế nào? Chủ tịch huyện An, thật không dám dấu diếm, trước khi chúng tôi đến đây, Ban giám đốc công ty đã ra quyết nghị, công ty mới phải do chúng tôi khống chế cổ phần. Đây là điều kiện tiên quyết để chúng tôi đầu tư, không có phương án khác.

An Tại Đào khoát tay:

- Phó tổng giám đốc Vương cứ nghe tôi nói đã.

Tôi cho rằng, lấy một ví dụ thế này: Quý công ty có thể chiếm bốn phần trên tổng số cổ phần, mà công ty rượu Quy Ninh thì sẽ chiếm mức thấp hơn so với quý công ty, vậy số cổ phần còn lại sẽ xử trí thế nào? Có thể sẽ do một số các nhân viên khác nắm giữ.

Công đoàn Công ty tập đoàn rượu Quy Ninh sẽ phụ trách thành lập một Hiệp hội nắm giữ cổ phần, đăng ký dưới danh nghĩa công đoàn công ty. Như vậy sẽ thu hút được các cổ đông là công nhân viên chức, các vị cũng có thể nắm quyền kiểm soát cổ phần. Công tu chỉ thừa nhận tư cách cổ đông của Hiệp hội nắm giữ cổ phần, không thừa nhận tư cách cổ đông của cán bộ công nhân viên. Quyền lợi và nghĩa vụ của cán bộ công nhân viên nắm giữ cổ phần đều phải tiến hành thông qua Hiệp hội nắm giữ cổ phần. Mà công nhân viên chức nắm giữ cổ phần lại không được trực tiếp tham dự quyết sách quản lý, như vậy công ty mới không phải do các vị định đoạt sao?

An Tại Đào cao giọng cười.

Vương Duyệt khóe miệng khẽ giật giật, thần sắc biến đổi, trong lòng chấn động. Nếu như có khả năng, Cổ Lan Xuân cũng sẽ không buôn tha lần đầu tư này. Bởi vì một lần đầu tư đối với Cổ Lan Xuân có ý nghĩa hết sức quan trọng, không chỉ là khuếch trương thanh thế, tài chính mà còn thông qua đầu tư nơi đất khách để thêm một bước mở rộng thị trường Tỉnh Đông Sơn.

Nói cho cùng, bọn họ nhìn trúng không phải hạng mục nhà máy rượu Quy Ninh mà là thị trường rộng lớn tỉnh Đông Sơn.

“Hiệp hội nắm giữ cổ phần” mà An Tại Đào nói, y làm sao lại không biết. Một số công ty liên doanh cũng hay dùng hình thức này.

Công nhân viên chức nắm cổ phần chính là kết quả của một thời kỳ lịch sử đặc thù, sinh ra cùng với chế độ cải cách quyền tài sản trong các doanh nghiệp nhà nước. Một số doanh nghiệp đã thử nghiệm hình thức cải cách chế độ cổ phần, chính là thực hiện “Công nhân viên chức nắm giữ cổ phần”.

Tuy nhiên, khi thực hiện, do khuyết thiếu trong quy định pháp luật đối với hình thức này, hơn nữa lúc ấy Luật doanh nghiệp còn chưa được ban bố, tạo thành phát hành cổ phiếu vượt phạm vi, vượt tỷ lệ. Có người lấy danh nghĩa pháp nhân mua cổ phiếu sau đó bán lại cho người khác, có người ở trên báo công khai chào bán cổ phiếu, một số nơi còn xuất hiện giao dịch phi pháp. Bởi vậy, Quốc vụ viện và Ủy ban cải cách thể chế quốc gia đã hai lần gửi công căn đi, yêu cầu lập tức đình chỉ và phê duyệt phát hành cổ phiếu cho công nhân viên chức.

Thực tiễn cho thấy, lúc đầu làm thí điểm cải cách công nhân viên chức nắm giữ cổ phần cũng không làm tăng nhân lực, vật lực cho công ty, đối với lợi ích của công ty cũng có sự kết hợp giữa lao động và tư bản. Hơn nữa, việc phát hành, quản lý và đăng ký cũng phải có tổ chức chuyên môn phụ trách. Mà Luật doanh nghiệp quy định số lượng giới hạn cổ đông của công ty TNHH, cũng tăng thêm độ khó cho chế độ công nhân viên nắm giữ cổ phần trong công ty TNHH. Bởi vậy. Hiệp hội nắm giữ cổ phần mới được sinh ra.

Vương Duyệt có chút trầm ngâm.

Hiệp hội nắm giữ cổ phần, công nhân viên từ đâu đến, nói cho cùng cũng không phải là người của nhà máy rượu Quy Ninh.

Lý Kiệt hơi có chút hưng phấn mà quay đầu nhìn An Tại Đào, trong lòng có vài phần cảm thán, sao mình lại không có tầm nhìn xa rộng như vậy? Biện pháp này sao mình lại không nghĩ ra?

Có Hiệp hội nắm giữ cổ phần tham sự vào, tuy rằng vẫn là do Tập đoàn Cổ Lan Xuân nắm quyền kiểm soát cổ phần, Chủ tịch Hội đồng quản trị cũng là bọn họ cắt cử, nhưng quyền giữ cổ phần của pháp nhân Hiệp hội nắm giữ cổ phần và của nhà máy rượu Quy Ninh kết hợp với nhau sẽ lớn hơn quyền giữ cổ phần của Tập đoàn Cổ Lan Xuân. Cứ như vậy, chẳng khác nào đảm bảo quyền ngôn luận, quyefn kiểm soát của Nhà máy rượu Quy Ninh đối với công ty mới.

An Tại Đào cười cười, cũng không để cho Vương Duyệt có thời gian do dự, lại cất cao giọng nói:

- Chủ tịch Hội đồng quản trị như cũ là do quý công ty cắt cử. Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị do Nhà máy rượu Quy Ninh cắt cử. Nhưng có thể ba năm thay một nhiệm kỳ được không? Thay đại diện thôi. Như vậy cũng có thể tránh cho quyết sách sai lầm. Còn Giám đốc tài vụ do quý công ty cắt cử cũng không vấn đề gì. Nhưng về Ban giám đốc, có thể giảm thành 8 người, quý công ty 4 người, Nhà máy rượu Quy Ninh 3 người, Hiệp hội nắm giữ cổ phần sẽ cắt cử một đại diện vào Hội đồng quản trị, thế được không? Những điều này đều có thể viết trong Hiệp nghị hợp tác.

Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, một chút ý tưởng và đề nghị được đưa ra, có chấp nhận hay không, các điều khoản cụ thể như thế nào thì hai bên các vị tự thỏa thuận. Ha ha.

An Tại Đào cười kết thúc bài nói của mình.

Tuy nhiên, đề nghị hắn đưa ra cũng không phải quá đáng, Cổ Lan Xuân nhất định sẽ đồng ý.

Hơn nữa, là một người tái sinh, hắn biết rõ hình thức Hiệp hội nắm giữ cổ phần này chỉ là một kế tạm thời. Bởi vì khuyết thiếu trong quy định pháp luật, khi đưa ra nhất định sẽ có chướng ngại, sau này từng bước bị hủy bỏ và cấm dùng.

Nhưng trước mắt, khi Nhà máy rượu Quy Ninh và Tập đoàn Cổ Xuân Lan đang không đạt được sự đồng thuận thì biện pháp này đặc biệt hữu dụng. Về tương lai sau này thế nào thì sẽ tính sau.

An Tại Đào mỉm cười, đám người Lý Duyệt ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Vương Duyệt. Đè nghị của An Tại Đào tuy rằng nói là ý kiến cá nhân, nhưng lãnh đạo sao có thể tỏ thái độ bừa bãi được? Cái này kỳ thật cũng là đại diện cho thái độ của Huyện, bọn họ chỉ chấp hành mà thôi. Hơn nữa, cái này nói trắng ra thì đối với Nhà máy rượu Quy Ninh có lợi rất lớn.

Vương Duyệt trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới cười nói:

- Đề nghị của Chủ tịch huyện An, cá nhân tôi cho rằng rất tốt. Tổng giám đốc Lý, ý kiến của quý công ty thế nào?

Lý Kiệt cười nói:

- Chúng tôi hoàn toàn đồng ý. Đây quả thực là một biện pháp vẹn toàn. Phó tổng giám đốc Vương, hai bên chúng ta cùng nhượng bộ một bước, như vậy mới có thể thực hiện được hai bên cùng có lợi, hai bên cùng thắng.

Vương Duyệt ồ một tiếng, quay đầu lại nhìn An Tại Đào:

- Chủ tịch huyện An, chuyện này tôi không làm chủ được, muốn xin ý kiến của tổng bộ. Nếu tổng bộ đồng ý với phương án này, chúng tôi cùng với nhà máy rượu Quy Ninh sẽ tiến hành bàn bạc chi tiết, ngài xem như vậy có được hay không?”

An Tại Đào cười ha hả, đứng dậy đi đến bắt tay đám người Vương Duyệt:

- Được rồi, sáng nay tôi còn có cuộc họp, tôi xin phép về trước. Các vị cứ tiếp tục bàn bạc đi.

An Tại Đào rời khỏi Nhà máy rượu Quy Ninh, đến Huyện ủy nói chuyện với Lãnh Mai.

Lãnh Mai nhíu nhíu mày:

- Phương án đó không phải không được, chỉ có điều về chính sách và pháp luật phải nắm chắc, không đến lúc đó lại xảy ra vấn đề. Còn nữa, Tập đoàn Cổ Lan Xuân tán thành phương án này sao?

An Tại Đào nhún vai, ngửa mặt lên cười ha hả:

- Tôi cũng không biết. Nói thật, tôi cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần. Nhưng dù sao cũng phải thử một lần thôi

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.