Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha con đụng chạm.

Phiên bản Dịch · 2006 chữ

Trần Cận Nam lái xe tới chỗ giáp ranh giữa huyện thành Quy Ninh và khu kinh tế mới Tư Hà, đỗ lại ven đường.

Ông ta lấy lại bình tĩnh, chậm rãi xuống xe. An Tại Đào mặt không chút thay đổi cũng xuống xe theo ông, đứng sóng vai với ông, cùng nhau nhìn trại rau dưa quy hoạch chỉnh tề cách đó không xa, thản nhiên nói:

- Ông tìm tôi làm gì?

- Tiểu Đào, con nói thật với cha, con rốt cuộc có quan hệ gì với Mạnh Cúc cháu gái Triệu Lão?

Trần Cận Nam lấy thuốc lá từ trong túi ra châm một điếu thuốc, lại đưa cho An Tại Đào.

An Tại Đào biến sắc, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Trần Cận Nam, cũng không nhận lấy hộp thuốc lá ông đưa qua, vội vàng nói:

- Ông đột nhiên hỏi điều này để làm gì?

- Con nói thật cho ta, Tiểu Đào, đây cũng không phải trò đùa, Triệu Lão là ai con rõ ràng hơn cha, con không thể dính vào!

Trần Cận Nam nhìn một chút ánh tà dương cuối cùng phía chân trời, thở dài:

- Nghe nói Mạnh Cúc kia đối với con... đối với con không tồi? Ừ?

An Tại Đào suy nghĩ, khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói:

- Đúng thì thế nào? Chuyện này có quan hệ gì với ông?

Sắc mặt Trần Cận Nam đỏ lên, cả giận nói:

- Khốn khiếp, điều này sao có thể không quan hệ gì tới cha! Triệu Lão đã biết quan hệ giữa chúng ta... Con nói cho cha xem điều này rốt cuộc có quan hệ gì với cha không? Con trêu chọc ai không chọc, lại trêu chọc lãnh đạo Trung ương như Triệu Lão, con sẽ đâm tới trờ, con có biết hay không! Tức chết ta!

An Tại Đào cắn chặt răng:

- Tôi là tôi, ông à ông, tôi đâm trời, cũng không quan hệ với ông!

Giọng An Tại Đào chết lặng lạnh như băng, khiến Trần Cận Nam nghe như dao cắt vào lòng đau đớn run rẩy. Ông ta biết thái độ của mình đã khiến An Tại Đào chống đối, liền mạnh mẽ kìm nén cơn tức trong lòng, giậm chân cúi đầu nói:

- Tiểu Đào, nghe lời của cha, buông tha Hạ Hiểu Tuyết kia đi... Triệu gia, không phải chúng ta có thể chọc được! Con còn trẻ, còn có tiền đồ tốt đẹp, không nên vì một người con gái mà tự hủy tiền đồ!

- Không nên vì một cô gái mà tự hủy tiền đồ! Nói thật sự rất hay!

An Tại Đào ngửa mặt lên trờibật cười ha ha, nói như đinh đóng cột:

- Đó là tuyệt đối không có khả năng, tôi không có khả năng buông tha Hiểu Tuyết, tuyệt đối không thể.

Trần Cận Nam hơi căm tức mà khoát tay áo:

- Nếu con thích Hạ Hiểu Tuyết như vậy, tại sao lại đi trêu chọc Mạnh Cúc kia? Còn nữa, còn có Lưu Ngạn! Thằng nhóc con, con có biết Lưu Ngạn cũng không trêu chọc được? Tên nghiệp chướng này...

Sắc mặt An Tại Đào đỏ lên, cắn chặt khớp hàm, chợt phun ra vài chữ từ trong hàm răng:

- Đó là chuyện của tôi, ông không cần quan tâm! Ông nói rất êm tai, ông căn bản không phải lo lắng cho tôi, mà là sợ rằng bởi vậy làm lỡ tiền đồ tốt đẹp của Trưởng Ban Trần đại nhân ông đi? Ông yên tâm, chuyện này tự tôi sẽ xử lý tốt, sẽ không liên lụy đến ông!

Nghe An Tại Đào nói vậy, thái độ kiên quyết như vậy, trong lòng Trần Cận Nam chợt dâng lên một loại cảm giác vô lực và chua xót. Ông lo lắng cho tiền đồ của mình, nhưng ông càng lo lắng An Tại Đào chơi với lửa như vậy sẽ hủy hoại bản thân!

- Tiểu Đào, nghe lời của cha, con làm như vậy là chơi với lửa, tranh thủ thời gian thu hồi tâm tư lại... Con không cần lo lắng, Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết kia, cha xử lý cho con là được rồi! Con phải tin tưởng, thế gian này ai cũng sẽ hại con, chỉ có cha và mẹ con sẽ không hại con!

Trần Cận Nam thở dài một tiếng:

- Những năm qua, tuy rằng cha không muốn can thiệp vào chuyện riêng của con, nhưng con càn quấy như vậy, sớm hay muộn sẽ hủy hoại chính con!

- Đây là chuyện riêng của tôi.

An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng trở nền trầm thấp mà kiên định:

- Trưởng Ban Trần, nếu chúng ta đã nói đến nước này, như vậy tôi cũng sẽ nói hai câu. Chuyện giữa chúng ta ông không biết, ông vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được... Tôi khác với ông, ông vì tiền đồ mà bỏ mặc người phụ nữ ông yêu, mà tôi thì không! Tuyệt đối không!

- Đã là trời đất đưa đẩy, tôi có được họ, sẽ kiên quyết không buông tha họ! Tôi sẽ dùng hết khả năng, muốn làm gì đó cho họ... Ông nói tôi vô sỉ cũng được, nói tôi càn quấy cũng thế, nhưng nếu chuyện tình đã tới tình trạng này rồi, tôi đã không còn đường lui, tôi có thể làm, chính là vượt qua muôn ngàn khó khăn bước tiếp từng bước một...

- Có lẽ ông sẽ cho rằng tôi suy nghĩ kỳ lạ... Nhưng xin ông tin tưởng tôi, đây là lựa chọn của chúng tôi, mà không phải lựa chọn của một mình tôi! Mạnh Cúc cũng được, Lưu Ngạn cũng thế, nếu họ không có lựa chọn, tôi cũng tuyệt đối sẽ không phát triển với họ đến bước này!

An Tại Đào phun ra một hơi thật dài, tuy rằng hắn không thể nhận Trần Cận Nam, nhưng ở trước mặt Trần Cận Nam, bí mật và áp lực thuộc chôn dấu trong lòng về một mình hắn, trong nháy mắt không thể giữ lại mà bại lộ ra, có lẽ đây là thiên tính máu mủ cha con.

- Thật ra, rất nhiều lúc tôi cũng hiểu được điều này rất hoang đường, nhưng chuyện đã đến nước này, tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi phạm lỗi cũng tốt, tôi làm nghiệt cũng thế, tự bản thân tôi xử lý! Tôi đã không còn đường sống lui về phía sau, cho nên tôi chỉ có thể tiến về phía trước! Tôi sẽ an bài tốt, xử lý tốt hết thảy điều này, tôi đi đây!

Nói xong, An Tại Đào quay đầu bước nhanh về phía khu kinh tế mới dần dần bị màn đêm bao phủ xuống. Cũng không biết như thế nào, nói ra điều này với Trần Cận Nam, trong lòng hắn lập tức cảm thấy thoải mái.

...

...

Người sẽ thay đổi, nhất là trong quan trường này.

An Tại Đào đi tới, yên lặng thở dài, dừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn màn đêm đã hiện đầy sao kia, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.

Đối mặt với xao động dục vọng, hắn cuối cùng vẫn không giữ được mình. Hoặc là nói, sau khi trải qua một đời bỏ không dục vọng, dục vọng cả đời này vô hình trung trở nên dày đặc như vậy.

Sau khi tái sinh, có lại cơ hội có được mối tình đầu Hiểu Tuyết một lần nữa, hắn nắm chặt cơ hội này theo bản năng, hắn đương nhiên không thể để bi kịch lại diễn ra.

Kiếp trước, bởi vì Hiểu Tuyết đột nhiên tự sát khiến trong lòng hắn mang áy náy thật sâu, do đó mãi đến lúc chết, cũng chưa từng phát sinh tình cảm với những người phụ nữ khác. Nhưng sau khi cảnh còn người mất, luân hồi trí nhớ kiếp trước kiếp này, trải qua thời gian hai ba năm này, hắn mới dần phát hiện, hắn chung quy không phải một “Thánh nhân”, trong đáy lòng hắn ẩn giấu dã tâm và dục vọng tuyệt đối không ít hơn người đàn ông khác, thậm chí chỉ có hơn.

Đối mặt với Lưu Ngạn và Mạnh Cúc giai lệ tuyệt sắc nhân gian hiếm có như vậy, đối mặt với thâm tình như biển của họ... Có lẽ trong tiềm thức hắn, sớm có tâm tư giữ lấy, cho dù mãi đến hiện giờ hắn mới phát giác.

- Hiểu Tuyết, thật xin lỗi. Nhưng anh sẽ không buông em, trừ khi anh chết. Anh dứt bỏ em không được, cũng không dứt bỏ được Mạnh Cúc và Tiểu Ngạn... Cả đời này, anh sẽ dùng cách thức khác bồi thường em, bồi thường mọi người, trân trọng mọi người... đến vĩnh viễn.

An Tại Đào nhìn màn trời mênh mông đầy sao, hắn đứng ở ven đường, cả người hòa vào trong màn đêm nặng nề, rốt cuộc không thấy được bất cứ dấu vết gì, có lẽ chỉ có thể là cặp mắt sáng ngời như tia chớp rạng rỡ trong bầu trời đêm.

Đối với Tôn Hiểu Linh hoặc là người phụ nữ khác của hắn, An Tại Đào tự hỏi dục vọng chiếm đa số, nhiều lắm chỉ có vài phần thương tiếc nhưng cảm tình rất nhạt! Mà điểm này, thật ra trong lòng hắn và Tôn Hiểu Linh đều hiểu không nói.

Nhưng đối với Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, hắn xác thực hiểu rõ nội tâm mình: Sau Hiểu Tuyết, hắn trước sau lại yêu các cô, cho dù điều này rất hoang đường!

Vô sỉ, ích kỷ, hoa tâm... những chữ từng khiến An Tại Đào vô cùng xấu hổ này lần lượt đưa đẩy hắn gánh vác đạo đức trầm trọng trên thập tự giá đạo đức, lại lóe lên trong lòng theo thứ tự một lần nữa. Nhưng so sánh với bất an tội lỗi ngay từ đầu, hiện giờ hắn lại nhiều hơn vài phần kiên định!

Việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể bước nhanh đi tiếp, trở nên càng mạnh mẽ, mới có thể nắm giữ được người phụ nữ của mình, mới có thể không đến mức khiến mình rơi vào cảnh cảm tình hủy diệt tan thành tro bụi.

Đây là dã tâm của hắn, dã tâm trên cảm tình.

Đặt mình trong quan trường, đối mặt với bên ngoài, hắn chỉ có thể bày ra bộ dáng đạo mạo, nhưng đối mặt với nội tâm mình, hắn căn bản không cần ngụy trang gì, cũng ngụy trang không được. Trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn tiếp tục kiếp sống quan trường, quyền lực trong tay càng cao, hấp dẫn hắn sắp sửa đối mặt càng lớn hơn nữa.

Hắn vốn không phải quân tử, không làm quân tử, cũng không cần phải làm ngụy quân tử. Quan trường như thế, nhân tính như thế, hắn tự nhiên cũng như thế.

Vừa trở về, hắn lấy di động ra gọi cho Mạnh Cúc.

...

...

- Tiểu Đào, đều là chị không tốt...

Mạnh Cúc buồn bã nói:

- Em đừng quan tâm điều này, chị xử lý là được rồi. Chị sẽ nói với bác của chị, em không cần lo lắng cái gì. Thế nào, Tiểu Đào, có phải em hối hận hay không?

Nghe An Tại Đào đầu bên kia im lặng không nói gì, Mạnh Cúc đột nhiên lo sợ bất an trogn lòng. Cô sợ An Tại Đào sẽ nói ra lời nói khiến cô tuyệt vọng, vội vàng cúp điện thoại.

Nhưng chợt, di động của cô chợt nhận được tin nhắn An Tại Đào gửi tới, chỉ có tám chữ: Mưa gió gần nhau, không rời không bỏ!

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.