Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiêu thân lao đầu vào lửa

Phiên bản Dịch · 2265 chữ

Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào đi xuống lầu, vờ như xuống lầu đợi xe, nhưng thực ra là xuống bếp đợi Lãnh Mai.

Nhà máy rượu Quy Ninh tiến hành nghi thức “Căn cứ tửu nghiệp ngàn mẫu”, bắt đầu vào lúc 8 giờ sáng, mời hai vị lãnh đạo có thực quyền ở huyện là hắn và Lãnh Mai tham dự.

An Tại Đào vốn không muốn đi, vì hắn nhớ lại trong kiếp trước, dự án này cuối cùng cũng bị bỏ phế.

Nhưng làm lãnh đạo huyện, nhà máy rượu Quy Ninh trước mắt là nhà giàu nộp nhiều thuế, hoạt động lớn như vậy, ngay cả trên thành phố còn có một phó Chủ tịch thành phố xuống, hắn tới ứng phó một chút cũng không vất vả lắm.

Phải nói là từ lúc cải cách mở cửa đến nay, niên đại này đúng là niên đại đầy phong ba bão táp. Trong nền kinh tế thị trường, hoàn cảnh xã hội thay đổi rất lớn. Nhiều doanh nghiệp tư nhân hoặc quốc doanh mọc lên như nấm. Trong đó, giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy nhà máy rượu Quy Ninh, Trương Quốc Lực, chính là một người xuất sắc.

Trương Quốc Lực sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường ở trấn Hồi Long, cách nhà máy rượu Quy Ninh khá xa. Đến tuổi hiểu biết, ông ta mạo danh cha mình vào làm trong nhà máy rượu Quy Ninh. Vì rất thông minh, nên ông ta nhanh chóng được gia nhập và thăng tiến nhanh trong Đảng, cuối cùng bắt đầu đảm nhiệm giám đốc kiêm Bí thư Đảng ủy nhà máy rượu.

Được gần mười năm, trong làn sóng kinh tế thị trường, làn gió cải cách thổi vào, thay đổi khí hậu của chế độ xã hội và cả doanh nghiệp nhà nước. Trương Quốc Lực thông minh, một lần nữa bắt được cơ hội, sản xuất ra hơn mười loại rượu Tư Hà có giá thành tốt, từng bước khiến người tiêu dùng để mắt tới, trở thành xí nghiệp có tổng giá trị sản lượng cao trong huyện, phát triển thêm nhiều công nhân viên chức, trở thành một xí nghiệp lớn.

Có thể nói, huyện Quy Ninh trước mắt, đổi tên Nhà máy rượu Quy Ninh thành tập đoàn công ty TNHH rượu Quy Ninh là hoàn toàn xứng đáng với một xí nghiệp trọng điểm và nộp thuế nhiều. Lợi nhuận và thuế từ doanh nghiệp này cũng đủ làm sánh ngang với các xí nghiệp năng lượng độc quyền. Trong mắt người Quy Ninh, Trương Quốc Lực là người có ba khả năng lớn.

Không có Trương Quốc Lực, cũng có sẽ không có vinh dự và huy hoàng của rượu Tư Hà.

Đến năm nhà máy rượu Quy Ninh đến hồi hưng thịnh, các sản phẩm của nó lấy được bao nhiêu là giải thưởng. “Người đạt huy hiệu lao động, phần thưởng người có công phát triển tên rượu, xí nghiệp thanh niên ưu tú, thành viên hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh Sơn Đông”, trong vài năm, ông ta là đối tượng trong bài viết của biết bao phóng viên, chuyện của ông ta liên tiếp xuất hiện trên mặt báo, hình ảnh của ông ta cũng thường xuất hiện trên TV.

Đồng thời Trương Quốc Lực cũng là một người dã tâm hừng hực. Ông ta vừa phát triển nhà máy rượu, đồng thời khai thác mạnh mẽ kinh tế bên ngoài, tuần tự góp vốn với hơn mười người ở phía Nam thành lập công ty cổ phần. Rượu Quy Ninh ngày càng bành trướng lớn mạnh nên ông ta tràn đầy phấn chấn muốn xây dựng một xí nghiệp có thể so sánh với tập đoàn chuyên về rượu lớn nổi tiếng trong nước. Nhưng có lòng nhưng sức thì thế nào?

Xí nghiệp hiển hách thanh thế vô cùng lớn, ông chủ lớn của một xí nghiệp rượu, đường thăng tiến thênh thang, nhưng trước mắt An Tại Đào cũng chỉ là một người đang tiến dần đến cái chết mà thôi. An Tại Đào thật sự không ngờ, sau khi tái sinh, mình có thể cùng xuất hiện với Trương Quốc Lực.

Trí nhớ kiếp trước cho An Tại Đào biết, chỉ trong một năm ngắn ngủi sau khi Trương Quốc Lực tiến hành động thổ khởi công xây dựng công trình “Căn cứ tửu nghiệp ngàn mẫu” , vì tiền đến chậm, công trình bắt buộc phải dừng lại. Bỏ ra hơn một trăm triệu tệ không thấy được chút hiệu quả và lợi ích nào, hàng năm còn phải còng lưng trả lãi ngân hàng rất nặng, hơn nữa, thị trường rượu trắng lúc ấy bị thu hẹp lại, nguồn tiêu thụ giảm dần, xí nghiệp không chịu nổi gánh nặng. Nhà máy rượu Quy Ninh vốn rất phát đạt đột nhiên sụp đổ trong nháy mắt, nợ nhân viên đến mấy mươi triệu tệ. Nhà máy rượu Quy Ninh vốn có tổng tài sản hơn một trăm triệu tệ, chỉ trong một đêm đã mắc nợ đến hơn cả trăm triệu tệ.

Sau đó, lãnh đạo trên tỉnh chọn một nhà máy rượu có tiếng trong nước khác cho xí nghiệp rượu Quy Ninh sát nhập vào.

Hoặc vì lệch lạc tâm lý hoặc vì không thỏa mãn được yêu cầu của vị Tổng giám đốc mới nên trước khi diễn ra hội nghị trù bị lần đầu tiên, Trương Quốc Lực đã uống thuốc độc tự sát, kết thúc cuộc đời của mình ở tuổi tráng niên. Một xí nghiệp đã từng nổi tiếng chói sáng đã sụp đổ như vậy.

Nhất thời, trong tỉnh chấn động, trở thành điểm nóng tin tức của toàn tỉnh Sơn Đông, thậm chí là của cả nước. Lúc đó, trong kiếp trước, An Tại Đào vừa mới trở thành Tổng biên tập báo Tân Hải Thần, dĩ nhiên là nhớ rõ chuyện này.

Cho nên, theo bản năng, An Tại Đào nhắc nhở Lãnh Mai không cần phải đến tham dự và mù quáng khuếch trương cùng với Trương Quốc Lực. Nhưng nếu Lãnh Mai đã thờ ơ với thiện ý của hắn, như thiêu thân lao đầu vào lửa, An Tại Đào cũng không hề hấn gì.

Hai người lên xe, phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm đang chờ ở giao lộ. Nhà máy rượu Quy Ninh là xí nghiệp lớn nổi tiếng ở thành phố Phòng Sơn, bọn họ muốn đầu tư dự án lớn, ở thành phố cũng phải cử một lãnh đạo đến dự. Đây cũng là lệ thường. Đương nhiên, vài năm sau, trung ương dần dần hạn chế, thậm chí là cấm cán bộ lãnh đạo đến tham dự tiệc tùng của doanh nghiệp. Chuyện các lãnh đạo dự tiệc của các doanh nghiệp thế này cũng ít hẳn đi.

Đợi xe Ngô Quốc Cẩm đến, ba người ngồi trên ba chiếc xe vụt chạy đi. Khu đất của xí nghiệp rượu Quy Ninh vốn trước đây là một bãi cát vàng bằng phẳng đã được Trương Quốc Lực cho người dùng máy ủi phẳng, giữa bãi đất còn tạm thời rải một ít gạch ống và rắc nước lên. Nhìn từ xa, bốn phía đều là cờ xí biểu ngữ lan tràn, lối vào thì đủ loại ô tô. Ngoài ra, còn có cả một đội chiêng trống đã bày sẵn trận địa để nghênh đón. Vừa thấy mấy lãnh đạo tới, họ đã ra sức khua dùi trống. Tiếng trống ầm vang, ba chiếc xe dường như múa theo nhịp trống vào hiện trường.

Các đơn vị cơ quan chính phủ trong huyện, các xí nghiệp anh em, người trong huyện, trong thành phố tới không ít. Ngô Quốc Cẩm, An Tại Đào và Lãnh Mai vừa xuống xe thì thân hình cao lớn của Trương Quốc Lực đã bước tới đón. Một tràng cười sang sảng theo bước Trương Quốc Lực ùa tới.

- Chủ tịch thành phố Ngô, Chủ tịch huyện Lãnh, Bí thư An. Ba vị lãnh đạo đại giá quang lâm, toàn thề cán bộ công nhân viên chức nhà máy rượu Quy Ninh vạn lần vinh hạnh.

Trương Quốc Lực theo thứ tự bắt tay Ngô Quốc Cẩm, Lãnh Mai rồi mới tới An Tại Đào. Lúc tới An Tại Đào, An Tại Đào thản nhiên nhìn gã một cái, cũng bắt tay nhẹ với hắn rồi buông ra, bước sang một bên.

Trương Quốc Lực cảm thấy kỳ quái. Gã có cảm giác vị Bí thư An này cho đến nay dường như có chút lãnh đạm với gã. Dù gã chỉ là giám đốc một xí nghiệp, nhưng nhà máy rượu Quy Ninh phát đạt thịnh vượng, gã cũng nổi lên trong giới chính trị ở huyện và thành phố, các vị lãnh đạo ở huyện và thành phố đều nể mặt gã chút ít.

Nhưng, sự lãnh đạm của An Tại Đào, gã cũng không để ý lắm. Có thể nói, trong mắt gã, An Tại Đào tuy là nhân vật số một nhưng cũng chưa xứng để gã phải bợ đỡ.

Nhìn lướt qua gương mặt lạnh lùng của An Tại Đào, gã bước đến gần Lãnh Mai và Ngô Quốc Cẩm, cùng tươi cười nói chuyện với hai người, đi về phía hiện trường. An Tại Đào khẽ giật mình, bước sát theo sau.

- Bí thư An!

Có giọng phụ nữ gọi từ phía sau, cách đó không xa. An Tại Đào nhìn lại, thấy Mã Hiểu Yến và hai nhân viên văn phòng cũng đến xem lễ đón khách.

An Tại Đào dừng bước.

Mã Hiểu Yến chạy tới, thở hổn hển nói:

- Bí thư An, Chủ nhiệm Tôn có việc không tới được, cử tôi đến thay cô ấy. Khu kinh tế mới chúng ta tặng hai lẵng hoa, chính là lẵng đó đó!

An Tại Đào cười cười, gật đầu nói:

- Hiểu Yến, các cô quay về đi, trong nhà còn nhiều chuyện phải làm, không cần phải tham gia mấy chuyện này cho phí thời gian. Quay về đi, có tôi ở đây là đủ rồi.

Mã Hiểu Yến sửng sốt, nhưng không dám hỏi thêm, An Tại Đào nói gì cũng gật đầu. Cô xoay người, cùng hai nhân viên bước đi, lên xe về.

- Các vị lãnh đạo, các vị khách quý, các đồng chí, các vị anh em, chào mọi người buổi sáng. Đầu tiên, tôi đại diện toàn thể cán bộ công nhân viên chức Công ty TNHH tập đoàn rượu Quy Ninh, nhiệt liệt hoan nghênh và chân thành cảm tạ lãnh đạo huyện, lãnh đạo thành phố, lãnh đạo các ban ngành liên quan trong huyện và các vị khác quý đã đến đây.

Trương Quốc Lực cao lớn, gã đứng ở đâu cũng thu được ánh dương chiếu rọi, khiến toàn thân gã như được hào quang bao bọc.

Giọng nói của gã rất to, hơn nữa hiện giờ đường công danh của gã thênh thang, rất đắc ý, giọng nói sang sảng từng hồi.

Vẻ mặt An Tại Đào lãnh đạm, hắn đứng bên phải Ngô Quốc Cẩm, còn bên trái ông ta là Lãnh Mai. Ánh mắt của hắn tuy có vẻ đang đặt trên người Trương Quốc Lực đang đọc diễn văn như các lãnh đạo khác, nhưng thật ra là nhìn mông lung ra phía xa. Nhưng khi Trương Quốc Lực kết thúc bài diễn văn, trong hiện trường tiếng vỗ tay như sấm dậy, hắn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn theo bóng Trương Quốc Lực.

- Tiếp theo, xin mọi người một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch huyện Lãnh chỉ thị quan trọng cho chúng ta.

Lãnh Mai mỉm cười bước về phía diễn đàn. Thấy nét lạnh lùng trên mặt người phụ nữ này đã biến mất, thay vào đó phảng phất vẻ gì như hưng phấn, An Tại Đào thầm nóng lòng, thở dài nói: “Lãnh Mai ơi Lãnh Mai, để xem sau này cô phải giải quyết thế nào!”

Lãnh Mai đọc diễn văn xong, sau đó mỗi vị lãnh đạo cầm một cái xẻng có khăn hồng, xúc tượng trưng một nhúm đất. Ngay sau đó, một loạt pháo nổ vang, kết thúc nghi thức khởi công.

Nghi thức khởi công đã xong, Trương Quốc Lực mời mọi người đến thăm nhà máy mới xây dựng của công ty rượu Quy Ninh và bảo tàng tôn vinh. Đương nhiên, giữa trưa nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi. Lãnh Mai, Ngô Quốc Cẩm cùng Trương Quốc Lực bước đi đầu. Đi được vài bước, Ngô Quốc Cẩm đột nhiên nhìn quanh, kinh ngạc hỏi:

- Ồ, sao lại không thấy Bí thư An?

Lông mày Lãnh Mai nhướng lên, trong lòng rất không hài lòng, thầm nghĩ, ngay cả khi anh không thích dự án này thì cũng không đến mức lãnh đạo thành phố còn ở đây mà anh đã chuồn đi chứ?

Trương Quốc Lực vội vã cười đáp:

- Chủ tịch thành phố Ngô, Chủ tịch huyện Lãnh, Bí thư An vừa mới nói, đột nhiên anh ấy cảm thấy không khỏe, đi về huyện trước. Ha ha, bữa cơm trưa cũng phải ăn cùng nhau thôi. Lãnh đạo thành phố còn ở đây, lẽ nào Bí thư An không đến? Ha ha…

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.