Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Câu trả lời” của Trương Bằng Viễn

Phiên bản Dịch · 3665 chữ

Tôn Hiểu Linh luôn dịu dàng, đoan trang, là điển hình của người phụ nữ tri thức chín chắn. Hơn nữa là người trong quan trường nên lại có thêm vài phần thâm trầm. Hôm nay cô đột nhiên để lộ ra vẻ nũng nịu đáng yêu của các cô mới lớn khiến An Tại Đào ngẩn ngơ nhìn, nhưng hắn liền bỏ qua.

Xe chạy rất nhanh, không ngừng lao đi vun vút trên đường, chiếc Porsche thể thao màu xanh da trời tạo nên một cơn gió cuồn cuộn trên con đường quốc lộ. Thấp thoáng phía tây bóng chiều đỏ ối dần buông…Tôn Hiểu Linh ngồi ỏ bên phải, đầu hơi cuối thấp, hai tay túm lấy cái túi xách màu hồng phấn của mình vân vê nhè nhẹ, trong lòng vừa run rẩy lại vừa hưng phấn, lại còn có một chút thẹn thùng không hiểu vì sao.

“Đã từng tuổi này rồi, vậy mà…”, trong lòng Tôn Hiểu Linh cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nhớ tới mấy ngày nay hàng đêm mất ngủ, nhớ tới mấy ngày nay tâm tư đau khổ, cô liền cắn chặt răng, đỏ mặt đánh bạo ngẩng đầu lên nhìn về phía An Tại Đào.

Từ lúc ở Hồng Kông rõ ràng mọi chuyện, lòng cô dậy sóng, những cơn sóng tình không nói nên lời. Cô muốn nói hết. Muốn nhào vào lòng người con trai này bày tỏ nội tâm đang bị dày vò của mình. Nếu cứ bị vò xé như thế này, cô cảm thấy mình sẽ phát điên, thật sự phát điên!

Có nhiều lúc cô muốn chạy trốn, chạy thật xa khỏi An Tại Đào, thoát khỏi hình bóng của chàng trai này. Đáng tiếc, cô lại trốn không thoát.

Nhưng mặc dù tâm tư trĩu nặng và ngàn lời chất chứa, nhiều lúc đã ngập ngừng bên bờ môi mà không sao cất nổi thành lời…

Hai người vào một tiệm cơm Tây có tên “Phong cách Scotland”, tuỳ ý ăn vài món, còn uống chút rượu vang đỏ lãng mạn, chỉ có điều sự lãng mạn thật sự thì hầu như thiếu vắng. Một tiếng sau, khuôn mặt thanh tú của Tôn Hiểu Linh đỏ ửng lên, vẻ mặt đầy phức tạp.

Mặt đối mặt một chỗ với hắn, cô cũng không dám nói cái gì. Cô sợ hãi, cô thật sự sợ hãi sự gượng gạo của người đàn ông này sẽ vô tình làm tan nát trái tim đang thêu dệt giấc mộng đẹp bấy lâu của mình. Mà lúc này trái tim cô không thể và không đủ sức chịu đựng vết thương sau khi tỉnh mộng.

Ăn cơm xong, hai người lên xe, An Tại Đào lái xe đưa cô tới thị trấn. Suốt dọc đường, vẫn một không khí lặng lẽ.

Ánh trăng vằng vặc trải dài trên con đường mòn sơn thôn đẹp đẽ và vắng lặng. An Tại Đào đậu xe ở chỗ này, mắt dõi theo bóng dáng cô đơn của Tôn Hiểu Linh đi ở phía trước, thỉnh thoảng bên tai truyền đến tiếng chó sủa vu vơ. Chốc chốc lại thấy bóng một con mèo hoặc chó hoang lang thang chạy ngang qua.

An Tại Đào thở dài, xoay người định đi về phía chiếc xe. Nhưng đột nhiên, khi hắn vừa xoay người bỗng thấy dưới ánh trăng sáng ngời, Tôn Hiểu Linh mặt mày đỏ ửng chạy ngược lại. Gì vậy?

An Tại Đào còn chưa kịp phản ứng, Tôn Hiểu Linh đã như một cơn gió lốc nhảy vọt vào lòng hắn, ôm chặt lấy lưng hắn, tựa đầu vào ngực hắn, bộ ngực đầy đặn căng tròn run rẩy phập phồng. Qua lớp áo mỏng mùa hè, hắn cảm nhận được rõ ràng hai điểm nhỏ đang run rẩy vì kích động ở trước ngực cô.

An Tại Đào giật mình kinh hãi, chung quanh là màn đêm thanh vắng không một bóng người, lúng túng giơ tay lên, thân hình cứng đờ ngay tại chỗ.

Nhưng bất chợt, phía dưới không tự chủ được, nổi lên phản ứng theo bản năng. Đúng vào lúc này, đột nhiên Tôn Hiểu Linh nhón chân lên, hôn phớt lên má hắn một cái, sau đó buông vòng tay ôm An Tại Đào ra, mặt đỏ như gấc xoay người bỏ chạy.

An Tại Đào cười khổ, khẩn trương chui vào xe, nhưng vòng tay ôm và nụ hôn của Tôn Hiểu Linh đã làm hắn âm thầm kích động. Mặc dù hắn có vài chục năm từng trải, nhưng ở đời này thân thể vẫn tràn đầy sinh lực, bản năng và nhu cầu sinh lý vẫn rất mạnh mẽ.

Lúc chạy xe ngang qua trụ sở tạm thời của Khu kinh tế mới, đã thấy Mã Hiểu Yến và một nữ nhân viên văn phòng đạp xe đạp dưới ánh trăng sáng ngời sóng vai nhau từ trong viện đi ra.

- Chủ nhiệm Mã, Tiểu Lý, sao trễ thế này mới đi? Đêm đường xa không an toàn, quay về cất xe đi, rồi lên xe, tôi đưa hai người về.

An Tại Đào dừng xe lại.

Mã Hiểu Yến và Tiểu Lý quay lại cất xe đạp, vội vàng lên xe, cười hì hì nói:

- Bí thư An, chúng tôi đang chuẩn bị cho hội nghị, sợ ngày mai không làm kịp, cho nên tối nay phải sắp xếp ổn thoả trước. Bí thư An, đã trễ thế này, anh đang…?

- Ha ha, ở huyện có việc, tôi và Chủ nhiệm Tôn đều tham gia. Xong, tôi đưa Chủ nhiệm Tôn về.

An Tại Đào cười cười, nhắc tới Tôn Hiểu Linh, phía bụng dưới của hắn không ngờ lại dâng lên một ngọn lửa nóng, bị áp chế, nơi đó lại có dấu hiệu “rục rịch”. Hắn cắn chặt răng, đạp mạnh chân ga chạy đi.

Đến tiểu khu ở thị trấn, hắn cho Tiểu Lý xuống, sau đó lại đưa Mã Hiểu Yến về. Trên đường, Mã Hiểu Yến đỏ mặt do dự một hồi, mới hạ giọng nói:

- Bí thư An, cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.

An Tại Đào vừa lái xe vừa cười nhẹ:

- Đây là quyết định của tổ chức, không có gì. Cho cô làm là bởi vì cô rất thích hợp, sau này cố gắng công tác, dùng thực tế chứng minh năng lực của cô, cũng chứng minh tôi không có nhìn lầm người. Tôi tin tưởng, cô sẽ làm được. Chỉ cần cô làm tốt, qua năm cũng có thể trở thành trợ lý chủ nhiệm, sau đó tôi đến Ban tổ chức cán bộ xem có thể giúp cô tranh thủ một biên chế trưởng phòng hay không.

Trái tim Mã Hiểu Yến như nhảy dựng lên, vẻ cảm kích hiện lên khuôn mặt, niềm vui bất ngờ bộc lộ trong lời nói, đột nhiên, cô có ý nghĩ kích động muốn lấy thân báo đáp.

Trong nháy mắt này, một ý nghĩ bồng bột xuất hiện, đó là, hắn đề bạt mình như vậy là phải chăng muốn chính thân xác mình? Khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức bị bao phủ bởi một màu đỏ ửng trông thật quyến rũ. Đang muốn “chủ động” một chút, rồi chợt nhớ tới người đàn ông này không phải là loại người tầm thường như thế, chỉ sợ là chính cô lại tái phát bệnh cũ, cứ nghĩ xấu về người khác.

Cô thở phào một cái, do dự thật lâu, sau một lúc cân nhắc từ ngữ, mới khẽ nói:

- Bí thư An, cảm ơn. Tôi là phụ nữ, tôi biết, ở trong lòng Bí thư An, một phụ nữ như tôi thì không là cái gì cả. Thế nhưng, thứ duy nhất tôi có thể báo đáp Bí thư An chính là thân thể của mình, nếu Bí thư An không chê, thì…bất cứ lúc nào cũng có thể!

An Tại Đào liếc bộ ngực đang phập phồng như từng đợt sóng của cô, thản nhiên nói:

- Tôi không cần báo đáp, cô không nên suy nghĩ bậy bạ, cứ lo làm tốt công việc đi. Không phải là cô rất muốn thăng tiến sao? Hãy cố gắng công tác, giành được thành tích, tôi sẽ cho cô cơ hội để thăng tiến!

Sáng hôm sau, một chiếc xe cảnh sát mở đường, hai chiếc xe màu đen có rèm che đi đầu, theo sau là một chiếc xe tải màu vàng đất. Đoàn khảo sat của thành phố Hải Lan rốt cuộc đã đến. Thật ra đoàn khảo sát thành phố Hải Lan đã tới Quy Ninh tối hôm qua, Tôn Cốc đại diện cho Huyện uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện đã thết tiệc chiêu đãi ở nhà khách Quy Ninh, còn thông báo cho An Tại Đào tới tham dự, nhưng hắn lấy cớ không khoẻ để từ chối.

Lương Mậu Tài đứng ở ven đường xa xa nhìn quanh, quay đầu lại nhìn Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng nói: Chủ nhiệm Tôn, họ đến đấy!

- Phó chủ tịch thành phố Hải Lan là cấp giám đốc sở đến đây, sao không có lãnh đạo thành phố nào đại diện ra đón thế nhỉ?

Lương Mậu Tài hỏi.

Tôn Hiểu Linh im lặng không trả lời. Im lặng một hồi, thấy đoàn xe từ từ đi tới, cô mới gật đầu, quay lại nhìn những người có liên quan của Khu kinh tế mới sau lưng, hỏi Mã Hiểu Yến một câu:

- Chủ nhiệm Mã, mọi người chuẩn bị ổn thoả cả chứ?

Mã Hiểu Yến vốn đang nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của An Tại Đào, đột nhiên nghe Tôn Hiểu Linh hỏi mình, vội bước lên cười:

- Chủ nhiệm Tôn, chúng tôi đã chuẩn bị cả hai phương án: Nếu họ muốn nghe báo cáo hoặc cùng chúng ta toạ đàm, phòng hội nghị đã chuẩn bị xong; nếu họ không nghe báo cáo, liền đi thẳng đến công ty Dương Quang ở khu công nghiệp sinh thái. Hôm qua tôi đã nói chuyện này với người của công ty rồi!

Tôn Hiểu Linh gật đầu, ngẩng lên nhìn một biểu ngữ chào đón bay phần phật trong gió, đột nhiên nhớ tới những lời hôm qua nói với An Tại Đào, lại nhớ đến cảnh tượng tối qua mình bất chấp xấu hổ nhào vào lòng hắn, mặt bỗng hơi đỏ lên.

Tiếng còi xe cảnh sát bỗng nhiên dồn dập, đoàn xe đã tới. Tôn Hiểu Linh vội dẫn theo mấy người của Khu kinh tế mới cùng đi tới nghênh đón.

Một người đàn ông trung niên không cao, khuôn mặt chữ điền, da hơi ngăm đen, mặc một bộ quần áo màu trắng, khá uy nghiêm dẫn đầu đoàn người. Đây chính là Phó chủ tịch thành phố Hải Lan kiêm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới cao cấp hiện đại Tập Đức Khải.

Tôn Cốc và Hạ Canh dẫn theo một số lãnh đạo ở huyện, cũng đều xuống xe.

- Chủ tịch thành phố Tập, đây là Phó Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà, đây là Chủ tịch thành phố Tập.

Tôn Hiểu Linh và mọi người lần lượt bắt tay Tập Đức Khải, tất nhiên là đồng thời chào hỏi mấy lời. Tuy vẻ mặt Tập Đức Khải rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang rất căm tức. Ông ta là lãnh đạo cấp giám đốc sở tới đây, tuy rằng đoàn khảo sát đến với tư cách không chính thức, nhưng cấp bậc của mình như thế mà không ngờ chỉ có một Phó Chủ nhiệm nho nhỏ của Khu kinh tế mới ra đón!

Quả thực là không biết phép tắc gì cả! Ông ta không kìm nổi, quay đàu lại liếc nhìn Tôn Cốc một cái. Tuy rằng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt đầy căm tức đó đủ khiến Tôn Cốc hoảng sợ. Hiện nay, Tập Đức Khải là “cọng rơm” cứu mạng duy nhất mà Tôn Cốc có thể túm lấy, sao y có thể dám thất lễ chứ?

Tôn Cốc nhíu nhíu mày, đột nhiên vẫy tay về phia Tôn Hiểu Linh, lớn tiếng gọi cô một cách bất mãn:

- Đồng chí An Tại Đào đâu? Sao cậu ấy không đến?

Tôn Hiểu Linh khẽ cười cười:

- Bí thư Tôn, sáng nay Bí thư An gọi điện cho tôi nói là Bí thư bị bệnh, trong người không khoẻ, tối hôm qua đã phải đi khám bệnh ở tỉnh.

An Tại Đào bị bệnh? Lên tỉnh khám bệnh? Tôn Cốc sửng sốt. Nói thật, trong lòng y căn bản là không tin, biết đó chỉ là cái cớ. Hơn nữa, là một cái cớ rất dở. Nhưng chuyện đã như thế này, y không tin cũng không được, đành phải nghiêm mặt khoát tay áo, miễn cưỡng bỏ qua.

Nhóm Lương Mậu Tài hơi giật mình liếc Tôn Hiểu Linh một cái, thấy cô vẫn bình tĩnh, liền âm thầm lắc đầu.

Mà Mã Hiểu Yến thì cảm thấy có chút không thể tin nổi. Bí thư An tối hôm qua rõ ràng còn lái xe đưa cô về nhà, còn nói với cô một số vấn đề công tác, như thế nào đang yên đang lành liền bị bệnh? Tối hôm qua còn phải đi lên tỉnh khám bệnh?

Hạ Canh đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại thầm nhủ, tiểu tử đó quả nhiên là một người thông minh. Đây là hắn tỏ rõ lập trường, từ chuyện này có thể thấy hắn thật sự là người thân tín của Trương Bằng Viễn. Đáng tiếc, chính mình vốn cũng không muốn tới, nhưng không thể.

Hạ Canh bực bội giậm chân, chiếc giày da màu đen làm tung lên một làn bụi mù.

Y không muốn tới, nhưng y khác An Tại Đào. Tập Đức Khải dù sao cũng là cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở đến huyện, tuy là khảo sát không chính thức, là chủ tịch huyện như y, làm sao có thể giả điếc, giả câm làm ngơ được?

An Tại Đào có thể cáo ốm không đến, nhưng Hạ Canh thì không thể. Tuy rằng hiện nay Tập Đức Khải là Phó chủ tịch thành phố Hải Lan, nhưng ai dám cam đoan, sau này ông ta không thăng chức lên Tỉnh? Cho nên, không thể đắc tội với ông ta, ít nhất, Hạ Canh không dám.

Thật ra, An Tại Đào cũng không dám đắc tội với Tập Đức Khải, nhưng không đắc tội với ông ta thì sẽ phải đắc tội với Trương Bằng Viễn. Cân nhắc giữa hai bên, An Tại Đào buộc phải chọn một, hắn biết mặc dù Trương Bằng Viễn ở tận thành phố, nhưng mắt lại theo sát nơi này.

An Tại Đào giả bệnh đương nhiên là muốn tỏ rõ lập trường kiên định của mình. Tôn Cốc vừa làm chuyện như vậy khiến cho Trương Bằng Viễn tức giận, hắn là cấp dưới trực tiếp của Trương Bằng Viễn, làm sao có thể đi làm cái việc tăng thêm thể diện cho Tôn Cốc? Cho nên, hắn lựa chọn tránh đi, để Tôn Hiểu Linh ra mặt tiếp đãi.

Sáng sớm hắn liền cùng Lưu Ngạn tới thành phố. Đương nhiên, hắn không phải đi khám bệnh gì cả, mà là chuẩn bị đi nghênh đón người của công ty đầu tư quốc tế Phú Thành Hồng Kông. Công ty Phú thành phái Giám đốc Ban đầu tư đối ngoại Tả Hướng Đông cầm đầu mười mấy người, hôm qua đã đến Tỉnh, mười mấy người này sẽ thành lập công ty Phú Thành ở Tư Hà trong tương lai.

Thật ra họ tới rất đột ngột. An Tại Đào vốn tưởng phải tới đầu tháng bảy họ mới đến, không nghĩ là có sự thay đổi thời điểm nhiều như vậy, gần như đoàn đại biểu Khu kinh tế mới vừa trở về, họ liền theo sau. Hắn không biết là Hoàng Á Long lo lắng cho sự an toàn của Tiếu lão, một lòng muốn nhanh chóng tiến hành chuyện đầu tư ở Khu kinh tế mới Tư Hà, sau đó đích thân trở lại Nam Dương bảo vệ bên cạnh Tiếu lão. Cho nên, Hoàng Á Long lấy tốc độ nhanh nhất, bổ nhiệm Tả Hướng Đông làm chủ quản hạng mục đầu tư, ngay tức khắc dẫn người bay về nước.

Không thể không nói, người Hồng Kông làm việc chính là chú trọng hiệu suất. Sau khi đến tỉnh, Tả Hướng Đông mới liên lạc với An Tại Đào. Lúc An Tại Đào nhận được điện thoại, đã là hơn 7 giờ tối ngày hôm qua, chính là lúc cùng Tôn Hiểu Linh ăn cơm.

An Tại Đào trầm ngâm một chút, quyết định tạm thời không công khai tin tức này. Ngay cả Tôn Hiểu Linh hắn cũng không nói. Người của công ty Phú Thành đến, một khoản đầu tư lớn như vậy, lại là chuyện quan hệ đến doanh nhân Hồng Kông, lãnh đạo trong huyện nhất định là phải ra mặt tiếp đãi, mà lúc này đây, Tập Đức Khải dẫn theo đoàn khảo sát thành phố Hải Lan đã về đến Quy Ninh.

Đêm đó sau khi An Tại Đào đưa Mã Hiểu Yến về, đã gọi một cú điện thoại cho Trương Bằng Viễn xin chỉ thị. Trương Bằng Viễn nghe vậy rất cao hứng, lập tức nói muốn người của công ty Phú thành tới thành phố trước, y muốn đích thân đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nghênh đón.

Đối với nhóm người của thành phố Hải Lan và Tập Đức Khải, Trương Bằng Viễn ngay đến hỏi cũng không thèm hỏi một tiếng, mà An Tại Đào đương nhiên cũng sẽ không nói.

Bất quá, nghe nói sáng mai An Tại Đào "Muốn nhân dịp lên tỉnh xem bệnh thuận tiện đón người của công ty Phú Thành ở thành phố”, Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:

- Đồng chí Tiểu An không nên tham công tiếc việc. Phải bảo trọng thân thể chứ! Kế tiếp chúng ta còn có rất nhiều công việc quan trọng phải làm, huỷ hoại thân thể như thế sao được? Được rồi, sáng sớm ngày mai đến thành phố, tôi sẽ bố trí xe để cùng đi đón người!

Chạy tới thành phố mới hơn 8 giờ một chút, sau đó mang theo hai chiếc xe buýt nhỏ chạy một mạch đến khách sạn Nam Giao Thiên Nam đón nhóm của Tả Hướng Đông, sau đó quay về thành phố.

An Tại Đào là con nuôi của Tiếu lão, hơn nữa còn có thể được hưởng thừa kế toàn bộ gia sản của Tiếu lão. Ở công ty Phú thành chuyện này đã không còn là chuyện bí mật, mọi người sớm đã xôn xao truyền tai nhau. Cho nên thấy An Tại Đào tự mình mang xe tới đón, đám người Tả Hướng Đông hơi có phần không dám đón nhận, đối với An Tại Đào hết sức lễ độ, khách khí.

Cứ như vậy mà về đến thành phố thì đã là hơn một giờ chiều. Nơi tiếp đãi, Thành ủy đã sắp xếp hai bàn cơm, cơm nước xong nghỉ ngơi một chút, An Tại Đào lại dẫn nhóm Tả Hướng Đông chạy thẳng tới trung tâm hội nghị khách sạn Phòng Sơn. Tại đây, tiến hành nghi thức tiếp đón của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố.

Trong ngoài khách sạn treo đầy cờ hoa cùng biểu ngữ chào đón, mà ngay trước cửa khách sạn, Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm đích thân dẫn người ở dưới lầu nghênh đón, An Tại Đào lấy làm kinh hãi thầm nghĩ lúc này Trương Bằng Viễn làm ra động tĩnh không nhỏ.

Tại hội nghị, Bí thư Thành uỷ Trương Bằng Viễn, Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi, Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm, văn phòng Thành uỷ, văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố, lãnh đạo Sở xây dựng thành phố và Sở công an, quy hoạch, công thương, thuế vụ, tài nguyên v.v… cùng tham dự lễ nghênh đón lần này.

Chiếc băng rôn thật lớn "Hoan nghênh công ty hữu hạn đầu tư quốc tế Phú Thành tới thành phố ta đầu tư" treo ở ngay giữa, Trương Bằng Viễn cùng Trương Thắng Lợi dẫn theo các lãnh đạo đầu não của thành phố đứng ở cửa phòng hội nghị, mỉm cười lần lượt bắt tay từng người trong nhóm Tả Hướng Đông, sự tiếp đãi rình rang, long trọng này làm Tả Hướng Đông lần đầu về nước có phần líu lưỡi.

Đài truyền hình Phòng Sơn ở trung tâm hội nghị đã sớm đưa quay phim đến, nghe nói muốn truyền hình trực tiếp trên ti vi. Đài phát thanh nhân dân Phòng Sơn, đài phát thanh kinh tế, nhật báo Phòng Sơn, báo chiều Phòng Sơn, báo đô thị Phòng Sơn, tất cả cơ quan truyền thông thành phố Phòng Sơn cũng phái phóng viên đến phỏng vấn, mười mấy nam nữ phóng viên ngồi kín chỗ ngồi dự thính bên cạnh bàn hội nghị hình bầu dục.

Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi cùng các cán bộ thành phố ngồi ở chính diện, phía trong là mười mấy người nhóm Tả Hướng Đông. An Tại Đào nhìn nhìn, không thấy chỗ của mình cũng lơ đễnh mỉm cười, im lặng tới chỗ ngồi dự thính, tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.