Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cúc tỷ

Phiên bản Dịch · 3814 chữ

Chưa đến 6 giờ sáng, Trúc Tử đã rón ra rón rén rời giường chạy đến bếp lấy một chén mì chan nước thịt, vội vàng ăn xong liền đeo túi xách đến trường. Chẳng qua là trước khi bước ra cửa, cô dùng ánh mắt hết sức mập mờ liếc qua cánh cửa đóng chặt trước cửa phòng Lưu Ngạn một cái.

Thật ra, Lưu Ngạn và An Tại Đào đã tỉnh dậy rồi.

Nghe tiếng Trúc Tử đi ra khỏi cửa, Lưu Ngạn mới uể oải rời giường đi mặc quần áo, sau đó lại thúc giục An Tại Đào đang lờ đờ rời khỏi giường. Khi An Tại Đào rửa mặt xong thì Lưu Ngạn đã xong xuôi đâu vào đó rồi.

Mỗi người một ổ bánh mì trứng chiên, một chén cháo ngô. Ăn xong, mỗi người đều xuống lầu đi làm.

Nhìn Lưu Ngạn lái chiếc Audi màu đen chạy như bay đi, lúc này tâm tình An Tại Đào mới thả lỏng, cũng lái xe đi về phía thị trấn. Hiện nay Lưu Ngạn là Phó Trưởng ban Tuyên giáo Thành uỷ, lại đồng thời là Tổng biên tập Nhật báo và Báo chiều, đương nhiên là được cấp xe riêng tương xứng với cấp bậc. Có xe công rồi, chiếc Lexus của cô không dùng tới, để ở bãi đậu xe của cư xá, phủ đầy bụi bặm.

Tuy nhiên, cô không dùng lái xe mà tự lái. Cô một thân một mình quen rồi, không thích có người theo bên cạnh mình.

Vừa mới đến văn phòng, An Tại Đào thấy Bành Quan đang vội vội vàng vàng quét dọn, rõ ràng là cậu ta cũng chỉ vừa mới tới.

An Tại Đào cười cười:

-Bành Quân, sau này đừng quét dọn giúp tôi, để tôi tự dọn một chút là được. Nhà anh ở thành phố, sáng đi làm có thể tới chậm một chút cũng được, đừng ngày nào cũng khẩn trương như vậy.

-Như vậy sao được? Bí thư An, tôi…

Bành Quân hơi lung túng, mặt đỏ lên:

-Bí thư An, ngày mai tôi nhất định sẽ đi sớm hơn!

An Tại Đào cười thầm, dù anh có dậy sớm, chạy tới nơi cũng đã chậm. Tuy nhiên đây chỉ là việc nhỏ, hắn cũng không muốn tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa, bèn phẩy tay:

-Hai ngày nữa, huyện sẽ cấp cho chúng ta ba chiếc xe. Anh mang một chiếc tới đây, xem như anh và lão Trần, lão Tạ ba người chia nhau ba tuyến đi.

Không đợi Bành Quân phản ứng, An Tại Đào lại căn dặn:

-Chỗ này không cần lau đâu, anh lập tức gọi Tiểu Lộ và Trương Tịnh Tịnh đến cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với họ.

Bành Quân vâng một tiếng, vội mang đồ lau nhà ra ngoài, kêu Tiểu Lộ và Trương Tịnh Tịnh, hai nhân viên đang quét dọn vệ sinh trong phòng làm việc tới.

Trương Tịnh Tịnh và Tiểu Lộ sóng vai đi vào phòng làm việc của An Tại Đào, thấy hắn đang mở máy tính, im lặng nhìn nhau liếc một cái. Trương Tịnh Tịnh cười hì hì nói:

-Bí thư An, anh tìm chúng tôi ạ?

-Ừ. Tôi có một chuyện muốn nói với hai cô. Tôi đã liên hệ giúp hai cô rồi. Hôm nay hai người chuẩn bị nhé, ngày mai đến nhật báo Phòng Sơn gặp Tổng biên tập Lưu. Cô ấy sẽ sắp xếp để hai người thực tập một thời gian ở báo chiều Phòng Sơn. Sau khi đến đó, cố gắng học hỏi kinh nghiệm. Cho hai người nửa tháng thời gian, sau khi trở về lập tức thành lập báo Tư Hà cho tôi, được không nào?

An Tại Đào khoát tay áo:

-Có tự tin không?

-Dạ, có.

Tiểu Lộ đáp nhỏ, giọng kính cẩn.

Trương Tịnh Tịnh bất mãn lườm Tiểu Lộ, lưng vươn thẳng, bộ ngực nhỏ ưỡn lên, lớn tiếng nói:

-Bí thư An, anh yên tâm, chúng tôi có lòng tin!

An Tại Đào ngẩn ra, ánh mắt cân nhắc nhìn lướt qua hai người một cái, cười mỉm:

-Xem ra, đồng chí Tiểu Lộ không có lòng tin bằng Trương Tịnh Tịnh! Hửm?

Mặt Tiểu Lộ đỏ lên, len lén liếc Trương Tịnh Tịnh một cái:

-Bí thư An, tôi…có lòng tin!

An Tại Đào cười phá lên:

-Trương Tịnh Tịnh, cô về trước đi, tôi muốn nói với Tiểu Lộ mấy câu.

Ồ! Trương Tịnh Tịnh hơi ngờ vực, liếc nhìn Tiểu Lộ một cái, thầm nghĩ rốt cuộc Bí thư An muốn nói điều gì với anh chàng “đầu gỗ” này, còn muốn mình tránh đi…

-Bí thư An…

-Tiểu Lộ này, tôi biết anh là người thành thật. Nhưng, anh không thể quá mức thành thật, it nhất, ở một số phương diện anh không thể quá thành thật. Tôi thấy Trương Tịnh Tịnh dường như có toan tính đối với anh, anh phải biết nắm lấy cơ hội! Trương Tịnh Tịnh có vẻ ngoài xinh đẹp, bằng cấp lại cao, nếu anh không nắm chắc cơ hội, e là sẽ bị người khác đoạt mất đấy!

An Tại Đào vỗ vỗ vai Tiểu Lộ:

-Tôi ủng hộ anh!

Mặt Tiểu Lộ đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào mắt An Tại Đào, cúi đầu nói:

-Bí thư An, tôi…

-Đầu đất! Bây giờ đến thành phố, tôi ra lệnh cho anh phải nói rõ với cô ta, hai người xác định cho rõ ràng mối quan hệ, nếu lúc trở về không hoàn thành được nhiệm vụ, tôi sẽ lập tức loại bỏ anh!

An Tại Đào làm ra vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói:

-Anh đi đi!

Tiểu Lộ lung túng xoa tay, từ từ quay người rời đi.

Anh ta vừa ra khỏi phòng làm việc của An Tại Đào được mấy bước, đã thấy Trương Tịnh Tịnh duyên dáng đứng trên hành lang, ánh mắt hơi ngờ vực:

-Đầu gỗ, Bí thư An nói gì với anh thế?

Vẻ mặt của Tiểu Lộ càng thêm đỏ bừng, cậu ta không dám nhìn thẳng đôi mắt long lanh như nước của Trương Tịnh Tịnh, ấp úng bước vội vào văn phòng. Thấy cậu ta không chịu nói, Trương Tịnh Tịnh tức giận giậm chân, rồi xoay người, đung đưa chiếc eo thon bước theo sau vào văn phòng.

An Tại Đào vừa mở một trang web tin tức , định đọc tin tức nước ngoài, đột nhiên điện thoại reo, nhấc máy lên thì hoá ra là Mã Minh Lượng.

-Bí thư An!

-Ồ? Là Chủ nhiệm Mã à? Đã lâu không gặp!

An Tại Đào sửng sốt, Mã Minh Lượng có thể gọi điện thoại cho hắn, hắn thật sự hơi bất ngờ. Sau khi Khu kinh tế mới thành lập, Mã Minh Lượng được điều về thành phố, không ngờ leo được tới vị trí Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân khu Bình Dương, có thể nói là rất không đơn giản.

-Bí thư An, tôi phải đi Tân Hải nhậm chức ngay, trước khi đi muốn gọi điện chào tạm biệt anh.

Giọng Mã Minh Lượng rất nhẹ nhàng và điềm tĩnh.

-Ồ, vậy chúc mừng Phó chánh văn phòng Mã!

Trong lòng An Tại Đào hơi có một chút gợn sóng, lập tức trả lời ngay. Sở dĩ Mã Minh Lượng có thể được điều đến Tân Hải, chắc chắn là nhờ có sự vận động của Lý Vân Thu.

Mã Minh Lượng này quả không đơn giản. Khoé miệng An Tại Đào hơi xuất hiện một chút tươi cười:

-Phó chánh văn phòng Mã, đến đơn vị nào ở Tân Hải vậy?

-Ha ha, đến văn phòng Thành uỷ. Chức vụ cụ thể còn chưa xác định. Bí thư Lý nói là bà ấy nhiều việc quá, muốn tôi qua đó tạm thời giúp bà ấy một thời gian.

Mã Minh Lượng cười ha hả:

-Cha của phu nhân của Bí thư An là Chủ tịch thành phố Hạ, sau này còn phiền Bí thư An chiếu cố cấp dưới cũ nhiều hơn một chút!

*

Mạnh Cúc vốn muốn đi Mỹ bàn bạc với Hạ Hiểu Tuyết về việc công ty An Hạ ở Mỹ mua công ty xác, nhưng nghe nói An Tại Đào muốn tới Thủ đô, liền tạm hoãn lại.

Bóng chiều tà đỏ ối, những tia sáng cuối cùng còn sót lại rơi rắc đầy trên con đường cao tốc, nhuộm lên dòng xe cộ đang lui tới trên đường một màu đỏ nhạt. Mạnh Cúc dừng xe ở ven đường, xuống xe lẳng lặng đứng đó, nghe cảm xúc trong lòng dâng lên man mác…

Cách đó không xa, An Tại Đào lái chiếc Porche thể thao màu xanh da trời chậm rãi dừng ở giao lộ của đường cao tốc, mà sau xe hắn còn có hai chiếc xe tải quân dụng rất lớn phủ vải bạt.

Ban đầu, Tôn Cường gây trồng hơn 1500 chậu cây táo, hơn nửa năm qua, với sự ủng hộ của công ty Dương Quang nhân viên kỹ thuật liên quan, y lại gây được thêm mấy ngàn chậu. Đương nhiên, đó mới chỉ là vun trồng cho cây sống được, cho tới lúc có kết quả thật sự thì bây giờ còn quá sớm.

Lần này vào Thủ đô xúc tiến việc tiếp thị cho sản phẩm, nhóm An Tại Đào và Lộ Binh mang theo 400 chậu. Trải qua một lần chỉnh sửa nữa và thay bằng loại chậu sứ men xanh đắt tiền, các chậu cây trông rất tươi đẹp, những thứ này đều trở thành thứ quý giá trong lòng An Tại Đào, trên đường hắn cho xe đi với tốc độ rất chậm, sợ quá trình vận chuyển gây ra tổn hại.

Ngày mai là hội chợ nông sản trong nước được tổ chức mỗi năm một lần. Đây là triển lảm nông sản lớn nhất do Bộ Nông nghiệp tổ chức, An Tại Đào mang theo chậu cây táo vào Thủ đô chính là để tham gia hội chợ lần này.

An Tại Đào liếc mắt một cái liền nhận ra bóng dáng xinh đẹp quen thuộc của Mạnh Cúc.

Một chiếc áo phông bằng vải bông màu trắng tinh khiết, váy ngắn màu xanh da trời, áo choàng đen, khuôn mặt đặc biệt thanh tú hơi lộ vẻ lạnh lùng, vóc người thon dài mà thướt tha như cây trước gió.

An Tại Đào mở cửa nhảy xuống xe chạy đến, tươi cười chào một tiếng:

-Chị Cúc!

Mạnh Cúc xoay người lại, suối tóc dài xoã tung bay theo gió, lay động như những cánh hoa sóng đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ chỉ thoa chút phấn mỏng đang nhuốm vẻ lãnh đạm lập tức hiện lên nét tươi cười vui sướng. Cô nhẹ nhàng vung ngón tay trắng nõn lên:

-Tiểu Đào, cậu đã tới. Tôi chờ cậu khoảng một tiếng rồi!

An Tại Đào cười ha hả, đi tới trước mặt Mạnh Cúc, trong lúc hắn đang nói chuyện với cô thì chiếc xe thể thao màu đen của Lộ Binh chạy như bay tới. Lộ Binh dừng xe, đỡ Văn Hà trên xe xuống, chưa tới nơi đã chào:

-Tiểu Đào!

An Tại Đào xoay người lại, lớn tiếng nói:

-Lộ Binh, trước hết anh dẫn người đi bố trí đài triễn lãm, lát nữa chúng ta lại gặp nhau ở khách sạn Kiến Quốc, mời giới truyền thông ăn cơm.

Lộ Binh ồ một tiếng, tò mò ngắm nghía và đánh giá sự cao quý diễm lệ của Mạnh Cúc một cách kỹ lưỡng, trong lòng vừa mới dấy lên mấy phần kinh ngạc và hâm mộ thì đã bị Văn Hà hung hăng nhéo phần thịt non ngay eo. Y đau quá cúi đầu rên lên một tiếng, quay đầu lại thấy khuôn mặt xinh đẹp của Văn Hà đỏ bừng lên, tràn đầy phẫn nộ, vội cười ha hả:

-Đi, đi, bà xã, chúng ta đi trước!

Lộ Binh dặn dò mấy chiếc xe hướng về phía trung tâm triển lãm ở nội thành.

Buổi tối, Mạnh Cúc vốn muốn cùng An Tại Đào đến Cúc Lan Tiểu Trúc ăn cơm, nhưng đêm nay An Tại Đào có cuộc hẹn quan trọng. Hắn phải mở tiệc chiêu đãi một số lãnh đạo của các cơ quan truyền thông. Ngày mai hắn phải triển khai việc thúc đẩy hoạt động tiếp thị, phải có các cơ quan truyền thông lớn của Thủ đô phối hợp. Không có giới truyền thông đưa tin, làm sao có thể tiến hành việc tiếp thị được.

Thấy hắn bận việc nghiêm chỉnh, dù trong lòng Mạnh Cúc có phần buồn bã trách móc, cũng không có cách nào.

Đi ăn cơm, uống không ít rượu, An Tại Đào lại dẫn Lộ Binh và Bành Quân cùng các lãnh đạo cơ quan truyền thông đi hát Karaoke mấy tiếng đồng hồ, đương nhiên không quên tặng mỗi vị một phong bì. Mãi đến rạng sáng, mọi người mới giải tán.

Ra khỏi phòng Karaoke sang trọng, bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, gió hiu hiu thổi mát rượi, tuy đã rạng sáng, nhưng đường phố Thủ đô vẫn sáng choang, người xe qua lại như trẩy hội.

Bành Quân kính cẩn đứng ở phía sau An Tại Đào, eo lưng thẳng tắp. Anh ta không hổ là người xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tố chất cơ thể rất tốt. Tửu lượng ủa anh ta rất cao, đêm nay thay An Tại Đào uống không ít rượu, nhưng hầu như không thấy có dấu hiệu say rượu. Trong khi đó. Lộ Binh đã say đến tám phần.

Lộ Binh loạng chọang đứng không vững, gào to:

-Tiểu Đào, chưa đã ghiền, chúng ta lại tìm một chỗ uống một bữa tới bến đi!

-Đi cái con khỉ!

An Tại Đào tức giận dùng sức chọc vào hõm vai Lộ Binh một cái. Lộ Binh này cái gì cũng tốt, chỉ có phong cách uống rượu là không được chút nào, một khi rượu vào là bắt đầu làm ầm ĩ.

-Bành Quân, anh dẫn Lộ Tổng về khách sạn, sáng mai chúng ta sẽ tập hợp trước cửa trung tâm triển lãm. Tất cả phải theo đúng kế hoạch đã định, nhớ kỹ không được làm hỏng việc!

Bành Quân vâng một tiếng:

-Bí thư An, xin cứ yên tâm.

Nói xong, Bành Quân như diều hâu cắp gà con, “đỡ” Lộ Binh ra đón một chiếc tắc xi. An Tại Đào vẫn đứng đó hút thuốc, cảm thấy tỉnh táo lại cũng đón xe trở về nhà Mạnh Cúc.

Nhẹ nhàng mở cửa vào nhà, phòng khách im ắng, bên cạnh ghế sô pha là ngọn đèn tinh xảo đặt dưới đất đang toả ra làn ánh sáng mờ nhạt. Mạnh Cúc mặc chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh, cuộn mình trên ghế sô pha, mái tóc đen dài buông xoã trên lưng ghế, hàng mi dài rung rung, khuôn mặt quyến rũ hồng lên, miệng ư ư nho nhỏ nói mớ trong giấc ngủ say.

An Tại Đào cố nén cảm giác chuếnh choáng đang dâng lên, chậm rãi ngồi xuống cạnh Mạnh Cúc. Thân hình thon thả, nở nang co lại thành một đường cong thanh thoát hết sức động lòng người, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dưới làn lụa mỏng, vô cùng mịn màng. Nhìn vào chỗ phồng lên, no tròn phía trước ngực nơi cổ áo trễ xuống, một khe ngực thật sâu trắng nõn mượt mà đập thẳng vào mắt An Tại Đào.

Hắn thấy lòng hơi run rẩy. Mỗi lần nhìn thấy Mạnh Cúc, lòng hắn lại nổi lên sóng gió. Mà lần này đây, càng mạnh mẽ hơn.

Ư! Yên lặng ngắm nhìn tư thế ngủ dịu dàng động lòng người của Mạnh Cúc, hắn không kìm nổi ợ hơi rượu một cái.

Mạnh Cúc chợt giật mình tỉnh lại, thấy An Tại Đào ngồi bên cạnh không khỏi vui vẻ nói:

-Tiểu Đào, cậu đã trở về! Ài, nhìn cậu này, cả người đầy mùi rượu! Mau đi tắm rửa đi, hôi quá!

Mạnh Cúc “đuổi” An Tại Đào vào phòng tắm ở lầu hai. An Tại Đào cởi quần áo đứng dưới vòi sen một lúc, rất nhanh thấy lạnh, vừa định mặc quần áo đi ra thì nghe Mạnh Cúc gõ nhè nhẹ vào cửa phòng tắm, dịu dàng nói:

-Tiểu Đào, chị chuẩn bị đồ lót cho cậu nè, cậu thử xem có vừa ý không?

Một bàn tay trắng như ngọc cầm một chiếc quần xì hình tam giác màu đen của một hãng thời trang quốc tế, lần dò qua khe hở ở cửa phòng tắm luồn vào.

An Tại Đào nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc kia, chút mềm lòng như càng gia tăng mạnh mẽ. Hắn không nói nên lời, đứng dưới vòi sen mà lẳng lặng nhìn bàn tay ấy, khoé miệng giần giật.

-Tiểu Đào?

Thấy Tiểu Đào lâu không động tĩnh, Mạnh Cúc lo lắng hắn say rượu xảy ra chuyện không may, mạnh dạn đẩy cửa ra bước vào:

-Tiểu Đào?

Trong lòng cô, An Tại Đào chính là người đàn ông duy nhất cả đời này, cho dù cuối cùng hắn sẽ không chấp nhận mình thì đó vẫn là người đàn ông của cô. Cho nên cô đỏ mặt, qua màn hơi nước mờ mờ, nhìn vào phía trong, vừa lúc thấy An Tại Đào sung mãn đầy nam tính trần truồng đứng đó, đang dùng đôi mắt trong sáng mà phức tạp nhìn mình.

-A!

Mạnh Cúc theo phản xạ kêu lên một tiếng kinh ngạc, xấu hổ đến mức quay mặt đi. Nhưng cô lập tức dũng cảm xoay cả người đang run rẩy lại, tiến tới phía trước. Cô đã cảm nhận được sự dao động âm thầm trong nội tâm của người đàn ông yêu dấu, cô không muốn bỏ qua cơ hội này.

Chiếc quần xì màu đen trong tay cô rơi xuống đất. Mạnh Cúc không cho phép mình chùn bước, dùng hai tay nắm hai vạt áo tơ tằm, cố sức mở ra hai bên, cứ như thể dùng tất cả sức lực của mình.

“Phựt, phựt, phựt”, trước ngực cô, một loạt nút trên chiếc áo lụa tơ tằm đứt tung. Thanh âm này truyền đến tai An Tại Đào không còn là tiếng của nút áo bị đứt, mà là tiếng xé rách của da thịt, một loại thanh âm làm tê liệt nội tâm của hắn, cô túm mở không phải là chiếc áo ngủ mà là bộ ngực của mình, là toàn bộ thể xác và tinh thần của mình, được cô dâng hiến cho người đàn ông của lòng mình.

Ngay trước mặt An Tại Đào, giữa làn hơi nước mờ ảo, hai đoá hoa sen to lớn đầy đặn, trắng như tuyết kia dường như lộ ra hoàn toàn trần trụi, giữa đoá sen là nhị hoa đỏ thắm. Dường như đoá hoa kia đang dập dờn trong một hồ nước.

Cả đoá hoa và nhị hoa cùng làm cho cảm xúc trong lòng An Tại Đào mạnh mẽ đến cực điểm, nó càng toát ra vẻ nảy nở chín muồi, càng làm cho hắn cả người run rẩy.

Trong làn hơi nước ướt át, bọt nước tung toé, mái tóc đen ướt đẫm của Mạnh Cúc cuốn lại phía sau gáy, khiến cô xem ra càng quyến rũ thành thục, khuôn mặt phong tình vạn chủng như càng thêm vài phần dễ làm nhụt chí nam nhi.

Lông mày cô mỏng mảnh như trăng rằm càng tăng thêm vẻ thuỳ mị của khuôn mặt, thật tinh tế, thật dài, thật đều che phủ đến tận đuôi mắt của cô, nhưng ngay khi cô đột nhiên nhích tới gần vòi sen bị nước từ vòi phu trúng, hai đầu mày lập tức nhướng cao lên rồi hạ xuống rất nhanh, hết sức sinh động

Da thịt mềm mai sống động đang run rẩy trước mắt, hơi thở nóng như lửa gấp gáp, giống như là một mồi lửa, dục vọng khiến sự do dự, lưỡng lự, thậm chí cả cảm giác phạm tội sâu trong nội tâm An Tại Đào, cũng phải cháy rụi thành tro tàn.

-Tiểu Đào, cậu còn định để chị tiếp tục chờ đợi nữa sao?

Mạnh Cúc khẽ ve vuốt phía sau lưng An Tại Đào, mặc cho bọt nước chảy xuống trán của mình hoà chung với lệ nóng.

-Yêu chị đi…Tiểu Đào…Chị chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi…

Toàn thân An Tại Đào run lên, dường như chút phân vân trong lòng trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất. Hắn cúi người xuống bế Mạnh Cúc lên, dịu dàng nói:

-Chị Cúc, em…

-Chị sẵn lòng dâng hiến tất cả cho cậu, Tiểu Đào. Ở trong lòng của chị, cậu chính là người đàn ông duy nhất của chị trong cuộc đời này.

Mạnh Cúc được An Tại Đào ôm vào lòng, cô đem hai khối tròn mềm mại trước ngực nhẹ nhàng dán sát vào trước ngực của hắn, đột nhiên há miệng hôn vào cánh tay hắn.

Đôi môi lạnh như băng mà ấm áp hôn lên trên cánh tay có phần cứng nhắc của hắn

. . .

Mạnh Cúc hài lòng nằm trong lòng An Tại Đào, thỏ thẻ bằng giọng nói tràn đầy hạnh phúc:

-Tiểu Đào, bây giờ là 4 giờ sáng, chợp mắt một chút đi, Cúc tỷ coi chừng dùm cậu, đến giờ chị liền gọi cậu!

An Tại Đào rốt cục ngủ thiếp đi một giấc thật say, say rượu cộng thêm cảm xúc mạnh mẽ kéo dài, hắn đã mệt mỏi không chịu nổi nữa. Mạnh Cúc thấy hắn ngủ say, thật cẩn thận dịch chuyển thân thể trần truồng từ trên giường bước xuống, sau đó mặc lên một áo phông cổ tròn màu trắng như tuyết.

Chiếc áo rộng phủ lên thân hình nở nang của cô, có chút phóng túng. Cô dịu dàng đứng ở trước giường, ngắm nhìn người đàn ông của mình ngủ say, cảm xúc mãnh liệt lúc nãy còn để lại dư âm khiến lòng cô như bay bổng, cả người lại có xao động. Cô ngượng ngùng thầm mắng mình một câu, nhẹ nhàng đi xuống lầu,đi chân không vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cho người yêu một bữa sáng thịnh soạn.

Mặc dù, bây giờ còn chưa tới 5 giờ sáng.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.