Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám thị kịp đưa ra thị trường.

Phiên bản Dịch · 2284 chữ

Chạng vạng, hai chiếc xe nối đuôi nhau vào nội thành huyện Quy Ninh, tiến vào khu nhà ở của tòa nhà Huyện ủy.

Đột nhiên, cuồng phong gào thét lên, mây đen kéo đến, toàn bộ bầu trời bị một màu đen bao phủ, làm cho không khí trở nên u ám. Trong phút cốc, một tia sấm sét xẹt qua trên bầu trời, tạo nên một tiếng “ầm” chói tai. Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống mặt đất, bắn tung tóe.

Cơn mưa thình lình chợt đến. Bên ngoài gió gào thét, cửa kính xe cũng vì thế mà bắt đầu vang lên tiếng lộp độp. An Tại Đào ngồi trong xe, nhìn thấy Lưu Ngạn lấy tay che đầu, từ trong xe nhảy ra, chạy vào trong nhà. Hắn cười, không tiếp tục lái xe, mà đậu xe vào bên cạnh xe của Lưu Ngạn.

Ở trong xe, hắn gọi điện thoại cho Hạ Canh.

- Chủ tịch huyện Hạ!

- Phó bí thư An, sao lại không đến, tôi chờ cậu nãy giờ?

- Chủ tịch huyện Hạ, trời mưa lớn quá, nên tôi về không kịp. Thật là ngại, tôi có thể hôm nay không đến được rồi. Xin lỗi ngài!

- Phó bí thư An, cậu xem, vì cậu đến nên chị dâu của cậu đã chuẩn bị rất nhiều món ăn cả một buổi chiều nay. Sao lại không nể mặt vậy?

Hạ Canh đứng ở ban công, mở cửa sổ, nhìn xuyên qua màn mưa xuống chiếc xe thể thao màu xanh của An Tại Đào cách đó không xa, mặc cho hạt mưa và gió quất nhẹ vào mặt ông ta, trên khóe miệng hiện lên nụ cười thâm trầm.

Cũng gần như đồng thời, An Tại Đào cũng hướng nhìn về phía ban công nhà Hạ gia, thản nhiên cười:

- Chủ tịch huyện Hạ, vừa lúc tôi cũng không có việc gì, chúng ta tán gẫu vài câu được không?

- Chủ tịch huyện Hạ, Bí thư Tôn là người như thế nào tôi không cần nói. Haha, khoảng thời gian tôi đến huyện làm việc không dài, hoặc có thể bởi vì không chịu nổi tính tình của người trẻ tuổi nhưng tôi nên ít nhiều cũng có mâu thuẫn với Bí thư Tôn. Tuy nhiên, các người đều là những đồng chí lão thành, có trách nhiệm hướng dẫn lại cho những đồng chí trẻ tuổi như tôi. Bí thư Tôn ở huyện công tác lâu như vậy, từ một cán sự thị trấn bình thường đã trở thành lãnh đạo chủ quản một phương, nói thật cũng không dễ dàng gì. Điều này chứng minh Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất coi trọng Bí thư Tôn.

- Lúc trước, tôi nghe nói, thời điểm Bí thư Lý Vân Thu mới nhậm chức, đã tiến hành điều chỉnh lại nhân vật số một của các Huyện ủy, nhưng duy nhất chỉ có Bí thư Tôn là không có điều chỉnh. Điều này có thể thấy Huyện ủy của chúng ta những năm trước rất được sự tán thành của các lãnh đạo.

An Tại Đào thản nhiên nói nhưng lại giống như tiếng sấm truyền qua bên tai Hạ Canh.

Hắn vì sao phải nói với mình điều đó? Hạ Canh cau mày, rồi chợt đóng cửa sổ lại, bước vào phòng khách:

- Bí thư An, cậu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất được tổ chức thượng cấp coi trọng. Mới 23 tuổi đã là Phó huyện, tương lai là tiền đồ vô lượng. Tôi nghĩ, trong tương lai, chức Chủ tịch huyện khẳng định là dành cho cậu.

- Chủ tịch huyện Hạ, được rồi, không nói chuyện nữa. Mưa càng lúc càng lớn, lại còn có sấm sét, tôi phải tìm một chỗ tránh mưa đã.

An Tại Đào đột nhiên cười nhẹ:

- Đúng rồi, Chủ tịch huyện Hạ, tôi còn có một chuyện cần báo cáo với ngài. Tài chính huyện chi cho khu kinh tế mới của chúng tôi đến hiện tại vẫn còn chưa có. Chúng tôi hiện nay đang cần tiền gấp, bằng không thì không có việc gì có thể làm được.

Hạ Canh mỉm cười:

- Khoản tiền kia chưa đến sao? Tôi ngày mai lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Tài chính Tô Quân, xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

- Cám ơn lãnh đạo đã chiếu cố. Mấy ngày nay tôi bận quá, sau này nhất định sẽ đến nhà lãnh đạo nói lời cảm ơn.

An Tại Đào cười rồi cúp điện thoại.

Sau khi tắt máy, Hạ Canh sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, lắng nghe tiếng mưa và gió ở bên ngoài, trong lòng ngưng trọng hẳn lên. Ông ta làm sao mà không rõ, An Tại Đào đây là ám chỉ điều gì với ông ta. Nếu ông ta nghe không hiểu thì ông ta có còn xứng đáng là Chủ tịch huyện nữa hay không?

Ầm!

Một tia chớp xẹt qua trên bầu trời, ánh đèn trong phòng Hạ gia lóe lên rồi chợt tắt ngấm. Không bao lâu sau, lại khởi động trở lại.

Hạ Canh bỗng nhiên đứng dậy, cầm điện thoại trên bàn, bấm một dãy số rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.

Vợ của ông là Trương Lan đang nhô đầu từ trong bếp ra, lớn tiếng hỏi:

- Lão Hạ, Phó bí thư An gì đó có đến không? Nếu không đến thì chúng ta ăn cơm đi, sủi cảo em đã làm xong rồi.

- Không tới, không tới!

Hạ Canh lớn tiếng trả lời, ngay lập tức từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ đầy khí thế, thần sắc của ông ta lập tức trở nên kính cẩn, hạ giọng nói:

- Lão lãnh đạo!

An Tại Đào không về nhà, mà ngồi trong xe hút một điếu thuốc, sau đó gọi điện thoại cho Mạnh Cúc. Hắn sau mới phát hiện trong lúc hắn diễn thuyết, Mạnh Cúc đã gọi cho hắn.

Mạnh Cúc đang ngồi ở ghế sofa xem tin tức trên truyền hình. Trong phần tin tức có nói về tỉnh Đông Sơn, nên cô cảm thấy hứng thú. Kỳ thật thì cũng chẳng có gì, chỉ đơn giản là tô son điểm phấn cho lãnh đạo địa phương mà thôi. Cô trong lòng thở dài, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, không nghĩ đến bởi vì ở đó có An Tại Đào mà cô sinh ra vài phần thiện cảm đối với tỉnh Đông Sơn.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Mạnh Cúc trong lòng vui vẻ, quả nhiên là số điện thoại của An Tại Đào.

- Hừ!

Mạnh Cúc thấp giọng hừ một tiếng:

- Tiểu Đào, vẫn còn biết gọi điện cho chị à? Sao buổi chiều cậu không nghe điện thoại của chị?

- Cúc tỷ, em buổi chiều có buổi diễn thuyết tại Nhật báo Đông Sơn nên không thể nghe điện thoại.

An Tại Đào cười:

- Cúc tỷ tìm em có việc gì không?

- Bộ không có việc thì không thể gọi cho cậu sao?

Mạnh Cúc sẵng giọng nhưng rồi đi vào chủ đề chính ngay. Cô quả thật là có chuyện muốn thương lượng với An Tại Đào. Chuyện này cô và Hạ Hiểu Tuyết đã thương lượng hơn nửa ngày, Hạ Hiểu Tuyết không có ý kiến, bảo cô hãy thương lượng với An Tại Đào.

- Tiểu Đào, chị và Hiểu Tuyết mấy ngày nay đang nghiên cứu vấn đề công ty đưa ra thị trường chứng khoán. Rốt cuộc là từ trong nước đưa ra thị trường chứng khoán hay là tại nước Mỹ, chúng tôi đều không có chủ ý chính xác. Cậu có ý kiến gì không?

An Tại Đào trong lòng run lên một chút. Công ty An Hạ rốt cuộc đã đến lúc đưa ra thị trường chứng khoán? Xem ra, hai cô đã quản lý công ty An Hạ thật sự thành công, tốc độ phát triển rất nhanh.

Hắn cười nói:

- Chị và Hiểu Tuyết đều là lãnh đạo của công ty, công ty kinh doanh hoạt động như thế nào thì hai người phải định đoạt chứ. Em không trộn lẫn vào trong được.

- Cậu nói ít thôi, chúng tôi không phải muốn làm là vì công ty sao?

Mạnh Cúc đứng dậy, đi qua đi lại:

- Hiểu Tuyết gần đây còn phải chuẩn bị bài luận văn, lại còn có công việc tại trụ sở chính ở Mỹ, nên không có thời gian liên lạc với cậu, nên muốn chị nói với cậu. Cậu khẩn trương cho biết ý kiến của mình đi.

An Tại Đào do dự một chút. Ở quốc nội đưa ra thị trường, với bối cảnh của Mạnh Cúc, khẳng định là không có vấn đề gì. Phải biết rằng, công ty An Hạ có cổ phần của Triệu gia. Nếu công ty An Hạ không lên sàn chứng khoán được thì quả thật là rất đáng chê cười. Nhưng hắn lại cảm thấy, nếu công ty An Hạ muốn phát triển ra quốc tế trong tương lai thì đưa ra thị trường chứng khoán nước Mỹ lại thỏa đáng hơn. Về phần trong nước, nếu có bối cảnh của Triệu gia, lên sàn chứng khoán được hay không thì sự phát triển khả năng là không gặp chướng ngại quá lớn.

Sau khi nói ý kiến của mình ra, Mạnh Cúc thở dài nói:

- Tiểu Đào, ý kiến của cậu quả thật là rất có đạo lý. Chúng tôi cũng đã suy xét qua vấn đề này. Chỉ có điều, cậu có lẽ không biết, pháp luật của nước Mỹ rất kiện toàn, việc phê duyệt xí nghiệp đưa ra thị trường chứng khoán rất phức tạp và nghiêm khắc. Với quy mô của công ty An Hạ hiện giờ mà nói, không chỉ đưa ra thị trường có sự khó khăn mà hơn nữa thời gian cũng sẽ rất dài.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

- Cúc tỷ, chuyện này thì em cũng hiểu biết được một chút. Trình báo đưa ra thị trường thì tốn thời gian và công sức, nhưng chẳng lẽ mọi người lại không thể mượn xác đưa ra thị trường sao?

- - Chị Cúc, em từng nghe nói, ở nước Mỹ có rất nhiều doanh nghiệp tổ chức quen thuộc với luật pháp và thị trường, chuyên tổ chức thu mua lại một số các công ty làm ăn thua lỗ, cũng cam kết thuê luật sư và kế toán viên cao cấp để xử lý các vấn đề về pháp luật và tài chính của công ty. Từ đó mua những công ty “chỉ có cái xác”, đưa nó trở lại thị trường. Chúng ta có thể thông qua thu mua cổ phần khống chế của một công ty thua lỗ để nắm được quyền khống chế và thị trường của nó, đồng thời chuyển nghiệp vụ và cán bộ quản lý vốn có của công ty “chỉ có cái xác”, mượn những thứ đó để hoàn thành việc đưa lên thị trường chứng khoán. Nói như vậy, chúng ta cần phải nắm được cổ phần khống chế của công ty chỉ có cái xác kia.

An Tại Đào thong thả nói.

Lúc này, tâm tư của hắn đột nhiên trở nên mờ ảo. Nếu Hiểu Tuyết và Cúc tỷ đem công ty An Hạ phát triểt mạnh lên, nghiệp vụ trong tương lai không chỉ giới hạn trong lĩnh vực inte. Về sau, hắn không cần phải lôi kéo những người như tập đoàn Dân Thái của nhà họ Lộ.

Có được tri thức của kiếp trước, cùng với thành tích của mình sẽ có thể khiến cho công ty An Hạ phát triển. Đương nhiên, đây là chuyện sau này. Trước mắt công ty An Hạ còn chưa có thực lực như vậy.

Nghe xong lời nói của An Tại Đào, Mạnh Cúc ánh mắt sáng ngời, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Cô biết, mua xác để lên thị trường chứng khoán là một đường tắt khả thi. Sau khi hoàn thành mua xác xong, Công ty An Hạ cần phải thông qua việc thông báo tin thức, cho tiến hành các hoạt động phân tích, bình luận liên quan để thúc đẩy cổ phiếu, lấy hình thức phát hành cổ phiếu tăng vốn ở thị trường cấp hai, thu hút thêm vốn cho công ty. Bởi vì không cần phải trải qua thủ tục đăng ký và phát hành công khai rất dài dòng, việc mua xác đó để được lên thị trường chứng khoán chỉ cần khoảng 4 tháng là có thể hoàn thành, mà chi phí cũng chỉ cần khoảng 100 ngàn USD. Ưu điểm lớn nhất của việc mua xác để lên thị trường chứng khoán là có thể cam đoan việc thành công lên được thị trường chứng khoán, tránh được những chi phí tốn kém lúc ban đầu có thể khiến việc đưa lên thị trường chứng khoán bị gặp những rủi ro.

- Tiểu Đào, thật là tuyệt, không nghĩ đến em lại có thể nghĩ ra sáng kiến đó.

Mạnh Cúc thản nhiên cười:

- Mấy ngày nữa, chị sẽ bay sang Mỹ, giáp mặt nói chuyện này với Hiểu Tuyết. Nếu như không đủ tài chính, Tiểu Đào, em có thể tìm đến cha nuôi của em Tiếu lão.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.