Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân bài chưa lật của Vi Chi Kiến

Phiên bản Dịch · 4288 chữ

An Tại Đào nhíu nhíu mày. Hắn không hiểu gì về pháp luật, cũng không quen biết gì Vi Chi Kiến, không muốn dính vào chuyện này. Hơn nữa, Vi Cương tham ô là sự thật, Tôn Cốc lại cắn không buông, hắn chính là có muốn quản cũng quản không được.

Hắn trong lòng không kiên nhẫn, nhưng trên mặt lại thể hiện sự thân thiết và ôn hòa, ha hả cười:

- Lão Vi à, ông không cần gấp gáp, có chuyện gì từ từ nói. Tôi không hiểu rõ về pháp luật, nhưng tôi thấy, hay là bảo Vi Cương tự đi đầu thú đi, như vậy cũng có thể được khoan hồng một chút. Đương nhiên, chế độ là do con người đặt ra, tôi sẽ bớt chút thời gian đến nói với Bí thư Tôn một câu. Dù sao lão Vi cũng là đồng chí lão thành, có thể chiếu cố thì cũng nên chiếu cố một chút.

Thấy An Tại Đào tuy răng ngoài miệng nói rất hay, nhưng kỳ thực cũng đều một giọng điệu như Hạ Canh, hẳn là không muốn quản chuyện này.

Vi Chi Kiến cảm thấy sợ hãi tột đô, hai đầu gối chợt khuỵu xuống trước mặt An Tại Đào, giọng khàn khàn nói:

- Phó bí thư An, xin ngài giúp cho. Chỉ cần ngài giúp cho lão Vi bảo vệ con trai miễn bị khởi tố thì cả đời lão Vi này sẽ dành để báo đáp Phó bí thư An.

An Tại Đào trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ: “Ông lấy cái gì báo đáp tôi? Tôi như thế nào mà lại cần tới ông báo đáp? Loại cố tình phạm pháp này, rủi ro quá lớn, tôi sao lại có thể vì một người chưa từng qua lại mà chấp nhận rủi ro như vậy?”

Nhưng trên mặt hắn cũng là nụ cười khổ, vội vàng đỡ Vi Chi Kiến lên:

- Lão Vi, ông sao lại làm như thế? Phải tin tưởng tổ chức, tin tưởng Huyện ủy chứ. Tình huống của ông, tôi nghĩ lãnh đạo sẽ cân nhắc kỹ càng.

Nét mặt già nua của Vi Chi Kiến đỏ lên, lồng mày giật giật, miệng co rúm lại, mặc cho An Tại Đào nâng thế nào cũng không chịu đứng dậy. Ngay khi An Tại Đào cảm thấy có chút phiền hà, ông ta đột nhiên run giọng nói nhỏ bên tai An Tại Đào một câu:

- Phó bí thư An, đã tới nước này rồi, tôi cũng không biết làm thế nào cho phải. Chỉ cần ngài có thể bảo vệ được con trai Vi Cương của tôi, tôi sẽ báo đáp đại ân này. Ngài có biết thời gian trước ở Quy Ninh có một nữ sinh tên Tôn Hiểu Đan bị cưỡng hiếp đến mang thai không?

An Tại Đào sắc mặt đột nhiên biến đổi, hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng ngồi xuống sofa.

Vi Chi Kiến nhẹ giọng nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, ông ta cuối cùng gần như là cắn răng dứt khoát nói:

- Phó bí thư An, tôi biết ngài tương lai khẳng định muốn lên làm Chủ tịch Huyện. Nếu ngài chịu giúp tôi, lão Vi này sẽ dùng cả đời để đấu tranh với Tôn Cốc đến cùng.

Chân mày An Tại Đào chợt giật giật, đột nhiên trầm giọng nói:

- Lão Vi, tại sao ông không đi tìm Bí thư Tôn? Ông đem chuyện này nói với Bí thư Tôn một câu, không chừng...

Vi Chi Kiến căm giận cắn môi, sắc mặt vì kích động mà có chút méo mó:

- Tôn Cốc đối nhân xử thế như thế nào tô biết rất rõ. Nếu y biết tôi đang nắm tóc của y thì nhất định sẽ làm thịt tôi. Tôi tuy rằng không sợ, nhưng tôi còn có vợ con, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi thực sự không muốn làm như vậy.

Vi Chi Kiến lập tức nhớ đến nét mặt cao ngạo vừa rồi của Tôn Cốc, trong lòng dâng lên cảm giác phẫn nộ, hai vai đều run lên.

An Tại Đào thản nhiên cười cười:

- Vậy sao ông lại muốn nói với tôi? Kỳ thực, kể cả ông có nói cho tôi biết những chuyện này, tôi cũng chưa chắc đã giúp được ông.

Khuôn mặt Vi Chi Kiến lập tức co giật một chút, chuyện vừa rồi ông ta nói với An Tại Đào chính là quân bài chưa lật cuối cùng. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không nói lộ ra. Một khi đã nói ra, ông ta với Tôn Cốc nhất định sẽ đến bước đường không phải anh chết chính là tôi mất mạng.

Nhưng chỉ cần có thể bảo vệ con trai mình, chính mình dù sao cũng đã hơn 50 tuổi, sinh mạng chính trị cũng đã đến cuối cùng rồi.

Vi Chi Kiến chăm chú nhìn An Tại Đào, trong lòng chờ đợi. Ông ta sở dĩ tiết lộ cho An Tại Đào quân bài cuối cùng này của mình, đương nhiên là muốn lợi dụng An Tại Đào. Ông ta thấy, An Tại Đào khẳng định là hận không thể nhanh chóng nhìn thấy Tôn Cốc rớt đài, sau đó Hạ Canh tiếp nhận vị trí Bí thư của Tôn Cốc, An Tại Đào tiếp nhận vị trí của Hạ Canh làm Chủ tịch Huyện.

Đương nhiên, cũng không phải chỉ một mình Vi Chi Kiến nghĩ như vậy, trong huyện có rất nhiều cán bộ trung tầng đều có ngờ vực vô căn cứ như vậy.

An Tại Đào trong lòng cười lạnh: “Ông là muốn lợi dụng tôi sao? Ha ha, thủ đoạn của Vi Chi Kiến ông vẫn còn kém lắm. Cùng tôi chơi trò kích động thì ông vẫn còn thua xa”.

Quân bài chưa lật trong tay Vi Chi Kiến còn chưa biết là thật hay giả, rốt cuộc có bằng chứng xác thực không, hay chỉ là suy đoán? Mà ngay cả là thật thì người muốn lợi dụng nó nhất là Hạ Canh chứ không phải An Tại Đào.

Vi Chi Kiến không tìm Hạ Canh mà tới tìm mình, chuyện này căn bản cũng đã rất kỳ lạ.

An Tại Đào đã có sự từng trải qua hai kiếp sống, cả đời này ghét nhất là bị người ta coi là quân cờ. Lúc trước, Bí thư thành ủy Tân Hải là Đỗ Canh nếu như không coi hắn là quân cờ để đùa bỡn thì cuối cùng An Tại Đào cũng không nhẫn tâm tuyệt đường đi lên của Đỗ Canh như vậy.

Vi Chi Kiến nhìn thật sâu An Tại Đào, đột nhiên thở dài. Ông là cũng là một kẻ lõi đời trong chốn quan trường, mới vừa rồi còn kích động nhưng giờ đã tỉnh táo hơn một chút, làm sao còn không rõ An Tại Đào hiện tại đã có chút bất mãn.

- Phó Bí thư An, tôi tối nay mạo muội đến đây cầu xin, cũng vì sự việc liên quan đến con trai Vi Cương, tâm tình có chút lo lắng, nói chuyện có thể không đúng mực lắm. Nhưng...

Vi Chi Kiến toàn thân mềm nhũn tựa lưng vào sofa, cúi đầu nói:

- Mặc kệ Phó bí thư An tin hay không, tôi tuyệt đối không có ý lợi dụng ngài.

Tôi chưa từng nói chuyện này với Chủ tịch huyện Hạ. Nói thật là bởi vì tôi không tin Chủ tịch huyện Hạ. Ngài đến Quy Ninh mới một thời gian ngắn, nhưng tôi thì đã lăn lộn hơn 20 năm ở chốn quan trường Quy Ninh này. Không ai rõ ràng hơn tôi, Quy Ninh này nước đầm sâu bao nhiêu.

Vi Chi Kiến hiển nhiên là lại trở nên kích động:

- Chủ tịch Huyện Hạ tới đây thời gian cũng không quá dài, ông ta một lòng một dạ muốn hạ bệ Tôn Cốc, nhưng xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ông ta không có bổn sự này. Nhưng nhìn ông ta hiện nay khí thế ngút trời, chiếm thế thượng phong, kỳ thực, Tôn Cốc không đơn giản như mọi người vẫn tưởng đâu. Y từ một cán bộ thôn nhỏ nhoi từng bước lên đến vị trí Bí thư Huyện ủy, ở Quy Ninh lăn lộn gần 20 năm, thâm căn cố đế, không dễ dàng hạ gục như vậy! Hơn nữa, hậu thuẫn sau lưng y cũng rất lớn. Trước Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu thủ đoạn cũng lợi hại như thế nào, cuối cùng cũng không làm gì được Tôn Cốc. Sau khi Lý Vân Thu nhậm chức, tất cả Bí thư huyện ủy đều bị điều chỉnh, chỉ có Tôn Cốc không chút sứt mẻ.

Cho nên, tôi cảm thấy Hạ Canh muốn chơi cùng Tôn Cốc thì chơi cũng không xong. Chẳng những không đánh ngã được Tôn Cốc mà có khi còn liên lụy đến cả tôi. Cho nên, tôi không muốn mạo hiểm như vậy.

Vi Chi Kiến nói tới đây, hổn hển mà hít một hơi, cầm lấy cốc nước An Tại Đào rót cho, từng ngụm từng ngụm uống đến hết nửa cốc.

- Ha ha, Chủ tịch huyện Hạ đã không được, tôi lại càng không được. Lại nói, tôi mới đến huyện này thời gian ngắn, trước mắt cũng muốn làm mấy việc thực tế. Lão Vi, nếu ông đã nói đến chuyện này thì tôi cũng không ngại nói thật với ông. Tôi thật sự là không đáng cùng Bí thư Tôn đối đầu, ông nói có phải hay không?

An Tại Đào thản nhiên cười cười, tiện tay châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu:

- Thế này đi, lão Vi, nếu ông đã đến tìm tôi, chính là vì tín nhiệm tôi, chuyện của con trai ông, tôi nên nói gì thì sẽ nói. Tôi sẽ liên lạc với Bí thư Tôn một chút, xử lý nhẹ tay thôi. Ha ha. Còn về chuyện tối nay ông nói, tôi coi như chưa nghe thấy gì. Ha ha, cứ như vậy đi. Trời cũng không còn sớm, hay là ông cứ về đi.

...

Vi Chi Kiến đi rồi, An Tại Đào lại rít thêm một hơi thuốc, sau đó mới dụi vào gạt tàn, lại đi rửa mặt một chút rồi mới đi ngủ.

Vợ Cao Thục Bình và con Vi Đình Đình của Vi Chi Kiến lo lắng ngồi trên sofa chờ đợi tin tức, còn Vi Cương thì lo lắng không nguôi, đang đứng một mình hút thuốc ở ban công.

Nghe tiếng Vi Chi Kiến bước vào cửa, Cao Thục Bình và Vi Đình Đình vội vàng chạy ra đón, hỏi:

- Lão Vi, thế nào rồi? Lãnh đạo Huyện ủy thế nào? Có chịu nể mặt hay không?

- Cha, Bí thư Tôn nói thế nào?

Vi Đình Đình kéo tay Vi Chi Kiến, thấy sắc mặt ông ta âm trầm, tim không khỏi đập thình thịch.

- Tên khốn kiếp Tôn Cốc, mẹ nó!

Vi Chi Kiến ngay trước mặt vợ và con gái, không kìm nổi chửi một câu. Nhưng rồi ông ta lại nhìn quanh quất, mắng lớn:

- Cái thằng súc sinh kia đâu. Cái thằng súc sinh này, muốn chết phải không, được rồi. Tao cũng không quản nữa, cho mày ngồi tù luôn đi.

Cao Thục Bình gần như hoảng loạn khóc thành tiếng:

- Lão Vi, ông không thể như vậy được, Vi Cương mới có 21 tuổi, cuộc đời không thể hủy hoại như vậy được. Ông nghĩ cách khác đi, cái người họ Lý ở chỗ ông đó, không phải rất có tiếng nói sao?

- Các người thì biết gì? Lý Hoán Văn vẫn muốn đánh ngã tôi, có cơ hội tốt như vậy, y có thể không tận dụng sao?

Vi Chi Kiến cười khổ:

- Họ Lý hậu trường cứng rắn, sau lưng có người, làm sao có thể để mắt đến một người già nua sắp về hưu như tôi chứ.

Vi Đình Đình là giáo viên thanh nhạc Học viện nghệ thuật Đông Sơn, đang được nghỉ đông nên về nhà ăn tết. Vốn dĩ tưởng cả nhà sẽ được đoàn tụ, vui vẻ đón tết, không ngờ lại xảy ra việc của Vi Cương. Mày liễu nhướng lên, hỏi:

- Cha, Tôn Cốc chẳng lẽ không nể mặt cha chút nào sao?

- Có thể gần đây cha hay qua lại với Hạ Canh, khiến cho Tôn Cốc bất mãn, đây chính là cơ hội để y chỉnh cha.

Vi Chi Kiến oán hận xoa xoa tay:

- Càng đáng giận hơn là Hạ Canh cũng không chịu hỗ trợ, đều là một lũ chó khốn kiếp.

- Haizzz!

Vi Đình Đình khẽ thở dài:

- Tiểu Cương cũng quá, không chịu thua kém gì cả. Tuy nhiên, cha, chúng ta vẫn phải nghĩ cách, bằng không cả đời tiểu Cương sẽ bị hủy hoại mất.

Cao Thuc Bình gắt gao mà nắm lấy cánh tay Vi Chi Kiến, thần sắc ảm đạm.

Vi Chi Kiến thần sắc biến đối một chút, cúi đầu nói:

- Thật ra có một người có thể giúp, cha đã đi tìm anh ta. Người này tuy rằng còn trẻ nhưng tâm cơ thâm trầm, cũng không muốn dây vào vũng nước đục này.

- Ai vậy cha?

Vi Đình Đình kinh ngạc hỏi.

- An Tại Đào!

Vi Chi Kiến thở dài một hơi:

- Tân nhậm Phó bí thư huyện ủy, Bí thư kiêm chủ nhiệm khu kinh tế mới Tư Hà. Người này có năng lực, có hậu thuẫn lớn. Đáng tiếc...Chúng ta không cùng chiến tuyến với anh ta.

Sáng sớm hôm sau, Vi Chi Kiến tự mình mang Vi Cương đi đầu thú.

Cùng lúc đó, Hội nghị thường vụ Huyện ủy cuối cùng trước khi nghỉ tết cũng chuẩn bị mời dự họp. Hội nghị thường vụ lần này, chủ yếu là nghiên cứu thông qua phương án thiết kế cơ cấu khu kinh tế mới Tư Hà, tiến hành xem xét thành viên bộ máy lãnh đạo cũng như những cán bộ phụ trách các phòng ban. Nguyên nhân chính là như thế. Tôn Hiểu Linh, còn có hai phó chủ nhiệm là Trần Đại Khánh và Tạ Vinh cũng đến dự thính.

Trước khi tiến hành cuộc họp, Tôn Hiểu Linh mang theo hai vị Phó chủ nhiệm tân nhậm tiến vào văn phòng của An Tại Đào.

An Tại Đào đang ở trong phòng làm việc ngắm hoa. Đây là loại lan bướm mà một hộ nuôi trồng vừa tặng chohuyện ủy mấy bồn, Đồng Hồng Cương liền đem vào văn phòng làm việc của An Tại Đào một bồn.

Cuống hoa dài màu lục biếc, một đóa chồng lên một đóa mà tranh nhau nở rộ. Màu sắc phấn hồng tươi đẹp lóa mắt, từng đóa từng đóa xếp thành một hàng như đàn bướm đang nhẹ nhàng bay lượn. Cái cảm giác phóng khoáng này thật khiến người ta cảm thấy như đang ngắm một bức tranh thơ, ảo ảo mộng mộng.

An Tại Đào cúi người ngửi, một làn hương thơm mát dịu dàng bay vào mũi.

- Phó bí thư An!

Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc của Tôn Hiểu Linh.

An Tại Đào chậm rãi đứng thẳng thân mình, quay đầu lại nhìn, thấy Tôn Hiểu Linh đang đứng cùng hai người đàn ông khoảng trên dưới 30, một cao, một béo, trên mặt đều lộ vẻ tươi cười.

An Tại Đào biết, người cao chính là Trần Đại Khánh, còn người béo chính là Phó trưởng phòng nhân sự quản lý bất động sản Tạ Vinh.

- Phó bí thư An!

Hai người đều biết An Tại Đào, vội vàng tiến lên bắt tay cùng với hắn. Dù sao, An Tại Đào ở Phòng Sơn cũng được coi như người nổi tiếng rồi. Trước đảm nhiêm Trưởng ban truyền thông, dăm bữa nửa tháng lại lên TV, lên báo chí.

- Hai vị không cần khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà mà. Ừ, tình hình của Huyện và Khu kinh tế mới, chắc Chủ nhiệm Tôn đã giới thiệu qua với các vị. Tôi cũng không nói nhiều nữa. Tóm lại, chúng ta bốn người sau này là cộng sự.

An Tại Đào ha hả cười, cùng hai người bắt tay hàn huyên một hồi, lúc này mới chủ động lấy thuốc ra:

- Hai vị, hút thuốc không?

- Phó bí thư An, tôi không hút thuốc lá. Còn lão Tạ lại là một kẻ nghiên thuốc.

Trần Đại Khánh cười ha hả nói:

- Lãnh đạo cho thuốc anh, anh còn giả bộ xấu hổ làm chi? Còn không nhận lấy?

Tạ Vinh cười ha ha, liền tiến lên cầm lấy, lấy ra bật lửa châm thuốc cho An Tại Đào.

Trong phòng làm việc nói chuyện một lúc rồi bốn người cùng đi đến phòng họp. Nhưng trước khi gần đến phòng họp, An Tại Đào đột nhiên quay đầu nhìn Trần Đại Khánh và Tạ Vinh một cái, thản nhiên nói:

- Các vị là dự thính hội nghị, nghe nhiều, xem nhiều, nói ít một chút.

An Tại Đào mỉm cười, thần sắc rõ ràng rất ôn hòa, nhưng vừa nói xong một câu lại khiến Trần Đại Khánh và Tạ Vinh trong lòng đồng thời rùng mình, khẩn trương gật đầu đồng ý.

An Tại Đào cười cười, cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào.

Trong phòng hội nghị, các ủy viên thường vụ đều đã trình diện, ngoại trừ Tôn Cốc. Đương nhiên, Hạ Hầu Cường và Trần Đức Lệnh bị điều đi, Lưu Ngạn về thăm nhà, số lượng các Ủy viên thường vụ cũng giảm đi không ít.

An Tại Đào vào phòng họp, cười chào các vị Ủy viên thường vụ, khiến một vài vị Ủy viên thường vụ trong lòng cảm thấy kinh ngạc: Vị Phó bí thư tiểu An cứng rắn mạnh mẽ này, từ hai ngày nay sao bỗng trở nên khiêm thuận rất nhiều.

Hạ Canh ngồi ở chỗ kia, khoát tay áo cười cùng An Tại Đào:

- Phó bí thư An, sắp đến tết rồi, định ở lại Quy Ninh hay quay về nhà?

- Ha ha, Chủ tịch huyện Hạ...

An Tại Đào vừa muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy Tôn Cốc bước chân thử thả, khuôn mặt trầm ổn đang đẩy cửa bước vào, sắc mặt liền hiện lên chút tươi cười, quay đầu hướng Tôn Cốc, vươn tay ra, chào:

- Bí thư Tôn, buổi sáng tốt lành!

Nhìn thấy bàn tay đang giơ đến của An Tại Đào, Tôn Cốc ngẩn ra, cảm thấy có chút quái dị, nhưng y là Bí thư huyện ủy, tất nhiên là không thể thất lễ, liền vội vàng nắm chặt tay An Tại Đào, cười ha hả:

- Xem ra Phó bí thư An hôm nay tâm tình rất tốt. Ừ, tâm tình tốt thì công tác mới nhiệt tình. Tốt lắm!

An Tại Đào cười cười, liền ngồi xuống.

Đồng Hồng Cương ngồi ở một bên, trong tay nắm chặt bút máy, ánh mắt hâm mộ nhìn sang phía An Tại Đào. Y biết, các Ủy viên thường vụ từ cách gọi “Phó bí thư Tiểu An” đổi thành “Phó bí thư An”, điều này có ý nghĩa rằng An Tại Đào đã đường đường chính chính cùng đứng trên một vũ đài với Tôn Cốc và Hạ Canh.

Tại quan trường huyện Quy Ninh này, An Tại Đào xếp không tới vị trí thứ ba. Bởi vì bộ máy huyện ủy có tới hai Phó bí thư Huyện ủy. Mà phân biệt một chút, Phó bí thư Huyện ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh khẳng định cũng xếp trước hắn.

Nhưng nếu bàn về lợi ích thực tế và thực quyền thì dưới Tôn Cốc và Hạ Canh, An Tại Đào tuyệt đối xếp vị trí thứ ba. Tuy rằng khu kinh tế mới Tư Hà vừa mới thành lập, nhưng có địa bàn là ba xã, thị trấn, lại được Thành phố mạnh mẽ ủng hộ, đây gần như là tiểu vương quốc tách biệt với Huyện Quy Ninh. Có thể chủ quản khu kinh tế mới này, quyền lực và địa vị chính trị kỳ thực không kém Hạ Canh là mấy.

Quan trường là như vậy, quyền lực lớn bao nhiêu thì địa vị lớn bấy nhiêu. Điểm này có chút giống giang hồ, thân thủ cao sẽ có địa vị cao.

Tôn Cốc hiển nhiên không quá hứng thú với Hội nghị thường vụ hôm nay. Tình hình sắp xếp cơ cấu lãnh đạo và thành viên của khu kinh tế mới cơ bản đã được thành phố gật đầu tán thành, hội nghị thường vụ huyện ủy chỉ thông qua một chút, đơn giản chỉ là cho đúng trình tự. Y cho dù là bất mãn cũng sẽ không dám công khai chống đối lại lãnh đạo thành phố.

Hơn nữa, y cũng muốn an bài được một vài người vào đơn vị cấp 2 của Khu kinh tế mới. Ra ngoài ý liệu của y chính là, An Tại Đào không “chống đối” như trước mà lại ngầm đồng ý.

Tôn Hiểu Linh đại diện cho khu kinh tế mới tuyên đọc trước Hội nghị danh sách cán bộ trong cơ cấu, chỉ đợi Hội nghị thường vụ thông qua. Tiếp tục chờ văn kiện bổ nhiệm của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy là có thể chính thức đi nhậm chức.

Lão Lộ, Lương Mậu Tài được An Tại Đào đề cử vào danh sách trợ lý Chủ nhiệm khu kinh tế mới, Tôn Cốc nghe xong chỉ có điều mày thoáng nhướng lên, cũng không nói gì thêm. Nhưng Tôn Hiểu Linh đọc xong danh sách, y nghe không thấy tên Mã Minh Lượng và Mã Hiểu Yến liền ngắt lời Tôn Hiểu Linh, nói:

- Phó bí thư An, hai người Mã Minh Lượng và Mã Hiểu Yến đã được bổ nhiệm cấp Phó phòng trong Ban tổ chức cán bộ, sao lại không thấy có chức vụ của bọn họ?

- Bí thư Tôn, đồng chí Mã Minh Lượng đã được Huyện và Thành phố thống nhất điều chuyển rời khỏi khu kinh tế mới.

An Tại Đào khóe miệng hiện lên một tia như cười như không, nói tiếp:

- Về phần đồng chí Mã Hiểu Yến...

- Về phần đồng chí Mã Hiểu Yến…

An Tại Đào mỉm cười liếc Tôn Cốc, đột nhiên đẩy cao giọng nói.

- Đồng chí Mã Hiểu Yến vẫn phân công quản lý Công đoàn Đoàn thanh niên cộng sản và côg tác phụ nữ kế hoạch hóa gia đình, công tác vững chắc, kinh nghiệm dồi dào, cho nên ý kiến cá nhân của tôi, là để đồng chí Mã Hiểu Yến tiếp tục phụ trách mảng công tác này ở khu kinh tế mới --- ừ, chờ sau khi khu kinh tế mới đi vào quỹ đạo, đoàn ngành chúng ta cũng phải lần lượt xây dựng thiết lập, tạm thời ---- gần đây thân thể đồng chí Mã Hiểu Yến không tốt, đã xin nghỉ với tôi, trước hết để cô ấy nghỉ ngơi ở nhà hai ngày đi.

Tôn Cốc ngẩn ra.

Vài ủy viên thường vụ khác cũng hơi kinh ngạc. Bọn họ vốn nghĩ rằng, An Tại Đào không qua lại với Tôn Cốc chắc chắn sẽ không cần cô, sẽ giao Mã Hiểu Yến cho huyện, nhưng không nghĩ tới hắn lại không như vậy. Tuy rằng Đoàn thanh niên Cộng sản và công tác phụ nữ kế hoạch hóa gia đình rất vụn vặn rấ khó làm ra thành tích, nhưng dù sao đây cũng là đơn vị cấp hai cấp Phó khoa thuộc khu kinh tế mới, có thể phụ trách công tác này, đối với Mã Hiểu Yến mà nói coi như là một kết quả không tồi.

Tuy rằng Tôn Cốc hơi bất ngờ đối với An bài của An Tại Đào, suy nghĩ một chút, cũng không đề xuất ý kiến phản đối gì.

Hạ Canh cảm thấy dường như An Tại Đào suy nghĩ làm dịu đi quan hệ với Tôn Cốc, liền nhíu mày, ngồi ở đó nhìn An Tại Đào, âm thầm phỏng đoán. Chẳng qua, cho dù ông ta nghĩ nát óc, chỉ sợ cũng không thể tưởng được dụng ý thực sự của An Tại Đào.

Một loạt vấn đề của khu kinh tế mới Tư Hà được các ủy viên thường vụ giơ tay biểu quyết thông qua, cũng không đến 1h, liền cơ bản xác định toàn bộ. Tất cả cán bộ ban ngành hoặc đơn vị cấp hai của khu kinh tế mới, trải qua một văn kiện bổ nhiệm của Đảng, là có thể chính thức đi nhận chức.

Sau khi chuyện khu kinh tế mới Tư Hà kết thúc, hội nghị thường vụ lại phân công bộ máy lãnh đạo Huyện ủy công tác thăm viếng năm mới một chút. Tết âm lịch năm trước, lãnh đạo Huyện ủy và UBND huyện thăm viếng các xã và các xí nghiệp, sớm là thói quen hành chính.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.