Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản ứng của mọi người.

Phiên bản Dịch · 2253 chữ

An Tại Đào chuyên tâm lái xe, xuyên qua những dòng xe cộ đông đúc, lao vút trong màn đêm cuối mùa thu.

Trước mắt hắn hiện lên mấy gương mặt quen thuộc. Tôn Hiểu Linh thanh tú, lão Lộ điềm đạm, chắc chắn, Lương Mậu Tài khéo léo. Những người này nếu vì chuyện mình bị điều đi sẽ phản ứng như thế nào? An Tại Đào đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.

An Tại Đào đột nhiên bị điều đi, bổ nhiệm làm chức Trưởng ban Truyền thông của Ủy ban nhân dân thành phố kiêm Trưởng ban Truyền thông phòng điều tra sự cố đã lập tức lan truyền khắp toàn bộ huyện và thị trấn. Rất nhiều người, nhất là các nhóm cán bộ thị trấn gần như không tin vào lỗ tai của mình. Nhưng sự thật đang diễn ra trước mắt, họ không thể không tin.

Giờ phút này, khi họ đang tràn ngập niềm tin, chuẩn bị đi theo trên cùng một con đường với Bí thư Tiểu An, nhưng như thế nào Bí thư Tiểu An đột nhiên lại bị điều đi?

Đồng thời, trong mọi người cũng đã lan truyền một tin đồn. An Tại Đào bị điều đi là kết quả của việc hắn trường kỳ chống đối lại Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc. Trong xã hội của chúng ta, những lời đồn đại nhảm nhí từ trước đến nay có sức lan rộng rất lớn, tốc độ truyền bá sợ còn nhanh hơn so với tin tức của chính phủ.

Huyện ủy ngày hôm sau đã miễn đi chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà của An Tại Đào nhưng đồng thời cũng không bổ nhiệm tân Bí thư Đảng ủy. Bởi vì Chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh đang chuẩn bị đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm xây dựng xử lý. Cho nên Tôn Cốc đã hạ chỉ thị, mọi công tác hàng ngày đều do Phó Chủ tịch thị trấn Mã Hiểu Yến nắm trong tay.

Lương Mậu Tài và lão Lộ thì gần như là bị biếm vào lãnh cung.

Tôn Hiểu Linh cũng không dễ chịu gì. Cô rõ ràng là Chủ tịch thị trấn nhưng lại bị Tôn Cốc bắt phải làm công việc chuẩn bị khu kinh tế mới. Mà công việc này chủ yếu là do Tôn Cốc điều phối. Cô căn bản liền biến thành một vật trang trí.

Mã Hiểu Yến tâm trạng thật tốt. Sau khi người của Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy đi khỏi, cô lập tức cảm thấy thị trấn Tư Hà này núi cũng đẹp, sông cũng đẹp, người cũng đẹp. Hết thảy đều trở nên rất xinh đẹp. Tôn Cốc mạnh mẽ, cứng rắn, còn An Tại Đào thì phải ảm đạm rời khỏi khiến cho cô cảm nhận được triển vọng tốt đẹp của mình.

Cô bước lên lầu của văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn, bước chân nhẹ nhàng, trên mặt nở nụ cười thật tươi. Tiểu Lộ vội vàng rời khỏi phòng làm việc, thần sắc có chút buồn bực. Y là thư ký của An Tại Đào, An Tại Đào đột nhiên bị điều đi, y tương đương với việc bị “thất nghiệp”. Chạm mặt Mã Hiểu Yến, Tiểu Lộ miễn cưỡng cười, lên tiếng chào:

- Phó chủ tịch thị trấn Mã!

Mã Hiểu Yến gật đầu, rồi ngẩng cao đầu bước tới. Khi sắp sửa bước ngang qua Tiểu Lộ, cô đột nhiên quay đầu lại, thản nhiên nói:

- Tiểu Lộ, lát nữa cậu đến văn phòng tôi một chút. Tôi có việc cần bàn với cậu.

Tiểu Lộ sửng sốt, rồi gật đầu:

- Tôi biết rồi, Phó chủ tịch thị trấn Mã.

Mã Hiểu Yến tiếp tục bước về phía trước. Khi đi ngang qua cửa phòng Tôn Hiểu Linh, thấy Tôn Hiểu Linh, lão Lộ và Lương Mậu Tài ba người đều ở cả trong phòng thì liền bước vào, cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Tôn, Phó bí thư Lộ, Phó chủ tịch thị trấn Lương, đúng lúc mọi người đều có mặt tại đây, tôi muốn thương lượng với mọi người một chút. Bí thư An vì thị trấn Tư Hà chúng ta làm rất nhiều việc. Chính quyền Đảng ủy thị trấn chúng ta có nên tổ chức một bữa tiệc tiễn đưa Bí thư An hay không?

Khi Bí thư Huyện ủy vừa mới chỉ thị cô ta chủ trì công tác của thị trấn, cô ta liền bày ra tư thế của nhân vật số một. Sắc mặt của lão Lộ trở bên khó coi, nhưng cũng không nói gì.

Lương Mậu Tài nhíu mày, cũng giống lão Lộ, không lên tiếng.

Tôn Hiểu Linh miễn cưỡng cười:

- Phó chủ tịch thị trấn Mã, để tôi liên hệ với Bí thư An, xem ngài ấy có rảnh không. Bí thư An vì thị trấn chúng ta làm rất nhiều, chúng ta cũng nên tổ chức bữa tiệc tiễn đưa ngài ấy.

- Vậy thì tốt! Chủ tịch thị trấn Tôn, chị mau chóng liên lạc với Bí thư An.

Mã Hiểu Yến đắc ý cười, rồi lắc cặp mông đầy đặn rời khỏi văn phòng của Tôn Hiểu Linh.

- Đồ tiểu nhân, đồ vênh váo!

Lão Lộ nghiến răng mắng.

Tôn Hiểu Linh cười khổ, hạ giọng nói:

- Lão Lộ, đừng có nói như vậy. Để người khác nghe thấy thì không hay.

Lương Mậu Tài thở dài:

- Chủ tịch thị trấn Tôn, Bí thư An sao nói đi là đi thế? Ở thành phố rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nói thật, hiện nay tâm ý tôi nguội lạnh, không biết nên làm công việc như thế nào nữa.

Tôn Hiểu Linh thở dài, trước mắt liền hiện lên gương mặt anh tuấn của An Tại Đào, trong lòng cảm thấy một sự mất mát rất lớn. Hắn rốt cuộc cũng đã đi rồi. Hắn chung quy cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi.

Mã Hiểu Yến trở lại phòng làm việc của mình, cầm điện thoại gọi cho một số người phụ trách bộ môn của thị trấn, giọng điệu rất có vẻ của kẻ làm quan. Nghe được giọng nói kính cẩn, có chút khen tặng của nhóm cán bộ thị trấn, cô ta có cảm giác thỏa mãn khác thường.

Buông điện thoại, cô ta dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần. Không bao lâu, từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, đoán là Tiểu Lộ, cô ta lập tức ngồi thẳng người dậy, trầm giọng nói:

- Mời vào!

Tiểu Lộ do dự một chút rồi đẩy cửa bước vào:

- Phó chủ tịch thị trấn Mã tìm tôi có việc gì?

Buổi tối!

Tôn Hiểu Linh thân thể mệt mỏi bước vào nhà. Ninh Lập Cương lập tức đứng dậy, tiếp nhận túi xách của cô rồi nói:

- Tôn à, An Tại Đào cũng đã điều đi rồi, em cũng nên một lần nữa đứng thành hàng. Hiện tại, thế lực Tôn Cốc rất mạnh, nếu em không khẩn trương quay về phía Tôn Cốc, thì chỉ sợ là cái chức Chủ tịch thị trấn của em cũng không được bảo đảm. Thật sự là không được rồi, chúng ta đến nhà Tôn Cốc một chuyến đi.

Nghe xong lời nói của Ninh Lập Cương, lúc trước thì y cung kính gọi Bí thư Tiểu An, nay lập tức biến thành An Tại Đào khiến Tôn Hiểu Linh không hiểu vì sao lại sinh ra vài phần tức giận và phản cảm.

- Anh nói cái gì vậy? Bí thư An có ân đối với em như thế nào? Nếu như không có Bí thư An, thì em làm sao mà lên được chức Chủ tịch thị trấn chứ. Hiện tại, Bí thư An vừa mới đi, em sao lại như vậy được chứ?

Ninh Lập Cương muốn nói tiếp cái gì nữa, nhưng sắc mặt Tôn Hiểu Linh lại đỏ lên, quay đầu bước vào phòng:

- Anh không cần phải nói gì nữa. Đó là hành vi tiểu nhân, em không thể làm được.

- Cái gì là hành vi tiểu nhân? Em đang nói ai vậy? Anh không phải vì muốn tốt cho em sao?

Ninh Lập Cương thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói theo:

- Em phải nhận biết rõ tình thế. Nếu không đến lúc đó chịu thiệt thì lại về khóc lóc với anh. Anh sẽ mặc kệ em.

- Không cần anh quan tâm!

Tôn Hiểu Linh tâm phiền ý loạn đóng cửa thật mạnh. Sau đó dựa lưng vào cửa, tâm tình trở nên phức tạp. Sau khi ở trong phòng do dự thật lâu, cô lại mặc quần áo vào, chuẩn bị rời khỏi nhà.

- Em muốn đi đâu vậy? Đã trễ thế này rồi.

Ninh Lập Cương đang xem TV, thấy Tôn Hiểu Linh muốn rời khỏi nhà thì liền hỏi một câu.

Tôn Hiểu Linh ánh mắt lạnh lùng nhìn chồng mình:

- Em ra ngoài hít thở không khí, có được hay không?

Ninh Lập Cương khóe miệng giật giật, cảm thấy người vợ bình thường luôn dịu dàng thì nay lại có chút thay đổi. Nhưng lập tức lại cảm thấy, có thể là bởi vì An Tại Đào đột nhiên bị điều đi, khiến cho Tôn Hiểu Linh bị động. Y biết tâm trạng cô không tốt nên cũng cười khổ một tiếng, không nói gì nữa.

An Tại Đào ăn cơm xong, đang tản bộ trong công viên thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tôn Hiểu Linh. Nghe nói cô có chuyện muốn nói với mình, hắn cười trong lòng rồi lên tiếng đồng ý.

Không bao lâu sau, Tôn Hiểu Linh lái xe đến. Vừa mới xuống xe, thấy An Tại Đào mặc một bộ trang phục thể thao màu trắng, thanh thản đứng dưới ngọn đèn đường, gương mặt anh tuấn bình tĩnh, thong dong, cô trong lòng cảm thấy lo lắng, liền đi nhanh đến:

- Bí thư An!

- Chủ tịch thị trấn Tôn!

An Tại Đào bắt tay Tôn Hiểu Linh.

- Bí thư An, có thể đi dạo với tôi một chút không?

Tôn Hiểu Linh chậm rãi buông tay An Tại Đào, tháo chiếc mắt kính trên mặt, lộ ra gương mặt thanh tú, hai má có chút ửng đỏ.

An Tại Đào liếc mắt nhìn cô một cái, biết bởi vì mình bị điều đi khiến cho cô có ít nhiều lo lắng. Sự dao động trong cảm xúc của cô, hắn cũng đoán được vài phần.

- Được, chúng ta đi!

An Tại Đào cười, rồi bước về phía trước.

Hai người yên lặng bước cùng nhau dưới ngọn đèn đường. An Tại Đào và Tôn Hiểu Linh cùng đi đến khu buôn bán phồn hoa nhất huyện Quy Ninh, suốt dọc đường Tôn Hiểu Linh vẫn không nói gì cả.

- Chủ tịch thị trấn Tôn, có phải cô có chuyện muốn nói với tôi?

An Tại Đào không muốn không khí nhàm chán tiếp tục diễn ra, liền chủ động hỏi một câu.

- Bí thư An, anh đi thật sao?

Hai má Tôn Hiểu Linh đỏ lên, trong lòng tuy có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng phút cuối cùng lại thốt ra một câu buồn cười như vậy.

Trải qua khoảng thời gian làm việc chung với nhau, An Tại Đào cảm thấy Tôn Hiểu Linh là một người có thể tín nhiệm. Có một trợ thủ đắc lực tài cán như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực tinh thần và gánh nặng cho hắn.

Thấy cô sầu lo như vậy, hắn thật muốn ám chỉ một chút cho Tôn Hiểu Linh biết, nhưng trong lòng lại do dự, cuối cùng chỉ cười nói:

- Đúng vậy, tổ chức đã an bài, là một cán bộ Đảng viên, tôi phải phục tùng sự an bài đó.

Tôn Hiểu Linh lần này tìm đến An Tại Đào, vốn trong lòng còn có một tia hy vọng. Cô mơ hồ cảm giác được An Tại Đào sẽ không thể nửa đường bỏ dỡ những kế hoạch mà mình đã gầy dựng lên. Chuyện này có lẽ có huyền cơ trong đó. Nhưng An Tại Đào nói câu này đã dập tắt chút ảo tưởng còn lại trong lòng cô.

Trong lúc nhất thời, cô cảm giác rất tuyệt vọng. Nhưng cô biết, cảm giác tuyệt vọng này không chỉ trong công việc mà nó còn bao hàm một ý khác.

Bờ vai cô run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thật sâu vào An Tại Đào, đôi mắt ướt át. Cô cứ nhìn thật lâu vào gương mặt anh tuấn trước mắt mình.

Hắn phải đi, thật sự phải đi rồi!

- Tôi thật sự rất tiếc khi anh phải ra đi.

Tôn Hiểu Linh đột nhiên nghẹn ngào, nét đỏ ửng trên gương mặt bỗng nhiên mất đi, thay vào đó là sự trắng bệch. Cô nói xong câu này thì liền che mặt chạy đi, xuyên qua dòng xe cộ đông đúc, rồi biến mất trong bóng đêm.

An Tại Đào ngẩn ra, có chút không ngờ nhìn theo bóng dáng của Tôn Hiểu Linh.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.