Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có chuyện xảy ra và Tiêu Hoàng tạm thời bị cách chức

Phiên bản Dịch · 5078 chữ

Lý Vân Thu tâm trạng chấn động mạnh sau khi cúp điện thoại của Trương Hiểu Minh. Bà chậm rãi bỏ điện thoại vào chỗ cũ, rồi khẩn trương gọi thêm vài cuộc ra bên ngoài, bảo văn phòng Thành ủy lập tức hạ thông báo, khẩn cấp mời dự họp hội nghị thường vụ Thành ủy, nghiên cứu việc bố trí an toàn và tiếp đón Bí thư Tiếu đến Quy Ninh.

Bí thư Tỉnh ủy không ngờ lại đích thân đến tham dự. Đây không phải là một sự việc đơn giản của thị trấn Tư Hà. Lý Vân Thu ở hội nghị thường vụ ra chỉ thị, sáng mai Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn Ngô Quốc Cẩm sẽ dẫn đầu tổ phụ trách các bộ môn liên quan lập tức đến Quy Ninh, cùng với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh và Đảng ủy thị trấn Tư Hà cùng nhau tổ chức những hoạt động cho lần này. Đồng thời, chỉ thị cho cảnh sát có vũ trang và Cục công an Phòng Sơn lập tức hành động, làm tốt việc bảo vệ an toàn cho Bí thư Tiếu.

An Tại Đào vào lúc 10h đêm mới biết được tin tức này. Sáng sớm hôm sau, chưa đến 8h, hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng của Huyện ủy do Tôn Cốc chủ trì đã diễn ra. Công an, cảnh sát có vũ trang, an toàn quốc gia, giới truyền thông tuyên truyền và lãnh đạo các đơn vị có liên quan cũng đến tham dự hội nghị. Trong cuộc họp, Tôn Cốc đã tiến hành khẩn cấp việc bố trí nhân sự, yêu cầu các bộ môn lập tức triển khai công tác chuẩn bị. Hội nghị thường vụ còn chưa chấm dứt thì hơn 9h sáng, Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn Ngô Quốc Cẩm đã dẫn đầu đoàn công tác đến huyện Quy Ninh tham dự hội nghị.

Tôn Cốc quét mắt nhìn tất cả mọi người, trầm giọng nói:

- Các đồng chí, sự việc khẩn cấp, thời gian có hạn. Chúng ta nên nói ngắn gọn thôi. Hiện tại, hoan nghênh Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm đến huyện chúng ta để truyền đạt chỉ thị quan trọng.

Ngô Quốc Cẩm hít sâu một hơi, không nói gì thêm những câu khách sáo, trực tiếp cao giọng nói:

- Các đồng chí, Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đích thân đến thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh tham gia hoạt động, đây là sự quan tâm đối với quần chúng Phòng Sơn và sự tín nhiệm đối với chính quyền huyện và thị trấn chúng ta. Lần này cũng coi như một cuộc khảo nghiệm quan trọng đối với năng lực và trình độ bảo đảm an toàn của chúng ta. Tôi chịu sự ủy thác của Bí thư Thành ủy Lý, cùng với tổ công tác khẩn cấp đến huyện Quy Ninh, phối hợp tốt công tác ở đây. Các đồng chí, bắt đầu từ lúc này, tôi cùng với các lãnh đạo đều ở lại Quy Ninh, máy điện thoại di động luôn để ở trạng thái hoạt động 24/24. Khi mọi người có chuyện gì cần giải quyết hoặc cần cái gì thì đều phải lập tức đề xuất với chúng tôi. Chúng tôi có thể giải quyết thì nhất định sẽ giải quyết. Giải quyết không được thì sẽ báo lên Bí thư Lý mời lãnh đạo thành phố phối hợp giải quyết. Tóm lại, mục đích chỉ có một, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này. Khiến Tỉnh ủy yên tâm, khiến toàn bộ nhân dân tỉnh yên tâm.

- Các đồng chí, thời khắc tổ chức khảo nghiệm chúng ta đã đến rồi. Đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hy vọng tất cả mọi người có thể đặt hết sự quan tâm của mình, yêu cầu chấp hành nghiêm chỉnh công tác, cẩn thận toàn diện, không được sơ hở. Nếu trong thời khắc mấu chốt này, ai muốn cản trở Phòng Sơn chúng ta thì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ đối phó với người đó. Ai muốn đập nồi cơm của Phòng Sơn chúng ta thì thành phố sẽ đập người đó.

Thần sắc của Ngô Quốc Kinh rất nghiêm túc. Y chậm rãi đứng dậy, nhìn Tôn Cốc ngồi bên cạnh mình, nói:

- Bí thư Tôn, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tin tưởng Bộ máy Huyện ủy sẽ là một bộ máy có năng lực.

Tôn Cốc khẩn trương đứng dậy, cao giọng nói:

- Xin lãnh đạo thành phố yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của lãnh đạo thành phố đối với chúng tôi. Cùng với sự bố trí và phân công công tác, mọi người lập tức hành động ngay. Khi gặp phải vấn đề nan giải thì phải gọi điện thoại cho tôi báo cáo ngay lập tức.

Các lãnh đạo tham dự hội nghị vội vàng giải tán. An Tại Đào vừa mới rời khỏi thì Ngô Quốc Cẩm đột nhiên khẽ mỉm cười, khoát tay:

- Đồng chí Tiểu An, cậu ở lại một chút.

An Tại Đào ngẩn ra, nhưng vẫn cười nói:

- Phó chủ tịch thành phố Ngô.

- Đồng chí Tiểu An, lúc này việc Bí thư Tiếu đến đây không phải là bình thường. Chúng ta nhất định phải coi trọng. Đồng chí ở thành phố cũng được, mà lãnh đạo ở huyện cũng thế. Nói trắng ra, đều là bảo đảm hậu cần cho Đảng ủy thị trấn Tư Hà mà thôi. Lần này, diễn viên chính là các cậu. Bí thư Thành ủy Lý ra chỉ thị cho tôi, muốn tôi chuyển lời cho cậu. Đây chính là đợt khảo nghiệm mà tổ chức dành cho Đảng ủy các cậu. Có thể hoàn tất được đợt khảo nghiệm này hay không thì dựa vào hành động thực tế của mọi người.

Ngô Quốc Cẩm cười, vươn tay ra:

- Đồng chí Tiểu An, có tin tưởng hay không?

- Haha, Phó chủ tịch thành phố Ngô, chính quyền Đảng ủy thị trấn Tư Hà chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Tôi nhất định sẽ hoàn tất công việc của mình. Xin lãnh đạo cứ yên tâm.

An Tại Đào cũng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay to nhưng mềm của Ngô Quốc Cẩm rồi buông ra ngay.

An Tại Đào vội vã đến tòa nhà văn phòng Huyện ủy. Đồng Hồng Cương đã đứng dưới lầu chờ sẵn. Nhìn thấy An Tại Đào, Đồng Hồng Cương lập tức tiến lại, cười nói:

- Bí thư An, ngài tạm thời là lãnh đạo của chúng tôi. Ngài có gì chỉ bảo gì văn phòng Huyện ủy chúng tôi lập tức làm ngay.

An Tại Đào cười nói:

- Việc bố trí hoạt động nghi thức thì thị trấn chúng tôi có thể làm. Hiện tại, vấn đề mấu chốt chính là, công tác bảo vệ an toàn và dịch vụ hậu cần. Chánh văn phòng Đồng, hiện có hai nhiệm vụ cần anh lập tức làm ngay. Thứ nhất, là phối hợp với công an huyện, cảnh sát có vũ trang tiến hành nghiên cứu, bố trí công tác bảo vệ, đưa ra một phương án khả thi, rồi báo cáo lại cho Bí thư Huyện ủy Tôn và tôi. Thứ hai, đưa ra phương án hậu cần, sắp xếp việc ăn uống tại nhà khách Quy Ninh cho các lãnh đạo. Còn phương diện khác, nếu lãnh đạo muốn đến thị trấn chúng tôi dùng cơm thì chúng ta cũng không luống cuống. Anh phụ trách mướn vài đầu bếp tạm thời, mua sẵn những nguyên liệu rồi đến thị trấn trước. Bất cứ khi nào tôi gọi điện thoại thì họ sẵn sàng làm. Nếu anh có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

Đồng Hồng Cương gật đầu, biết thời gian cũng có hạn nên không thể nói nhiều với An Tại Đào, vội vàng lên lầu sắp xếp mọi chuyện.

An Tại Đào thở dài, thầm nghĩ. Đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, chạy đến đây để làm gì? Không duyên không cớ lại cấp phía dưới phiền toái như thế? Hắn vốn là muốn tổ chức một nghi thức hoan nghênh ái quốc kiều thương cho việc ủng hộ xây dựng quốc lộ. Thứ hai, xem như đây là một hoạt động tuyên truyền. Bất kể là thị trấn Tư Hà hay là chính bản thân mình thì cũng cần cái loại tuyên truyền này. Ai mà nghĩ được Bí thư Tiếu lại “trộn lẫn” vào trong đó. Một hoạt động rất đơn giản liền trở nên phức tạp, mang theo màu sắc chính trị, khiến cho hai vị lãnh đạo huyện, thành phố phải kinh sợ.

Đương nhiên, việc này vừa có lợi vừa có hại. Bí thư Tiếu lần này đến tham dự hoạt động, thì với ý nghĩa nào đó, bất kể đối với sự phát triển của thị trấn Tư Hà hay là đối với con đường làm quan của An Tại Đào đều có sự ảnh hưởng và lực thúc đẩy thật lớn.

An Tại Đào hiểu được, Bí thư Tiếu đây là nể mặt bề trên Tiếu lão của mình nhưng trong mắt hai cấp lãnh đạo huyện thị thì đây là sự xem trọng của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đối với Bí thư Tiểu An. Đây là sự hiểu lầm mang chiều hướng tích cực, An Tại Đào tất nhiên cũng chẳng đi giải thích làm gì. Loại hiểu lầm này chẳng có hại gì đối với hắn.

Hắn ngửa mặt lên nhìn bầu trời, thấy mặt trời đã nhô cao, tỏa ánh nắng chói chang. Hắn thuận tay lau mồ hôi trên trán, thở một hơi thật dài. Đột nhiên, hắn nhớ đến hôm nay là ngày 29 tháng 6, ngày mốt là ngày 1 tháng 7 năm 1999, thị trường chứng khoán nhất định sẽ giảm giá.

Hắn âm thầm kêu lên một tiếng may quá. Thiếu chút nữa là hắn đã quên mất điều này. Nếu quên thì hơn ba triệu đồng sẽ trôi đi mất. Lưu Ngạn đang ở nhà dưỡng thương, sức khỏe còn chưa hồi phục, tất nhiên không thể khiến Lưu Ngạn đi giúp mình được. Ngẫm nghĩ một chút, hắn gọi điện thoại cho Lộ Binh.

Sau khi công ty TNHH Sinh thái Nông nghiệp Dương Quang được thành lập, Lộ Binh là Tổng giám đốc tập đoàn Dân Thái, tất nhiên là không có khả năng ở lại Quy Ninh. Y ủy thác cho một Phó tổng giám đốc mang theo người thường trú tại Quy Ninh để xử lý sự việc. Đương nhiên, nghiệp vụ của công ty còn chưa chân chính được triển khai, chỉ là đang trong giai đoạn thiết lập quan hệ, xây dựng công tác mà thôi.

- Lộ Binh, anh có thể giúp tôi xử lý một chút số cổ phiếu của tôi không?

An Tại Đào vội vàng nói trong điện thoại. Lộ Binh có chút kinh ngạc:

- Anh bạn, hiện tại thị trường chứng khoán đang rất nóng bỏng. Mỗi ngày đều tăng giá, sao lúc này cậu lại muốn bán ra?

- Anh không cần phải hỏi nhiều. Anh hãy đến chỗ Lưu Ngạn, tài khoản giao dịch cùng mật mã thẻ đều nằm ở chỗ cô ấy. Anh hãy mau chóng bán hết số cổ phiếu của tôi đi. Lộ Binh, tôi không có cách nào giải thích với anh. Nếu anh tin lời tôi thì cũng hay mau bán hết số cổ phiếu của anh. Nếu không, khẳng định ngày mốt cổ phiếu sẽ sụt giá đấy.

An Tại Đào không có thời gian giải thích với Lộ Binh.

- Tôi phải cúp máy đây. Ngày mai Bí thư Tỉnh ủy sẽ đến đây. Tôi còn có nhiều chuyện phải làm, nên không nói chuyện được nhiều với anh. Nhớ kỹ, đừng quên bán hết cho tôi đấy.

An Tại Đào cúp điện thoại, rồi leo lên xe của mình, dự định quay trở về thị trấn. Nhưng hắn vừa mới lên xe, tiếng di động lại vang lên. Hắn nhìn thấy số điện thoại văn phòng của Lương Mậu Tài.

- Xin chào, tôi là An Tại Đào.

- Bí thư An, đã xảy ra một việc không tốt. 3h chiều ngày hôm qua, trường trung học thị trấn có bốn học sinh đột nhiên bị nôn mửa, đau bụng, tiêu chảy phải nhập viện. Đến 8h tối thì số lượng học sinh tăng lên đến 64 em.

Giọng nói của Lương Mậu Tài có chút lo lắng.

- Sáng nay, Hiệu trưởng trường Liên Trung mới báo cáo với thị trấn. Tôi lập tức xin chỉ thị Phó bí thư Trương. Phó bí thư Trương bảo tôi phải báo cáo với ngài.

An Tại Đào cau mày, mắng thầm trong bụng. Tại sao lại phát sinh phiền phức trong thời khắc mấu chốt này.

An Tại Đào cố nén sự tức giận, trầm giọng nói:

- Là ngộ độc thức ăn hay là bệnh truyền nhiễm? Bên bệnh viện có tin tức gì hay không?

- Bí thư An, trước mắt vẫn chưa có sự giải thích rõ ràng. Phó chủ tịch Tôn vẫn còn ở bệnh viện để kiểm tra.

Nghe đầu dây bên kia vang lên một câu chửi thề của Bí thư Tiểu An, Lương Mậu Tài trong lòng run lên, biết là An Tại Đào đang rất tức giận.

- Sự việc nghiêm trọng, tại sao trường Liên Trung lại không báo cáo lên thị trấn vào tối hôm qua chứ? Hiệu trưởng trường Liên Trung tên gì? Ông ta đang muốn làm cái gì đó?

An Tại Đào cắn chặt răng:

- Lão Lương , ngày mai Bí thư Tiếu đến đây tham gia hoạt động, việc này rất quan trọng, không thể qua loa được. Anh lập tức chuyển lời với Phó chủ tịch thị trấn Tôn, bảo cô ấy toàn quyền xử lý việc học sinh đột nhiên phát bệnh.

Lương Mậu Tài vâng dạ rồi cúp điện thoại.

Nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm. An Tại Đào ngồi trong xe, cũng không khởi động xe, sắc mặt âm trầm, trầm ngâm cả hơn mười phút. Tôn Hiểu Linh gọi điện thoại đến. Sau khi nghe Tôn Hiểu Linh báo cáo, hắn lúc này mới thở phào một cái. Là ngộ độc thức ăn chứ không phải bệnh truyền nhiễm. Nếu là bệnh truyền nhiễm thì hoạt động ngày mai nhất định là tiêu rồi.

- Bí thư An, bước đầu chẩn đoán là ngộ độc thức ăn. Rất nhiều học sinh đã được bệnh viện cho dùng thuốc gen-ta-mi-xin, đã cơ bản ngừng đau bụng và hạ sốt.

Giọng điệu của Tôn Hiểu Linh nghe rất mệt mỏi. Cô hai ngày nay công việc rất bận rộn, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Vốn định sáng nay ở trong phòng chợp mắt một lát, kết quả lại xảy ra sự kiện học sinh nhập viện tập thể như thế này.

- Được rồi, Phó chủ tịch thị trấn Tôn, cô khẩn trương yêu cầu bệnh viện thị trấn dốc hết toàn lực ra điều trị cho các học sinh. Tôi lập tức báo cáo với Huyện ủy, yêu cầu bệnh viện huyện trợ giúp.

An Tại Đào vội vàng nói:

- Còn nữa, cô lập tức bảo đồn công an thị trấn triệu tập Hiệu trưởng trường Liên Trung, và người phụ trách căn tin. Tôi sẽ quay về thị trấn ngay.

An Tại Đào cúp điện thoại, mở cửa xe, bước xuống rồi leo lên tòa nhà Huyện ủy, gõ cửa văn phòng Tôn Cốc. Tôn Cốc đang ở trong phòng nói chuyện phiếm với Ngô Quốc Cẩm, đột nhiên thấy An Tại Đào, không khỏi ngạc nhiên:

- Đồng chí Tiểu An, cậu chưa trở về sao?

An Tại Đào miễn cưỡng cười, liếc mắt nhìn Ngô Quốc Cẩm, cúi đầu nói:

- Phó chủ tịch thành phố Ngô cũng ở đây à? Bí thư Tôn, ngài ngày hôm qua đã đồng ý chuyện của tôi.

Tôn Cốc ngẩn ra, thầm nghĩ ngày hôm qua mình đồng ý với hắn chuyện gì? Nhưng nhìn thấy ánh mắt của An Tại Đào, cũng hiểu được hắn đang có chuyện muốn nói riêng với mình. Tôn Cốc chợt cười ha hả, nói:

- Ồ, cậu đang đề cập đến chuyện đó à? Được rồi, đồng chí Tiểu An, tôi không quên đâu. Phó chủ tịch Ngô, ngài đợi một chút, tôi ra ngoài với cậu ấy rồi sẽ trở lại ngay. Đồng chí Tiểu An, đi theo tôi nhé!

Ngô Quốc Cẩm làm gì mà không nhìn ra hai người kia muốn nói chuyện mà không có mặt mình. Ông ta cảm thấy có chút khó chịu nhưng cũng không để ở trong lòng.

Tôn Cốc cùng với An Tại Đào vào trong phòng của Chánh văn phòng Đồng Hồng Cương. Đồng Hồng Cương đang gọi điện thoại, bỗng nhiên thấy hai vị lãnh đạo bước vào thì liền khẩn trương cúp điện thoại, biết mình phải lánh ra ngoài. Nhưng An Tại Đào lại khoát tay:

- Chánh văn phòng Đồng cứ ở lại đây đi. Bí thư Tôn, có một việc đột nhiên phát sinh, tôi cần phải báo cáo lại với ngài.

Tôn Cốc nhíu mày:

- Sao lại có chuyện như thế? Cậu mau khẩn trương nói đi.

- Bí thư Tôn, tôi vừa rồi nhận được báo cáo từ thị trấn, nói là buổi chiều ngày hôm qua, thị trấn Tư Hà có 64 học sinh bị ngộ độc thức ăn phải nhập viện. Trước mắt, bệnh viện thị trấn đang khẩn trương điều trị, tôi muốn thỉnh cầu bệnh viện huyện phái người đến trợ giúp.

An Tại Đào vừa mới dứt lời thì sắc mặt Tôn Cốc liền thay đổi. Y lập tức nắm lấy cánh tay An Tại Đào lắc mạnh, bực bội nói:

- Các người muốn làm cái gì vậy, sao lại để sự việc xảy ra vào đúng thời điểm mấu chốt này chứ? Thật là đáng ghét mà! Chánh văn phòng Đồng, anh lập tức thông báo đến bệnh viện huyện, và phòng Vệ sinh, cả phòng Giáo dục nữa, khẩn trương phái người đến thị trấn Tư Hà. Đồng chí Tiểu An, cậu cũng nên nhanh chóng trở về, tận lực giải quyết chuyện này trước khi Bí thư Tiếu đến.

- Khoan đã, chuyện này nhất định không được tiết lộ ra ngoài. Nhất định không thể để cho lãnh đạo thành phố biết được.

Tôn Cốc lạnh lùng nói.

- Đồng chí Tiểu An, bây giờ là lúc đặc biệt. Chuyện này tuyệt đối không được lan truyền ra ngoài. Cậu hiểu lời tôi nói chứ?

An Tại Đào gật đầu, rồi vội vàng rời khỏi. Chuyện này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, sẽ nhanh chóng được xử lý. Nếu chỉ là ngộ độc thức ăn bình thường, sau khi trải qua điều trị tại bệnh viện thì mọi chuyện sẽ được giải quyết xong. Chỉ khi nào xuất hiện ca bệnh trầm trọng, thậm chí có học sinh tử vong thì việc này sẽ lan truyền ra ngoài. Không cần nói là ở thị trấn, ngay cả huyện cũng không thể che giấu được.

An Tại Đào chạy như bay về thị trấn Tư Hà. 11h sáng, hắn đã về đến thị trấn rồi vội vàng lái xe đến bệnh viện. Khi dừng lại trước cổng bệnh viện, trước mắt hắn xuất hiện cảnh tượng cha mẹ học sinh đứng tụ tập rất đông bên ngoài.

Bởi vì phòng bệnh bệnh viện thị trấn không đủ nên giữa những gốc cây bên ngoài bệnh viện, các học sinh nằm trên những băng ghế dài. Hơn nữa, còn có những học sinh tìm những gốc cây nhỏ, trên hai ba chai truyền dịch lên. Còn bên trong bệnh viện thì người nặng nằm một giường, bệnh nhẹ thì hai ba người một giường.

Các bác sĩ, y tá bận tối mày tối mặt.

Không bao lâu sau, Tôn Hiểu Linh cùng với lão Lộ, Tiểu Lộ chạy đến, thấy An Tại Đào, Tôn Hiểu Linh nhíu mày, rồi vội vàng chạy đến:

- Bí thư An!

- Phó chủ tịch Tôn, sự việc thế nào?

An Tại Đào nhìn cảnh tượng trước mắt, nhíu mày nói:

- Bệnh viện nói như thế nào? Tiểu Lộ, cậu gọi Giám đốc bệnh viện đến đây cho tôi.

- Bí thư An, các học sinh bệnh tình cơ bản đã ổn định. Chỉ cần dùng thuốc kháng sinh và thuốc hạ sốt thì hẳn là không có vấn đề gì quá lớn. Những học sinh khác thì trước mắt tạm thời không phát hiện được hiện tượng nghiêm trọng gì.

Tôn Hiểu Linh thở dài:

- Bí thư An, tôi bước đầu điều tra được, thì ra là căn tin trường học đã cung cấp bánh ngọt quá hạn cho các học sinh dùng.

Nói xong, Tôn Hiểu Linh đưa ra một cái bánh ngọt cho An Tại Đào. Hắn tiếp nhận lấy, nhìn lướt qua thì thấy trên đó ghi ngày sản xuất là giữa tháng 4 năm 1999, thời gian sử dụng trong vòng một tháng. Nói cách khác, ngày hôm qua, căn tin trường học đã phân phát bánh ngọt quá hạn gần một tháng cho các học sinh dùng.

Trời mùa hè nắng chói chan, đồ vật lại quá thời hạn một tháng. An Tại Đào phẫn nộ ném cái bánh xuống đất, trầm giọng nói.

- Lập tức bảo Hiệu trường trường Liên Trung đến gặp tôi. Không, Phó chủ tịch Tôn, chúng ta đến trường học xem qua đi.

- Bí thư An!

Cách đó không xa, Giám đốc bệnh viện Mã Nguyên Mẫn mặc chiếc áo blue trắng theo say Tiểu Lộ bước đến:

- Bí thư An, ngài đã đến!

- Giám đốc Mã, sự việc như thế nào?

An Tại Đào không kịp chờ Mã Nguyên Mẫn nói rõ tình huống thì đã khoát tay nói:

- Giám đốc Mã, ngài nhất định phải toàn lực cứu chữa các học sinh. Lát nữa sẽ có Phòng Vệ sinh huyện, trạm phòng dịch và bệnh viện huyện đến trợ giúp. Hy vọng mọi người sẽ toàn lực ứng phó, không để cho các em học sinh xảy ra bất trắc.

An Tại Đào đang muốn cùng với Tôn Hiểu Linh và những người khác rời khỏi thì có một số cha mẹ phụ huynh phát hiện ra An Tại Đào. Tiếp theo, đại đa số phụ huynh đều nhanh chóng xúm lại, vây quanh An Tại Đào, xúc động yêu cầu thị trấn phải xử lý nghiêm túc trường học và căn tin trường.

Đám người lộn xộn hoa chân múa tay khiến An Tại Đào một phen chóng mặt. Tiểu Lộ kêu lên một tiếng:

- Bà con thân mến, mọi người cứ yên tâm. Bí thư An nhất định sẽ làm chủ cho tất cả mọi người. Hiện tại, Bí thư An phải đến trường học để xem xét tình hình, mọi người hãy tránh qua một bên.

- Tiểu Lộ, cậu tránh sang một bên đi. Chúng tôi phải nói chuyện với Bí thư An.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi chen vào, ôm lấy cánh tay của An Tại Đào, hung hăng nắm chặt. Có lẽ bởi vì tâm trạng khẩn trương và phẫn nộ nên khi nắm cánh tay An Tại Đào, ông ta đã dùng sức hơi mạnh khiến cho An Tại Đào không kìm nổi phải nhíu mày.

- Bí thư An, ngài là lãnh đạo lớn nhất thị trấn. Ngài hãy nói xem, căn tin trường học dựa vào cái gì mà cho những đứa nhỏ của chúng tôi nếm qua cái thứ hàng quá đát đó chứ? Nếu tụi nhỏ xảy ra chuyện không may thì chúng tôi nhất định không để yên đâu.

Người đàn ông hét lên.

- Đúng vậy, Bí thư An, còn nữa, chúng tôi đã sớm có ý kiến, thức ăn căn tin của trường quá kém, nhưng tiền đóng vào thì không ít.

- Bí thư An, người nhận thầu căn tin là thân thích của cán bộ thị trấn. Bọn họ lấy tiền của chúng tôi thì không tính, lại cho bọn nhỏ ăn cái thứ mà heo không thèm ăn. Bọn chúng đúng là táng tận lương tâm mà.

- Bí thư An, ngài nếu mặc kệ thì chúng tôi sẽ lên huyện, nhất định phải đòi lại công đạo.

Các phụ huynh mồm năm miệng mười ồn ào cả lên, thậm chí có chút lớn tiếng mà chửi rủa. An Tại Đào hít sâu một hơi, dùng sức rút tay khỏi người kia, rồi la lớn:

- Bà con thân mến, mọi người hãy bình tĩnh một chút, trước tiên hãy nghe tôi nói. Sau khi tôi đến thị trấn này công tác, tôi luôn quan tâm đến việc sửa đường và thu hút đầu tư, quả thật không để ý đến trường học. Xảy ra chuyện như vậy, tôi cảm thấy rất đau lòng. Tôi xin đại diện cho chính quyền thị trấn, xin lỗi tất cả mọi người.

Thấy An Tại Đào tỏ thành ý, mọi người dần dần bình tĩnh trở lại. Hơn mười cặp mắt nhìn chằm chằm vào An Tại Đào.

- Bà con thân mến, tôi xin thay mặt cho chính quyền thị trấn lập tức điều tra sự việc này, nhất định hôm nay sẽ cho mọi người một công đạo. Nếu sự việc giống như mọi người đã nói, thì Đảng ủy thị trấn tuyệt đối sẽ nghiêm túc xử lý.

- Ngoài ra, Đảng ủy thị trấn rất quan tâm đến bệnh tình của các em. Bệnh viện thị trấn sẽ toàn lực cứu chữa, bệnh viện huyện và phòng Vệ sinh, trạm phòng dịch huyện cũng sẽ đến đây để trợ giúp, xin mọi người cứ yên tâm. Các em nhất định sẽ an toàn. Tôi xin hứa, mọi phí tổn điều trị cho các em thị trấn sẽ toàn bộ chi trả, không cần các bậc phụ huynh phải chi trả đồng nào. Mọi người yên tâm, nếu thị trấn không có tiền thì một mình An Tại Đào tôi sẽ chịu trách nhiệm.

- Bây giờ, tôi cần mọi người duy trì bình tĩnh. Tôi có thể nói một câu với mọi người rằng, việc sửa đường của thị trấn đã được giải quyết. Qua sự giới thiệu của Bí thư Tỉnh ủy, Nam Dương ái quốc kiều thương Tiếu lão đã quyết định vì thị trấn chúng ta mà quyên tiền xây dựng quốc lộ.

An Tại Đào hít sâu một hơi:

- Mọi người cứ đi chăm sóc các em. Tôi bây giờ sẽ đến trường Liên Trung, chậm nhất là buổi tối sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời thích hợp.

Đứng trước cổng trường Liên Trung thị trấn Tư Hà, nhìn bước tường cũ nát với đám cỏ xanh, cùng với cánh cửa cổng có phần cũ kỹ, An Tại Đào trầm ngâm một hồi lâu mà vẫn chưa bước vào. Tôn Hiểu Linh và và đám người lão Lộ có chút hồ nghi mà nhìn hắn, nhưng không dám nói điều gì. Từ bệnh viện thị trấn đến đây, thần sắc An Tại Đào âm trầm, có thể nói tâm trạng của hắn đang thực sự phẫn nộ.

Tuy rằng, nguyên nhân là do ngộ độc thức ăn nhưng đại đa số học sinh còn lại vẫn phải đi học. Sân trường rất im ắng, chỉ còn vài ngày nữa là nghỉ hè nên các học sinh vẫn đang khẩn trương ôn tập.

Ánh mắt An Tại Đào phóng vào sân thể dục đầy cỏ dại. Sân bóng rổ thì xi măng rạn nứt, cái rổ thì bởi vì lâu năm không có tu sửa nên có chút nghiêng lệch. Một loạt phòng tầng trệt nóng hừng hực. An Tại Đào đột nhiên cảm giác choáng váng, muốn nôn mửa.

Hiệu trưởng trường Liên Trung Tôn Kế Lượng cùng với một vài hiệu phó, chủ nhiệm phòng giáo vụ vội vàng chạy ra cửa, trông thấy sắc mặt âm trầm của An Tại Đào thì nét mặt của Tôn Kế Lượng cũng không khá hơn nổi.

Ông ta vốn cũng đã ở bệnh viện thị trấn để chăm sóc học sinh, nhưng thiếu chút nữa là bị cha mẹ học sinh bị ngộ độc đánh cho nên đành phải rời khỏi bệnh viện về trường học.

- Tôn Kế Lượng, ngài rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhiều học sinh bị ngộ độc như vậy, ngài thân là Hiệu trưởng thì cần phải có trách nhiệm như thế nào?

Lão Lộ hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Kế Lượng. Ông cùng với Tôn Kế Lượng quan hệ không tồi. Thấy ông ta phạm một sai lầm lớn như vậy, lại để sự việc xảy ra trước một ngày Bí thư Tỉnh ủy và vị ái quốc kiều thương đến thị trấn thì không khỏi âm thầm lo lắng cho ông ta.

- Bí thư An....!

Tôn Kế Lượng không nói gì tiếp. Đối với chuyện này thì bụng làm dạ chịu thôi. Đối mặt với Bí thư An, ông ta không còn gì để nói. Sự việc cơ bản đã điều tra xong, chính là căn tin đã cung cấp bánh ngọt quá hạn cho học sinh dẫn đến ngộ độc. Nhận thầu căn tin là Tiêu Niên Cương vừa mới bị đồn công an mang đi. Thân là Hiệu trưởng, làm sao mà ông thoát khỏi can hệ cơ chứ?

- Đến căn tin!

An Tại Đào khoát tay.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.