Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin hỏi đường ở phương nào? (1+2)

Phiên bản Dịch · 4279 chữ

Mã Minh Lượng nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Sau đó xoay người lại, lẳng lặng đứng trước bàn làm việc của Lý Vân Thu:

- Bí thư Lý, ngài có chỉ đạo công tác gì không?

Lý Vân Thu quét mắt nhìn người thanh niên này. Đây là một người thanh niên nhu thuận, biết điều, làm việc cẩn thận, rất thông minh, thừa tiêu chuẩn để làm thư ký. Cũng không biết vì sao trong đầu bà hình thành một sự hảo cảm với người thanh niên này.

Mã Minh Lượng có chút sởn tóc gáy, muốn nói cái gì nhưng lại không dám nói, chỉ đứng cúi đầu im lặng.

Cũng may, Lý Vân Thu rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh. Bà vẫn lãnh đạm như trước:

- Tiểu Mã, lát nữa cậu gọi điện thoại cho đồng chí Tiểu An của huyện Quy Ninh. Ừ, là Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, bảo là tôi có chuyện cần gặp hắn.

Mã Minh Lượng ngoài miệng thì vâng dạ nhưng trong lòng thì rất tò mò. Đường đường là một Bí thư Thành ủy lại đi tìm một Bí thư Đảng ủy thị trấn của một huyện. Y đã sớm nghe nói đến vị Ủy viên thường vụ kiêm Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi, là cán bộ dự bị quan trọng trong đợt khảo sát của tỉnh. Nhưng y chưa từng gặp qua An Tại Đào.

Nhưng tò mò thì tò mò, trước mặt Lý Vân Thu, y thậm chí không dám hó hé bất cứ câu nào, chỉ dám để trong lòng mà thôi. Nếu không sẽ khiến cho người phụ nữ mạnh mẽ này sinh ra phản cảm. Người phụ nữ này có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, trở mặt vô tình. Khi không vừa ý chuyện gì thì sẽ bắt y nhốt vào “lãnh cung”. Cho nên, y không thể không cẩn thận.

“Gần vua như gần cọp”, câu nói này rất đúng. Các thư ký cho các lãnh đạo bộ máy chính quyền thành phố Phòng Sơn, không phải ai cũng lĩnh hội sâu sắc câu nói này.

Khi Mã Minh Lượng chuẩn bị ra ngoài gọi điện thoại thì nghe Lý Vân Thu lãnh đạm nói tiếp:

- Hay là thôi đi, qua hai ngày nữa rồi hãy gọi. Cậu ra ngoài đi. Hôm nay cậu tan tầm sớm một chút, không cần gọi tôi. Tôi muốn một mình lên tỉnh. Tối nay sẽ không quay trở về Phòng Sơn.

- Vân, Bí thư Lý.

Mã Minh Lượng vội đáp lời, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, thở phào một cái.

Người phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn này đã gây cho y một áp lực vô hình. Trước mặt bà ta, y thở cũng không thở nổi.

Biểu hiện này của Mã Minh Lượng dĩ nhiên là Lý Vân Thu biết. Đối với sự kinh sợ phát ra từ nội tâm của cấp dưới, Lý Vân Thu cảm thấy rất sung sướng.

Quả nhiên là một người phụ nữ biến thái!

Ánh mặt trời đỏ như máu, từng cơn gió mát thổi lồng lộng. Mặt biển rất yên bình, chỉ có thể nhìn thấy từng đợt sóng nhỏ, cuồn cuộn trôi vào bờ. Lúc này là lúc biển yên bình nhất. Dưới ánh mặt trời, từng con thuyền chầm chậm trôi đi. Từng đàn hải âu bay đầy trên bầu trời, phát ra những tiếng kêu trong trẻo.

Lộ Binh đứng trước cửa khách sạn Hải Thiên, nhìn thấy thấp thoáng một chiếc xe màu trắng đang chạy từ đằng xa đến. Miệng của y nở một nụ cười.

Y quay đầu lại liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, cúi đầu nói:

- Văn Hà, bây giờ không giống như lúc trước nữa. Cậu ta bây giờ đã là cán bộ cấp Phó cục, nói chuyện phải cẩn thận một chút.

Văn Hà trả lời:

- Các anh không phải là bạn tốt của nhau sao? Thả lỏng một chút không phải tốt hơn à?

- Em biết gì mà nói? Không sai, tụi anh là bạn bè nhưng không phải là bạn bè bình thường. Tóm lại, nhớ kỹ lời của anh. Tối nay, em ít nói một chút, chỉ lắng nghe thôi. Nói không chừng, ba của anh tối nay sẽ đến gặp cậu ta luôn.

Lộ Binh hung hăng nhéo vào ngực của Văn Hà khiến cô nàng hét lên một tiếng thét chói tai, rồi nhảy sang một bên.

Đột nhiên, Văn Hà chợt nhớ đến điều gì đó, thần sắc lập tức trở nên ảm đạm:

- Lộ Binh, chẳng lẽ em cứ vĩnh viễn làm tình nhân của anh hoài sao?

Lộ Binh giật mình, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Em kiên nhẫn chờ anh thêm năm năm nữa. Ít nhất trong vòng năm năm tới anh sẽ không kết hôn. Mà em còn buồn cái gì, chẳng phải anh chỉ có mình em sao? Hiện tại, ở Dân Thái từ trên xuống dưới, ai mà chẳng biết em là bạn gái của anh? Được rồi, đừng âu sầu nữa.

An Tại Đào bước xuống xe, Lộ Binh mỉm cười bước đến, ôm lấy hắn. Văn Hà duyên dáng đứng bên cạnh:

- Xin chào Bí thư An!

An Tại Đào quét mắt nhìn Văn Hà, thấy cô gái này ngày càng quyến rũ, ngực to mông nở, thầm nghĩ trong đầu, Lộ Binh quả thật là diễm phúc. Hắn cười nói:

- Giám đốc Văn, đã lâu không găp, cô càng ngày càng đẹp ra.

Văn Hà che miệng cười:

- Bí thư An đã quá khen rồi. Tôi làm sao mà có thể so sánh được với tiểu thư Hạ chứ.

Ba người vừa nói chuyện vừa bước vào trong khách sạn. Đột nhiên từ trong khách sạn bước ra hai người. Một người hơn hai mươi tuổi mặc áo trắng bỏ trong quần tây đen, thần sắc khoe khoang, vừa nhìn là biết người trong quan trường. Còn người kia hơn năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, tóc hơi hói, còn đeo thêm một cặp mắt kính, nhìn qua thì giống thành phần tri thức.

Không ngờ là Phó chủ tịch huyện Cao Lãm Trương Hân, là bạn học của An Tại Đào trong khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Trương Hân cũng có chút bất ngờ, cười ha hả, bước nhanh đến, bắt tay An Tại Đào:

- Chà, An Tại Đào, đã lâu không gặp. Tôi nghe nói cậu đã đến Phòng Sơn. Chậc chậc, quả nhiên là giỏi hơn so với chúng tôi rồi, không ngờ đã là Ủy viên thường vụ Huyện ủy.

- Haha, sao anh lại ở đây?

An Tại Đào cười nói chuyện với Trương Hân.

- Chúng tôi ở huyện mời giáo sư trường đại học Nông nghiệp ở Yên Kinh đến hướng dẫn về kỹ thuật gieo trồng trong nhà kính. Tôi tự mình đến sân bay tiếp đón, mới từ Thiên Nam đến đây, thấy trời đã tối nên vào đây nghỉ ngơi.

Trương Hân bắt tay An Tại Đào, nhiệt tình nói chuyện.

- Giáo sư Tôn, đây là bạn học của tôi, là Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Quy Ninh thành phố Phòng Sơn, Bí thư An Tại Đào. An Tại Đào, vị này là giáo sư trường đại học Nông nghiệp Tôn Phượng Lâm.

- Chào ngài, giáo sư Tôn!

An Tại Đào vừa nghe giới thiệu là giáo sư trường đại học Nông nghiệp thì hai mắt sáng ngời. Hắn bước lên vài bước, chủ động bắt tay Tôn Phượng Lâm.

Tôn Phượng Lâm cười ha hả. An Tại Đào vừa nhiệt tình vừa cung kính bắt tay khiến cho ông ta cảm thấy rất hài lòng, ấn tượng đầu tiên với An Tại Đào trở nên rất tốt.

Lộ Binh và Văn Hà đứng một bên, bắt gặp An Tại Đào đột nhiên biểu hiện thân thiết với một giáo sư của trường Đại học Nông nghiệp thì trong lòng thoáng chút suy nghĩ nhưng im lặng không nói gì.

- Trương Hân, giáo sư Tôn, mọi người phải đi rồi sao?

An Tại Đào buông tay Tôn Phượng Lâm ra cười nói.

- Haha, cũng không phải là đi, chỉ là ra ngoài tản bộ một chút thôi. Lát nữa trở về ăn cơm.

Trương Hân bật cười:

- Được rồi, An Tại Đào, tối nay chúng ta gặp mặt nhau nhé, uống với nhau vài ly.

7h tối, Trương Hân và Tôn Phượng Lâm tản bộ trở về, bắt gặp An Tại Đào chờ sẵn ở đại sảnh thì mỉm cười nói:

- An Tại Đào, anh thiếu kiên nhẫn quá đấy.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

- Bạn học cũ đã lâu không gặp, tôi lại là chủ nhà. Hôm nay tôi đãi khách, mời anh và giáo sư Tôn một bữa cơm.

Ba người bước vào đại sảnh. Văn Hà đã sớm sắp xếp một bàn tiệc, toàn là những món ăn nổi tiếng của khách sạn Hải Thiên. Nhìn thấy bàn ăn với nhiều món ăn sang trọng như vậy, Trương Hân kinh ngạc nói:

- An Tại Đào, còn có sò huyết và trứng cá muối nữa.

- Anh mặc dù nhậm chức ở Tân Hải, nhưng dù sao cũng là người từ bên ngoài đến. Giáo sư Tôn lại không cần phải nói. Tôi là chủ nhà, mời bạn học cũ ăn một bữa cơm không được sao?

An Tại Đào cười khoát ta:

- Giáo sư Tôn, mời ngồi!

Đối với sự ân cần của An Tại Đào, Trương Hân nheo mày, trong lòng cười thầm. Nhưng Tôn Phượng Lâm thì lại có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Thiện cảm đối với An Tại Đào lại càng tăng lên một phần. Đợi cho cả ba người đều ngồi xuống, một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp mang lên một tô thỏ hầm, cười nói:

- Ba vị, đây là món ăn Giám đốc Văn chúng tôi mời thêm.

Cách đó không xa, Văn Hà có chút tò mò đứng nhìn sang. Thấy An Tại Đào và Trương Hân cụng ly với nhau rất là thân thiết, thầm nghĩ. Vị Bí thư Tiểu An này càng lúc càng kỳ lạ. Vốn đã định ăn cơm với Lộ Binh, đến phút cuối lại bỏ Lộ Binh sang một bên, dùng cơm với hai người kia.

Sau ba tuần rượu, An Tại Đào dần dần đi vào đề tài chính của mình thì lúc này Trương Hân mới tỉnh ngộ. Hóa ra là An Tại Đào dụng tâm kín đáo.

- Giáo sư Tôn, thị trấn Tư Hà chúng ta có ưu thế về địa lý, quy mô gieo trồng cây cát cánh rất thuận lợi. Nhưng cái thiếu chính là kỹ thuật chuyên nghiệp mà thôi. Còn nữa, tôi muốn thỉnh giáo giáo sư Tôn một vấn đề mang tính chuyên nghiệp, chính là ngài nói cây cát cánh có thể gieo trồng trong nhà kính được hay không?

Nhắc đến chuyên môn của mình, Tôn Phượng Lâm có vẻ rất hứng thú:

- Sao lại không thể chứ? Hoàn toàn có thể. Gieo trồng trong nhà kính có thể rút ngắn thời kỳ sinh trưởng của cây cát cánh. Thậm chí còn có thể trồng trái mùa. Tuy nhiên, Bí thư Tiểu An, nếu như vậy thì phí tổn gieo trồng cây cát cánh rất cao. Tuy nhiên, nếu tính đến hiệu quả và lợi ích lâu dài thì nó rất đáng để tham khảo. Nhưng, người nông dân ngay từ đầu phải bỏ ra một số vốn lớn thì e rằng họ khó chấp nhận.

An Tại Đào ồ lên một tiếng:

- Giáo sư Tôn, thật ngại quá, tôi còn một vấn đề nữa. Không biết ngài có nghe qua trồng cây ăn quả trong chậu chưa?

Tôn Phượng Lâm ngẩn ra, cười ha hả:

- Có phải là cái loại cây giống cây táo hay không? Tôi tuy rằng không có nghiên cứu sâu về loại cây này nhưng có nghe nói nó xuất xứ từ nước ngoài. Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần có đủ điều kiện, dinh dưỡng, nước phân thì trồng cây ăn quả trong chậu cũng rất khả thi. Nhưng loại cây này thời gian sinh trưởng khá dài. Hơn nữa, quy mô cũng không nhỏ. Quan trọng hơn là phí tổn khá cao, thị trường cũng không dễ chấp nhận đâu.

Tôn Phượng Lâm liếc mắt nhìn An Tại Đào:

- Bí thư Tiểu An lại cảm thấy hứng thú đối với ngành nông nghiệp như vậy, thật đúng là một lãnh đạo quan tâm đến quần chúng. Nếu như có cơ hội, tôi cũng muốn đến đó tham quan một chuyến.

Nghe Tôn Phượng Lâm nói như vậy, An Tại Đào mừng rỡ, cười nói:

- Giáo sư Tôn, chúng tôi cầu còn không được nữa là. Nếu như giáo sư Tôn không vội, vào thời gian nghỉ hè, tôi sẽ đến đón giáo sư đến địa phương của chúng tôi. Ở đó cảnh sắc rất đẹp.

Không khí bữa cơm nhờ đó mà trở nên vui vẻ.

Trở lại phòng riêng của Lộ Binh trên lầu, An Tại Đào nhìn thấy Lộ Binh đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, đọc những tài liệu về thị trấn Tư Hà mà hắn mang đến, bao gồm việc gieo trồng cây cát cánh. An Tại Đào hiện nay rất có hứng thú đối với ngành nông nghiệp.

- Thế nào, cảm giác sau khi xem những tài liệu này như thế nào?

- Haha, cũng không tệ. Những tư liệu này tôi đã xem qua. Cậu cứ nói thẳng, cần tôi ủng hộ những gì.

Đề cập đến kinh doanh, thần sắc Lộ Binh trở nên nghiêm túc rất nhiều.

- Tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe, nhưng anh bạn này, đầu tiên cậu cần nhớ kỹ, Dân Thái là thương nhân chứ không phải là nhà từ thiện. Nếu không kiếm được tiền thì tuyệt đối không làm.

An Tại Đào cười:

- Tôi đương nhiên biết anh là thương nhân. Tôi có hai suy nghĩ cần nói. Thứ nhất, nếu Dân Thái đầu tư căn cứ gieo trồng cây cát cánh ở thị trấn Tư Hà, hỗ trợ kỹ thuật chuyên nghiệp, hình thành quy mô. Có Dân Thái các anh rót vốn vào, hẳn là không thành vấn đề gì.

- Thứ hai, đất ở Tư Hà rộng lớn. Dân Thái các anh có thể đến nhận thầu và phát triển ngành sinh thái nông nghiệp.

- Khoan đã, anh cứ nghe tôi nói trước.

An Tại Đào khoát tay:

- Tôi biết, nếu làm như vậy thì các anh sẽ phải bỏ ra một số vốn rất lớn. Anh có thể điều tra nghiên cứu thị trường. Trước mắt thì giá cả cây cát cánh đang tăng nhẹ. Trải qua sự gia công tinh tế thì sẽ dễ dàng bán ra nước ngoài. Năm nay đầu tư thì năm sau sẽ thấy được hiệu quả và lợi ích. Tiếp theo, chúng tôi có thể cho anh nhận thầu đất với giá ưu đãi, lại còn cung cấp lao động giá rẻ cho anh. Đầu tư cụ thể và tiền lời có thể do chuyên gia tiến hành hạch toán đo lường. Tôi chỉ nói như vậy mà thôi.

- Về vấn đề sinh thái nông nghiệp. Anh có thể lên mạng tra về tình hình vùng duyên hải Triết Giang. Các anh không cần bỏ ra nhiều vốn, chỉ cần đưa quy mô hình thành vào quỹ đạo của nó thì hiệu quả và lợi ích trong tương lai là có thể nhìn thấy.

An Tại Đào nói một hơi, thao thao bất tuyệt trình bày kế hoạch phát triển kinh tế mà hắn xây dựng. Dừng một chút, bắt gặp gương mặt cười khổ của Lộ Binh, lúc này hắn mới ngừng lại:

- Đương nhiên, điều này cần Tập đoàn Dân Thái đích thân đi khảo sát thực địa, sau đó tiến hành chứng thực.

- Khảo sát đương nhiên là phải có. Chúng tôi đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào mấy câu nói của cậu mà tiến hành đầu tư.

Lộ Binh cười.

- Anh bạn à, cậu có biết, ba của tôi lúc trước nói như thế nào không?

- Ồ, nói như thế nào?

- Ba của tôi chỉ nói mấy câu thôi, cậu nghe cho thật kỹ nhé. Ba của tôi nói rằng : có thể kiếm được tiền thì đương nhiên tốt rồi. Chúng ta có thể mở rộng đến Phòng Sơn. Nhưng không kiếm được tiền cũng không sao, dù sao điều mà Bí thư Tiểu An muốn đơn giản chỉ là thành tích. Dân Thái chúng ta phải giúp đỡ cậu ấy. Cho dù là đầu tư không sinh lợi, thì cũng muốn kết tình bằng hữu với Bí thư Tiểu An. Theo thời gian rồi cũng có lợi.

Nói xong, Lộ Binh nháy mắt, cười lớn:

- Bí thư Tiểu An, cậu nghe có hiểu không?

An Tại Đào thở phào một cái, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Lộ Binh, anh cứ yên tâm, tôi chưa bao giờ hại bạn của mình. Tôi có thành tích, còn Dân Thái thì được lợi, quần chúng thị trấn Tư Hà cũng có lợi. Cả ba bên đều có lợi.

- Triển vọng thị trường khẳng định là không có vấn đề. Tôi dám nói, chỉ cần các anh chịu đầu tư thì tương lai sẽ có một số tiền lời rất lớn. Điều này là không thể nghi ngờ.

An Tại Đào nắm lấy tay Lộ Binh nói:

- Đương nhiên, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác. Thời gian vẫn còn nhiều, sẽ không chỉ giới hạn trong một xã, hay thị trấn.

An Tại Đào ánh mắt sáng ngời, thần sắc nghiêm nghị, nhìn Lộ Binh đầy thâm ý.

Lộ Binh gật đầu:

- Chúng ta đương nhiên là tin tưởng cậu. Tuy nhiên, lời này của cậu nghe qua cũng hay. Chúng tôi xem trọng bản thân cậu, chứ không phải hạng mục của cậu.

An Tại Đào thản nhiên cười, buông tay Lộ Binh:

- Tôi hiểu rồi, hợp tác vui vẻ!

- Nếu nói như vậy thì Dân Thái khi nào sẽ tổ chức người đến khảo sát thực địa? Hiện tại, chúng tôi đang chuẩn bị sửa đường quốc lộ. Chỉ cần quốc lộ được sửa chữa khang trang, các hạng mục có thể được tiến hành thuận lợi.

An Tại Đào nói thêm một câu.

Lộ Binh cười khổ, nhún vai:

- Tôi nói cậu bớt sốt ruột đi. Đây không phải là chuyện nhỏ. Chúng tôi cần phải mở cuộc họp với ban giám đốc.

- Nghiên cứu cái gì mà nghiên cứu, họp cái gì mà họp. Tập đoàn Dân Thái không phải một mình ba của anh quyết định sao?

An Tại Đào cười mắng, làm dịu đi không khí nặng nề trong phòng.

Văn Hà cười ngọt ngào, mang đến một dĩa trái cây:

- Bí thư An, mời dùng chút hoa quả.

An Tại Đào đứng dậy gật đầu:

- Cám ơn Giám đốc Văn, cô cũng đến đây dùng chung đi.

Tỉnh thành

Lưu Phương vừa mới tắm rửa xong, nằm duỗi người trên ghế sofa xem TV. Bà nhìn xuống cái bụng có nhiều vết rạn và bộ ngực bắt đầu xệ xuống mà thở dài. Mình đã già thật rồi!

Suy nghĩ một chút, bà cầm điện thoại lên gọi, không bao lâu sau, giọng nói của Hạ Thiên Nông vang lên:

- Lưu à?

- Chừng nào anh mới về chứ? Người ta nhớ anh quá, khi nào anh về thì đến chỗ người ta trước nhé. Nếu không em sẽ tìm đến cửa đấy.

Lưu Phương gương mặt ửng hồng, giọng nói rất nhu thuận.

Hạ Thiên Nông ho khan một tiếng:

- Được rồi, được rồi. Anh hiện nay nói chuyện không tiện, em còn có việc gì nữa không?

- Anh đừng vội cúp điện thoại, việc của con rể anh hiện đang có chút vấn đề. Em vốn là muốn nể mặt anh, dìu dắt cậu ấy một phen. Nhưng lại không nghĩ rằng sẽ khiến cho Lý Vân Thu ở Phòng Sơn bắn ngược trở lại. Cũng là do em suy xét vấn đề không chu toàn. Anh cũng biết, người phụ nữ đó không đơn giản. Bà ấy là em vợ của lãnh đạo. Em không tiện ra mặt, nhờ anh gọi điện thoại cho Tiểu An nhắc nhở cậu ấy một tiếng.

Lưu Phương sẵng giọng:

- Không có chuyện thì không thể gọi điện thoại cho anh được sao?

- Tại sao lại như vậy?

Hạ Thiên Nông nhíu mày, giọng nói trầm xuống:

- Có phiền toái gì à?

- Nếu không đả thông tư tưởng cho người đàn bà kia thì sau này mọi chuyện rất khó nói.

Lưu Phương cười.

- Con rể anh quả thật không tồi, thủ đoạn rất kín đáo, tiền đồ là vô lượng đấy. Chỉ có điều, còn trẻ tuổi thì vẫn còn bồng bột đấy.

Sáng sớm hôm sau, Văn Hà đang được Lộ Binh ôm chặt trong lòng, hai người ôm nhau ngủ, đột nhiên, tiếng di động vang lên, Văn Hà theo bản năng mà giơ tay lên cầm lấy điện thoại của Lộ Binh.

- Alo, ai vậy, mới sáng sớm không để cho người khác ngủ sao?

Đầu dây bên kia hơi khựng một chút rồi mỉm cười:

- Giám đốc Văn à? Lộ Binh có nhà hay không? Tôi là An Tại Đào, bây giờ đã là 10h sáng rồi, không còn sớm nữa.

Tối hôm qua An Tại Đào về nhà của mình, tắm rửa một chút rồi lên giường ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau, Lý Tương gọi điện thoại đến. Hai người hẹn nhau, hôm nay sẽ đến huyện Cao Lãm để tìm hiểu về việc trồng cây táo trong chậu. Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào quyết định gọi thêm Lộ Binh. Hắn trong lòng có ý tưởng, muốn mượn sự tương trợ về tài lực của Lộ gia để phát triển ngành này.

Hơn nửa tiếng sau, Lộ Binh vừa ngái ngủ vừa lái xe đến chỗ hẹn của hai người, rồi thẳng tiến đến thôn Phương Nhất thị trấn Mã Kiều huyện Cao Lãm. Nơi đây nổi tiếng về trồng rau cải và cây ăn quả. Thôn dân phần lớn dựa gieo trồng rau cải và cây ăn quả mà làm giàu. Đây cũng được xem là một thôn khá giả.

Mọi người ở huyện Cao Lãm dùng cơm. Vào đầu giờ chiều, Lý Tương cùng An Tại Đào và Lộ Binh chạy đến thôn Phương Nhất. Con đường cái trong thôn rộng lớn, nhà cửa được xây dựng khang trang, sạch sẽ.

Lộ Binh cười ha hả:

- Phóng viên Lý, thôn này quả thật không tồi. Người dân đều rất giàu có.

Lý Tương khẽ mỉm cười, chỉ vào vườn hoa của khu chung cư giống như ở thành phố, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói:

- Vâng, thôn này rất có tiền. Gần như mỗi nhà đều là triệu phú cả đấy. Có nhà lầu, xe hơi, được xem là thôn giàu có nổi tiếng của huyện Cao Lãm.

Xe dừng lại trước cổng thôn. Ba người chậm rãi bước đi trên con đường nhựa sạch sẽ hướng vào trong thôn. Sau khi lướt qua những căn nhà hai lầu, ba lầu được quy hoạch thống nhất, trước mắt đột nhiên xuất hiện một ngôi nhà tứ hợp viện không giống như những ngôi nhà khác, cửa thì bung ra, lại còn có một đống ngô khô bên cạnh.

- Có thế chứ!

Lý Tương tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cửa, cùng với hai người kia bước vào, hô lên:

- Tôn Cường, anh Tôn Cường.

Một người đàn ông trung niên từ trong phòng bước ra. Theo sau là một người phụ nữ mặc chiếc áo trắng thanh nhã.

Người đàn ông này chính là người có kinh nghiệm trồng cây táo trong chậu Tôn Cường. Anh ta liếc nhìn Lý Tương, rồi cười:

- Phóng viên Lý, sao cô lại đến nơi này?

Lý Tương cười, rồi giới thiệu An Tại Đào và Lộ Binh:

- Anh Tôn Cường, vị này chính là Ủy viên thường vụ Hu huyện Quy Ninh thành phố Phòng Sơn, Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, Bí thư An Tại Đào. Còn vị này là Tổng giám đốc tập đoàn Dân Thái ở thành phố. Hai người bọn họ sau khi đọc bài báo cùa tôi thì cảm thấy rất hứng thú với ngành trồng cây táo trong chậu.

Tôn Cường ồ lên một tiếng, thần sắc không có gì thay đổi. Vào một ngày tháng 3 năm 1990, Tôn Cường ở trong vườn cây táo của mình nảy sinh ra một ý tưởng rất kỳ lạ. Nếu đem cây táo trồng vào trong chậu thì có thể đơm hoa, kết trái hay không? Xuất phát từ tò mò, Tôn Cường đem tám cây táo giống trồng vào trong chậu rồi chăm sóc như một đứa nhỏ.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.