Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoản nợ của chính quyền trấn.

Phiên bản Dịch · 2411 chữ

Hơn 5h chiều, Lưu Phương mang theo đoàn người tổ công tác Sở Giao thông rời khỏi trấn Tư Hà trong sự tiễn đưa vui vẻ của dân chúng, ngay khi vài người Lưu Phương sắp lên xe, còn xảy ra một chuyện nho nhỏ xen giữa.

An Tại Đào đang cùng vài lãnh đạo thị trấn chuẩn bị đưa nhóm lãnh đạo lên xe, đột nhiên Trần Thúy Lan vợ của ông chủ quầy hàng đối diện chính quyền trấn Trương Vượng Tài miệng hô cái gì muốn xông tới, lại bị vài dân phòng của Đồn Công an Tư Hà ngăn cản lại. Trái tim An Tại Đào đập mạnh một cái, mơ hồ đoán được cái gì, hắn trừng mắt nhìn về phía Trưởng Đồn Công an Tôn Thắng Lợi phía sau, Tôn Thắng Lợi vội vàng rời khỏi đám người, mang theo người kéo Trần Thúy Lan kích động đi.

Lưu Phương nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì thêm, mang theo mọi người lên xe. Tiếng chiêng trống lại vang lên, nhìn chiếc xe càng lúc càng xa trong tiếng hoan hô của đoàn người, An Tại Đào chậm rãi xoay người lại, mày nhíu chặt lại, khoát tay áo:

- Sao lại thế này?

Chánh Văn phòng UBND Lương Mậu tài xấu hổ mà xoa tay, cúi đầu nói:

- Bí thư An, là Trần Thúy Lan vợ của Trương Vượng Tài, cô ta muốn chạy tới... Là thị trấn thiếu quầy hàng của bọn họ một ít tiền thuốc!

An Tại Đào biết rõ có hóa đơn tạm khoản nợ 17.000 đồng, nhưng vẫn thản nhiên nói:

- Nợ bọn họ bao nhiêu tiền?

Lương Mậu Tài ngẩn ra, chợt cười gượng hai tiếng:

- Bí thư An, đại khái, đại khái hơn 10.000 đồng.

- Hơn 10.000 đồng...

An Tại Đào ra vẻ kinh ngạc mà quay đầu lại liếc vài lãnh đạo sắc mặt khác nhau một cái:

- Tại sao lại nhiều như vậy? Thị trấn dùng nhiều thuốc lá và rượu như vậy làm gì?

Tôn Hiểu Linh thở dài, quay đầu đi, không lên tiếng.

Tiêu Hoàng cười ha ha:

- Bí thư An, cũng không phải lập tức thiếu nợ nhiều như vậy, là đã nhiều năm... Bí thư An, mỗi lần lãnh đạo huyện đến đều phải tiếp đãi, kinh phí của thị trấn lại không đủ...

Mặt An Tại Đào âm trầm:

- Đi, trở về phòng họp nói sau.

...

...

Bởi vì hóa đơn tạm khoản nợ có chút lớn này, vợ chồng Trần Thúy Lan đã tìm tới chính quyền trấn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều bị Lương Mậu Tài lấy lí do kinh khí thị trấn eo hẹp đẩy trở về. Vạn bất đắc dĩ, thấy hôm nay có lãnh đạo lớn phía trên đến thị sát, Trần Thúy Lan mạnh mẽ lớn mật này không để ý Trương Vượng Tài ngăn cản, muốn xông lại đây “cáo ngự trạng”, nhưng bị người của Đồn Công an ngăn cản lại.

Trong phòng hội nghị, An Tại Đào nhìn Tiêu Hoàng thật sâu, thản nhiên nói:

- Chủ tịch thị trấn Tiêu, ý của tôi là, dù sao chúng ta cũng là chính phủ nhân dân, tại sao có thể nợ tiền quần chúng? Người ta một quần chúng làm buôn bán nhỏ, 17.000 đồng tiền như nào có thể chịu đựng được? Nhanh chóng trả lại tiền cho người ta!

Nếu là cán bộ thị trấn bình thường, đối với vấn đề tiền nhiệm để lại, tuyệt đối sẽ không nhận sổ sách và chùi đít thay người khác, nhưng An Tại Đào không giống. Tuy rằng hắn không có “chí hướng to lớn” làm thanh quan, nhưng một việc nhỏ tiện tay giống như vậy, có thể giải quyết cho dân chúng thì giải quyết đi ---- làm một thanh niên phấn đấu trưởng thành từ tầng thấp nhất, hắn hiểu rất rõ dân chúng khó xử và khổ sở.

Tiêu Hoàng xấu hổ mà cười:

- Bí thư An, kinh thí thị trấn thật sự rất eo hẹp... nếu thật sự trả khoản tiền này, tôi lo lắng thị trấn sẽ...

- Đập nồi bán sắt cũng phải trả! Có nợ trả tiền, hoàn toàn chính đáng, huống chi chúng ta là chính phủ nhân dân! Nếu như không trả khoản nợ này, chính quyền Đảng ủy thị trấn chúng ta còn triển khai công tác trước mặt quần chúng nhân dân thế nào?

An Tại Đào không cho phép bị vấn đề này chiếm dụng nhiều thời gian và tinh lực, hắn còn nhiều việc cần hoàn thành lắm.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, một tuần sau, ý kiến của Sở Giao thông sẽ truyền đạt xuống, về sau sửa đường sẽ mở rộng trước tiên. Có Sở Giao thông ra mặt phối hợp các phương diện tổ chức tài lực và lực lượng kỹ thuật giúp đỡ thị trấn Tư Hà sửa đường, chuyện sửa đường này sẽ thuận lợi rất nhiều, bớt đi rất nhiều phiền toái.

Bởi vì mặt mũi và hình tượng của Sở Giao thông, số vốn xây dựng đường hẳn là đạt được bảo đảm nguyên vẹn. Dựa theo lệ thường, lãnh đạo Sở Giao thông sẽ ủy thác người của Cục Giao thông ở thành phố hoặc huyện thay tổ chức thi công. Thị trấn Tư Hà cần làm kỳ thật chính là “Ngồi mát ăn bát vàng”, nhiều lắm chỉ là ở giữa phối hợp thúc giục một chút tiến độ công trình, hoặc là tham dự một chút công tác bảo đảm hậu cần.

Mà ngoại trừ sửa đường ra, tiếp theo An Tại Đào còn có một loạt “kế hoạch” phải dần dần triểu khai. Đầu tiên là quy phạm hóa quy mô gieo trồng cây cát cánh, hắn cần ra ngoài liên kệ nhân viên kỹ thuật và thương khách, làm tốt công tác giai đoạn đầu, tiếp theo, hắn còn có ý tiến hành khai phá tính thương mại nào đó đối với ven bờ Tư Hà.

Hắn cho rằng, non xanh nước biếc là vốn và ưu thế lớn nhất của thị trấn Tư Hà, lợi dụng tốt điều này, có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với phát triển kinh tế của thị trấn Tư Hà. Tư Hà bắt nguồn trong đỉnh núi lớn, ngọn nguồn ở thôn Hà Đầu, uốn lượn hơn 10km trong cảnh nội thị trấn Tư Hà. Bờ sông hơn 10km này cùng với đầu nguồn, đều là kho báu rất lớn mà người của thị trấn Tư Hà vẫn không lợi dụng. Ví dụ như muốn làm sinh thái ngắm cảnh hoặc là xây dựng một sơn trang nghỉ phép nho nhỏ ở trong núi và ven bờ Tư Hà, đều là khả thi.

Đương nhiên, đây chỉ là tu tưởng bước đầu của An Tại Đào. Bước tiếp theo, cũng chính là trước mắt hắn cần làm, mời chuyên gia tiến hành luận chúng hạng mục cũng chạy lên huyện trưng cầu ý kiến ban ngành có liên quan một chút, xem buôn bán khai phá còn có chướng ngại chính sách pháp luật hay không.

Cực kỳ phức tạp, việc cần An Tại Đào làm rất nhiều. Hắn hít vào một hơi thật sâu, Tiêu Hoàng thấy hắn đã “Quyết định” như vậy, khóe miệng giật giật, liền căm tức liếc Lương Mậu Tài một cái, mượn cơ hội giải phóng một chút buồn bực và bất mãn trong lòng:

- Lương Mậu Tài, Bí thư An chỉ thị anh tới chứng thực! Tôi mặc kệ anh nghĩ biện pháp gì, nhanh chóng cầm hóa đơn tạm kia tới cho tôi, nếu để cho tôi nhìn thấy người phụ nữ kia lại đến chính quyền trấn làm ầm ĩ, anh không cần làm Chánh văn phòng UBND nữa!

Lương Mậu Tài vội vàng đáp ứng, vội vàng rời cửa chuẩn bị đi tìm vợ chồng Trương Vượng Tài nói chuyện. Nhìn xem có thể trả trước một phần hay không, còn lại sáu tháng cuối năm trả nốt. Nhưng thời điểm hắn rời khỏi phòng họp, trong lòng lại cười lạnh, không kìm nổi quay đầu liếc Tiêu Hoàng một cái, thầm nghĩ: Miễn ông? Tiêu Hoàng ngươi không có quyền lực này đi? Hiện giờ ngươi tự lo thân cũng khó bảo!

Nhìn Lương Mậu Tài rời khỏi phòng họp, An Tại Đào liếc Lão Lộ một cái:

- Lão Lộ, ghi chép cho tốt.

Quay đầu lại, hắn liếc nhìn vài lãnh đạo thị trấn, trầm giọng nói:

- Các đồng chí, công tác trước mắt rất nhiều, chúng ta phải toàn lực tập trung công tác. Như vậy, tôi đề nghị, vài lãnh đạo chúng ta phân công ra. Phía Sở Giao thông cùng với tất cả việc đối ngoại, do tôi tới làm, Chủ tịch thị trấn Tôn, ông lập tức triệu tập Chủ nhiệm các thôn tiến hành động viên, tuy rằng tài chính và lực lượng kỹ thuật sửa đường trên cơ bản đã giải quyết được, nhưng người của thị trấn Tư Hà chúng ta cũng phải bắt đầu hoạt động! Ừ, nói với mọi người, thị trấn chúng ta phải đưa ra nhân công tham dự sửa đường, nhân số và an bài cụ thể đợi đến lúc sẽ định. Đồng thời, Chủ tịch thị trấn Tôn, công còn phải bớt thời giờ làm một cuộc điều tra toàn diện tỉ mỉ đối với thị trấn gieo trồng cây cát cánh, nhanh chóng hình thành văn bản tài liệu...

Tôn Hiểu Linh lên tiếng, vẻ mặt hưng phấn. Cô vốn là một người thích công tác, hiện giờ thấy nhiều công tác đều có mục tiêu, cô không kiềm chế được mà hưng phấn lên. Già cô ngay ở thôn Hà Đầu, sống tại nơi này, chẳng qua thi lên đại học rời khỏi cửa nông, lại đảm nhiệm Phó Chủ tịch thị trấn, nhưng đối với mảnh đất dưới chân này, trong lòng cô vẫn ôm cảm tình tương đối sâu dậm, tâm tình dẫn toàn bộ nhân dân thị trấn thoát nghèo khó làm giàu rất bức thiết.

Mà An Tại Đào cũng thấy được điểm này, mới dần dần giao trọng trách đối với Tôn Hiểu Linh. Hắn sớm phát hiện, trong vài lãnh đạo thị trấn, Tiêu Hoàng và Trương Khuê nhiều lắm xem như một “Chính khách” không được xếp hạng, Trương Chí Dũng là người hiền lành một lòng chờ về hưu, chỉ có Tôn Hiểu Linh này mới muốn làm chút chính sự và thật sự.

- Chủ tịch thị trấn Tiêu, Phó Chủ tịch thị trấn Trương, tôi xem, hai ngài liền nắm công tác hàng ngày của thị trấn, công tác thông thường tuyệt đối không thể chậm trễ, liền kính nhờ hai vị.

An Tại Đào cười cười, gật đầu với Tiêu Hoàng.

Tiêu Hoàng buồn bực và bất mãn trong lòng, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, hắn mơ hồ cảm thấy, Bí thư Tiểu An trẻ tuổi mới tới này, dường như cực kỳ bài xích mình, không ngờ có khuynh hướng muốn làm mất quyền lực chính mình?!

Nhưng việc đã đến nước này, người ta không chỉ là nhân vật số một, còn là ủy viên thường vụ Huyện ủy, ngay cả Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc cũng cho hắn vài phần mặt mũi, bản thân gã Chủ tịch thị trấn không được xếp hạng lại tính là cái gì? Gã cô đơn mà miễn cưỡng cười:

- Bí thư An, ngài cứ yên tâm đi, công tác chính quyền sẽ không có sai sót.

- Vậy là tốt rồi.

An Tại Đào quay đầu nhìn Trương Khuê:

- Bí thư Trương, gần đây triển khai hoạt động chủ đề giáo dục và hoạt động chỉnh đốn tác phong của cơ quan, liền do ông tới phụ trách... Ừ, hiện giờ thị trấn Tư Hà chúng ta đang gặp được một cơ hội phát triển trước nay chưa từng có, có thể nắm bắt lấy cơ hội này dẫn dắt toàn bộ quần chúng thị trấn thoát nghèo làm giàu hay không, khảo nghiệm năng lực công tác và tố chất quản lý của cán bộ chính quyền Đảng ủy thị trấn chúng ta, hoạt động chủ đề giáo dục cực kỳ quan trọng, nhất định phải kiên trì bền bỉ mà vững vàng xuống!

Thấy vài lãnh đạo vội rời đi, An Tại Đào thở dài một cái, cũng chậm rãi ra khỏi phòng họp. Hắn biét, bản thân mình nhìn qua dường như hơi chuyên quyền độc đoán, nhưng hiện giờ là thời khắc đặc biệt, hắn cũng không có suy xét tới cảm thụ của mấy người Tiêu Hoàng này ---- bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể nắm chắc quyền lực thị trấn, mới có thể thúc đẩy thị trấn Tư Hà phát triển theo mục tiêu mình dự định. Tránh cho một số phiền toái không cần thiết do con người tạo ra.

Lão Lộ đi theo phía sau hắn, thay hắn cầm chén nước, nhỏ giọng cười nói:

- Bí thư An, Văn phòng Đảng ủy muốn để Tiểu Lộ làm thư ký của ngài, ngài xem?

An Tại Đào quay đầu liếc Lão Lộ một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười hơi nghiền ngẫm:

- Lão Lộ, Tiểu Lộ là con của ông đi, ừ, Tiểu Lộ này xem cũng không tệ lắm, để cô ta đi theo tôi đi, chẳng qua, ông cần phải bảo cô ta làm tốt tư tưởng, tiêu chuẩn yêu cầu của tôi đối với công việc khá nghiêm…

Lão Lộ mừng rỡ, liên tục nói:

- Bí thư An, có thể học tập và rèn luyện bên người ngài, là phúc khí của nó, trở về tôi nhất định sẽ nói với nó!

An Tại Đào cười cười, không nói gì nữa. Hiện giờ hắn đang ở trong quan trường, cần phải bắt đầu chậm rãi bồi dưỡng lực lượng tâm phúc của mình, Tiểu Lộ này nhân phẩm cũng không tệ lắm, người cũng chịu khó kiên định, thông minh, nếu có thể mà nói… Nghĩ tới đây, hắn liếc nhìn Lão Lộ thật sâu, bước đi.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.