Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm hỏi.

Phiên bản Dịch · 4112 chữ

- Ha ha, cô của cậu đã về quê trước, về phần tôi, buổi chiều nói sau ---- Tiểu An, thông báo lão Tống, để anh ta thông báo phòng ban và các đơn vị, một giờ sau, tôi muốn đi thăm hỏi. Ừ, có hai đường, một là công nhân viên thất nghiệp, đi thăm công nhân viên chức cũ của dệt len số 2 Tân Hải gọi là cái gì nhỉ?

Đỗ Canh trầm ngâm một chút.

- Trương Khánh Húc.

An Tại Đào lập tức tiếp lời.

- Đúng, Trương Khánh Húc, chính là hắn.

Đỗ Canh khoát tay áo:

- Còn một đường, mấy doanh nghiệp thủy điện dầu khí giao thông này, đều phải tới một lần.

An Tại Đào gật đầu, vội vàng gọi điện cho Tống Lượng. Tống Lượng vốn nghĩ rằng năm nay Đỗ Canh không đi thăm hỏi, hôm nay vốn không tới, đang ở nhà giúp bà xã chuẩn bị đồ vật qua năm mới, đột nhiên nhận được điện thoại của An Tại Đào, không dám chậm trễ, lập tức tới ngay.

Tin tức Đỗ Canh muốn đi thăm hỏi nhanh chóng truyền đạt từ văn phòng Thành ủy đến các ban ngành và xí nghiệp, trong nhất thời, lãnh đạo ban ngành tương quan hai tòa nhà trong đại viện thành ủy Tân Hải đều bắt đầu bận bịu công việc.

Buổi sáng 10h, hai chiếc xe minibus chậm rãi rời khỏi tòa nhà Thành ủy. Trên chiếc xe thư nhất, Đỗ Canh, Tống Lượng, Trưởng ban Thư ký Thành ủy Phùng Hi Khôn, Phó Chủ tịch Thành phố phân công quản lý ngành dịch vụ công cộng Tôn Quân Thắng, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tôn Nghệ Lâm, Cục trưởng ngành quản lý dịch vụ thành phố Tân Hải Tôn Manh và một số lãnh đạo, đương nhiên còn có thư ký An Tại Đào. Xe minibus phía sau là một đám phóng viên các truyền thông lớn của Tân Hải.

Minibus rời khỏi tòa nhà Thành ủy không lâu, hai chiếc xe cảnh sát liền mở còi cảnh sát lái tới, một đường vọt tới phía trước, sau, sau đó đều dẫn ở trước mặt.

Bên tai truyền đến tiếng còi cảnh sát đô đô, Đỗ Canh liếc ra ngoài cửa xe, nhíu mày:

- Lão Tống, gọi điện thoại cho Hoàng Thao, để bọn họ tắt còi cảnh sát đi! Sắp sang năm mới, để còi to như vậy làm gì! Thật sự không được, liền để bọn họ trở về!

Lãnh đạo thành phố đi thị sát, xe cảnh sát mở đường luôn là một loại lệ thường, điều này không cần đặc biệt thông báo, Cục Công an sẽ chủ động theo sát.

Tống Lượng cười ha ha:

- Vâng, Bí thư Đỗ, tôi sẽ nói với Lão Hoàng.

Tống Lượng nhẹ nhàng nói vài câu qua điện thoại, không bao lâu xe cảnh sát phía trước liền tắt còi cảnh, chỉ có điều tuy rằng còi cảnh sát tắt đi, nhưng đèn dấu hiệu trên xe cảnh sát vẫn phát ra ánh sáng nhiều màu giống như đèn nê ông.

Trạm thứ nhất là an ủi công nhân viên chức cũ của dệt len số 2 Tân Hải Trương Khánh Húc, cũng bởi vì dẫn dắt công nhân viên cũ của dệt len số 2 kêu oan, sau đó lại chấp nhận Lưu Ngạn phỏng vấn, Trương Khánh Húc vốn là công nhân viên về hưu của dệt lên số 2, đã từng làm Chủ nhiệm phân xưởng.

Hai chiếc xe cảnh sát dẫn đầu đi vào khu ký túc xá dệt len số 2, hai chiếc minibus theo sau tiến vào. Từ trong của kính xe nhìn thấy hoàn cảnh tồi tệ của khu ký túc xá này, Đỗ Canh không khỏi nhíu mày, ông khoát tay áo:

- Dừng xe!

Minibus dừng lại, An Tại Đào và Tống Lượng xuống xe trước, sau đó vài lãnh đạo dựa theo cấp bậc đi xuống, cuối cùng mới là Đỗ Canh. Đỗ Canh khoác áo khoác của mình, nhìn chung quanh, thấy nhà lầu cổ xưa còn có thể chấp nhận, chỉ có điều hoàn cảnh vệ sinh của ký túc xá thật sự là khó coi.

Nơi nơi là cỏ dại khô vàng và rác rưởi, không ngờ một đoạn tường viện còn sụp đổ một nửa, chân tường tùy ý có thể thấy được dấu nước tiểu và ô uế.

Đỗ Canh liếc mọi người một cái, đột nhiên trầm giọng nói:

- Hoàn cảnh quá kém... dệt len số 2 cũng từng là xí nghiệp cống hiến rất lớn cho sự phát triển kinh tế của Tân Hải chúng ta, hoàn cảnh cuộc sống của công nhân viên xấu như vậy, các đồng chí, mọi người có thể xem tiếp tục như vậy sao?

Thấy Đỗ Canh đứng nơi đó khoa tay mua chân đưa ra chỉ thị, một đám cán bộ nghiên tai lắng nghe, An Tại Đào âm thầm bật cười. Nhưng hắn chợt giật mình, trước mắt sáng ngời.

- Tiểu An, nhớ kỹ, năm sau thông báo Cục Quy hoạch, nhanh chóng đưa khu này vào quy hoạch... Các đồng chí, thành phố muốn phát triển, đầu tiên phải cho nhân dân an cư lạc nghiệp! Tôi đề nghị Ủy ban Xây dựng và Cục Quy hoạch nhanh chóng đưa ra một phương án, tôi thấy khu này ở vào nơi gắn liền giữa thành thị và nông thôn, hoàn toàn có thể khai phá!

Đỗ Canh quay đầu lại liếc An Tại Đào một cái.

Mà đúng là một cái liếc mắt này, khiến An Tại Đào bừng tỉnh đại ngộ trong lòng. Hắn lập tức nghĩ đến khu này đời sau đã trở thành quảng trường buôn bán phồn hoa nhất thành phố Tân Hải, bắt chước giếng Vương Phủ và phố Tú Thủy của Yên Kinh, đây coi như là một trong các hạng mục chính sách quan trọng khác của Đỗ Canh ở Tân Hải.

Nói thật, Đỗ Canh làm rất nhiều chuyện ở Tân Hải, trong đó bao gồn cả giải phóng mặt bằng “khu dân nghèo” này cải tạo xây dựng khu buôn bán mới, lập tức phát triển buôn bán, tiến trình đô thị hóa nhanh hơn, lại cải thiện tình trạng dân sinh, có thể nói là một hành động được ba kết quả.

Nhưng sau này Đỗ Canh đề xuất cái gọi là lý niệm thành phố kinh doanh, hướng đi sai lệch, xây dựng công trình chiến tích bốn phía, trực tiếp khiến cho giá nhà Tân Hải tăng vọt, nhảy vọt trở thành một trong các thành phố có giá nhà cao nhất tỉnh Đông Sơn, dân chúng oán thán khắp nơi.

An Tại Đào gật đầu vừa lấy ra cuốn sổ ghi chép, vừa cân nhắc trong lòng: Một cơ hội kinh doanh không tệ như vậy, nếu có thể mà nói, giúp Dân Thái... Ném đào mận, báo quỳnh dao (có ơn báo ơn), nếu cha con nhà họ Lộ quan hệ rất tốt với mình, hắn đương nhiên nghĩ tới đầu tiên là Dân Thái.

Trong quy hoạch cuộc sống sau khi hắn tái sinh, cha con họ Lộ của Tập đoàn Dân Thái là hai nhân vật quan trọng. Có trí nhớ và kinh nghiệm kiếp trước, hắn biết rất rõ phẩm tính của cha con họ Lộ, nhất là Lộ Binh, là một người bạn đáng kết giao và người hợp tác tin cậy. Thực lực Dân Thái càng mạnh, càng có trợ giúp đối với hắn.

Dù sao, bối cảnh xã hội trước mắt, nếu sau này phải chủ quản một phương, nếu muốn đạt được chiến tích nhất định phải phát triển kinh tế, mà phát triển kinh tế thì không rời khỏi hoạt động vốn liếng và ủng hộ tài chính của tập đoàn lớn. Cho nên, An Tại Đào gần như ngày đầu tiên bước vào quan trường đã định vị cha con họ Lộ là đồng bọn hợp tác tương lai của mình. Mà điều này, cũng là nguyên nhân quan trọng hắn chậm rãi bắt đầu kết giao với Lộ Binh. Đương nhiên, đi lại với Lộ Binh, trong đó cũng có một chút nhân tố ngẫu nhiên không thể khống chế.

...

...

Đỗ Canh chậm rãi bước tới lầu số 3, đến trước lầu số ba chờ một số cán bộ lớn nhỏ, như cái gì lãnh đạo quận, lãnh đạo Tổng công đoàn khu vực, lãnh đạo Cục Dân chính khu vực, lãnh đạo phòng làm việc... Một đoàn cán bộ xúm lại trước cửa viện nhỏ của Trương gia, trái lại bao phủ diễn viên chính Trương Khánh Húc ở phía sau đám người.

An Tại Đào đang muốn tiến tới, thình lình nghe được một giọng nữ hưng phấn mà hô phía sau:

- Tiểu An!

An Tại Đào nhìn lại, Mã Hiểu Lệ nắm trong tay bản phỏng vấn vội vàng đi tới, từ xa liền vung vẩy cánh tay. Mà phía sau cô, cũng là vài người quen của An Tại Đào, như Trương Vĩ Nhật báo Tân Hải, Vương Nhã Lệ Báo chiều Tân Hải, nữ phóng viên Vương Manh Manh Báo sớm hôm nay, vân vân.

Lãnh đạo thị sát, như nào có thể tách được phóng viên truyền thông đi theo. Hơn nữa, chuyện lãnh đạo thăm hỏi quần chúng và công nhân viên chức khó khăn như nào mới khiến toàn bộ nhân dân thành phố đều biết đây? Còn không phải thông qua phóng viên đưa tin và chụp hình.

An Tại Đào mỉm cười chào hỏi đám người Mã Hiểu Lệ, thấy Đỗ Canh đã tiền hô hậu ủng đi xa, vội vàng nhanh chóng đi theo.

Trương Vĩ tiếc nuối nhìn bóng lưng An Tại Đào, quay đầu liếc Vương Nhã Lệ một cái:

- Tiểu An thiên phú nhưu thế, không làm phóng viên thật sự là đáng tiếc ---- đáng tiếc nha, một nhân tài khó được lại mai một trong bè lũ xu nịnh quan trường, đáng tiếc!

Vương Nhã Lệ bĩu môi:

- Có gì đáng tiếc, làm quan không tốt sao? Tương lai Tiểu An chắc chắn là tiền đồ vô lượng, trong tay có quyền lực, có thể làm nhiều chuyện, so với những phóng viên chúng ta mạnh hơn nhiều lắm!

Mã Hiểu Lệ cười hì hì:

- Mọi người đừng vô nghĩa, nếu không tới, tranh không được hình chụp cũng đừng khó chịu! Dù sao, một lát tôi nói chuyện với Tiểu An, nhất định phải để Bí thư Đỗ nhận phỏng vấn đặc biệt của Báo Tân Hải Thần chúng tôi.

Vương Nhã Lệ kinh ngạc một tiếng, vội vàng chạy chậm đi theo.

Trương Vĩ liếc Mã Hiểu Lệ một cái, vừa bước nhanh theo, vừa lớn tiếng nói:

- Chúng tôi mới là cơ quan ngôn luận của Thành ủy Tân Hải, Bí thư Đỗ muốn nhận phỏng vấn mà nói, cũng phải do Nhật báo Tân Hải chúng tôi tới làm, như nào đến lượt Báo Tân Hải Thần mấy người?

Mã Hiểu Lệ bĩu môi, vội vàng chạy qua, chỉ bỏ lại một câu:

- Cơ quan phát ngôn Thành ủy rất trâu à, chúng ta chờ coi!

...

...

Đỗ Canh còn chưa tới gần viện nhỏ nhà Trương Khánh Húc, cán bộ lớn nhỏ đều xúm lại đây, bắt tay vấn an a dua, trong nhất thời hỗn loạn. Ngay từ đầu Đỗ Canh còn kiên trì chịu đựng bắt tay hàn huyên theo chân bọn họ, nhưng sau đó, ông hơi mất kiên nhẫn, không khỏi trầm giọng nói:

- Các vị đồng chí trước nhường một chút, vị nào là Trương lão sư phụ?

Lúc này đám quan chức mới tách ra, nhường một con đường, Trương Khánh Húc đứng ở phía sau thần sắc kích động đi tới. Hôm nay Trương Khánh Húc mặc một bộ quần áo mới, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng xám, cũng không biết đặt ở trong tủ quần áo bao nhiêu năm, hiện giờ lấy ra mặc vào, còn tản ra một mùi nấm mốc nhàn nhạt.

Lão sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu gặp quan lớn như vậy. Nhưng dù sao lão cũng là người từng làm Chủ nhiệm phân xưởng, nháy mắt liền ổn định tâm tình của mình, giơ tay nắm chặt tay Đỗ Canh, lớn tiếng cười nói:

- Bí thư Đỗ, Bí thư Đỗ, tôi chính là Trương Khánh Húc, cảm tạ Bí thư Đỗ, cảm tạ Bí thư Đỗ!

Đỗ Canh mặc cho Trương Khánh Húc nắm tay mình, quay đầu liếc An Tại Đào một cái, cười ha ha lên:

- Trương lão sư phụ, ông cảm tạ tôi cái gì?

- Không có Bí thư Đỗ, nhiều công nhân viên thất nghiệp dệt len số 2 chúng tôi như nào có thể trở lại làm việc một lần nữa? Bí thư Đỗ, Lão Trương tôi cũng là Đảng viên, có Bí thư đồng ý làm việc cho dân chúng như ngài, là phúc của người Tân Hải chúng tôi...

Trương Khánh Húc nói xong, thần sắc còn hơi kích động, đôi mắt đỏ lên, không ngờ chảy ra hai hàng nước mắt.

Đỗ Canh vội vàng vỗ bờ vai của lão, ôn hòa nói:

- Lão Trương sư phụ, làm việc vì dân chúng thật sự là chức trách của Đảng và Chính phủ… Giải quyết vấn đề, là quyết sách tập thể của Thành ủy và UBND thành phố, cũng không phải công lao một mình tôi… Đúng rồi, hôm nay đêm 30, trong nhà đã chuẩn bị đồ tết thế nào?

Đỗ Canh dạo qua một vòng trogn nhà Trương Khánh Húc, cũng không ngồi xuống liền chuẩn bị rời khỏi, sau đó lãnh đạo ban ngành liên quan vội vàng đưa tặng quà ăn tết và tiền thăm hỏi. Loại thăm hỏi này vốn chính là một loại hình thức, ý nghĩa chính trị không quá thực tế.

Nhưng đoàn người Đỗ Canh vừa muốn rời khỏi, đã thấy một đám người từ vài gian lầu phía sau chạy vội tới, bị cảnh sát nhân dân Cục Công an bên ngoài gắt gao ngăn lại. An Tại Đào nhìn một chút, tổng thể có hơn mười người, xem đều là khoảng 40 tuổi, hẳn là công nhân viên chức dệt len số 2 mới được đi làm lại.

Đỗ Canh nhìn lướt qua, kinh ngạc nói:

- Tiểu An, đi qua xem, bọn họ muốn làm cái gì?

An Tại Đào gật đầu, đi nhanh tới, lướt qua trước mặt vài cảnh sát nhân dân, lớn tiếng hỏi với một người đàn ông hơn 40 tuổi giống như dẫn đầu:

- Xin hỏi vị sư phụ này, mọi người đây là?

Người đàn ông này không ngờ trên người còn mang một chiếc tạp dề bóng nhẫy, ông ta đang bận việc ở nhà đột nhiên nghe nói Bí thư Thành ủy đến thăm hỏi Lão Trương, liền vọt ra. Mà đứng bên người ông ta là vài công nhân, có người thậm chí chỉ mặc áo lông và dép lê, sắc mặt đều câu nệ mà nhìn An Tại Đào.

Người đàn ông nắm lấy tay An Tại Đào:

- Đồng chí, chúng tôi không có ý tứ khác, chỉ là muốn đối mặt cảm ơn Bí thư Đỗ!

...

...

Cảnh sát nhân dân mở “vòng vây”, một đám công nhân thần sắc đỏ bừng vội vàng cùng nhau đi tới, không đợi Đỗ Canh và các cán bộ phản ứng lại, đám công nhân này đều khom người với Đỗ Canh, người đàn ông đi đầu run giọng nói:

- Cảm ơn Bí thư Đỗ, cảm ơn Bí thư Đỗ!

Đuổi mày Đỗ Canh nhảy dựng, vội vàng đi tới muốn bắt tay với người đàn ông kia, nhưng người đàn ông kia vừa mới vươn tay, đột nhiên cảm thấy trên tay mình có dính dầu mờ, liền dùng sức xoa lên người, lúc này mới nắm chặt tay Đỗ Canh, kích động nói không ra lời.

Một đám công nhân quần áo không chỉnh tề vây quanh Đỗ Canh mặc áo khoác màu đen, đèn flash cameras trong tay các phóng viên liên tiếp lóe sáng. Trong ánh phản xạ của đèn, khuôn mặt ôn hòa kia của Đỗ Canh đang tươi cười với một đám công nhân vẻ mặt không giống nhau có vẻ hết sức bắt mắt.

An Tại Đào thở dài trong lòng, kỳ thật dân chúng tầng thấp nhất là dễ dàng thỏa mãn nhất. Không cần ở khu nhà cao cấp, lái xe con có người đẹp làm bạn, chỉ cần có thể có một công việc nuôi gia đình qua ngày, chỉ cần có thể đặt lò sưởi gần đầu giường vợ con, cũng cảm thấy rất đủ.

Một lần nữa có lại công việc, Đỗ Canh liền trực tiếp trở thành ân nhân trong lòng các công nhân viên thất nghiệp.

An Tại Đào đứng một bên, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt Đỗ Canh hơi đỏ lên. Nhưng cảm động nháy mắt này đối với ông ta mà nói cũng không tính là gì. Đương nhiên, gương mặt cảm động này của ông, ngày mai chắc chắn sẽ xuất hiện trên trang đầu các truyền thông lớn tại Tân Hải.

...

...

Công ty cung cấp hệ thống nước, công ty nhiệt lực, Tập đoàn nhiệt điện Tân Hải, công ty giao thông công cộng, từ khi rời khỏi nhà Trương Khánh Húc, Đỗ Canh mang theo một đám cán bộ dựa theo lộ tuyến đi một vòng đến vài xí nghiệp ngành phục vụ công cộng gắn chặt với dân sinh, chỉ thị bọn họ phải chú ý an toàn sản xuất, bảo đảm vận hành vững vàng trong ngày hội, bảo đảm toàn bộ thị dân trải qua một cái tết âm lịch yên vui cát tường vân vân.

Cảnh tượng vội vàng, đơn giản là vài công nhân viên phía xí nghiệp đã an bài trước, bắt tay trò chuyện với Đỗ Canh, để truyền thông chụp hình quay phim mà thôi.

Trạm cuối cùng là nhà máy than khí Công ty than khí thành phố Tân Hải. Công trình ống dẫn than khí Tân Hải bắt đầu xây dựng tháng 3 năm 1992, tháng 1 năm 1994 chính thức đưa vào sản xuất cung cấp than khí, chính thức kết thúc lịch sử không có đường ống dẫn than khí của Tân Hải, từ nay về sau bình than khí hóa lỏng chậm rãi rời khỏi tầm nhìn người Tân Hải.

Nhà máy than khí xây dựng ở mảnh đất bên cạnh khu kinh tế mới của Tân Hải, cái gọi là than khí nhân công chính là than khí của lò luyện than cốc, sản phẩm phụ của than công luyện kim công nghiệp. Trong con mắt đời sau, điều này trên thực tế là nguyên nhân ô nhiễm, phần lớn than đá bị ném vào lò luyện than cốc, cột khói đen cao thẳng đứng trăm mét mỗi ngày đều cuồn cuộn bốc lên.

An Tại Đào cũng không dự đoán được Đỗ Canh sẽ dừng lại một giờ ở nhà máy than khí không khí cũng không tốt này. Mà chỉ có An Tại Đào hơi động trong lòng, đoán được tâm tư của Đỗ Canh.

Công trình ống dẫn than khí là công trình chiến tích Cao Dương đảm nhiệm, mà từ khi tiến trình đô thị hóa của Tân Hải nhanh hơn, lò luyện than công quy mô sản xuất một trăm ngàn tấn đã không thể thỏa mãn nhu cầu của thị dân. Từ hai ngày trước, An Tại Đào liền phát hiện Đỗ Canh đang lật xem một số tư liệu liên quan đến sản xuất than đá.

Đỗ Canh mang theo một đám cán bộ hưng trí một đường đi bộ tới trước mặt một lò luyện than cốc trong nhà máy, nhìn lò luyện than cốc đen tuyền và xe chở than cốc tới lui không ngừng, trong tiếng máy móc gầm rú, Đỗ Canh ở tại chỗ lớn tiếng hỏi Giám đốc Công ty Than – Khí gì đó.

Ông ta muốn xây dựng thêm nhà máy than khí nhân công cho Tân Hải! Đây có lẽ là một công trình xây dựng kinh tế rất bình thường, nhưng công trình khí than nhân công khác với công trình bình thường, nếu muốn xây thêm một hoặc hai lò luyện than cốc sản lượng một năm trăm ngàn tấn than cốc, phải mở rộng phạm vi nhà máy than khí hiện giờ ra gấp đôi.

Bởi vì chỉ xây dựng lò luyện than công là không đủ, còn phải có mạng lưới vận chuyển tương ứng, thu về xử lý, chiết xuất khí than và một loạt công trình phụ trợ, còn muốn xây dựng kho chứa đựng dung lượng đạt mấy chục ngàn mét vuông, còn phải xây dựng thêm bãi than bãi đá tương ứng vân vân.

Điều này có nghĩa sắp sửa trưng thu rất nhiều đất đai. An Tại Đào hiểu rất rõ đất đai vùng này, hướng Bắc không được, đó là đường cao tốc, hướng Đông là nhà máy hóa dầu Tân Hải, mà tướng Tây lại là đường lớn Tân Hải mới xây dựng, hiển nhiên cũng không được. Còn lại cũng chỉ có mở rộng về phía Nam, nếu mở rộng diện tích nhà máy than khí ra gấp đôi để tính toán, ít nhất phải mở rộng về phía Nam vài trăm mét.

Mà mảnh đất phía Nam, đang thuộc khu vực đất đai dự trữ treo biển tiêu thụ của Cục Đất đai, Công ty bất động thản Dân Thái của Lộ Binh cũng tham dự đấu thầu. Đây là chuyện tình trước đó không lâu Lộ Binh tán gẫu với An Tại Đào nhắc đến, còn nhờ An Tại Đào tìm hiểu giúp gã một chút thông tin chính phủ.

Tuy rằng nhà máy than khí xây dựng thêm cũng không chiếm dụng đến mảnh đất này, nhưng mọi người đều biết, nếu tiểu khu thương phẩm nhà ở xây dựng trước cửa một căn nguyên ô nhiễm, có ai còn nguyện ý mua? Mà sau này vài năm quan niệm bảo vệ môi trường của thị dân tăng mạnh, chỉ sợ càng khó có người tới mua phòng ở như vậy.

An Tại Đào suy một ra ba, chợt nghĩ tới “ảo diệu” trong này. Hắn âm thầm quyết định chủ ý, một lát nhất định gọi điện cho Lộ Binh, nhanh chóng để Công ty bất động sản Dân Thái buông tha cạnh tranh mảnh đất này. Không tới một năm, mảnh đất này chắc chắn bị giảm giá trên diện rộng, trở thành đất công nghiệp bỏ đi không thể xây dựng.

Thấy Đỗ Canh vòng vo cũng vòng vo rồi, thăm hỏi cũng thăm hỏi rồi, còn tự mình chạy đến lò luyện than cốc một vòng nhìn xem công nhân thao tác hiện trường, An Tại Đào biết thời gian không sai biệt lắm, nên gọi một cuộc điện thoại cho Lão Triệu.

Kỳ thật Lão Triệu đã sớm đi theo phía sau hai chiếc minibus, hầu hạ Đỗ Canh lên xe tới Phòng Sơn mừng năm mới bất cứ lúc nào.

Quả nhiên, Đỗ Canh thấy Lão Triệu lái xe tới, liền bắt tay với giám đốc Công ty Than – Kí, lại vẫy tay cùng vài lãnh đạo Tân Hải, cười vang nói:

- Các đồng chí, trời cũng không còn sờm, tất cả mọi người đều tự trở về mừng năm mới đi --- tôi cũng muốn trở về quê mừng năm mới!

Đỗ Canh lên xe, vừa muốn đóng cửa, đột nhiên lại phất tay hô:

- Tiểu An, cậu cũng lên đi, tôi đưa cậu về nhà!

An Tại Đào kinh ngạc đi tới, mở cửa xe an vị tại vị trí phụ lái. Hắn quay đầu lại thoáng nhìn, thấy nụ cười trên mặt Đỗ Canh ít nhiều có nghiền ngẫm, trong lòng không khỏi hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.

- Bí thư Đỗ...

Khóe miệng Đỗ Canh giật giật, muốn nói gì nhưng lại làm như cố nén, chỉ khoát tay áo thản nhiên nói:

- Đầu năm, thay tôi đi thăm Bí thư Cao Dương đi.

-----o0o-----

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.