Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 09 Em là người quan trọng nhất với anh

Phiên bản Dịch · 3251 chữ

Chương 9 EM LÀ NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT VỚI ANH

Ban đầu định đến nơi Việt làm việc để cào cấu anh nhưng khi bắt gặp cảnh anh ngồi bên một người con gái xinh đẹp, Vy đứng sững một hồi rồi lái xe trở về quán rượu. Tâm trạng hỗn độn, lộn xì ngầu, cô mệt mỏi bò lên giường. Tưởng tưởng ra cảnh anh hôn cô gái đó, cô vò đầu cho rối xù lên. Lòng chợt đau nhói, nước mắt tuôn ra nóng hổi, cô lấy tay đập ngực bùm bụp. Sao lại đau thế này chứ. Anh ta đi lấy vợ mình phải vui mừng cho anh ta tại sao lại khóc, tại sao lại đau lòng.

“Huuuuuuuu!!!! Việt! Anh là đồ xấu xa, đồ tồi, đồ đáng ghét, đầu heo, đầu sói,….” Cô bắt đầu gào lên chửi đổng. “Anh là tên khốn, anh bắt cá hai tay, anh ức hiếp người quá đáng…chết đi chết đi.” Cô đập bộp bộp vào cái gối. “Anh chờ đấy, nay mai anh còn mò tới đây tôi sẽ băm anh ra, tôi sẽ phóng phi tiêu vào anh….AAAAAAAAAAAA!!!”

Cô leo ra khỏi phòng ngủ, vớ chai rượu Tây Việt tặng hôm kỉ niệm hai năm quán rượu Một người trên quầy, nốc nốc và nốc. Cô nhất định phải say, quên, quên hết đi, quên anh đi! Khỉ thật!! Còn bà dì của anh ta nói mình là loại con gái hư hỏng, bán thân mồi chài đàn ông để kiếm tiền. Hừ! Sao bà ta không nói phứt ra mình là “con đ ~” cho rồi còn vòng vo tam quốc. Hừ hừ!!! Cô thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng, ong ong hết cả lên.

Roẹt…Cánh cửa được kéo đẩy qua một bên, một dáng người cao ráo, phong độ đi nhanh tới quầy, giật phăng chai rượu trên tay cô. Người đó nhíu mày nhìn chai rượu chỉ còn một chút dưới đáy.

“Sao em lại uống rượu? Lại còn nốc hết cả chai rượu nặng.” Việt hỏi cô.

“….” Vy vẫn không nhìn sang anh, mắt cô nhìn chằm chằm về phía trần nhà tìm…kiến. [Hai vợ chồng này giống nhau thật! Lúc bực bội chuyện gì hay nhìn lên trần nhà!)

“Sao anh hỏi em không trả lời?”

“Anh…cút…đi…cho…tôi…” Cô lè nhè. “Tôi…không muốn nhìn thấy cái mặt anh…Ợ…”

Anh mở to mắt nhìn cô, uống rượu đến say bét nhè rồi lại mắng anh, bảo anh cút đi. Anh nhất tay cô đưa lên vai mình, từ tốn:

“Em say rồi, để anh đưa em vào trong phòng.”

“Buông ra! Buông tôi ra!” Cô xô mạnh anh ra, chỉ chỉ ngón tay vào mặt anh. “Anh có vợ sắp cưới còn tới đây gặp tôi làm gì nữa. Anh không sợ cô vợ anh nổi cơn ghen lên à. Cút! Cút ngay!”

“Vợ sắp cưới?” Anh ngạc nhiên.

“Còn giả bộ nữa hở. Tôi thấy anh trưa nay ngồi ăn cơm với cô vợ yêu vấu của anh. Tận mắt tôi thấy nha. Đừng có mà giỡn mặt với tôi. Anh không có cửa đâu. Ực…”

Cô giật lại chai rượu trên tay anh, trút mấy giọt rượu còn sót lại vào miệng. Rượu ngon thật! Đúng là rượu Tây có khác. Mai mốt để dành tiền mua vài chai về uống.

“Là ai nói với em anh có vợ sắp cưới?” Anh hỏi.

“Tôi…là thứ con gái hư hỏng. Á ha ha ha.” Cô nằm dài ra bàn, lảm nhảm. “Tôi sống dựa vào đàn ông. Ơ, đúng, đúng rồi. Người ta tới uống rượu trả tiền cho tôi…”

“Em nói gì anh không hiểu?”

“Anh im đi! Anh im đi”. Cô hét toáng lên. Cô không muốn nghe anh nói bất kì điều gì nữa. Lừa dối, lừa đảo, tất cả đều là dối trá. Nước mắt lại tuôn trào như suối, cô chỉ tay ra cửa. “Anh xéo ra khỏi đây ngay, về với bà dì yêu dấu của anh, đi mà ấp ê cô vợ trẻ trung xinh đẹp của anh. Tôi thèm vào cái danh gia vọng tộc nhà anh. Hực…!!!”

“Dì anh đã tới gặp em sao?”

“Vâng, dì anh đã tới. Dì anh bảo tôi là cái thứ hư thân, hư hỏng, hư hư hư…tôi không ngờ trong mắt người ta tôi lại là một đứa con gái mất nết. Khỉ thât! Anh còn đứng đó à, cút ngay!!!”

Cô túm lấy cổ áo anh, lôi ra ngoài cửa, kéo cửa lại cái rầm. Anh nghe tiếng tra ổ khóa lạch cạch, sau đó bên trong im lặng như tờ. Anh đứng dựa vào cửa, nói vọng vào:

“Vy Vy!!! Anh thay mặt dì anh xin lỗi em. Có thể dì đã hiểu lầm em rồi, dì cũng thật là quá đáng khi nói với em những lời đó. Vy, mở cửa cho anh. Vy à!!!”

Im lặng. Bên trong hoàn toàn im lặng, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường kêu lách cách. Anh nghĩ bây giờ cách tốt nhất là đợi cho cô tỉnh rượu, khi đó chắc chắn cô sẽ nghe anh nói.

“Vy!!! Hãy tin anh!”

Vy đứng sát tường nghe anh nói lòng cũng dịu đi chút ít. Cô trượt dần xuống sàn, đầu óc bồng bềnh, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.Bên ngoài, anh vẫn đứng ngay cửa, nghe tiếng thở đều đều của cô khẽ mỉm cười.

Trời tối nhanh. Nàng ngủ pho pho bên trong, còn chàng dựa cửa hút thuốc lá. Cây cối lao xao hòa tấu khúc giao mùa với gió. Thỉnh thoảng có đôi chim bồ câu đập cánh xuống làn đường. Nhà nhà bắt đầu bật điện sáng trưng, đâu đó vang lên tiếng đàn ooc gan, tiếng ti vi vặn to, tiếng cười đùa vui vẻ của con nít. Gia đình! Đã lâu thật lâu anh không có cái cảm giác thân thương, ấm cúng của một gia đình. Ngày bé, mỗi lần đi nhà trẻ về đều sà vào lòng mẹ, hít mùi thơm từ mẹ tỏa ra. Bố của anh, ông ta chẳng bao giờ quan tâm đến hai mẹ con anh nhưng chỉ cần có mẹ anh cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Tối tối trước khi đi ngủ, lại được mẹ anh kể chuyện cổ tích ru ngủ.

“Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em nhà Gấu. Gấu anh rất yêu thương Gấu em…”Giong nói êm êm của mẹ như vẫn còn vang vang bên tai anh. Anh chợt thấy lòng thanh thản và nhẹ nhõm. Mẹ! Cuối cùng con cũng tìm được người con gái quan trọng nhất với con. Con yêu cô ấy!

Roẹt…Cánh cửa kiểu Nhật được kéo qua. Vy tròn xoe mắt. Anh vẫn đợi cô. Anh cũng nhìn cô chăm chú.

“Em ác! Để chồng em đứng bên ngoài muỗi tấn công tùm lum, còn em thì ngủ khò khò.”

“Chồng?”

“Không có ông chồng nào mà ngay cả nhà mình cũng không vào được như anh. Tại em cả!”

“Nhà mình?”

Anh đẩy nhẹ cô qua một bên, đi nhanh vào phòng ngủ, nằm phịch xuống giang tay giang chân ra. Cô vội bước vào với một vẻ mặt khó hiểu rồi giận dữ túm lấy cổ áo anh, hét to:

“Ai cho anh nằm đây mà nằm. Đây là giường của em. Ra ngoài! Ra ngoài ngay!”

Được đà, anh liền ôm choàng lấy cô cho cô ngã ập lên người anh đau điếng. Cô tức mình đập bình bình lên ngực anh.

“Đồ xấu xa! Anh lại định giở trò gì thế hả? Anh đáng ghét.”

“Vy Vy! Nghe anh nói”. Anh giữ hai tay cô, nghiêm túc nói.

“Gì?”

“Chúng mình kết hôn đi!”

“Cái gì? Kết hôn?”. Vy nói to. Cô còn tưởng anh sẽ kết hôn với cô gái kia, sao tự dưng lại đòi kết hôn với cô.

“Cô gái mà em thấy chỉ là con gái của bạn dì anh. Anh thề, cô ta không có bất kì quan hệ gì với anh.”

“Thật?”

“Thật!”

“Hai đứa mình kết hôn , rồi sinh baby…” Anh vuốt vuốt mái tóc của cô, thều thào. “À, hay là có baby trước rồi kết hôn sau…”

Ngay lập tức, cô thụi một cú vào cái mặt đẹp trai của anh, nằm xuống giường co chân đạp cái bốp làm anh rớt tọt xuống giường.

“Vợ à! Em rất là bạo lực!” Anh lồm cồm bò dậy, hai tay ôm mặt.

“Ha ha ha”.

Cô cười lớn rồi ném mạnh cái gối vào mặt anh làm anh càng tức điên. Để rồi xem. Ai mạnh hơn ai. Anh trèo lên giường, kéo tay cô nằm xuống rồi đè thân hình nặng trịch của anh lên.

“Anhhhhhhhh! Nặng quá! Xuống!” Cô la to. “Em bảo anh xuống ngay!”

“Hừ! Dám đánh anh. Giờ anh sẽ cho em biết thế nào là sức mạnh của đàn ông”

“Anh định làm gì?” Cô mắt tròn mắt dẹt vội hỏi.

“He he!!! Anh giữ chặt lấy hai tay của cô, hai chân anh quắp chặt lấy chân cô không cho cô có cơ hội để đạp anh.

“Anh định làm cái gì đó?”

“Anh định làm gì à? Bắt đầu ở đâu trước nhỉ?”. Việt cười gian.

“Bắt đầu cái gì?”

“Ăn thịt em!”

“AAAAAAA, anh định ăn thịt em thật à?”

“Tất nhiên!”

“Đồ lòng lang dạ sói”

“Đồ – lòng – lang – dạ – sói”

“Đồ điên”

“Đồ – điên”

“Anh buông em ra”

“Không buông!”

“Buông ra”

“Hun anh cái rồi anh buông!”

“Gì?” Cô lừng khừng. “Có thật là hun anh rồi anh sẽ buông em ra không. Anh nặng chết đi được.”

“Thật!”

“Anh cúi đầu xuống đây!”

Việt mỉm cười rồi từ từ cúi xuống. Phập. Cô cắn anh một cái ngay cổ rõ là đau. Anh buông cô ra nhảy ngay xuống giường, lại trước gương lớn xoa xoa vết cắn trong khi cô ngồi trên giường cười nghiêng ngả.

“Sức mạnh đàn ông. Ha ha ha. Tầm thường, quá tầm thường!”

“Em ác nha! Cắn anh một cái rõ là đau. Em coi, thấy hết cả dấu răng luôn nè. Mà em tiêm phòng dại chưa đấy???”

“Anhhhhhhhhhh!!!! Grừ…”

Cô bổ nhào xuống giường đòi cắn tập 2. Việt nhanh chân chạy, cả căn phòng nháo nhào, đồ đạc rơi vỡ tùm lum. Chàng từ dưới đấy nhảy lên giường rồi lại từ trên giường lao ra ngoài quầy, còn nàng thì bám theo. Hai người thật không giống một cặp tình nhân, nhìn chẳng khác gì cô vợ ma cà rồng trong phim “Quyết đấu Cương Thi”. (Hey!!! Không nhớ rõ tên phim lắm, chỉ nhớ có pé ô kê, hai mắt như gấu trúc rất dễ thương. Coi phim đó cười quá trời!”


Nghe Lam và Duy tuyên bố kết hôn chỉ sau hai tháng quen nhau, lại còn tổ chức đám cưới một cách gấp gáp Vy không khỏi té nhào. Không phải chàng và nàng “ăn kem trước cổng” rồi đấy chứ, và nàng bắt chàng phải cưới gấp vì sợ có em bé. Hey a!!! Con nhỏ Lam trước giờ có cặp với chàng nào đâu tự nhiên đùng một cái cưới anh chàng Giám đốc gì đó bạn thân của Việt, cô thật sự rất là bất ngờ. Lam đã chuyển công tác sang thành phố H để gần chồng sắp cưới. Nghe nàng ta kể là anh chồng lo từ A đến Z cho đám cưới, nàng không hề mò tay vào bất cứ việc gì. Cha cha! Cưới gấp mà sướng thế ta, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi nhưng mặc cho cô từ dụ dỗ cho tới uy hiếp, Lam vẫn chẳng kể gì cho cô nghe. Hôn lễ được tổ chức vào lúc sáng sớm tại thánh đường nhà thờ lớn ở thành phố K nên Vy cũng phải dậy từ hai giờ sáng để đi cùng với Lam làm tóc, trang điểm. Lam bình thường đã rất xinh đẹp, khoác bộ váy cưới trắng muốt lại càng đẹp hơn. Vy ngồi ngay hàng ghế đầu bên cạnh Việt mà cứ nghệt mặt ra. Anh chàng Duy hôm nay cũng mặc một bộ đồ vest màu trắng, gắn nơ ngay ngực trông bảnh trai phết. Hai người đều trông cứ như hoàng tử và công chúa.

Thánh lễ kết thúc, chú rể mặt phơi phới khoác tay cô dâu đưa vào trong xe ô tô mui trần phóng như bay tới nhà gái, ở đó lại hối thúc nhà trai thực hiện các nghi thức rước dâu. Tiệc cưới của nhà gái được tổ chức ở khách sạn Red Sun, là một trong những khách sạn bậc nhất thành phố K, sau đó hai ngày sẽ có một tiệc cưới của nhà trai được tổ chức ở thành phố H. Lam xúng xính trong những bộ váy cưới đẹp đẽ được thiết kế riêng cho cô bởi một nhà thiết kế rất nổi tiếng trong làng thời trang, Lin. Vy vừa gặm đùi gà vừa nhìn xung quanh gian phòng lớn với các bàn tiệc đầy ắp người. Đúng là con trai nhà giàu có khác, tổ chức ở một nơi sang trọng thế này với vô số món ăn ngon, đắt tiền, chút nữa nhất định cô phải gói về một ít mới được. Cô quay sang Việt thấy anh đang cầm chai Ken vẻ mặt suy tư, cô liền hỏi:

“Đồ ăn ngon dzầy sao anh không ăn mà cứ uống thế à? Đang nghĩ gì đấy?”

“À, anh đang nghĩ đến Đại lý xe của ông ngoại anh”. Anh nhìn cô mỉm cười.

“Có chuyện gì sao?”. Cô bắt đầu tấn công sang dĩa tôm luộc.

“Sắp tới anh sẽ mở rộng qui mô của Cửa hàng lên gấp 3.”

“Wao! Mở rộng lên gấp 3!” Cô gắp gắp đồ ăn tới tấp.

“Sau đó là tới đám cưới của anh và em.”

“Wao! Đám cưới của anh và em!”… Cô lặp lại câu anh nói, tay vẫn gắp khí thế, nhanh chóng ăn sạch bách mấy đĩa gần đó.

“Em không nghe anh nói mà!” Anh đập bàn cái rầm làm cô và những người cùng bàn giật cả mình.

“Anhhhhhhhhh! Anh làm gì mà phải đập bàn dzữ dzợ! Ăn không lo ăn.” Cô lại gắp đồ ăn cho vào miệng.

“Em không nghe anh nói. Bực ghê!” Anh nói nhỏ.

“Anh nói gì nói đi, giờ em nghe nè!”

“Sau khi Cửa hàng đại lý của ông ngoại được mở rộng, anh sẽ làm đám cưới cho anh và em.”

“Hey dza! Em đã nói em đồng ý đâu mà đám với cưới!”

“Cái gì! Em dám không đồng ý!”

Vy chẳng nói gì nữa. Cô xoa xoa bụng rồi đứng dậy đi thẳng tới thang máy. Việt cũng đi nhanh theo sau, vào trong cùng cô, bấm nút xuống tầng 1.

“Em không muốn lấy anh sao?” Anh lại hỏi.

“Không phải là không muốn lấy anh!” Cô trả lời một cách hờ hững.

“Thế thì tại sao?”

Cửa thang máy “kích” một cái rồi mở toang, anh và cô đi nhanh ra sảnh rồi tới chỗ để xe. Lúc chạy xe ngoài đường lớn, anh lại hỏi:

“Em vẫn chưa trả lời anh! Tại sao em lại không muốn làm đám cưới với anh!”

Không nghe thấy tiếng cô trả lời sau lưng, anh bực bội tấp xe vào lề đường, quay lại nhìn cô hằm hằm:

“Sao em không nói gì?”

Cô liếc xéo anh một cái rồi nhảy xuống xe, lên vỉa hè đi thẳng một hơi trước con mắt ngỡ ngàng của anh. Nãy giờ cô bị làm sao vậy nhỉ? Không biết có ăn trúng cái gì không mà tự nhiên lại trở nên hâm hâm khìn khìn. Anh lái xe phóng theo rồi chạy chậm chậm sát Vy nói to:

“Sao tự nhiên em không nói gì xuống đi bộ?”

“Hứ!” Cô ngúng nguẩy tiếp tục đi thẳng không nhìn sang Việt làm anh tức điên. Anh cho xe chạy lên vỉa hè, tắt máy rồi chạy theo kéo tay cô lại. Hai người đứng dưới hàng dừa cảnh bên đường quốc lộ tấp nập xe cộ qua lại bắt đầu to tiếng.

“Em điên à! Không có gì cũng giận anh. Không nói tiếng nào bỏ đi một hơi”

”Ai bảo không có gì?”

“Em nói thử coi có gì mà em phải tức anh!”

“Anh tự biết chớ mắc mớ gì em phải nói với anh!”

“Em không nói sao anh biết”

“Hứ!”

“Tự nhiên hứ là sao?”

“Anh là đồ xấu xa, đồ đáng ghét, đồ vô tâm, vô tình…” Cô căng họng ra hét lên.

“Hừ!”. Anh nắm chặt hai vai cô bóp mạnh, rồi gằn giọng. “Ra công viên nói chuyện, có gì chửi hết ra luôn!”

—————-oOo—————–

Công viên Xanh. Việt và Vy hai người ngồi hai đầu ghế đá.

“Em nói đi!”

“Nói gì!”

“Nói sao lại không chịu cùng anh làm đám cưới!”

“Anh là đồ vô tâm, nói với anh chỉ tốn nước miếng.”

“Em…”

Anh giận sôi cả người, đứng phắt dậy, tới trước mặt cô, bàn tay to của anh bóp chặt lấy cằm cô. Cô cũng không chịu thua, đạp mạnh vào đầu gối anh làm anh phải buông cô ra, xoa xoa chỗ đạp, mặt nhăn nhó.

“Em! Sao lại đạp anh! Đau quá!”

“Ai biểu anh làm em đau. Tại anh hết!”. Cô bĩu môi, liếc xéo anh một cái. Anh nhìn đôi môi hồng hồng của cô ngẩn người trong giây lát, rồi chống tay xuống thành ghế, cúi người hôn lên đôi môi đáng ghét của cô.

“Anh!!! Không phải anh và em đang giận nhau sao, tự nhiên hôn người ta là sao?” Cô đẩy anh ra.

“Hì!” Anh nheo mắt cười rồi ngồi xuống bên cô, một tay ôm lấy eo cô, tay kia kéo đôi chân thon dài của cô cho cô ngồi lên đùi anh.

“Tự nhiên bắt người ta ngồi kiểu gì kì cục?” Vy nói nhưng cũng đưa hai tay ôm lấy cổ anh.

“Không kỳ đâu!” Anh cọ mũi anh vào mũi cô, phả hơi thở nam tính vào mặt cô.

“Nói! Sao em lại không chịu cùng anh làm đám cưới!”

“Anh á! Còn chưa bao giờ nói yêu em, cũng hông có cầu hôn em mà đã đòi làm đám cưới”. Cô bắt đầu phân tích. “Trong một không gian lãng mạn, chàng trai sẽ quì xuống, đeo nhẫn vào tay cô gái nói: “Hãy lấy anh nhé”, hay là “Làm vợ anh nhé”. Rồi khi cô gái nói: “Em đồng ý” thì chàng trai sẽ ôm cô nàng lên xoay vòng vòng, hạnh phúc lắm cơ”

“Ha ha ha! Cảnh đó trên phim hay có chứ đâu! Hóa ra là em muốn như thế à?”

“Đúng thế! Bất kì cô gái nào cũng muốn người mình yêu cầu hôn với mình lãng mạn như trên phim!”

“Được! Nếu em đã muốn, anh cũng sẽ cầu hôn em nhưng không phải hôm nay.”

Anh nhìn vẻ mặt hớn hở của cô mà cười thầm trong bụng. Con gái đúng là rắc rối. Cưới thì cưới cho rồi còn rềnh rang đòi cầu hôn lãng mạn như trên phim.

Bạn đang đọc Quán rượu Tình yêu của
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.