Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tráo đề

1397 chữ

Liệt phủ

Huynh đệ y với Liệt Hỏa dừng lại trước một cánh cổng sơn son cao chừng hai thước. Giữa cánh cổng hai bên đều có đầu hổ thiếc đồng miệng ngậm vòng khuyên bằng bạc. Y ngước lên tấm biển đề danh " Liệt phủ" khảm bằng một loại đá quý tỏ sự quyền quý. Liệt Hỏa nắm lấy vòng trên miệng hổ gõ mạnh vào mặt cổng vang lên ba tiếng.

Cốc cốc cốc

Cạch!

Liệt Hỏa vừa gõ xong cánh cổng nặng nề mở ra. Y hồi hộp tay có chút run run , hắn nắm tay y ánh quang thập phần nhu hòa an ủi y đừng lo lắng.

Sau cánh cửa là một nam trung niên độ tam tuần vận áo xám tro , khí độ uy vũ, tám chín phần giống với Liệt Hỏa. Ai mà không biết nam trung này là Liệt gia chủ - Liệt Chiêu.

Liệt Chiêu nhìn Liệt Hỏa rồi nhìn huynh đệ y một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người hắn. Hắn trong lòng hơi giật mình nhưng vẫn giữ nét bình tĩnh khong biểu lộ gì. Liệt Hỏa thấy hai người im lặng bầu không khí có chút lạnh liền nói :

- Phụ thân, chúng nhi mới về người cũng nên để chúng nhi nghỉ ngơi chút.

- Ừ, Hỏa nhi , đưa huynh đệ Lân nhi vào trong nghỉ ngơi đi.

Liệt Chiêu gật đầu nói. Liệt Hỏa vội dẫn huynh đệ y đến đông viện. Ánh mắt Liệt Chiêu không ngừng dõi theo hắn tràn ngập nghi ngờ.

Ánh đèn lồng thắp lên, Liệt phủ hôm nay náo nhiệt phi thường. Huynh đệ y được Liêu Chiêu tổ chức lễ ăn mừng cùng với huynh đệ Liệt Hỏa. Một nhà vui vẻ quây quần bên nhau rất ấm áp. Hắn phát hiện ra y có lẽ không phải là người Bạch phủ mà là người Liệt phủ mới đúng. Liệt phủ mới là nhà của y, số lần y cười đối với Liệt gia nhiều hơn so với khi ở Bạch gia. Hắn từ đầu đến cuối tiệc đều nhìn y không hề rời. Tất nhiên hắn cũng không hề hay biết mọi cử chỉ hành động của hắn đều lọt vào tầm mắt Liệt Chiêu.

- Khánh nhi, đến thư phòng cùng ta.

Tiệc tan Liệt Chiêu đến bên hắn vỗ vai nói. Hắn trầm lặng một lúc rồi gật đầu. Y lo lắng muốn đi theo liền bị ngăn lại

- Lân nhi, thân thể lão gia tử gần đây có chút không tốt con mau đến xem đi.

Liệt Chiêu nhẹ nhàng nói, y nhìn hắn chờ ý kiến. Hắn nhận ra y đang lo lắng cho mình khẽ vuốt lọn tóc y ân cần nói

- Ca đi xem cho gia gia đi, đệ với gia phụ bàn chút chuyện.

À thì ra là đi bàn chuyện, y cũng không cần lo lắng quá liền đáp

- Ân

Trống canh điểm ba , sương khuya bắt đầu rơi. Hắn trở về đi đến bên giường. Y đang ngủ say, hắn khẽ miết nhẹ làn môi đỏ son khiến hồng hoa phải ganh ghét kia theo đường cung tuấn mỹ trên khuôn nhan thuần khiết chút trẻ con của y.

Ư

Y chợt tỉnh mở đôi ngươi thu vào trong mắt bóng hình hắn. Y ngồi dậy đập nhẹ xuống nép giường ý bảo hắn ngồi. Hắn ngồi xuống. Y nhìn hắn một hồi lâu mới hỏi:

- Gia phụ và đệ bàn chuyện gì?

- Gia phụ chỉ hỏi đệ tình hình gần đây của ca và đệ.

- Thật?

Y hỏi hắn chỉ một từ. Nhưng. Ngữ âm lại mang theo ý vị ngờ vực, đa nghi không tín nhiệm. Y biết mỗi lần hắn nói dối đều sẽ tìm cách tránh ánh mắt y. Hắn thấy được điều nghi ngờ trong đôi ngươi hổ phách nghiêm nghị kia của y. Hắn không nhanh không chậm âm ngữ trầm nhẹ ôn nhu :

- Thật mà ca, ca không tin đệ sao?

Y khẽ cười. Đúng rồi hắn là đệ đệ y sao y có thể không tin tưởng hắn.

Là ca đa nghi

- Trời không còn sớm ,ngủ đi

Y ra lệnh cho hắn đi ngủ. Hắn nằm xuống. Hai gương tuấn đối diện nhau. Nghe từng hơi thở từng nhịp tim của đối phương rõ ràng. Hắn hỏi

- Ca, gia gia có việc gì không?

- Không có, gia gia đã đến tuổi liền bị phong thấp ta đã kê đơn. Ngủ đi!

Y lại ra lệnh. Hắn hạ đôi mi vương phong hoàng mục xuống. Y thấy hắn đã ngủ cũng an tâm chìm vào mộng. Hắn nhẹ vươn tay vuốt nhẹ thụy nhan hắn.

- Xin lỗi...

Một đêm tĩnh mịch...

Hắn đứng trong đội hình nhìn mấy võ đồ cưỡi ngựa bắn cung mà ngáp ngắn ngáp dài chán nản.

Ngày thi thứ hai của Võ viện là bắn cung. Mà... các võ đồ...

Bắn ba mũi tên thì đã có hai mũi tên bị trật nhiều khi là trật hết cả ba .

Rốt cuộc các ngươi bắn kiểu gì thế? Đi về làm điền trang hết cho rồi chứ làm quân cái gì?

Hắn thầm mắng.

- Bạch Tịch Dương, Lô Điểu , Di Hoa.

Bạch Phi Thiên gọi tên ba người.

- Có

Hắn cầm cung ngồi trên yên ngựa nhìn tấm bia lại ngước lên trời xanh.

Ừ thì... hôm nay bổn vương thu liễm lại vậy...

Hắn giương cung bắn tiễn cùng một lúc với Di Hoa.Kết thúc ngày thi thứ hai hắn tụt xuống á quân, Di Hoa quán quân. Cũng vì Di Hoa có thể bắn ba mũi tên cùng xuyên vào một tâm còn hắn thì chỉ được hai mũi xuyên một tâm , mũi thứ ba bị trật. Hắn hí hửng đến Y viện đợi y

Phần thi thứ hai Y viện lại là viết phương. thuốc giải mười vấn đề mà thái y đề ra. Trong đó có một đề khó. Giám khảo phát đề ra. Y đồ xôn xao hỏi nhau.

- Đề của các ngươi thế nào dễ hay khó?

- Đề ta bình thường

- Thôi tiêu ta rồi là đề khó nhất.

Người ngồi kế y than thở. Y thầm nghĩ :

- Liệu đề của ta dễ hay khó ta?

Lý Mộ ngồi phía sau y đồ kia kều kều nói:

- Này tiểu huynh , đề huynh khó như thế hay là huynh đổi cho Bạch huynh.

- Ý không được đâu, phạm luật đó

Y đồ phản bác

- Ầy, Bạch huynh là quán quân một chút thế sao làm khó được hắn.

- Lý huynh nói cũng có lý

Y đồ kia liền gật đầu đồng ý. Y đồ kia đặt bút xuống cho lăn qua chỗ y vờ kêu:

- Bạch huynh ngại quá , huyng có thể nhặt giúp ta cây bút không?

- Hảo

Y gật đầu cúi xuống nhặt bút giúp mà không hề hay biết đề thi của mình bị tráo. Cuối cùng y lại giải sai một vấn đề liền bị đánh thẳng xuống á quân. Cổng trường thi Y viện mở ra. Hắn thấy y gương nhan có chút buồn bã liền hỏi

- Ca, ngươi làm sao thế ?

Y dụi vào hắn tìm an ủi

- Ta... giải sai một vấn đề nên xuống hạng... hức

- Ca thôi nào còn phần thi nữa mà cố lên.

Hắn vỗ lưng y nói

- Ân.

Y gật đầu. Hắn lau giọt lệ trên đôi má y.

- Ta đi ăn thôi, đệ đói ~

Y cười búng trán hắn trêu

- Đệ đúng là dã trư

Hai huynh đệ cùng đi đến Túy Hồng lâu. Trên đường đi huynh đệ y gặp một cảnh tượng rất bi thương.

- Thầy lang , xin ngài cùng tiểu tử về thôn trị bệnh. Rất nhiều rất nhiều người đã mất mạng hức hức

Thầy lang nắm cổ áo hài tử ăn vận rách rưới ném ra khỏi quán

- Cút cho ta còn làm ăn

Tiểu hài tử đó vẫn nì nài van xin thầy lang. Nhưng thầy lang vẫn một mực đuổi tiểu hài tử còn sai người đánh tiểu hài tử. Y kéo kéo ống tay hắn dùng ánh mắt cầu xin hắn cứu tiểu hài tử. Hắn sớm đã không nhịn được lại gặp ánh mắt của y cơn giận lên tận điểm.

- Dừng tay!

Bạn đang đọc Quân Phong Triều Ca của Trần Hoàng Thiên Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CôngChúaSakura
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.