Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỏ thi

1571 chữ

Nghe tiếng hắn quát đám sĩ phu kia dừng đánh tiểu nam hài. Mọi người bao vây xem nháo nhiệt. Một bầu không khí tĩnh lặng ngột ngạt đến lạ thường. Y bế tiểu nam hài đầy thương tích trên tay ánh mắt oán độc nhìn lang trung kia.

- Là một y giả sao ngươi lại nhẫn tâm với một tiểu ni hài?

Y khai ngôn chất vấn, ngữ khí trầm lãnh sắc như dao găm phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh u đạm. Lang trung nhìn y hơi run sợ.

Sao lão phu phải sợ một tên oắt con như y?

- Tên nhóc con này cản trở việc làm ăn của ta, ta đánh hắn có gì là sai?

Lang trung trước lời chất vấn của y không có ý hối cải mà con lên giọng hằn lại. Y khẽ cong khóe môi lên cười lạnh. Hắn giật mình. Này... đây... là.... y ?

- Hảo hay! Tiểu Dương Tử!

Y gọi hắn. Hắn dùng ánh mâu phức tạp nhìn y. Hắn thấy trong đôi ngươi hổ phách yêu tà tuấn một sự tàn độc lãnh tâm.

- Ca...

Hắn không biết nên nói gì. Bỗng thấy đôi tay bản thân nặng đi như thể có vật gì đó đặt vào.

- Bế tiểu ni hài thay ta!

Y nói xong.

Bốp!

Bỗng một cú đấm như trời đánh giáng xuống lang trung. Mọi người kinh sợ. Hắn ngỡ ngàng.

Y... ?

Lang trung chịu một đấm trời giáng của y liền hơi lảo đảo má hơi sưng, ngón tay trỏ lang trung run run chỉ y nói không thành lời.

- Ngươi... ngươi... ngươi...

Chát!

Một cái vả thẳng vào miệng lang trung.

Trầm , lãnh, tàn độc là ánh quang mâu y nhìn tên lang trung cùng cái nhếch môi gian ác chưa từng thấy ở y

Y liên tiếp giáng xuống lang trung những đòn mạnh khiến cho hắn ta đứng lên không nổi, mũi chảy dòng máu đỏ trông thật ghê tởm. Y lãnh đạm đá lang trung lăn vào trong lia ánh ngươi sắc lạnh qua đám sĩ phu.

- Một để lại 1 quan tiền bồi thường. Hai là... các ngươi sẽ giống tên kia! Ta đếm đến ba không ai trả lời thì sẽ...

Y đanh chát cười nham hiểm nói, trong lời lộ rõ ý uy hiếp cực mạnh. Đám sĩ phu kia vội vã để lại một quan tiền ngay khi y chưa kịp đếm.

Y nhìn đám sĩ phu chân này đá chân kia chạy thục mạng liền không khỏi lộ nét cười chế giễu.

Hắn từ đầu đến cuối đều không hiểu. Thật sự không hiểu. Đây... người này ... không phải là người ca ca mà hắn từng biết từng chung sống mấy năm nay. Y như một ác ma từ địa ngục lên.

Y đến gần hắn. Hắn lùi vài bước chính hắn cũng không biết vì sao bản thân lại lùi. Hắn đang sợ ư? Hắn sợ điều gì? Hắn - Hàn vương nổi tiếng băng lãnh không sợ trời không sợ đất càng không sợ hoàng quyền. Sao lại sợ một người như y? Nếu để thiên hạ biết được chẳng phải sẽ cười hắn?

- Đệ đang sợ sao?

Y hỏi hắn, giọng ôn nhu thanh thanh như trước nhưng hắn lại ghe thành một điều ghẻ lạnh tận thấu tận xương tủy. Hắn lắc đầu.

- Về thôi!

Y bước đi đám đông tản ra, hắn bước từng bước nặng nề theo y trở về trong đầu vẫn in bóng bạch y tàn bạo kia...

Trở lại Liệt phủ y giúp tiểu nam hài xử lý vết thương, hắn ở một bên phụ trợ. Sau khi đã băng bó vết thương lại y kéo hắn ra ngoài để nam hài yêu tĩnh nghỉ ngơi. Đến nửa đêm canh ba tiểu nam hài tỉnh dậy.

Tiểu nam hài ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Nơi này thật lạ lẫm...Lại nhìn chiếc giường mà bản thân tiểu nam nằm rất êm rất mượt... Tiểu nam hài nghĩ mình đã chết và được lên thiên đàng. Tiểu nam hài ôm chăn nghĩ về phụ mẫu nghĩ về thân nhân, nghĩ về người dân trong thôn vui vẻ cùng nhau mà lã chã rơi lệ.

- Đừng khóc...

Bỗng một vòng tay ấm áp ôm lấy tiểu nam hài trấn an dỗ dành khiến tiểu nam càng nức nở.

- Ngoan... kể ca nghe sao đệ lại tìm lang trung?

Tiểu nam hài dụi vào lòng ngực y kể chuyện trong tiếng khóc thê lương...

Tiểu nam hài tên A Lam sinh ra trong Lâm Đài thôn - một thôn gồm 200 hộ gia đình chung sống rất yêu bình. Lâm Đài thôn vốn mưa thuận gió hòa đột nhiên cả thôn bị một trận dịch càng quét khiến rất nhiều người chết. A Lam vì thôn nhà liền vượt sông trèo vực đi tắt đến kinh đô tìm lang trung về cứu giúp thôn làng.

Y nghe xong vỗ lưng A Lam nói

- Đừng lo ca cũng là một lang y, mai ca sẽ theo đệ về thôn .

- Ca nói thật không?

A Lam ngờ vực nhưng ánh mắt chờ mong. Y gật đầu xác nhận.

- Thật, mà triệu chứng người trong thôn đệ mắc phải là gì?

- Họ bị nổi sởi , mẩm đỏ gây ngứa lại sốt cao có vài người bị tả.

Y gật đầu. Lâm Đài thôn bị dịch tả , bệnh phong cùng sốt rét nếu không chữa trị kịp thời sẽ mất mạng.

- Giờ đệ hãy ngủ đi, ca đi kê thuốc mai cùng đệ đi cứu thôn

A Lam ướt át ôm lấy y không ngớt lời cảm ơn y khiến y dỗ mãi mới chịu ngủ.

Y rời khỏi phòng kiếm Liệt Chiêu bàn về việc này. Lúc đầu Liệt Chiêu không đồng ý vì y sẽ bỏ thi, y lại dùng lời lẽ đanh thép thuyết phục Liệt Chiêu và cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý. Đêm đó cả Liệt phủ theo đơn thuốc y liệt kê gấp rút đi mua. Y cũng gửi hơn chục phong thư cho đám La Bố tìm sự giúp đỡ.

Một đêm bận rộn

Võ viện ngày thi cuối cùng - đối chiến, hình thức giống như ngày thi đầu nhưng lần đối chiến này không đơn giản là dùng quyền pháp cơ bản mà dùng binh khí đối kháng.

Hắn đứng trước mười tám ban võ khí suy tính. Hắn chủ đạo dùng kiếm tất nhiên sẽ chọn kiếm. Nhưng không hắn lại dùng trường tiên. Hắn dùng kiếm tất lộ ra kiếm pháp đặc quyền bản thân hắn lúc đó Lam Phi Thiên nhận ra hắn là ai thì việc che dấu thân phận của hắn trở thành công cốc. Chọn trường tiên vì đây là binh khí hắn ít sài nhất và cũng rất hiếm người thành thạo tiên pháp rất hợp với hoàn cảnh hắn bây giờ.

Hắn vượt qua các vòng đối chiến bằng chiến thuật khác nhau. Hắn thấy võ sinh nào công phu tốt thì giả vờ yếu thế kéo dài thời gian một chút. Võ sinh công phu hơi kém thì chỉ cần gần mười chiêu đã hạ ngục. Đến trận cuối cùng tranh đoạt quán quân hắn với Di Hoa giao đấu.

- Thật không ngờ ta có thể giao đấu một trận với Bạch huynh.

Di Hoa hữu lễ chào hắn nói chiến ý ngập tràn trong mắt. Hắn cũng hoàn lễ lại không nhanh không chậm nói:

- Thực xin lỗi, ta không thể đánh thắng Di huynh vì thế... trận này ta như thua đi. Huynh là quán quân.

-Chúc mừng!

Hắn vỗ vai Di Hoa nói câu chúc mừng rồi đi xuống võ đài. Di Hoa mặt nổi gân xanh xám tro uất đến hộc máu.

Gì? Hắn nói không đánh thắng ta? Đùa gì chứ? Giỡn à?

Kết quả bên Võ viện Di Hoa quán quân chính là Võ trạng nguyên còn hắn á quân.

Còn bên Y viện thì sao?

Y viện

Quan chủ khảo sao khi nhận được chiếu chỉ từ hoàng đế nói về việc phần thi cuối cùng cho các y đồ. Trong chiếu chỉ viết:

" Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Là một danh y phải biết hành y cứu người, hành thiện tích đức, lương y như từ mẫu. Nay Lâm Đài thôn đang có dịch bệnh hoành thành trẫm thương xót vô cùng. Nay ban chiếu lấy Lâm Đài thôn làm đề tài thi cuối cùng cho Y viện. Ai tìm ra bệnh và cứu được nhiều bệnh nhân nhất sẽ là quán quân.

Khâm khử".

Chiếu chỉ được quan chủ khảo đọc xong liền cho y đồ trở về sửa soạn chuẩn bị mai lên đường. Khi quan chủ khảo điểm danh thì thiếu y lại cho người đến hỏi y nhưng không ai biết y đã đi đâu. Quan chủ khảo không còn cách nào khác gạch bỏ tên y khỏi danh sách.

Hôm sau đoàn xe lăn bánh đến Lâm Đài thôn.

Lúc này y đã có mặt tại Lâm Đài thôn bắt tay vào việc điều trị. Y có thể đi nhanh như vậy là nhờ hắn tìm ra con đường tắt ngắn nhất nên chỉ mất có gần năm ngày.

Y cùng hắn và các bằng hữu đôn đáo chữa chạy khắp Lâm

Bạn đang đọc Quân Phong Triều Ca của Trần Hoàng Thiên Phong

Truyện Quân Phong Triều Ca tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CôngChúaSakura
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.