Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính trị, đơn giản chính là trao đổi lợi ích

Phiên bản Dịch · 2540 chữ

Tâm tình Diệp Khai quả thật không tệ, hắn vừa ở chỗ cha mình Diệp Tử Bình nhận được tin tức, nói là đồng chí Hồng Chính đáp ứng gặp mặt với hắn.

Đương nhiên đồng chí Hồng Chính không thể nào là chỉ tiếp kiến riêng Diệp Khai, nếu nói như thế truyền ra ngoài thật quá mức trò đùa rồi.

Đường đường bí thư thành ủy Minh Châu, đi gặp một đứa con nít sao? Cho dù thân phận của đứa con nít này cùng tài hoa của hắn có đặc biệt, thậm chí rất được đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong nhất trí tán thưởng, nhưng dù sao cũng không thích hợp.

Nói thế nào đồng chí Hồng Chính là đại nhân vật thật có hi vọng tiến vào trung ương quốc gia, sắp sửa tiến vào Cục chính trị trung ương lịch lãm rèn luyện tiếp nhận vị trí lãnh đạo trọng yếu của chính phủ đó thôi.

Cho nên cuộc gặp lần này chủ yếu do Diệp Tử Bình làm chủ, Diệp Khai chỉ xem như đi cùng.

Nhưng bất kể nói như thế nào Diệp Khai cũng xem như chính thức tiến vào trong sinh hoạt chính trị của quốc gia rồi, đáng giá uống cạn một ly rượu lớn chúc mừng.

Lần này đi gặp đồng chí Hồng Chính, chủ yếu vẫn là vì sự tình xây dựng một xưởng đóng tàu cỡ lớn trong phạm vi thành phố Minh Châu.

Vì muốn mau chóng giải quyết việc này, phải cùng hắn tự mình gặp mặt nói chuyện mới có thể biết rõ sự tình làm sao xử lý, dù sao thời gian không đợi người, từ bên xưởng đóng tàu tại Ukraine đào đến nhân viên kỹ thuật đang trên đường về nước, nếu như bên này còn chưa được chuẩn bị thỏa đáng, đến lúc đó người ta đến rồi mà thấy công việc còn chưa xong, người ta sẽ phàn nàn mất uy tín.

Còn một mặt khác, là do gần đây trải qua Diệp gia thúc đẩy, sự tình đồng chí Hồng Chính nhập vào Cục chính trị trung ương đã gần như đạt thành nhận thức chung, như vậy vấn đề công tác của Diệp Tử Bình tự nhiên cũng cần giao tiếp rõ ràng, tuy Diệp Khai hi vọng cha mình Diệp Tử Bình tiếp nhận vị trí của đồng chí Hồng Chính, nhưng cũng phải cần đạt tới các phương diện đồng ý mới được.

Nếu như Diệp Tử Bình có được đồng chí Hồng Chính đề cử, phân lượng dĩ nhiên là gia tăng rất lớn, xác suất thành công cũng sẽ cao hơn rất nhiều, ít nhất trong cao tầng không cần phí quá nhiều miệng lưỡi.

- Khi nói chuyện với đồng chí Hồng Chính, phải đứng đắn đàng hoàng một chút.

Diệp Tử Bình dặn dò con trai:

- Tuy trưởng bối trong nhà không ngại việc này, nhưng chính con cũng nên biết đúng mực, biết rõ nên nói gì trong thời gian nào.

- Con hiểu được.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Kỳ thật cha không quá hiểu rõ đồng chí Hồng Chính, ông ấy rất chú trọng hiệu quả thực tế, chỉ cần cha nói chuyện chuẩn xác, trong việc biểu đạt lời nói có chút khuyết điểm nho nhỏ cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu. Đương nhiên con sẽ biết đúng mực, nói chuyện sẽ có giới hạn.

- Con hiểu được là tốt rồi.

Diệp Tử Bình ừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng về Diệp Khai.

Không phải Diệp Tử Bình không tin tưởng con trai, mà gần đây hắn phát hiện con của mình có dấu hiệu thay đổi không ít, làm việc lại không có khuôn mẫu, tuy thật có kết cấu làm cho người khác sau khi hiểu rõ được toàn bộ mạch suy nghĩ cùng thao tác hành động của hắn sẽ không nhịn được mà lên tiếng tán thưởng, nguyên lai con của hắn cũng giỏi giang tới như vậy!

Nhưng dù sao hắn làm một người cha, vẫn có chút bận tâm, vạn nhất khi gặp mặt đồng chí Hồng Chính mà Diệp Khai bỗng nhiên không giữ được miệng nói ra chuyện gì đó không nên nói, nên hắn phải sớm khuyên bảo con mình cẩn thận thì tốt hơn.

- Bất quá nếu cha đến Minh Châu, lực cản của Trần gia nhất định sẽ lớn.

Diệp Tử Bình suy tư, nhìn Diệp Khai nói ra.

Tuy dựa theo suy nghĩ lúc trước thúc đẩy Diệp Tử Bình bước vào Cục chính trị trung ương là sách lược của Diệp gia, hơn nữa cũng lấy được đồng ý ngầm của đồng chí Phương Hòa, đồng chí Sở Phong thậm chí là thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành, nhưng vẫn còn có rất nhiều công tác cần đi làm, nói thí dụ như ý kiến của mấy vị cao tầng khác, ý kiến của các đại gia tộc, những ý kiến kia cần được sớm thống nhất.

Nhân tố có khả năng tạo thành uy hiếp lớn nhất với Diệp Tử Bình dĩ nhiên là Trần gia, chỉ là mấy ngày trước tin tức phản hồi về cho thấy tiếng vọng của Trần gia trong việc Diệp Tử Bình tiến bước thật không lớn, ít nhất sẽ không có chiêu đánh lén, điều này làm hai vị lão gia tử Diệp gia cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Nhưng hôm nay Diệp Khai lại đưa ra ý kiến muốn Diệp Tử Bình tiếp nhận vị trí của đồng chí Hồng Chính, trở thành bí thư thành ủy Minh Châu, điều này thật có chút khó khăn, dù Trần gia có nhẫn nhịn thế nào nhất định cũng sẽ không ngồi yên nhìn chuyện này phát sinh, trong sự tình này nhất định sẽ có một cuộc ác chiến, thắng bại như thế nào thật rất khó dự kiến.

- Chuyện chính trị, đơn giản là trao đổi lợi ích.

Diệp Khai đối với việc này thấy rất thấu triệt, hắn vung tay lên vô cùng khí thế nói:

- Đời thứ ba của Trần gia thiếu người kế thừa, cho dù để đời thứ hai tiến thêm một bước cũng sẽ không cấu thành ảnh hưởng nghiêm trọng gì với chúng ta, huống hồ đời thứ hai của bọn hắn chủ yếu tập trung bên trong quân đội, dễ đối phó vô cùng.

Ý tứ của Diệp Khai đương nhiên đã rất rõ ràng, lần này trong cuộc đánh cờ của cao tầng, chủ yếu tập trung giữa Diệp gia cùng Trần gia, hai phe đều mơ tưởng đem người của mình đưa vào, dĩ nhiên cần phải đạt tới thỏa hiệp mới xong.

Lần này Diệp Khai đưa ra ý kiến gia tăng số ghế trong ủy viên Cục chính trị trung ương, ngay lập tức liền đem mâu thuẫn biến thành hòa hoãn hơn một ít, nếu như danh ngạch đã được tăng lên, như vậy mọi người nhường nhịn lẫn nhau một bước, như vậy còn có thể tránh được chiến hỏa, mỗi người đều đạt theo nhu cầu.

Căn cứ vào nhận thức này, Diệp lão gia tử càng thêm tán thưởng đối với Diệp Khai, cho rằng cháu trai của mình đúng là có thiên phú theo chính giới.

Về phần sau khi số ghế ủy viên Cục chính trị trung ương gia tăng thêm, sau này sẽ làm cho cục diện cao tầng càng trở nên phức tạp khó thể khống chế hay không, Diệp lão gia tử thật có chút hoài nghi, nhưng Diệp Khai lại cho rằng nếu như hủy bỏ Ủy ban cố vấn trung ương có thể làm cho các ủy viên Cục chính trị trung ương giảm bớt bị cản tay, một tăng một giảm, vẫn tương đối có lợi, ít nhất công tác trong Cục chính trị sẽ được đề cao hiệu suất hơn rất nhiều.

Đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong khi nghe Diệp lão gia tử nói tới chuyện này đều biểu thị đồng ý, đồng chí Phương Hòa còn rõ ràng tỏ vẻ - nên đưa thêm một ít đồng chí trẻ tuổi lên cương vị lãnh đạo mấu chốt, đối với việc kiến thiết quốc gia sẽ có được tác dụng xúc tiến không thể đo lường, chúng ta nên can đảm lớn mật đề bạt phân công cho đồng chí trẻ tuổi, để cho bọn họ có thể bộc lộ được sức sống trong công tác của mình. Mặc dù đồng chí Sở Phong cũng đồng ý với việc này, nhưng hắn đồng thời cũng cho rằng đồng chí tuổi trẻ có thể đề bạt phân công, nhưng ở thời điểm lựa chọn người nhất định phải vô cùng thận trọng, xuất thân cùng năng lực đều phải được cân nhắc đầy đủ.

- Tâm tư của đồng chí Sở Phong con hiểu được.

Vừa nhắc tới chuyện này, Diệp Khai liền không nhịn được nở nụ cười:

- Ông ấy bỏ thật nhiều tâm tư trong phương diện đề phòng biến đổi, luôn lo lắng nếu người của phái cấp tiến lên đài sẽ làm cho đất nước biến sắc, diễn biến hòa bình, cho nên ông ấy càng hi vọng hồng nhị đại tiến vào trong cấp lãnh đạo mấu chốt, cho nên nếu cha muốn nhập thường ủy trung ương thì đồng chí Sở Phong là một trợ lực lớn, tuy lần trước ông ấy chửi rủa con một trận, nhưng trong sự kiện này ông ấy nhất định sẽ hết sức ủng hộ cha thôi.

Nghĩ tới chuyện này Diệp Tử Bình cũng không nhịn được nở nụ cười.

- Tính tình của đồng chí Sở Phong rất tốt, vừa nhìn thấy con lại bị lời nói mạnh miệng của con làm tức giận không nhỏ, cho dù chửi thẳng vào mặt con cũng là đáng tội.

Diệp Tử Bình vừa cười vừa nói:

- Nhưng nói riêng, cha nghe đồng chí Sở Vân Tùng nói qua, đồng chí Sở Phong cảm thấy con là nhân tài, đáng giá trọng điểm bồi dưỡng.

- Lời này con nghe không chỉ có một người nói về con như thế rồi.

Diệp Khai cười nói.

Hai vị lão gia tử cũng từng nói về Diệp Khai như vậy, lần này cha hắn Diệp Tử Bình cũng nói, đủ thấy Sở gia đối với cháu rể như mình cũng tương đối hài lòng, nhưng cho tới bây giờ còn chưa thấy có động tĩnh gì lớn, vấn đề mấu chốt phỏng chừng còn đặt tại cháu gái của Sở gia, ở trên người Sở Tĩnh Huyên, nghe nói trên dưới Sở gia yêu thương cưng chiều cô bé này tới cực điểm.

Mặc dù Diệp Khai không có ý nghĩ gì với Sở Tĩnh Huyên, thậm chí chưa từng gặp qua nàng, đương nhiên cũng không có tâm tư nhất định phải cưới cho được nàng, nhưng hắn cũng biết rõ một việc ít nhất trong giai đoạn này Sở gia đối với Diệp gia nhất là Diệp Tử Bình muốn bước lên trên vẫn phi thường mấu chốt.

- Vị Sở tiểu thư kia thật sự không thể chọc tới đâu, cho dù không thể chiếm được tâm hồn thiếu nữ của nàng, cũng không thể để cho nàng sinh lòng chán ghét, càng không thể để cho nàng chạy vào vòng tay người khác!

Trong lòng Diệp Khai suy nghĩ, nghĩ tới làm sao ra tay đem cô gái kia nắm bắt mới xong.

- Ách xì…

Bên trong một quán cà phê, Sở Tĩnh Huyên đột nhiên hắt hơi một cái.

Nàng có chút kinh ngạc vân vê mũi của mình, trong lòng tự nhủ là ai đang nhắc tới nàng đây chứ?

- Tĩnh Huyên tiểu thư, phải chăng thân thể không được khỏe?

Một nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện có chút ân cần hỏi thăm:

- Gần đây thời tiết luôn đột ngột biến hóa, khi ra ngoài nên mặc nhiều áo một chút, nếu không rất dễ dàng cảm mạo.

- Không có gì, chỉ bị ngứa mũi một chút mà thôi.

Sở Tĩnh Huyên lắc đầu nói, trong lòng lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Từ nhỏ Sở Tĩnh Huyên có chút khác biệt với mọi người, tâm tư nàng đặc biệt mẫn cảm, nhất là đối với khí cơ biến hóa càng dễ dàng cảm nhận được trước người khác.

Cũng tỷ như nói nam tử trẻ tuổi ngồi trước mặt nàng, tuy cười rất tươi sáng, lời nói cử chỉ cũng thật hào phóng, mời nàng đi uống cà phê chỉ xem như xã giao mà thôi, nhưng Sở Tĩnh Huyên vẫn có thể rõ ràng phát giác dưới nụ cười sáng lạn của hắn, cất giấu chính là lòng dạ thèm thuồng vẻ đẹp của nàng cùng gia thế của nàng.

- Ai, người hiện giờ sao ai cũng thực tế đến vậy đâu này?

Sở Tĩnh Huyên có chút bất đắc dĩ âm thầm lắc đầu, trong lòng thầm nói loại chuyện này ngày sau ít tham dự vào một chút vẫn tốt hơn, chính mình thật sự không thích đi ứng phó những nụ cười giả dối như vậy.

Trong lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, nếu thật sự yêu thích Sở Tĩnh Huyên, nàng tuy không tiếp nhận nhưng thực sự sẽ không khinh bỉ, thế nhưng người trẻ tuổi trước mặt rõ ràng có bạn gái rồi mà vẫn phóng điện với Sở Tĩnh Huyên, ý đồ lấy hảo cảm của cô gái thiên chi kiêu nữ trước mặt, làm như vậy thực sự có chút không biết liêm sỉ.

Tuy trên mặt Sở Tĩnh Huyên không biểu lộ, nhưng trong lòng đã sớm đánh lên dấu gạch đỏ thật đậm cho người kia.

Nàng đang dự định chấm dứt cuộc gặp nhàm chán hôm nay, đột nhiên trong lòng khẽ động, cảm thấy có người nào đó thật đặc biệt đang đi vào.

Khi nhìn lại, nàng phát hiện là Diệp Khai cùng một cô gái đang ở một bàn cách mình không xa cùng ngồi xuống.

Sở Tĩnh Huyên hơi cau mày, dùng muỗng quấy nhẹ vài lần trong ly cà phê, quyết định đợi thêm chốc lát nhìn xem Diệp Khai cùng cô gái kia rốt cục sẽ làm chuyện gì?

- Bùi tổng, cô hẹn tôi ra đây rốt cục là có chuyện gì?

Diệp Khai đang nói chuyện với cô gái kia.

Sở Tĩnh Huyên nghe xong, trong lòng chợt giật mình, cuối cùng nàng đã nhớ ra thân phận của cô gái kia, Bùi Quân Thu, lão bản sau lưng của câu lạc bộ Đế Hào, cháu dâu của Trần gia, nổi danh quả phụ xinh đẹp trong thủ đô.

Bọn họ vì sao lại đi cùng một chỗ đâu này? Trong lòng Sở Tĩnh Huyên tràn ngập tò mò, còn có một loại cảm giác chua chua ẩn giấu.

Bạn đang đọc Quan Môn của Thao Lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.