Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Lục cõi trần!

Phiên bản Dịch · 2416 chữ

Thần sắc Nguyên Thủy thật yên lặng không đưa ra ý kiến, ánh mắt lại dị dạng,

thật lâu mới cười lạnh nói:

- Hai cỗ hóa thân, một chưởng âm một chưởng dương, chỉ riêng trung vị không

có, đây rõ ràng là kết quả trên trời dưới đất duy ngã độc tôn! Dã tâm muốn

thay thế Hồng Quân chính xác đã rõ rành rành, không chút nào che lấp. Nói

không chuẩn giờ này khắc này vị Nguyên Hoàng Thượng Đế kia hẳn đã sớm siêu

việt sư tôn, trở thành thế gian chí tôn!

Thông Thiên giáo chủ nghe vậy khẽ cau mày, sau đó bật cười nhìn xuống dưới:

- Chắc chắn như thế! Nếu không phải người kia cuối cùng lại mạo hiểm đi vào

Hồng Mông Hải, nhất định sẽ trở thành đại địch của sư tôn chúng ta. Chuẩn bị

sẵn hậu chiêu như vậy thật tính toán siêu việt! Vây khốn Diệu Pháp Đại La

Thiên suốt mười năm không những chưa từng khiến căn cơ hắn dao động, ngược lại

khí vận càng tăng lên, thành tựu đỉnh khí! Lấy xu thế hiện giờ, chỉ sợ càng

khó chiếm lĩnh được Diệu Pháp Đại La Thiên!

Dùng linh nhãn nhìn ra xa xa, chỉ thấy bên trong Thiên Đình vô thượng tử khí

bắn lên không trung, hiện ra đỉnh khí thập long, tinh thần tiên quan binh

tướng đã khôi phục lại như ban đầu.

Cả đại trận cũng dần dần tăng cường, khiến trên dưới Thiên Đình đột nhiên như

được buông lỏng áp lực.

Tuy trong ngoài vẫn có gần năm ức tiên tu vây quanh, điên cuồng tấn công không

ngừng, nhưng thật khó làm tổn thương tòa Chu Thiên Thần Sát đại trận trước

mắt!

Vô luận là Diệu Pháp Đại La Thiên hay cửu tiêu ngũ nhạc tình thế trước đó còn

tràn đầy nguy cơ đã sắp hỏng mất, hiện tại đang dần dần ổn định trở lại,

chuyển nguy thành an.

- Thật khó chiếm lĩnh? Chính bởi vì ta và ngươi còn chưa từng động thủ mà

thôi! Tuy trí tuệ của người kia không tệ, nhưng có ta và ngươi cùng sư tôn

đồng dạng đều là người đa mưu túc trí. Việc hôm nay chẳng phải đã sớm có sở

liệu?

Khẽ lắc đầu, vẻ mặt Nguyên Thủy cảm khái đem thần niệm truyền ra xa xa.

Bên dưới Diệu Pháp Đại La Thiên, một trong thánh cảnh tứ thiên trong ba mươi

sáu động thiên đứng đầu, là Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên!

Hồn niệm mênh mông cuồn cuộn vừa mới đến gần liền bị một cỗ lực lượng vô cùng

mạnh mẽ bắn ngược trở về.

Cũng có một cỗ lực lượng chí cường chí thánh đang hướng Đại Xích Thiên cưỡng

chế tràn tới.

Vẻ mặt Nguyên Thủy chợt chuyển sang ảm đạm.

- Bên chỗ sư huynh quả nhiên đã bắt đầu rồi!

Thông Thiên cũng im lặng không nói gì, sau một lát trên mặt miễn cưỡng lộ ra ý

cười.

- Cần gì như thế? Thái Thanh sư huynh chỉ là cầu nhân được nhân, ta và ngươi

cuối cùng lại chọn lựa như vậy, hiện tại có hối hận lại có ích lợi gì đây?

Việc bên kia đã không còn quan hệ gì tới chúng ta. Sớm giải quyết việc tại nơi

đây, rời khỏi thế giới này mới là tốt nhất!

Kiếm quyết chợt phát, bốn đạo tử kim phù triện từ trong tay áo bay ra, chỉ

nháy mắt đã bám lên Tru Tiên kiếm trận trên không trung.

Bốn thanh Hồng Mông kiếm khí lập tức biến hóa, kiếm thế nổ mạnh, gợi lên đủ

loại dị lực bên trong thiên địa, xoay chuyển thật nhanh như gió lốc, bạo tăng

gấp bội lần.

Cả vân không sấm sét vang rền, đem Ngũ Hành kiếm khí trực áp chế hơn ba ngàn

trượng.

Ngay sau đó trong tay áo Thông Thiên lại thoát ra một khẩu Thanh Bình kiếm,

cười tự giễu:

- Giáo phái của ta mang danh “Tiệt”, chỉ mong tìm ra một đường sinh cơ! Lấy

không thể làm có thể, lấy vô hạn làm hữu hạn! Tuy tâm nguyện cuối cùng chưa

xong, nhưng cũng chính là đại đạo bổn nguyên của ta!

Theo thanh âm vang lên, bốn phía Thanh Bình kiếm bỗng dưng hiện ra bốn tổ phù

văn, đều vô cùng đơn giản lại ẩn chứa cảm giác huyền bí tới cực hạn.

Cùng Thanh Bình kiếm hợp thành một thể, hóa thành một đạo thanh sắc kiếm hoa

từ trên đánh xuống.

Đâm thẳng lên trên bầu trời Thiên Đình!

Chỉ thấy không trung bỗng dưng chấn động kịch liệt, lấy kiếm quang làm trung

tâm, phạm vi ức vạn dặm toàn bộ sự vật đều bị tiêu hủy thành tro bụi.

Giữa không trung Diệu Pháp Đại La Thiên chợt hiện ra vô số tinh điểm, lại có

mười hai vị Vu Thần nhất nhất hiện ra hình thể, hai tay giơ lên cao giống như

đang nâng đỡ bầu trời.

Tuy đang ở dưới sự trấn áp của Thanh Bình kiếm, linh lực bạo tuôn nhưng cũng

đem vùng quản hạt mấy ức vạn dặm của Thiên Đình bảo vệ chặt chẽ.

Gương mặt Thông Thiên không đổi sắc, nhìn thẳng về phía Nguyên Thủy.

Nguyên Thủy khẽ thở dài:

- Lời của sư đệ rất đúng! Việc nơi đây cũng nên nhanh chóng giải quyết mới

phải!

Bàn Cổ Phiên trong tay bỗng nhiên bay lên trời, hóa thành chín trăm vạn trượng

dựng đứng bên trong thế giới thiên cảnh.

Kỳ phiên lay động, toàn bộ thiên địa linh lực trong trăm ức dặm đều tụ tập

tràn tới.

Ngay sau đó vô số khí kình trào dâng, diễn biến ra Bàn Cổ khai thiên, biến hóa

thành “Đạo”, bá tuyệt vô song, tựa hồ còn hơn hẳn Tru Tiên Tứ Kiếm.

Oanh kích thẳng lên trên chư thiên tinh tú, khiến bên trong Diệu Pháp Đại La

Thiên nổ vang kịch liệt.

Có thể thấy được trong bầu trời hiện ra vô số vết rách, giống như muốn vỡ vụn

thành từng mảnh!

Nguyên Thủy cũng không chút nào để ý, cười tự giễu:

- Giáo phái của ta tên Lan. Một thân chí nguyện là hiểu hết thế gian chân lý!

Nguyện này cũng như sư đệ, chưa có kết quả. Nhưng hai chữ chân lý cũng xem như

đạo nguyên của ta!

Trong tay áo hắn lại bay ra một Tam Bảo Ngọc Như Ý bay lên không trung, phù

văn ẩn hiện, phức tạp tối nghĩa, cuồn cuộn khổng lồ phảng phất như đem toàn bộ

pháp tắc trên thế giới cùng đạo lý đều ẩn chứa bên trong.

Lập tức hóa quang giáng xuống va chạm cùng Chu Thiên Thần Sát đại trận, khiến

mười hai Vu Thần trầm xuống, da thịt vỡ máu, toàn bộ tinh tú chu thiên đều

biến thành ảm đạm.

Rốt cục vẫn đem Tam Bảo Ngọc Như Ý mạnh mẽ ngăn cản giữa không trung.

- Hảo một tòa Chu Thiên Thần Sát! Quả nhiên tuyệt đại cổ kim, còn hơn cả Vạn

Tiên đại trận của ta! Nếu không còn phương pháp, cho dù ta và ngươi hợp lực

phỏng chừng cũng phải dùng ba năm mới có thể bài trừ.

Thông Thiên đáp ứng một tiếng, trong mắt lại hiện lên một tia khâm phục.

Mặc dù hai người có vô số linh bảo, đạo pháp thần thông cũng chưa từng thi

triển hết, nhưng mặc dù là Thánh Nhân cũng không phải thực sự pháp lực vô hạn,

có thể sử dụng thần thông linh bảo chung quy chỉ là có hạn mà thôi.

Tính đi tính lại, thật sự không thể nhanh chóng hủy diệt đại trận này.

Nhưng tuy trong lòng suy tính ra kết quả như thế, nhưng trên mặt Thông Thiên

giáo chủ vẫn không hiện ra thần sắc lo lắng.

Quả nhiên còn chưa lên tiếng, chỉ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn vẻ mặt ngưng

trọng từ trong hư không triệu ra một món bảo vật.

Vừa gặp gió liền trướng, hóa thành chín trăm vạn trượng giống như ngọn núi lớn

đứng sững trên Đại La Thiên! Bên dưới có ba chân, hồn thể là thanh đồng, thân

đỉnh là hai chữ Càn Khôn.

Trong mắt Thông Thiên giáo chủ không khỏi hiện lên vẻ dị sắc.

- Đây là Càn Khôn Đỉnh! Sắp có cuộc đại chiến với Thái Thanh sư huynh, vị sư

tôn kia lại có thể đem vật này dùng tại đây sao?

Vẻ rung động trong mắt hắn không hề giả dối, cho tới tích tắc sau sắc mặt hắn

mới khôi phục lại như thường.

Sâu cạn của vị Thái Thanh sư huynh kia mặc dù hắn xem không rõ, nhưng mơ hồ có

thể tính được một phần.

Tuy dùng công đức chứng thánh, bản chất còn kém hơn Hồng Quân một chút, nhưng

khi thay đổi căn cơ, giải mở thiên địa thiên tỏa, thần thông pháp lực của vị

kia sẽ lập tức bay lên mấy lần, đến gần vô hạn, chân chính xem như trảm tam

thi chứng thánh!

Hồng Quân lấy thân thể bị thương nặng hàng lâm thế gian ngay lúc đại chiến sắp

mở màn, đem đệ nhất kỳ trân chí bảo trong thiên địa dùng vào việc phá vỡ Diệu

Pháp Đại La Thiên! Thật sự làm người khác có chút không hiểu ra sao!

Suy nghĩ tới đây, Thông Thiên không khỏi bật cười, thần sắc sâu kín nhìn ra

ngoài hư không.

Thật không biết vị sư tôn kia rốt cục là quá mức tự tin đối với thực lực của

mình, hay là lòng kiêng kỵ đối với vị Nguyên Hoàng Thượng Đế kia còn hơn cả

Thái Thanh sư huynh của hắn?

Nhưng nếu như có được vật này, cuộc chiến hôm nay xác thực không còn gì khó

khăn nữa!

Sắc mặt Nguyên Thủy hờ hững, miệng phun chân ngôn, gợi ra vô số pháp tắc đại

đạo gia trì vào bên trong, lung lay Bàn Cổ Phiên triệu ra linh lực vô cùng tận

rót vào trong Càn Khôn Đỉnh.

Bên trong đỉnh phong vân tuôn tràn, nhất nhật nhất nguyệt lộ ra bên ngoài.

- Đạt vu thượng giả vị chi kiền! Phàm thượng đạt giả mạc nhược khí, thiên vi

tích khí, cố kiền vi thiên, " , "Tạo hóa chi căn vị chi khôn! Sinh tái vạn

vật, bác hậu vô cương. Dụng động tắc trọc, dụng tĩnh tắc thanh. Càn khôn vi

địa!

Vừa nói ra hai chữ Càn Khôn, lập tức hiện ra vô số quang hà chiếu sáng cửu

thiên thập địa!

Trong chớp mắt liền khiến khí tức trong thiên địa liền ngưng đọng lại.

Chu Thiên Thần Sát đại trận, Bàn Cổ Phiên, Tru Tiên Tứ Kiếm, Ngũ Hành kiếm,

thậm chí mấy ức tiên tu đánh ra thần thông tiên pháp đều chợt ngưng trệ giữa

thiên không.

Mà khóe môi Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng ẩn chứa vẻ khinh thường.

- Càn Khôn Đỉnh trấn áp thiên địa! Là binh khí đứng đầu chư khí thiên địa!

Thân đỉnh chín trăm vạn trượng lập tức áp chế xuống, chư thiên tinh tú dẫn tụ

tinh lực vô cùng tận bên dưới đại trận ngay lập tức liền bị vỡ vụn.

Mà mười hai vị Vu Thần cũng sụp người xuống, hiện ra xu thế như chống đỡ hết

nổi.

Thông Thiên giáo chủ có chút hăng hái nhìn xuống bên dưới.

Ánh mắt đầu tiên liền nhìn lên Quan Tinh Thai.

Chỉ thấy trên mặt Hậu Thổ tái nhợt, trong tay cầm Minh Thư vẫn chưa đánh ra.

Nội tâm Thông Thiên không khỏi lắc đầu, vị Hậu Thổ thánh nhân này vẫn còn tính

thông minh, đã biết với khả năng Minh Thư chưa chắc làm gì được hai người bọn

hắn, vì vậy còn chưa dám dễ dàng mạo hiểm.

Vị sư tôn kia nếu lấy ra hộ mạng pháp môn, mình cùng Nguyên Thủy sao có thể

mạo hiểm làm chuyện thò tay vào trong lửa tự đốt lấy mình?

Không động thủ vẫn còn lưu được tiền vốn, lấy thân Thánh Nhân lưu lại tính

mạng, một khi vận dung Minh Thư sẽ chân chính không còn sinh cơ!

Những người khác tựa hồ cũng biết rõ hẳn phải chết, tuy da thịt đều nứt vỡ

thân hình dập nát nhưng không hề sợ hãi, sắc mặt không chút thay đổi đem hết

toàn lực duy trì tòa đại trận vận chuyển!

- Thân đã sắp chết, đạo tâm không chuyển! Người dưới trướng Nhạc Vũ quả là

tinh anh tụ tập, đáng tiếc!

Chỉ nhìn thoáng qua liền không còn hứng trí, Thông Thiên lại nhìn sang nơi

khác, thấy rất ít người lộ ra vẻ lo sợ bất an.

Trong đó có một nữ tử gương mặt hiện vẻ tuyệt vọng, toàn bộ pháp lực đều đã

thu hồi không còn lực chống cự.

- Đây là Cửu Thiên Huyền Nữ? Tâm tính bực này quả nhiên khó thành châu báu!

Tình hình kia chỉ sợ không chịu được thêm nửa ngày…

Hai mắt Thông Thiên vừa nheo lại, cơ hồ ngay lúc này bỗng nhiên nghe được bên

trong thiên địa vang lên một đoạn ca quyết.

- Một đao phá vỡ hư không giới, một kiếm khai mở tạo hóa quyền! Huyết Lục cõi

trần thế vô song, ngạo thị tam giới cười hồng trần!

Thanh âm sang sảng, không biết từ nơi nào truyền đến, mỗi một chữ đều chấn

động lòng người.

Trong tích tắc vẻ mặt Thông Thiên Nguyên Thủy đều khẽ biến.

Hừ lên một tiếng, Bàn Cổ Phiên cùng Tru Tiên kiếm trận lập tức triển khai, đem

đệ tử của Xiển Tiệt nhị giáo bảo hộ bên trong.

Ngay sau đó chỉ thấy bên trong thiên địa, gần ức tiên tu dưới âm ba chấn động

lập tức dập nát.

Mà thanh âm kia vẫn còn đang tiếp tục.

- Hôm nay trẫm, quân lâm hồng hoang!

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)

Bạn đang đọc Quân Lâm Thiên Hạ của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật xonevictory
Lượt thích 2
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.