Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan Kỳ Bất Ngữ - Chương 1

Phiên bản Dịch · 3312 chữ

Tần Viêm miệng thổi kẹo bong bóng, nhanh chân chạy xuống lầu.

Bởi vì trong nhà đang sửa sang lại, cậu không được dẫm phá hư sàn nhà mới, thế nên ba mẹ cậu liền bảo ra ngoài chơi, sau giờ cơm chiều mới được về.

Tần Viêm đi một vòng quanh tiểu khu, đến nơi không người phía sau gara thì nghe thấy tiếng vang “binh binh lách cách” kỳ lạ truyền đến, theo hướng âm thanh tiếng động mà đi tới, cậu nhìn thấy một thằng nhóc đang dùng ná bắn vỡ cửa sổ bằng kính của nhà người ta.

“Aiiiii, làm chuyện xấu a!”

Tần Viêm lập tức toàn thân nhiệt huyết sôi trào, đang chuẩn bị xông lên đoạt lại ná của đứa nhỏ hư hỏng này, phát huy một phen tinh thần trọng nghĩa, bỗng nhiên phát hiện thằng nhóc dùng ná bắn vỡ lớp kính kia trông thực quen mặt.

Kia không phải tên Tạ Kỳ ở tầng trên nhà mình sao?

Tần Viêm lập tức nghĩ lại, tinh thần trọng nghĩa này phát huy không được rồi. Tạ Kỳ thích nhất làm chuyện xấu, đánh nhau cũng thực lợi hại nha, trước kia còn đoạt lấy chiếc xe đồ chơi của mình, còn xấu xa nghịch đến hư luôn! Giờ mình lại xông ra giành ná của hắn, kia không phải tự đưa mình lên cửa cho bị đánh sao?!

Tần Viêm lo lắng ba giây, dứt khoát xoay người chạy.

Một lúc sau, ba mẹ Tạ Kỳ bị Tần Viêm vừa túm vừa kéo chạy đến nơi tên kia đang nghịch, vừa lúc nhìn thấy con mình đang giơ ná, nhắm vào cửa sổ nhà người ta, chuẩn bị bắn.

Bị mắng một trận nên thân, ná cũng bị ném đi, Tạ Kỳ mặt xám mày tro bị ba mẹ lôi về, nhìn thấy Tần Viêm hướng mình nhe răng trợn mắt cười, rồi nhanh như chớp chạy đi thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Qua hai ngày, Tần Viêm bị Tạ Kỳ thừa dịp tóm được, túm lấy áo mà cuồng mắng: “Tên nhãi con này, ai mượn mày đi méc hả?”

Tần Viêm cố gắng giải thích: “Cậu bắn vỡ cửa kính nhà người ta là không nên!”

Tạ Kỳ quát lại: “Cũng không tới phiên mày quản! Có bản lĩnh thì đánh tay đôi với tao. Còn dám tìm ba mẹ tao cáo trạng? Về sau còn dám nhàn rỗi xen vào việc của tao, gặp mày một lần liền đánh một lần!”

Tần Viêm nói nhỏ: “Tôi phi!”.

Nắm tay Tạ Kỳ lập tức hạ xuống mặt cậu: “Phi? Mày phi ai?”

Tần Viêm bị đánh đau tới mức thiếu chút nữa rơi nước mắt, oa oa kêu to: “Tôi sẽ méc…..” mắt thấy quyền thứ hai lại muốn hạ xuống, đành phải nhịn đau mà ngậm miệng.

Tạ Kỳ lộ ra một tia cười đắc ý: “Mày lại muốn đi cáo trạng? Phải vậy không?”

Tần Viêm nói lại hắn: “Cậu đánh tôi, tôi phải đi méc!”

Tạ Kỳ khinh miệt hừ một tiếng, buông cậu ra.

Kể từ hôm đó, Tần Viêm cũng không đi tìm ba mẹ Tạ Kỳ mà cáo trạng, vô luận là nhìn thấy hắn cướp kem của đứa nhỏ, hay là dùng đá ném con chó của ông chủ cửa tiệm trái cây.

Thời kỳ trẻ con cũng qua đi, Tần Viêm lên sơ trung.

Vào một buổi chiều nắng đẹp, Tần Viêm tai nghe nhạc, bước chân nhàn nhã tiến vào lớp học.

“Này!” Cậu nam sinh ngồi cùng bàn bộ dáng bà tám, vẻ mặt thần bí ghé qua “Cậu biết gì không? Hôm nay tan học có trò hay xem nha!”

“Trò hay? Trò gì mà hay?” Tần Viêm còn thắc mắc không hiểu ra sao.

“Tạ Kỳ cùng người bên Ngũ Tạng kết oán, bên kia nói hôm nay tan học, hẹn Tạ Kỳ ở ven sông nhỏ phía sau trường học quyết đấu. Hình như bọn Ngũ Tạng ít nhất sẽ kéo mười mấy tên đến đây.”

“Ngũ Tạng mười mấy người mà lại đánh Tạ Kỳ chỉ có một mình?”

“Không phải, hình như Tạ Kỳ cũng kêu người bên Nhất bang tới, xem ra là kéo bè kéo lũ đánh nhau a!”

Tần Viêm kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy hào hứng cùng phấn khích của tên trước mặt, ngập ngừng nói: “Bọn họ kéo bè kéo đảng đánh nhau mà sao cậu cao hứng vậy?”

Tên kia hí hửng đáp trả: “Đã lâu không thấy đánh nhau, nghĩ tới liền cảm thấy thực thích nha!”

Tần Viêm tức giận mắng: “Cậu không phải có bệnh đi?!”

Sau khi tan học, hơn hai mươi thiếu niên hừng hực khí thế hùng hổ đứng bên bờ sông, kết quả chờ đến dài cổ cũng không thấy mặt Tạ Kỳ.

Bọn người bên Ngũ Tạng bang nổi giận la lớn: “Tạ Kỳ đâu?”

Đám huynh đệ đến trợ chiến cho Tạ Kỳ cũng mờ mịt hỏi nhau: “Tạ Kỳ đâu? Tụi mày có ai thấy nó không?”

Lại đợi thêm hai mươi phút, Tạ Kỳ vẫn không thấy tăm hơi. Nhân vật chính không đến, mấy kẻ kia cũng không có lý do gì xông lên giáp chiến, cứ thế hai bên giằng co một hồi, trời cũng xẩm tối, Tạ Kỳ không xuất hiện, trái lại bảo vệ của trường lại chạy tới, nghiêm mặt hỏi: “Mấy cậu định tụ tập ở đây đánh nhau à?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ mẹ nó thằng nào dám lén đi báo, bảo vệ trường tuy có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng không vô duyên vô cớ mà đi dạo tới tận đây, lại còn biết bọn họ muốn đánh nhau đi!

Chịu một trận răn dạy, đám người của hai bang mặt mũi xám xịt tản đi, bọn Ngũ Tạng chửi ầm lên: “Nói cho Tạ Kỳ biết, sợ thì nói một tiếng! Con mẹ nó lại kêu bảo vệ tới đây, làm cái quái gì vậy!”

Đám bạn Tạ Kỳ liền đốp lại: “Mẹ! Tạ Kỳ không phải loại người như vậy! Tụi tao sợ tụi mày chắc! Định lại thời gian đi!”

“Đám chết tiệt, bọn tao cũng không có thời gian cùng tụi mày chơi!”

Vậy Tạ Kỳ rốt cuộc ở đâu? Tạ Kỳ bị một người mách tội với chủ nhiệm lớp, nói hắn đi học không chuyên tâm, xem truyện tranh cũng không tính đi, vậy mà còn lén truyền cho các bạn khác xem, ảnh hưởng vô cùng xấu.

Vì thế sau khi tan học, Tạ Kỳ bị gọi vào văn phòng nghe giáo huấn.

Tạ Kỳ trong lòng vô cùng buồn bực, nghĩ xem đến tột cùng là tên nào ăn no không có chuyện làm lại đi tố cáo mình? Hắn còn hẹn một đám người đánh nhau nha, vậy mà lại để bọn chúng leo cây, thanh danh của hắn còn đâu, người khác còn tưởng rằng hắn sợ, lâm trận lùi bước!

Chủ nhiệm lớp từ trong cặp hắn lôi ra mấy cuốn truyện tranh, tận tình khuyên bảo giáo huấn hắn, bổn phận của học sinh là học bài, tiền của cha mẹ cho không phải để xem truyện tranh! Thầy cũng từng trải qua thời học sinh, tiền thuê truyện hẳn là lấy từ tiền quà sáng đi? Nếu đã có loại tinh thần này, vậy sao không dùng số tiền đó mua những cuốn sách bổ ích hơn?

Tạ Kỳ trầm mặc, trong lòng loại bỏ từng đối tượng đi mật báo, tên mập ngồi cùng bàn? Hẳn là sẽ không. Tên kia mỗi ngày đều trông chờ mong hắn cho một chân, tuyệt không có lý do gì bán đứng hắn. Chẳng lẽ là lớp phó học tập? Lớp trưởng? Hay nhỏ trực nhật hôm nay?

Chủ nhiệm lớp vẫn còn tiếp tục giáo huấn: “Em xem đi, thành tích học tập vốn rất tốt, lần trước thi cuối kỳ còn cùng Tần Viêm xếp hạng bảy, sao lần này lại rớt hạng? Còn không phải vì mải xem truyện tranh sao?”

Tần Viêm?

Tạ Kỳ lập tức nhận ra, đúng rồi, sau tiết học chiều nay, Tần Viêm vào văn phòng thầy giáo nộp bài tập toán của cả lớp……. Chắc là tên đó rồi!

Ra khỏi văn phòng, Tạ Kỳ lập tức chạy thẳng đến con sông nhỏ phía sau trường học, hiển nhiên là cả một bóng người cũng không có, bực tức chạy về nhà cất cặp sách, chạy vội ra ban công hướng xuống tầng dưới quát lớn: “Tần Viêm, cậu lăn ra đây cho tôi!”

Hơn nửa ngày phía dưới mới ló đầu ra: “Làm gì?”

“Xuống dưới nói chuyện!”

“Tôi phải ăn cơm!”

“Nói xong rồi ăn!”

Tạ Kỳ hét xong, cũng không quản Tần Viêm có đáp ứng hay không, chạy đến phòng khách thay giày, mở cửa ra ngoài, mẹ hắn liền từ nhà bếp đi ra: “Con lại ra ngoài làm gì? Vào ăn cơm mau!”

Tạ Kỳ thuận miệng nói dối: “Con quên khóa xe đạp”, sau đó “rầm rầm” chạy xuống lầu.

Tần Viêm để Tạ Kỳ chờ năm phút mới chậm rãi xuống lầu, cậu đi dép lê, trên tay còn xách một túi rác, hẳn là cũng viện cớ để chuồn ra đây trong lúc đang ăn cơm.

“Cậu tìm tôi làm gì?” Tần Viêm sờ sờ tóc hỏi.

Tạ Kỳ nói thẳng vào trọng tâm: “Phắc! Tần Viêm, cậu mẹ nó lại đi mách tội tôi?”

Tần Viêm nói lại: “Tôi? Tôi mách tội gì cậu?”

Tạ Kỳ liền hung hăng: “Cậu dám nói cậu không ở trước mặt thầy mách tội tôi, nói tôi xem truyện tranh trong giờ học không?”

Tần Viêm bĩu môi: “Bệnh thần kinh, tôi cũng không rảnh rỗi vậy!”

Tạ Kỳ khẳng định: “Chính thầy giáo nói là cậu báo!”

Mặt Tần Viêm xẹt qua tia bối rối: “Sao lại thế được? Không phải tôi!”

Tạ Kỳ nhanh mắt nhìn thấy Tần Viêm chột dạ, vốn hắn chỉ tùy tiện nói để thử Tần Viêm thôi, lại thấy một màn như vậy, cái này chính là chứng cứ vô cùng xác thực đi! Trong lòng nghĩ con mẹ nó tôi cùng cậu học chung một lớp từ hồi mẫu giáo, tiểu học rồi trung học, tuy không có giao tình thì cũng phải có chút nhân tình đi? Đằng này cậu cư nhiên hết lần này đến lần khác tố cáo tôi!

Càng nghĩ càng giận, oán hận nghĩ muốn đạp Tần Viêm một cước ngã lăn, đánh hắn tối tăm mặt mũi mới thôi! Tạ Kỳ vốn không phải loại người có thể chịu thiệt, nhưng hắn quả thực nhẫn nhịn, không nhào lại túm lấy Tần Viêm đánh một trận, chỉ hung hăng đấm vào mặt Tần Viêm một cú.

Tần Viêm kêu đau một tiếng, ngã ngồi trên đất, lấy tay bụm mắt, nửa ngày nói không ra lời.

Tạ Kỳ lớn tiếng cảnh cáo: “Tần Viêm, tôi cảnh cáo cậu, có gì không vừa mắt thì trực tiếp gặp tôi, đừng có mà chơi trò lén lút đâm thọc sau lưng. Lần sau còn dám chọc tôi, tôi liền không khách khí!” Nói xong căm hận đạp một cước vào thanh vịn cầu thang, xoay người lên lầu.

Tần Viêm cố chịu đau từ mặt đất đứng dậy, nghĩ lần này cậu đối với tôi thực khách khí đi? Tôi thao!

Vào nhà, mẹ Tần Viêm thấy cậu xuống lầu đi đổ rác, sau lại trở về với một bên mắt bầm tím thì một phen hết hồn. Tần Viêm đành phải nói dối đi đường không chú ý, đụng trúng cột điện. Nghe vậy mẹ cậu trách mắng: “Thị lực của con lại giảm xuống kém như thế? Từ nay buổi tối không được xem TV!”

Tần Viêm cố nín nhịn chạy vào phòng, hung tợn mắng, “Tên vương bát đản Tạ Kỳ, lão tử có lòng tốt giúp cậu thì cậu xem tôi là lòng lang dạ thú! Cậu cũng không nghĩ lại xem, bị thầy giáo bắt tội xem truyện tranh trong lớp, so với việc kéo bè kéo lũ đánh nhau bị phát hiện thì tội nào nặng hơn? Không phải lão tử cứu cậu, xem cậu bây giờ đang chịu phạt thế nào!”

Quên đi, Tần Viêm hạ quyết tâm sau này không quản chuyện nghịch phá của hắn nữa. Hắn thích đánh nhau như vậy thì cứ đánh đi, đánh thành tàn phế mình cũng không quan tâm.

Sau sự kiện lần này, Tần Viêm cùng Tạ Kỳ xem như không quen biết nhau, đến trường hay tan học đều đi cách xa nhau tới mười thước. Tần Viêm tan học đi bộ về, luôn vội vàng chạy trước Tạ Kỳ. Tạ Kỳ đeo túi sách một bên, phóng xe đạp, cao giọng nói giỡn với đám bạn hắn, lại lạnh lùng phóng tầm mắt nhìn bóng dáng phía trước. Hai người cứ như vậy như thể cả đời cũng không qua lại với nhau ngoài quan hệ bạn cùng lớp.

Tạ Kỳ trong lòng rất không thoải mái, tên tiểu tử Tần Viêm này ở lớp học phẩm chất tốt như vậy, với ai cũng đều hòa hợp, như thế nào lại xung đột nghiêm trọng với mỗi mình mình như thế?

“Hừ! Coi như cậu sợ tôi. Xem lần sau còn dám chọc tôi nữa hay không!”

Thế nhưng trong lòng hắn lại phát ra một thanh âm nho nhỏ, cậu ta không chọc giận mày, nhưng cũng không để ý tới mày a!

Tạ Kỳ giận dữ nghĩ, rõ ràng là Tần Viêm có lỗi, vậy mà sao chính mình cũng cảm thấy khó chịu thế này!

Hắn bực tức thuận tay đập bể cái đồng hồ báo thức trên bàn. Mẹ hắn tiến vào thấy được, nổi cáu mắng hắn: “Con lại làm hư đồng hồ báo thức? Tính xem đã đập bể bao nhiêu cái rồi? Đồng hồ báo thức trong nhà có oán thù gì với con à? Mua một cái liền đập một cái, để mẹ thử đập con một cái xem? Từ nay nhịn tiền tiêu vặt một tuần đi!”

Mơ mơ hồ hồ, Tần Viêm cùng Tạ Kỳ cũng lên đến cao trung, nhưng học khác lớp.

Cả hai có thêm nhiều bạn bè của riêng mình, các mối giao kết cũng không giống nhau. Quan hệ hai bên hòa hợp hơn một chút. Gặp nhau cũng không hung bạo trừng mắt nhìn đối phương. Dù sao lớn thêm vài tuổi cũng hiểu chuyện hơn, hơn nữa lại cùng ở một khu, lầu trên lầu dưới, ba mẹ hai bên quan hệ lại tốt, có tránh cũng không tránh được, thôi thì bề ngoài cứ đối xử hòa hợp vậy.

Bất quá tình bạn giữa hai người cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, cậu làm việc của cậu, tôi có việc của tôi.

Đến năm lớp 11 nhà trường mở lớp tự học buổi tối. Một hôm hết giờ tự học, Tần Viêm đi bộ ra bãi xe, thẳng xuống hàng cuối cùng thì thấy chiếc xe đạp hơi cũ của mình. Đang loay hoay mở khóa xe thì nghe tiếng động phát ra trong bóng tối, nhất thời tò mò quay lại nhìn xem, vừa thấy thì kinh ngạc không thôi, hóa ra là Tạ Kỳ cùng trưởng lớp nổi tiếng xinh đẹp lớp hắn đang ôm nhau ngồi trên xe đạp mà hôn môi.

“Rắc” một tiếng, Tần Viêm theo phản xạ mở khóa xe, Tạ Kỳ lập tức nhìn thấy cậu, ánh mắt phát lạnh. Tần Viêm liền cuống quít leo lên xe, cố đạp thật nhanh ra khỏi trường.

Tạ Kỳ bỏ lại cô bạn kia, leo lên xe đuổi theo.

Vài phút sau Tạ Kỳ bắt kịp Tần Viêm, thẳng một đường ép cậu tiến vào một ngõ tối.

Cả hai thở hổn hển nhìn nhau, Tạ Kỳ tiến từng bước lên phía trước, nhìn chằm chằm Tần Viêm, mở miệng nói: “Cậu……”

Tần Viêm lập tức ngắt lời hắn: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài!”

Tạ Kỳ cười lạnh nhìn sang: “Vậy ra cậu đã thấy toàn bộ?”

Tần Viêm thầm nghĩ hỏi câu này không phải vô nghĩa sao, cậu chả lẽ không nhìn thấy tôi thấy hai người đi?

Tạ Kỳ tiến thêm một bước, Tần Viêm lại lui về phía sau, vẻ mặt đầy phòng bị nhìn hắn. Hai tay nắm chặt lại, lần này Tần Viêm phải đánh trả.

Tạ Kỳ cười rộ lên: “Cậu xem cậu kìa, sợ tôi đánh cậu sao?”

“Sợ cái đầu cậu! Cậu cho là tôi sẽ không đánh trả hả?” Tần Viêm tức giận nghĩ thực con mẹ nó xui xẻo, không cẩn thận nhìn thấy cũng có tội sao? Cậu lần này cũng không chọc gì đến Tạ Kỳ nha!

Tạ Kỳ đe dọa: “Chuyện này chỉ có cậu biết, nếu truyền ra ngoài, cậu cứ chờ xem!”

Tần Viêm đốp lại: “Tôi thèm vào! Mấy chuyện phá hoại của cậu tôi cũng không có hứng thú đi rêu rao khắp nơi. Mà nếu thực có truyền ra ngoài thì cũng là do cậu không cẩn thận, cũng đừng có mà đổ lên đầu tôi!”

Tạ Kỳ quay sang: “Truyền ra ngoài chỉ là chuyện nhỏ, cậu sẽ lại đi mách tội đi?”

Tần Viêm giận đến run người, “lại đi mách tội” là thế nào? Cậu lớn thế này cũng chỉ bị đánh hai lần, lần nào cũng có ý tốt mà kết quả còn bị đánh….Gì chứ! Có cho tôi cũng không lại làm loại chuyện ngu xuẩn này!

“Tôi lặp lại lần nữa, chuyện của cậu tôi sẽ không quản! Cậu cho rằng lão tử nhàn rỗi lắm hay sao?!”

“Kia cũng khó nói. Cậu cũng không phải chưa từng làm loại chuyện này”. Tạ Kỳ lớn tiếng cười lạnh: “Cậu không phải thích lén sau lưng mách tội tôi sao? Tôi sao tin được cậu?”

Tần Viêm thiếu chút nữa mắng vào mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống: “Lão tử không quản cậu tin hay không, tránh ra, đừng cản đường.”

Tạ Kỳ nhanh tay nắm lấy cằm cậu, khí lực rất lớn, Tần Viêm đau đến nỗi muốn dùng sức cho hắn một cái tát thì đột nhiên Tạ Kỳ buông tay.

“Cậu nhớ cho kỹ, chuyện của tôi cậu ít quản thôi, không nên xem thì đừng loạn xem, không nên nói mẹ nó ít nói lung tung đi!”

Tạ Kỳ bỏ lại những lời này, leo lên xe đạp, nghênh ngang rời đi.

Tối hôm đó Tần Viêm vừa về đến nhà, liền “bang” một tiếng đâm sầm vào cửa, ngồi vào bàn học, nhìn thấy câu châm ngôn mình dán trên đèn bàn, “Im lặng là vàng.”

“Thao! Lời này mẹ nó chính xác!” Tần Viêm cầm bút, xoạt xoạt gạch hai gạch phía dưới câu nói, sau đó lại viết thêm một câu “Quản cậu chết đi!”

Cậu nghĩ việc của tên đó cũng không quan hệ gì đến mình, từ nay về sau cậu chẳng những không quản, mà ngay cả thấy cũng làm bộ như không thấy, bằng không lại là một hồi tai bay vạ gió. Tạ Kỳ đã tỏ rõ nhìn mình không vừa mắt, chính mình về sau càng phải nhớ kỹ “chuyện không liên quan đến mình thì không đụng đến”, câu này áp dụng triệt để với những chuyện dính tên Tạ Kỳ kia.

Tạ Kỳ về sau dù có giết người phóng hỏa trước mặt cậu, trộm cắp đạo văn, cậu cũng chỉ coi như mình đang xem phim!

Bạn đang đọc Quan Kỳ Bất Ngữ của Tô Đặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.