Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 471 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

“Yêu một người không có nghĩa là thiếu nợ người ta cái gì. Nhưng Dịch Tân vẫn luôn cho là như vậy, anh ấy luôn cho rằng anh ấy mắc nợ cháu, cho nên cháu biết anh ấy đã trả giá rất nhiều vì cháu. Nhưng cháu cũng biết yêu thật ra là một sự bình đẳng.”

“Bởi vì tất cả những mối quan hệ bất bình đẳng thì không gọi là yêu. Giống như Thẩm Ngôn đối xử với cháu, đúng là cháu mắc nợ anh ta rất nhiều, nhưng cháu cũng không thể làm được gì, bởi vì bây giờ cháu đã không còn yêu anh ta nữa rồi.”

Tân Hoành chậm rãi nói, lúc cô nói chuyện, thậm chí còn nhíu nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó, cho đến khi nói xong cô mới như thể bừng tỉnh mà cười nói với Cố Viễn Chi: “Ông xem, đạo lý này cũng là cháu vừa mới nghĩ ra thôi.”

“Dịch Tân yêu cháu mà cháu cũng có thể đáp lại anh ấy, cho nên giữa chúng cháu mới thực sự là không ai nợ ai.”

Cố Viễn Chi lẳng lặng lắng nghe lời Tân Hoành nói, trong trái tim như thể có cái gì đó đã lặng im suốt bao nhiêu năm giờ lại dao động, ông nhìn Tân Hoành với ánh mắt sâu thẳm tựa như không hề tập trung trên người cô. Đến khi Tân Hoành nói xong, Cố Viễn Chi lại có vẻ không tin tưởng lắm nhìn cô hỏi: “Cháu… thật sự yêu Dịch Tân à?”

Tân Hoành nghe thế thì hơi bất ngờ, cuối cùng lại bật cười: “Khó tin đến thế sao ạ?”

Cố Viễn Chi nhìn Tân Hoành lắc đầu: “Cháu có tin không, chỉ cần là người đã từng nghe câu chuyện của cháu và Dịch Tân thì sẽ không tin cháu thật lòng yêu cậu ta, có lẽ…” Cố Viễn Chi ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Có lẽ đến chính cậu ta cũng không tin.”

Tân Hoành nghe câu nói cuối cùng của Cố Viễn Chi thì hơi giật mình, sau đó mới vội hỏi lại: “Tại sao? Anh ấy không tin…”

Những người khác có tin hay không cũng không liên quan đến cô, nhưng tại sao anh lại không tin cô? Cô cho rằng lời cô nói đã thể hiện rất rõ ràng, vả lại cô cũng đã thành thật nói ba từ kia với anh. Cô cũng không phải một người phụ nữ có thể dối trá đối với vấn đề nghiêm túc như

Bạn đang đọc Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi của Nam Mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.