Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 502 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

Tân Hoành không nhịn được bật cười. Cố Viễn Chi điềm đạm nhìn cô, hỏi: “Cười gì thế?”

Tân Hoành thẳng thắn đáp: “Cháu cười vì một nhân vật như ngài mà lại bảo cháu cứ coi ngài như người thân khiến cháu hơi cảm thấy được chiều chuộng mà sợ hãi.”

“Được chiều mà sợ?” Đôi mắt Cố Viễn Chi đầy ý cười: “Ông còn sợ cháu chê ông già này hơn ấy chứ.”

Tân Hoành lắc đầu: “Sao lại thế được? Có lẽ ngài không biết, lần này ngài cứu cháu là một ân tình lớn đối với cháu và Dịch Tân. Bây giờ cháu nói một tiếng cảm ơn với ông thì nghe có vẻ quá đơn giản, chờ cháu trở về bên Dịch Tân, cháu nhất định sẽ bảo anh ấy cảm tạ ông thật chu đáo.”

Cố Viễn Chi nghe thế thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tân Hoành quan sát sắc mặt ông, rất nhanh đã nắm được ý của ông, trong lòng cô thoáng nặng nề. Vừa rồi cô có ý thăm dò ý tứ của ông.

Mỗi lần Cố Viễn Chi đột nhiên xuất hiện, thái độ đối với cô tốt đến gần như không chân thật. Trong lòng Tân Hoành nghi ngờ, nếu người này đúng là bạn thân của bà ngoại khi còn sống thì sao hai mươi năm qua cô chưa bao giờ nghe thấy bà nhắc đến ông? Mỗi lần gặp nhau, Cố Viễn Chi luôn quan tâm cô bằng thái độ hiền từ của người bề trên, thậm chí còn cứu cô.

Tân Hoành không tin có thể có bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, có rơi cũng phải là đá, đập trúng người không chết thì cũng bị thương. Cô vẫn nghĩ mãi không ra động cơ của Cố Viễn Chi. Lần này, ông cứu cô khỏi tay Thẩm ngôn, trong lòng cô thực sự rất cảm kích nhưng vẫn không thể gạt sự lo lắng kia đi được.

Tại sao Cố Viễn Chi lại cứu cô? Hơn nữa tình huống đó rõ ràng không phải hôm nay ông ra đường vừa vặn thấy chuyện bất bình chẳng tha, mà chắc chắn là đã bỏ nhiều công sức mới tìm được cô, còn dẫn theo nhiều người như thế, còn cẩn thận đưa bác sĩ theo. Nhưng ông tốn công cứu cô như vậy nhưng sao lại không lập tức báo cho Dịch Tân? Cũng không hề có ý gì là muốn DỊch Tân biết cô đang ở đây.

Rốt cuộc ông cụ cao thâm khó đoán này có mục đích gì? Vừa rồi Tân Hoành chỉ thuận miệng thăm dò, vừa nhắc đến Dịch Tân thì ánh mắt ông đã

Bạn đang đọc Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi của Nam Mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.