Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thâm tình vô hối (Đại kết cục)

Phiên bản Dịch · 5641 chữ

Editor: Á bì

Mạc Yên để điện thoại xuống chống lại ánh mắt thâm trầm của Tần Thiên Nham, "Tiểu Yên nhi, em muốn đi ăn cơm với người đàn ông khác sao? Là Đoàn Kiều Thành?"

Mạc Yên mắc cười nhìn anh, "Ừ, là Đoàn Kiều Thành thì sao? Anh cũng không phải không biết, lúc tôi ở Nam Cương anh ấy đã giúp đỡ tôi như thế nào, lần này khó có dịp anh ấy tới thủ đô, dù sao tôi cũng nên chiêu đãi anh ấy với cương vị là một chủ nhà chứ? Tần Thiên Nham, anh hẳn sẽ không phải là người không có độ lượng chứ?"

Mạc Yên thẳng thắn vô tư nói ra câu nói này, ngược lại làm cho Tần Thiên Nham cảm thấy mình quá hẹp hòi, lại không muốn cãi nhau với cô, không chừng cô đang nghĩ anh là người như vậy. Đầu óc Tần Thiên Nham xoay tròn, có lẽ nên quyết định áp dụng biện pháp cứu cấp rồi.

Anh dằn xuống vị ghen tuông chua lè ở trong lòng, quanh co cười nói, "Yên nhi, anh đi cùng với em!"

Mạc Yên không trả lời anh mà liền chuyển đề tài, "Không phải nói hôm nay cần tới nhà anh sao? Anh còn không mau thay quần áo đi?"

"Tuân lệnh bà xã đại nhân!" Tần Thiên Nham nhanh nhẹn đứng bật dậy.

Trong 3 phút, trên dưới người anh đã chuẩn bị xong, không hổ là quân nhân.

Tần Thiên Nham ưỡn ngực, toét miệng cười, "Được không vợ? Ông xã của em mặc đồ rất nhanh có phải không?"

Mạc Yên bũi môi, không khách khí nói, "Tôi nhìn anh như người bị bệnh tâm thần!"

Sắc mặt Tần Thiên Nham trầm xuống, nhanh tay nhào tới, một tay bắt lấy đè cô ở dưới người mình, "Anh có phải cũng nên hưởng ứng lời nói của em một chút không, điên cuồng phát điên một chút?"

Nói xong liền điên cuồng hôn xuống, người phụ nữ nhỏ này, không chỉnh cô là không được mà!

"A...a...a..."

Mạc Yên vùng vẫy muốn thoát thân, khuôn mặt đỏ hồng mắng chửi, "Tần Thiên Nham, anh là đồ xấu xa!"

Vẻ mặt của Tần Thiên Nham cợt nhả nói, "Ừ, vậy anh liền là tên xấu xa! Vợ à, đến đây, mau đứng dậy, ông xã sẽ giúp em mặc quần áo và trang điểm!"

Nhìn thấy bộ dáng và vẻ mặt nịnh hót của anh, Mạc Yên đâu còn cứng rắn được nữa, dưới sự thúc giục của anh, cũng bắt đầu mặc quần áo và trang điểm.

Đợi Mạc Yên chuẩn bị xong thì cũng đã là nửa tiếng sau.

Kỳ thật cô cũng không phải là người quá chú trọng chuyện ăn mặc, chỉ là mặc một bộ bình thường có chút long trọng thôi. Phía trên mặc một cái áo len cổ cao màu đen, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác màu trắng, quấn trên cổ là một cái khăng quàng cổ có hoa văn đặc sắc như khăn người dân tộc, bên dưới mặc một cái quần tây bó sát người đơn giản màu đen, lại phối hợp với giày ống cao màu cà phê. Tóc dài cứ thả trên vai, nhìn rất thanh lịch tao nhã mà còn có chút quyến rũ thời thượng.

Bọn họ mới vừa đi ra khỏi cửa, Mạc Vấn đã gọi điện tới hối, hỏi cô đang ở đâu? Hỏi cô tính chừng nào thì qua đây? Nói với cô quà đã được chuẩn bị chu đáo hết rồi, đều để ở Vương phủ, hỏi hai người bọn họ có muốn đi cùng với bọn họ hay không?

Mạc Yên trả lời: Tới Vương phủ trước, mọi người gặp nhau rồi cùng qua nhà họ Tần.

Trở lại Vương phủ, Mạc Yên kéo Bạch Yên vào phòng, lén lút hỏi, "Mẹ, tại sao các người cũng muốn đi qua đó? Lỡ chúng con không đồng ý thì sao?"

Bạch Yên trừng mắt nhìn cô, "Cái con bé chết tiệt này, muốn qua đó là vì muốn quản con, hai gia đình đều là gia đình quân nhân, sống hay chết thì con nên làm dứt điểm đi. Nếu con cứ tiếp tục đùa giỡn, làm người ta khó chịu xử, lại còn làm nhà mình mất mặt, tội gì phải làm như vậy? Tự con hỏi lương tâm của mình một câu đi, con đang muốn cái gì?”

Mặc Yên bị Bạch Yên dạy dỗ làm mặt mày rất uất ức, hai mắt rưng rưng, “Mẹ, bây giờ con còn chưa giải được khúc mắc của mình. Nếu như Tần Thiên Nham có thể bỏ xuống, anh ta không cần quan tâm đến con, con sớm đã chặt đứt tình cảm với anh ta rồi, còn cần phải khó xử giống như bây giờ sao? Mẹ không phải là con, mẹ không thể nào hiểu được cái loại đau đớn khắc vào trong xương tủy này đâu. Lúc con bị anh ta vứt bỏ, khi con mất máu, lúc con đang gần kề với cái chết, khi đó mẹ có biết rằng con tuyệt vọng đến cỡ nào không? Con thà rằng mình chết đi để thành toàn cho anh ấy, còn cũng chẳng muốn sống nữa. Mẹ có biết lúc đó con sống khổ sở như thế nào không?”

Mạc Yên đưa tay bưng kín miệng mình, sợ mình khống chế không được mà khóc thành tiếng.

Nhìn Mạc Yên yên lặng kiềm chế tiếng khóc, Bạch Yên lại đau lòng, đưa tay ôm chặt cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, “Được rồi, bây giờ con cũng đã sin hem bé, con còn quấn lấy quá khứ thì có tác dụng gì? Đừng nhớ lại những chuyện đã qua nữa, nghĩ đến đứa nhỏ nhiều hơn. Con xem chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt ngây thơ của thằng bé, có gì cũng đều vượt qua được mà phải không? Được rồi đừng khóc nữa, mau lau khô nước mắt đi, còn phải đi qua nhà họ Tần nữa. Nếu để ông cụ nhìn thấy hai mắt hồng hồng của con thì không được tốt đâu!”

Mạc Yên lau khô nước mắt, đi ra khỏi phòng, lại thấy Tần Thiên Nham đang ở trước cửa, trong mắt tràn đầy đau khổ... còn có chút tiếc nuối và thương tiếc đối với cô.

Mạc Yên vừa nhìn thấy anh, lại thấy có chút xấu hổ, lập tức cảm thấy trong lòng rất khó chịu, chua xót không thể tưởng tượng, rồi nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh, trực tiếp đi qua người anh đi ra ngoài.

Tần Thiên Nham đi nhanh đuổi theo, kéo lấy cánh tay cô xoay lại, dùng sức ôm cô vào lòng, dùng toàn bộ chân thành tuyên thệ với cô, “Yên nhi, Tần Thiên Nham anh ngay tại lúc này xin thề, nếu như về sau anh đối với em có một chút không trung thành, thì để cho Thiên Lôi chém anh, để xe tông anh chết, để nước ngập anh chết, để...”

Mạc Yên đẩy anh ra, thẹn quá hóa giận nói, “Được rồi! Các người có thôi đi không? Tôi nói rồi, tôi cần thời gian, vì cái gì mà các người cứ ép tôi phải tiếp nhận mọi thứ chứ? Tần Thiên Nham, chẳng lẽ anh không phát hiện ra tôi đang dần thay đổi sao? Tổn thương sâu như vậy, các người cũng không phải là tôi, làm sao có thể yêu cầu tôi xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra? Tôi cũng muốn thôi miên chính mình, làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, nhưng mà việc này cứ từng giờ từng phút ở trong đầu tôi, tôi muốn quên đi nhưng quên không được! Tôi cũng rất đau khổ, cũng rất khổ sở, các người có thể đứng vào vị trí của tôi mà suy nghĩ giùm tôi một chút được không? Đừng có bức tôi nữa!”

Mạc Yên lớn tiếng la xong, liền xông ra ngoài.

Nam Tinh vẫn luôn đứng ở trong góc nhìn bọn họ, liếc mắt nhìn Tần Thiên Nham, lập tức cũng chạy theo ra ngoài.

Chỉ lát sau Nam Tinh liền đuổi kịp Mạc Yên, chạy tới trước mặt ngăn không cho cô chạy, hai mắt sáng quắc nhìn cô, “Mẹ, nếu mẹ ở đây không vui, thì trở về nhà thôi!”

Nếu không phải vì Mạc Yên, cậu thật sự sẽ không tới thủ đô, nơi này có quá nhiều chuyện mẹ cậu không muốn nhớ lại.

Từ lúc cậu bắt đầu biết cô, mỗi lần về nơi này, bọn họ luôn không vui, cậu thật sự không thích nơi này.

Cậu vẫn luôn thích Luân Đôn. Ở nói đó Mạc Yên luôn yên tĩnh, thản nhiên, vui vẻ, và ấm áp. Cậu thích cô như vậy, hi vọng mỗi ngày cô luôn được sống trong vui vẻ và hạnh phúc. Đừng giống như bây giờ, nhìn thấy bộ dáng đau thương và mặt đầy nước mắt của cô, cậu đau lòng đến mức hận không thể chặt đầu Tần Thiên Nham, hận không thể bắn chết anh.

Một giây sau khi Tần Thiên Nham thấy Mạc Yên lao ra khỏi nơi đó, anh đã rất hối hận!

Anh không nên bức cô nhanh như vậy, như theo lời cô nói, cô đã cố thay đổi, cũng đã dần dần chấp nhận anh từng chút một. Anh nên vì cô mà càng thêm kiên trì mới phải, mà không phải là bức cô vào góc tường, lại để cô rụt mình lại một lần nữa.

Thấy một màn Mạc Yên và Nam Tinh đang ôm nhau ở đằng kia, lòng Tần Thiên Nham lại cảm thấy chua chát.

Anh vẫn tưởng rằng mình đã sắp hết khổ, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện bất quá chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Anh cách ngày thành công dường như sẽ không bao giờ xảy ra.

Thấy Nam Tinh nắm tay cô cùng nhau đi dạo, Tần Thiên Nham cũng một đường theo sát trong yên lặng.

Sau đó anh nhìn thấy bọn họ cùng đi vào một quán cà phê.

Lúc này điện thoại của Tần Thiên Nham vang lên, anh vừa lấy ra thì thấy là điện thoại nhà. Chắc chắn là gọi tới thúc giục bọn họ đây mà?

Như anh đoán, là Lương Mộc Lan thấy thời gian sắp mười một giờ rồi, còn chưa thấy bọn họ qua, trong lòng sốt ruột và lo lắng, sợ Mạc Yên đổi ý, nên giờ mới gọi điện qua hỏi bên đây sao rồi.

Tần Thiên Nham nói mọi chuyện không có sao, nói sẽ lập tức qua ngay.

Nghĩ một chút rồi anh vẫn đi vào quán cà phê, ngồi ở bên cạnh mạc Yên thấp giọng hỏi, “Yên nhi, sắp mười một giờ rồi, ông nội và ba mẹ đang ở nhà chờ chúng ta qua đó ăn cơm!”

Mạc Yên nâng mắt nhìn anh, hai mắt bởi vì khóc mà đỏ bừng, cô mang theo giọng cười có chút tự giễu, “Anh nhìn xem tôi như vậy còn thích hợp qua nhà anh sao? Tần Thiên Nham, anh bế Dương Dương qua đó đi. Hôm nay tôi mệt rồi, sẽ không qua đó đâu, hôm khác tôi sẽ qua đó thăm ông nội!”

Đêm qua bị anh ép buộc cả đêm, rạng sáng mới được ngủ, sáng nay vừa về lại bị bọn họ tàn phá tinh thần. Lúc này cô cảm thấy thể xác lẫn tinh thần rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt thôi.

Tần Thiên Nham trầm mặc trong chốc lát, lập tức nói, “Vậy cũng được! Anh bế Dương Dương qua đó trước, chờ ăn xong cơm tồi, anh lại bế nó về. Em ở bên ngoài cẩn thận một chút.”

“Ừ.”

“Anh đi đây!”

“Ừ.”

Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy thân hình cao lớn của Tần Thiên Nham, như lộ ra một sự lạc long và trống vắng vô tận, lại làm tim Mạc Yên cảm thấy rất đau.

Cô biết anh đang rất sợ, cho nên anh mới mau chóng muốn cho cô một cái danh phận, để cho cô trở thành vợ anh một lần nữa, để cô ở bên cạnh anh một lần nữa, vĩnh viễn sẽ không bao giờ để cô rời xa anh.

Nhưng anh lại không biết, cô cũng đang rất sợ.

Chưa từng bị người mình yêu vứt bỏ, có lẽ sẽ rất rộng rãi và độ lượng như lòng Thánh Mẫu vậy, sẽ đối xử tốt với những người đã từng tổn thương họ, nhưng cô làm không được.

Chỉ cần vừa thấy Tần Thiên Nham, trong lòng cô sẽ có oán, có hận, tự nhiên cũng sẽ không biến mất.

Chính vì không có cách nào buông xuống, cô mới yêu và đau lưỡng lự không biết tiến làm sao.

Nếu như cô không thể thoát được tình cảnh khó khăn này, có lẽ cô sẽ mang theo oán và hận này hết cả cuộc đời!

Cho nên cô thật sự hi vọng, Tần Thiên Nham có thể buông tay!

Nếu như vẫn tiếp tục như vậy thì mọi người cứ quấn lấy nhau cùng nhau đau khổ đi, cùng nhau không thoải mái, cùng cảm thấy chính mình không có rộng rãi, và không có độ lượng.

Nhưng cô không hiểu, tại sao cô là người bị hại, bây giờ Tần Thiên Nham đang phải trả giá, kết quả cô lại bị đảo ngược thành người xấu, đây là đạo lý gì vậy?

Tục ngữ nói đúng, nếu giải thích có ích thì cần cảnh sát làm gì?

Thực sự...quá hài hước rồi!

Mạc Yên càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng buồn.

Nam Tinh thấy Mạc Yên cầm ly cà phê mà tay vẫn run, liền biết lòng của cô đang rất kích động, nhẹ thở dài ở trong lòng, cậu vươn tay nhẹ nhàng cầm tay cô, "Mẹ, mẹ đừng quên,bây giờ nhà của chúng ta không phải ở đây. Nếu như nơi này làm chúng ta không vui, đại khái mẹ có thể phủi tay ra đi, hà tất gì phải làm cho mình cảm thấy uất ức chứ?"

Lời nói của Nam Tinh làm Mạc Yên giật mình, lập tức hiểu rõ, "Ừ đúng rồi, Tiểu Tinh, con nói đúng, mẹ cần gì phải làm mình chịu oan uất chứ? Mẹ nên ích kỷ một chút phải không? Dù sao mẹ cũng đã có con và Tiểu Dương, mẹ đã thoả mãn rồi, những cái khác mẹ cần gì phải để ý chứ? Có được là may mắn của mẹ, mất đi cũng là mệnh của mẹ, là mẹ đã suy nghĩ nhiều quá rồi!"

Nam Tinh nhàn nhạt cười, "Ừ, con và Tiểu Dương nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ, tuyệt đối sẽ không làm mẹ khổ và đau lòng."

Mạc Yên nở nụ cười, "Ừ, mẹ tin các con!"


Nhà họ Tần.

Khi Lương Mộc Lan ở trong phòng nghe thấy tiếng xe ở ngoài cửa, liền nhanh chóng chạy ra đón, nhìn hồi lâu cũng chỉ thấy Tần Thiên Nham ôm đứa bé bước xuống xe, không nhìn thấy Mạc Yên.

Bà sửng sốt hỏi, "Thiên Nham, mẹ thằng bé đâu rồi?"

Tần Thiên Nham nhàn nhạt nói một câu, "Con và cô ấy có cãi nhau một chút, cô ấy không tới."

Lương Mộc Lan nhéo cánh tay anh, "Con cái thằng này, không dễ gì con bé mới đồng ý về nước, tại sao con lại cãi nhau với con bé chứ? Bây giờ con bé chính là lão phật gia nhà chúng ta, lão phật gia không gật đầu, con nói xem làm sao Tiểu Dương có thể bước vào cửa nhà chúng ta đây?"

Vẻ mặt Tần Thiên Nham đành chịu, nhàn nhạt nói, "Việc này là con không tốt, lúc về sẽ nhận lỗi với cô ấy!"

Vừa vào nhà, Tần Thiên Nham liền nhìn thấy cặp mắt cực kỳ bất mãn của ông nội, trong đầu đều rét lạnh, ngoan ngoãn cúi đầu chuẩn bị để đao của từng người chặt xuống.

Ông cụ Tần hừ nhẹ một tiếng, cuộc nói chuyện của hai mẹ con bọn họ, đương nhiên ông đã nghe rất rõ.

Giọng nói của ông cụ Tần nặng nề, "Thiên Nham à, ông không biết cháu làm vậy là tốt hay là xấu nữa, biết rõ hôm nay sẽ về nhà, mà cháu còn cãi nhau ầm ĩ với Yên nhi. Mẹ cháu nói cũng có câu đúng, bây giờ Yên nhi chính là lão phật gia nhà chúng ta. Con bé nói cái gì cháu cũng đều phải nghe theo nó, làm cho con bé nghĩ tốt về mình trước đã, thì tự nhiên nó sẽ trở lại bên cạnh cháu, trở về nhà họ Tần thôi. Ngược lại nếu cháu làm không tốt, sẽ chọc giận con bé, nên cháu cần phải biết nhường nhịn chút có biết không? Khổ cho lão già này đã sớm chuẩn bị khổ nhục kế để kéo con bé về, muốn cảm hoá con bé một chút, hiện tại đều bị cháu làm cho lộn xộn rồi."

Tần Thiên Nham bất đắc dĩ nói, "Ông nội, ba mẹ, chẳng qua con/cháu chỉ muốn biểu đạt một chút tâm ý của con/cháu đối với cô ấy, con/cháu đâu biết rằng nó sẽ phản tác dụng, chọc giận cô ấy chứ?"

Tần Kiến Quốc trừng mắt nhìn anh, "Tâm ý cần biểu đạt thì con phải xem thời điểm, kỳ thật đứng vào vị trí của Mạc Yên thì cho rằng con đang không ngừng bắt ép con bé phải chấp nhận con đấy. Thiên Nham, ba vẫn luôn nói, đối với đàn ông hành động phải nhanh hơn lời nói, bình thường con làm rất tốt điểm này, tại sao cứ mỗi lần đứng trước mặt Yên nhi, con liền làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?"

Tần Thiên Nham khẽ hừ nhẹ nói, "Người ta không phải thường nói tình yêu có thể làm cho chỉ số thông minh của người đó giảm xuống sao? Con ở trước mặt Yên nhi, vừa thấy cô ấy, chỉ số thông minh của con sẽ giảm xuống một cách lợi hại, cuối cùng không khống chế được mình, muốn lấy lòng cô ấy, nhưng ngược lại lại làm cho cô ấy ngày càng sợ con."

Lương Mộc Lan đẩy Tần Thiên Nham, "Được rồi, mau đưa đứa nhỏ cho mẹ, con mau đi rửa tay trước đi, uống ly nước ấm cho ấm thân thể, rồi chúng ta chuẩn bị ăn cơm!"

Tần Thiên Nham đưa con trai đang ở trong lòng mình cho Lương Mộc Lan, đứa nhỏ chỉ hơn sáu tháng kia, ánh mắt nhanh chóng xoay tròn, như là đang nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm, tò mò nhìn một chút nơi này lại nhìn một chút nơi khác.

Lúc đầu còn cực kỳ hưng phấn y y a a, thấy nụ cười ông cụ Tần, Tần Kiến Quốc và Lương Mộc Lan có hạnh phúc tràn đầy!

Nhưng lát sau mặt của thằng bé này bỗng trầm xuống, cái đầu nhỏ nghiêng trái nghiêng phải, như đang muốn tìm người nào đó. Khi phát hiện bốn phía đều không thấy mẹ mà thằng bé muốn tìm, miệng của nó liền mếu, "oa" một tiếng liền khóc lớn.

Lúc đầu Lương Mộc Lan cho rằng nó đói bụng, kết quả đút sữa cũng không uống, lại cho rằng vì đi tiểu mà ẩm ướt không thoải mái, kết quả thấy tã đâu có ướt, nhưng mà lại dỗ hoài cũng không ngừng khóc.

Ông cụ Tần ở một bên nói thầm một câu, "Thằng nhóc này đang quậy cái gì đây?"

Tần Thiên Nham vừa từ nhà vệ sinh đi ra vẻ mặt hiểu rõ nói một câu, "Chắc chắn thằng nhóc này đang tìm mẹ nó."

Ánh mắt ông cụ Tần chuyển động, liền cười có vẻ hư hỏng, "Ha ha ha! Được, Thiên Nham cháu lập tức gọi cho Yên nhi, nói thằng bé khóc rất nhiều, cứ khóc hoài khóc hoài, đang muốn tìm mẹ, kêu con bé mau qua đây!"

Mọi người vừa nghe, một đám vui mừng ra mặt, đúng vậy! Dù người mẹ có ngoan độc quyết tâm cỡ nào, nhưng đều quan tâm con mình!

Tần Thiên Nham sớm đã dựng lên ngón tay cái với ông cụ, nhanh chóng gọi điện cho Mạc Yên, "Yên nhi, Tiểu Dương khóc rất nhiều, chúng ta dỗ không được, nó muốn tìm em, em có thể qua đây một chút có được không?"

Ở đầu bên kia Mạc Yên vốn cũng không tin, nhưng sau khi nghe Tần Thiên Nham nói thì lại nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tiểu Dương, lòng cô cảm thấy đau ngay lập tức!

"Được, tôi qua ngay!"

Tần Thiên Nham để điện thoại xuống toét miệng cười, ông cụ Tần đã sớm làm tư thế chiến thắng ở trước mặt bọn họ, liền nhảy tới trước mặt con trai của anh, dỗ dành nói, "Cháu ngoan, đừng khóc, mẹ cháu sẽ lập tức tới ngay."

Ông cụ Tần cười nói, "Cần gì sợ chứ, cứ để thằng bé khóc, coi như đang luyện giọng là được, về sau

Lớn lên sẽ đi lính, hô khẩu lệnh, cổ họng nhất định sẽ vang!”

Lương Mộc Lan giận hờn cười nói, “Ba, ba nhìn xem đi, ba đời nhà chúng ta đều đã tham gia quân ngũ, cháu trai bảo bối của con cũng không cần phải chịu tội chứ?”

Ông cụ Tấn chợt nhíu mày, “Đàn ông tốt thì phải đi lính! Tham gia quân ngủ có gì không tốt chứ?”

Lương Mộc Lan than nhẹ một tiếng, gục mặt xuống, “Ba à, bởi vì tham gia quân ngũ, mà con trai độc đinh nhà chúng ta rất ít! Tham gia quân ngũ thì phải hưởng ứng theo sự kêu gọi kế hoạch hóa gia đình của nhà nước, chúng ta không thể sinh nhiều con. Ba xem nhà chúng ta hai đời đuề chỉ có một con, may mà Yên nhi sinh được con trai, bằng không… dứt khoát mà nói, về sau Tiểu Dương cứ theo việc kinh doanh sẽ tốt hơn, muốn mấy đứa thì sinh mấy đứa, chẳng cần phải lo ngại sẽ bị phạt.”

Tần Thiên Nham bất đắc dĩ nói, “Mẹ, mẹ nghĩ cũng xa quá rồi, hơn hai mươi năm nữa mà, ai biết quốc gia sẽ có chính sách gì, cần gì nói xa rồi để tâm cho mệt.”

Lương Mộc Lan trừng mắt, “Con làm cho mẹ phải từ chức, để cho mẹ rảnh rỗi ở nhà nổi giận mỗi ngày, mẹ không quan tâm các người thì còn có thể làm gì?”

Tần Kiến Quốc không kiên nhẫn vung tay lên, “Được rồi, cãi nhau gì chứ, chuyện sau này thì để sau này nói, bây giờ chúng ta nên bàn lại biện pháp tái hợp của thằng con xấu xa này đã.”

Mọi người nhất trí đồng ý với ý kiến này của Tần kiến QUốc.

Tần Thiên Nham đứng dậy, “Mẹ, mẹ trông Tiểu Dương trước, con ra ngoài cửa đợi Yên nhi.”

Lương Mộc Lan nhìn bên ngoài rồi kinh hô một tiếng, “Trời ơi, vừa rồi còn có mặt trời, đang nắng đẹp, sao giờ lại có tuyết rồi?”

Ông cụ Tần vừa nghe bà nói vậy, nâng mắt nhìn bên ngoài, quả thật là tuyết đang bay phất phới.

Ông vui mừng cao giọng cười to, “Tốt lắm, đây là tuyết may mắn bội thu, sang năm chắc có chuyện tốt cũng không chừng.”

Lương Mộc Lan thấy Tần Thiên Nham đã đi ra ngoài, nhanh chóng kêu anh lại, “Thiên Nham, con mặc thêm áo khoác rồi đi.”

Tần Thiên Nham lắc đầu, “Con không lạnh!”

Mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng trong lòng rất ấm áp, Tiểu Dương khóc to, ông trời thì đổ tuyết xuống, hình như những thứ này đang vô tình giúp đỡ anh, làm sao anh có thể cô phụ một phần ý tốt này của ông trời chứ?

Khi Mạc Yên vội vàng tới nơi, nhìn thấy bóng dáng của Tần Thiên Nham đang đứng ở trước cửa quân khu, trên người cũng chỉ mặc cái áo khoác đơn giản lúc sáng anh mặc, áo khoác lông cũng không mặc. Tóc và trên người đều dính đầy bông tuyết, trong lòng nhịn không được mà co rút, lập tức cảm thấy một dòng nước ấm lướt qua tim.

Cô kêu tài xế ngừng xe, chủ động mở cửa, “Lên xe đi!”

Tần Thiên Nham thấy mọi chuyện xảy ra đều như mình đoán trước, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngồi lên xe, liền cười ngây ngốc nhìn Mạc Yên, tự nhiên Mạc Yên cảm thấy trong lòng có một khí thế đánh tới, trợn mắt nhìn anh, cũng không bỏ qua bàn tay anh đang duỗi ra, cùng nắm chặt mười đầu ngón tay của cô.

Kỳ thật cô đang thật lòng nghĩ muốn bỏ xuống mọi chuyện lúc trước, và cô đang dần thích ứng với nó.

Nhưng người bên cạnh lại luôn không ngừng nhắc nhở cô từng ngày, cô thật muốn quên, cô muốn bắt đầu lại từ đầu.

Có đôi khi, những hồi ức không muốn nhớ ẩn sâu dưới đáy lòng, nhưng kỳ lạ là bởi vì thiện ý muốn nhắc nhở của bọn họ, mà lại lần nữa bị đào móc từ sâu trong đáy lòng, làm cho cô đối với những chuyện đã xảy ra không cách nào quên được, và làm cho mình càng ngày càng cảm thấy có một loại quan tâm nhưng tiếc rằng nó cũng rất đau.

Có đôi khi ý tốt quan tâm cũng không cần phải nhắc nhở, nó cũng có thể là im lặng.

Vừa thấy Mạc Yên vào cửa, Lương Mộc Lan liền nói với Tiểu Dương đang khóc nghẹn, “Tiểu Dương, xem ai tới kìa?”

Tiểu Dương Dương vừa thấy bóng dáng Mạc Yên, lập tức vui mừng hoa chân múa tay về phía Mạc Yên và lớn tiếng kêu “y y a a”, bộ dáng cực kỳ đáng yêu và dễ thương.

Ông cụ Tần tự mình đứng dậy chào đón, cố gắng cầm tay cô, ý vị thâm trường nói một câu, “Tiểu Yên nhi, chào mừng cháu về nhà!”

Mạc Yên có thể cảm nhận được tình thương tràn đầy ở trên người ông cụ Tần, “Ông nội cháu…”

Giọng nói của cô nghẹn ở trong cổ, trên mặt xinh đẹp có chút xúc động, có chút cảm động, trong đôi mắt đen láy dâng lên hơi nước, làm người ta nhìn lại càng thấy yêu thương.

Ông cụ Tần vỗ nhẹ tay cô, “Đừng nói gì cả, cháu trở về là tốt! Trở về là tốt!”

Tiểu Dương Dương hình như không cam tâm bị người khác xem nhẹ, quơ hai cánh tay nhỏ, cố gắng kéo thân thể của nó về phía trước, ra sức giẫm đạp hai cái chân mập mạp, kêu y y a a, muốn nhào vào lòng mẹ nó.

Sức lực này rất lớn, làm xuýt chút nữa là Lương Mộc Lan không thể ôm được nó.

Lương Mộc Lan cười nói nhìn Mạc Yên, “Thằng nhóc này của chúng ta, hai chân mạnh thật đấy!”

Mạc Yên cười.

“Muốn đòi mẹ đúng không? Tới đây, ở chỗ kia kìa! Ha ha ha, thằng nhóc thối, một chút lương tâm cũng không có.” Lương Mộc Lan vừa hôn xuống khuôn mặt đỏ ửng của nó rồi không tình nguyện giao Tiểu Dương Dương lại cho Mạc Yên.

Nhìn thấy trong mắt Lương Mộc Lan tràn đầy yêu thương, trong lòng Mạc Yên cũng cảm thấy tốt một chút.

Mặc kệ Lương Mộc Lan đã từng đối với cô như thế nào, nhưng đối với đứa cháu này, bà là thật tâm yêu thương nó.

Tiểu Dương Dương vừa nhìn thấy Mạc Yên, cái miệng nhỏ mếu lại, mắt to trừng cô, một bộ dáng cực kỳ tủi thân, nhìn thấy tiểu bảo bối như vậy, Mạc Yên cũng đau lòng, càng không ngừng hôn nó, “Được rồi, được rồi, là mẹ không tốt! Tới đây, mẹ hôn con nào!”

Chiếm được hai nụ hôn của Mạc Yên, Tiểu Dương Dương rất vui vẻ, duỗi cánh tay nhỏ mập mạp ra ôm lấy cổ của Mạc Yên, dùng sức cọ lên mặt cô, cọ đến mặt cô đầy nước miếng.

Người ở trong phòng đều bị động tác nhỏ đáng yêu của nó chọc cười.

Nhìn thấy hai mẹ con thân mật xong, vài người nhà họ Tần liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cười.

Tần Thiên Nham đến bên cạnh Mạc Yên, “Yên nhi, anh đã pha nước ấm rồi, em trở về phòng rửa mặt và tay ấm trước đi, đưa thằng bé cho anh.”

“Được!” Mạc Yên đưa Tiểu Dương Dương qua cho anh, nhưng Tiểu Dương Dương không chịu, cố gắng chui và trong ngực cô, không muốn Tần Thiên Nham.

Mạc Yên không có biện pháp, đành nói với Tần Thiên Nham, “Tôi ôm nó về phòng cũng được!”

Tần Thiên Nham nhanh chóng đuổi theo, “Anh đi cùng em! Để anh ôm nó, chỉ cần nó nhìn thấy em, thì nó sẽ không sợ.”

“Được!”

Tần Thiên Nham thấy Mạc Yên thuận theo mình, vẫn luôn bị coi nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn không quen với tính thuận theo này của cô.

Bất quá sự thay đổi này của cô cũng là chuyện tốt, anh cũng không muốn cả ngày bị người khác xem nhẹ.

Điều anh càng thích hơn chính là cuộc sóng cả ngày cứ chàng chàng thiếp thiếp ân ái cùng với cô.

Phòng này vẫn như cũ, chính là phòng ngủ mà mỗi lần bọn họ về nhà đều ở lại, toàn bộ vẫn như thế, quen thuộc đến nổi làm cho Mạc Yên có cảm giác quay về thời gian ấy.

Trong phòng tắm, Tần Thiên Nham đã chuẩn bị nước ấm cùng với cái khăn mới.

Bàn tay lạnh ngắt duỗi vào trong nước ấm, ngay lập tức cảm thấy cả người ấm lên, ngay cả tim cũng được sưởi ấm.

Nếu như bỏ qua chuyện đó, thì có thể nói Tần Thiên Nham chính là một ông chồng thập nhị tứ hiếu.

Mạc Yên đang xuất thần ở bên này thì nghe được tiếng y y a a phát ra từ cửa phòng tắm, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy thằng nhóc đang vui vẻ cười nhìn cô, vẻ mặt rất ngây thơ, rất hài hước, cũng không biết thằng nhóc này đang cười cái gì.

Mạc Yên lau khô tay, đến gần đưa tay nhéo khuôn mặt trắng búng ra sữa của nó, cười với nó, “Thằng nhóc thôi…”

Tiểu Dương Dương đã sớm bổ nhào vào người cô, miệng thì kêu, “A a… a a…”

Mạc Yên lẹ tay ẫm lấy thân thể nhỏ bé của nó, ôm vào lòng, dịu dàng hỏi, “Có phải Tiểu Dương Dương đói bụng rồi hay không?”

Mạc Yên Tiểu Dương Dương lập tức giẫu môi, ồn ào kêu, “A… a…a…”

Tần Thiên Nham tràn đầy hứng thú nhìn mẹ con hai người nói chuyện với nhau, lúc này nghe được thằng nhóc nói đói bụng, liền vội nói, “Anh đi pha sữa cho con.”

Hơn nửa năm này, anh là vú em siêu cấp, cho dù là pha sữa bột, hay là thay tã, đều có thể nói anh làm rất thuần thục. Tuy không biết thanh âm a a này của nó có phải là đói bụng hay không, nhưng từ vẻ mặt này Tần Thiên Nham có thể đoán được tâm tư của thằng nhóc.

Chờ khi Mạc Yên ôm đứa nhỏ trở lại phòng khách, Tần Thiên Nhamđã pha xong sữa.

Tiểu Dương Dương thoải mái dựa vào lòng mẹ, vừa nhìn người trong phòng khách, vừa xoay tròn mắt như quả nho đen, vừa dùng hai tay ôm bình sữa, ra sức mút.

Mới một lát mà bình sữa lớn liền bị nó uống sạch, nhưng lại còn y y a a như là chưa đủ no vậy.

Mạc Yên sờ đầu nó, dịu dàng dỗ,“Tiểu Dương Dươngngoan, đừng uống nhiều quá, xí mẹ lại cho con ăn có được hay không?”

Nhìn thấy toàn thân của Mạc Yên tỏa ra ánh sáng rực rỡ của một người mẹ, người nhà họ Tần cảm thấy bùi ngùi nếu người một nhà có thể ở cùng nhau thì thật là tốt!

Lương Mộc Lan muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Tần Thiên Nham ngăn bà lại, dùng ánh mắt ra hiệu bà không nên nói gì cả.

Đương nhiên anh đã đoán được mẹ anh muốn nói cái gì, chẳng qua là muốn khuyên Mạc Yên về nhà, nhưng vừa trải qua chuyện lúc sáng, bây giờ Tần Thiên Nham đã hiểu rõ, đối với Mạc Yên càng khuyên cô thì cô càng khó chịu.

Nếu cứ để tự mình suy nghĩ thì từ từ cô sẽ nghĩ thông suốt, cho nên như theo lời cô nói, bọn họ chỉ cần cho cô chút thời gian, kiên nhẫn chờ là được.

Lúc này dì Trương đã gọi, “Ông chủ, đồ ăn đã xong, có thể ăn cơm rồi.”

Bạn đang đọc Quân Hôn Độc Ái của Tang Du Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.