Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2591 chữ

Hành lá phương Bắc rất ngon, vừa cao vừa cứng cáp, lá ra lá củ ra củ, rất đẹo đẽ, dùng làm bánh xếp hành lá là tuyệt vời không gi bằng.


Cục bột được cán hơi mỏng thành vỏ bánh, thêm ít muối nhuyễn với dầu vào trong, hành cắt nhỏ bỏ vào, cẩn thận cuộn lại thành cuộn, ấn dẹp vài lần, để một bên cho bột nghỉ một lát.


Hôm qua Triển Linh dùng mỡ trên người con lợn rừng thắng được tí mỡ, chờ bánh ráo mặt, trét tí mở heo ở đáy nồi, sau khi có mùi thơm lại thả bánh vào, đảo nhỏ lửa.


Mùi thơm của hành, dầu quyện cùng mỡ động vật nhanh chóng bốc lên, tiếng nổ lách tách dần trở nên to hơn, thơm đến mức Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử đang cuốc đất bên ngoài phải nhanh chóng tăng tốc.


Triển cô nương sao có thể như vậy? Giống như cái gì cũng biết! Món này nấu thơm quá mức! Vì miếng ăn này, bọn họ có mệt chết cũng vui lòng!


Thật ra trời đã rất lạnh rồi nhưng hai người vẫn vô cùng chịu khó, sớm đã ướt đẫm mồ hôi, trán bóng lên cả một lớp dầu, áo bông bên ngoài đã cởi ra vứt bên cạnh một lúc lâu.


Một lát sau, Triển đại gia chỉ cao bằng nửa cái cuốc lon ton chạy đến chỗ bọn họ, không nói tiếng nào, chỉ túm lấy ống quần Nhị Cẩu Tử rồi chỉ chỉ vào trong nhà.
Nhị Cẩu Tử theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, “Ăn, được ăn cơm rồi?”


Thằng bé gật gật đầu, hai người rên rĩ một tiếng, lập tức thu dọn dụng cụ, nhanh như chớp chạy ra... bồn nước ngoài nhà rửa mặt rửa tay.


Triển cô nương nói rồi, rửa tay trước và sau khi ăn cơm, sáng tối đánh răng súc miệng, buổi tối còn phải ngâm chân, bằng không tức khắc bị đuổi ra ngoài.


Hiện giờ hai anh em Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử đã thay đổi rất nhiều:


Mặc áo bông xanh lục như nhau, bông áo rất dày dặn, đế giày bông màu đen, đến móng tay cũng được cắt gọn sạch sẽ. Sống được vài ngày yên ổn, sắc mặt hồng hào thì khỏi phải nói rồi, lại còn trong thêm chút ít…


Lấy ví dụ, nếu lúc trước khi vừa gặp Triển Linh lần đầu trông giống một cặp thổ phỉ túng thiếu, bây giờ lại giống dân lành rồi.


Triển Hạc là đại gia, người ta không có giống bọn họ, cạnh đám lửa sưởi trong phòng có một bồn rửa tay thấp riêng, còn có xà phòng thơm để dùng.


Sau khi đi vào liền nghe thấy tiếng, “Há miệng.”


Đứa bé liền ngoan ngoãn há miệng, như chim non chờ được móm thức ăn, ngay sau đó, trong miệng đã bị lấp bởi một thứ mát mát chua chua, lại có chút the the. Nó nhai lấy vài cái, nước sốt càng tươm ra, bị kích thích chảy cả nước miếng, ôm mặt gật đầu, mắt híp thành hình trăng khuyết.


“Bắp cải muối lúc nãy làm ngon không?” Triển Linh tủm tỉm hỏi.


Mùa đông ít thức ăn, nàng bảo Thiết Trụ vào thành mua ít bắp cải, cà rốt về, suốt đêm ngồi muối hai chậu đồ chua. Bởi vì có con nít nên không cho ớt nhiều, chỉ lấy vị tí thôi.


Bắp cải muối cùng trong ngày là ăn được rồi, lúc sau sẽ tuỳ theo độ lên men, càng ngày càng chua, sau cũng trở thành đồ chua. Củ cải lại phải chờ lâu chút, bây giờ vẫn còn chưa thấm.


Triển Hạc ăn hít hà, vô cùng vui vẻ, tự động tung tăng đi rửa tay. Nó ăn mặc dày dặn, nhìn từ phía sau trong giống quả bóng da.


Nó còn quá nhỏ, động tác có chút lóng ngóng, xắn ống tay áo cũng mất cả buổi, cũng bị nước bắn tới một tí nhưng Triển Linh chỉ đứng bên cạnh nhìn, trừ đôi lúc nó thật sự làm không được mới giúp cho đôi chút.


Rửa một hồi lâu cuối cùng cũng rửa xong, Triển Hạc rất có cảm giác gặt được thành tựu, chìa cái tay múp míp non mềm ra cho tỷ tỷ xem, mặt hớn hở chờ được khen.


Triển Linh thoải mái khen nó, lại dắt nó tới bên ghế ngồi, quay đầu bảo Thiết Trụ đi múc canh xương hầm.


Canh xương hầm được nấu từ hai ống xương lợn rừng, nhỏ vào cài giọt giấm, mùi vị thanh mát không làm ngán, lại tốt cho việc hấp thụ canxi.


Trên bàn là bánh rán hành ánh vàng rực rỡ điểm xuyết thêm hành lá xanh thẫm, còn có hai đĩa bắp cải muối cắt nhỏ, mỗi người một bát canh xương hầm trắng tuyết thơm ngon, trên mặt còn ánh lên mấy khoảng váng dầu chói lọi.


Dù là đã qua được vài ngày thế này nhưng Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử mỗi khi đến bữa cơm vẫn tràn đầy hứng khởi như cũ.


Đây là cuộc sống của thần tiên mất rồi?


Một ngày hai ba bữa cơm, bữa nào cũng có, còn có dầu ăn, trời sắp vào đông rồi, ngoại trừ mấy đại lão gia giàu có kia, nhà ai mà dám ăn như vầy?!


Bánh xếp hành lá mới ra lò vàng tươi giòn xốp, bên trong không biết là có bao nhiêu lớp, có chỗ mỏng đến trong suốt! Tay cũng không dám dùng lực mạnh, vừa đụng đến vỏ bánh đã lóng ngóng làm rơi, Nhị Cẩu Tử đau lòng xót dạ, nhanh chóng dùng tay kia hứng lấy, không nỡ lãng phí dù chỉ một chút.


Thiết Trụ rất khinh thường liếc hắn một cái, tên ngu ngốc này, không biết dùng bát canh xương hầm hứng trước hay sao? Đống vụn beo béo rơi trên bát canh xương hầm vừa thơm vừa giòn, đơn giản là tuyệt vời!


Hơn nữa bắp cải này lại có thể ăn như vầy? Bên trong rốt cuộc là bỏ thêm cái gì? vừa chua vừa ngọt vừa cay, còn giòn rụm, thật tốn cơm trắng!


Bốn người đang ăn, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, nhất thời sửng sốt, tiện thể nhìn ra nơi phát ra âm thanh.


Đây là lần đầu tiên trong vòng năm sáu ngày nay, bọn họ nghe thấy có người ở ngooài!


Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên tiếng vó ngựa kia bắt đầu chậm lại, sau đó dần dần hướng sang bên này!


Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử theo bản năng nhìn về phía Triển Linh, có chút căng thẳng, “Triển cô nương? Hay chúng ta đi núp trước?”


Bọn họ đều là người không có công văn tuỳ thân!


Thời này ai cưỡi được ngựa, không có tiền cũng có quyền, bọn họ hoàn toàn không đụng tới nổi.


Triển Linh, người cũng không có hộ tịch lại nói: “Đang yên đang lành núp cái gì? Hơn nữa, núp chỗ nào?”
Vừa dứt lời, liền thấy Nhị Cẩu Tử đưa mắt tới bồn tắm ở góc nhà, Triển Linh thẳng thừng trợn mắt nhìn hắn. Nếu người ta thật sự là tới đây bắt người, núp trong bồn tắm là yên chuyện rồi sao? Người đi tới cũng không phải người chết!


“Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa,” Triển Linh ý muốn bảo bọn họ bình tĩnh, bản thân lại ở trong bóng tối, rút một con dao găm từ trong ủng ra, trở tay nắm lấy: “Các ngươi trông chừng đại gia, ta đi xem xem.”


Trời đã lạnh, lại là nơi rừng núi hoang vu, nghĩ tới hai tấm gương bày ra trước mắt (ý nói Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử), rất có thể người tới không có ý tốt.


Rõ ràng hai tên đàn ông con trai chần dần ở đây, lại để cô nương trẻ tuổi ra mặt, Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử vốn đã vô cùng hổ thẹn, chỉ biết phải trông chừng Triển Hạc trước, còn nhắc nhớ: “Cô nương, cô cẩn thận chút, nếu thật sự không ổn chúng ta liền cướp ngựa của học chạy!”


Chỉ tiếc cơm canh trên bàn, không mang đi được! Chớp thời cơ hít lấy hít để!


Ý tưởng này cũng khá thực tế, Triển Linh cười cười không thành tiếng, ngó ra xem từ khe cửa.


Người tới là hai nam nhân trẻ tuổi một cao một thấp, đều mặc trường bào đen, áo choàng chắn gió màu xám, quá lắm chừng 25, 26 tuổi, thấp hơn có khi còn non nớt, hẳn là không quá 20 tuổi.


Hai người mệt mỏi bụi bặm đã xuống ngựa, đang dò thám khắp nói, lại thấp giọng nói với nhau vài câu rồi mới đi tới cửa.


Triển Linh thấy bọn họ bước đi vững vàng, thần sắc cảnh giác, hơn hẳn bá tánh bình thường.


Nam nhân lớn tuổi hơn bước đến gõ cửa, mặt mày hắn uy nghiêm chính chắn mở miệng ra lại rất nhẹ nhàng, “Có ai không? Làm phiền rồi, huynh đệ chúng ta ngang qua nơi này, vừa mệt vừa đói, muốn mua ít đồ ăn.”


Người trẻ hơn ở phía sau có chút thiếu kiên nhẫn, lùi mấy bước ngẩng đầu nhìn quanh quất, lại nhìn xa ra chỗ nửa miếng đất mới xới xong, còn có đám gà vịt kêu đang chiêm chíp cùng con heo nhỏ trong chuồng gỗ, đi tới nói: “Đại ca, rõ ràng là có người…”


Nam nhân lớn tuổi hơn lắc đầu với hắn, vừa định nói gì đó lại thấy cánh cửa trước mắt kẽo kẹt mở ra, một cô nương xinh đẹp mặc áo màu xanh lá trúc với váy dài màu be bước ra.


Nơi này hoang vu hẻo lánh, hai người không ngờ rằng người mở cửa lại là một cô gái trẻ trung, thoạt đầu ngẩn ra một lát rồi lại nhanh chóng hoàn hồn, cùng chấp tay hành lễ, “Cô nương, làm phiền rồi.”


Triển Linh giấu một bàn tay, đứng ở cửa không động đậy, “Các ngươi làm gì? Từ đâu tới đây? Muốn đi đâu?”


“Chúng tôi đi thăm người thân, từ Phúc Viên Châu đằng trước tới, muốn đến Hoàng Tuyền Châu,” nam nhân trẻ tuổi, à không, thật ra cũng tính là đại nam nhân bước lên trước, ôm bụng nói: “Cô nương, chúng tôi đi cả ngày dài, đến ngựa cũng mệt rã rời, thật sự không đi nổi nữa, không biết có thể ở nhờ quý bảo địa nghỉ ngơi một lát? Nếu có gì ăn được thì tốt quá rồi.”


Người nói chuyện cũng cỡ khoảng 18, 19 tuổi, mặt tròn vành vạnh có hơi non, đôi mắt sáng thanh tú hơi cụp xuống, dễ dàng làm người khác nới lỏng cảnh giác.
Bá tánh bản địa phần lớn nhiệt tình thuần phác lại hiếu khách, trời lãnh như vầy, làm gì có ai lại để khách đứng ngoài trời như vầy?


Triển Linh chậm rãi chớp mắt, mở cửa độ khoảng một người qua vừa “Đang ăn cơm, vào đi.”


Hai người nhìn nhau, lộ chút mừng rỡ, nói cảm ơn rồi bước vào, kết quả vừa vào lại ngẩn cả người.


Bên trong lại còn có một thằng bé với hai tên đàn ông, đây là…… Cái nhóm gì thế này?


“Khách trạm của chúng ta vừa mới khai trương, đó là đệ đệ ta với hai tên người làm, ngồi đại đi.” Triển Linh mặt mũi thật thà nói, phỏng chừng cái ý tưởng này cũng không phải vừa mới nghỉ ra.


Khách trạm?


Trừ nàng ra, năm người lớn nhỏ đều lập tức nhìn quanh quất, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.


Khách trạm? Cái này?


Triển Linh thoải mái cười xoà một cái, nhanh nhẹn đưa cho khách mấy cái bánh xếp hành lá, múc tí canh xương hầm, “Đúng là hơi nhỏ nên đang ở xây dựng thêm, chuẩn bị tốt là ra dáng ngay”


Người lớn tuổi hơn đưa tay nhận lấy, húp trước một ngụm, ánh mắt liền sáng lên, “Tay nghề của cô nương thật tốt,” nghe xong lời này lại gật gật đầu, “Chỗ này không tệ, cô nương thật có mắt nhìn.”


Thiết Trụ nhịn không được chen vào, “Còn không tệ? Mấy ngày nay một người cũng không có!” Mấy ngày nay hắn đã vò mớ tóc mới mọc lại đến sắp hói.


Người trẻ hơn liền cười nói: “Hiển nhiên là không có, tháng trước sụp mất một ngọn núi quanh Phúc Viên Châu, đường đi đều bị phong kín, khách vãng lai đều đi đường vòng, mới mấy ngày nay mới đỡ, chúng tôi là một trong những người đầu tiên tới.”


Bảo sao!


Phúc Viên Châu tuy cách trấn Hoàng Tuyền không xa, nhưng được trời ưu ái có được than đá, vài năm gần đây bắt đầu khai thác mỏ, đời sống của người dân có khá giả hơn ở các thôn trấn khá. Ngặc nổi có lợi cũng có hại, mấy năm nay, than đá trên cơ bản đã đào hết, chỉ còn một cái động bỏ không, giữa năm nay nước mưa nhiều, tích dần gây sạt lở…


Không cần nói đếnTriển Linh, Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử ngày trước chỉ lăn lộn ở phía Đông Hoàng Tuyền Châu, không rành vùng phía Tây vùng bên này, hiển nhiên không biết chuyện.


Nam nhân lớn hơn vài tuổi lại bắt đầu mở lời, tự giới thiệu nói: “Ta họ Trương, tên độc một chữ Viễn, đây là biểu đệ của ta, Triệu Qua, xin hỏi tôn danh quý tánh của cô nương?”


“Tôi họ Triển, canh còn nóng nhanh ăn đi.” Triển Linh để ý thấy từ sau khi nhấp một ngụm nhỏ hắn vẫn không động đậy, không ngừng nói đến tận bây giờ, mà vị tiểu huynh đệ Triệu Qua kia còn chưa đụng đũa.


“Phiền cô nương rồi,” Trương Viễn lại cười nói như không có việc gì, móc từ bên hông ra khoảng nửa lượng bạc, “Không dám ăn không uống không, lại còn phải mặt dày xin túi nước, đi cho ngựa uống trước.”


Triển Linh không lập tức tiếp lời, cũng không động đậy, tay của Trương Viễn vẫn cứ giơ như vậy.


Không khí lạ thường nhanh chóng tràn ngập, im lặng đến đáng sợ, Triệu Qua nhìn quanh nhìn quất, tay phải chậm rãi di đến sau eo.


Triển Hạc còn bé, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhấp nháy đôi mắt to tròn đen láy, người của Thiết Trụ đang bế nó cũng ra mồ hôi ướt đẫm cả áo.


Lúc lâu sau, Triển Linh nhẹ nhàng đưa mắt liếc qua số bạc, lại nhìn chằm chằm Triệu Qua một lát, bỗng nhiên duỗi tay đẩy về, “Trời lạnh vầy ra đường làm công sự không dễ gì, chỉ cómột bữa cơm, không cần để ý.”


Triệu Qua lập tức nhảy dựng lên, hai mắt mở to, “Ngươi là ai, sao lại biết được thân phận của chúng ta?!”


“Quan sai?!” Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử cũng thất kinh hồn vía, như muốn đạp cửa mà đi.

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.