Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2762 chữ

Tiệm sách trước giờ là nơi ít người nhất, lại yên tĩnh, sau khi vào Triển Linh liền đặt Triển Hạc xuống.
Chưởng quầy nhương nhướng mí mắt, thấy bọn họ đều ăn mặc sạch sẽ, cử chỉ cũng chỉnh chu nề nếp, liền không nói gì tiếp tục cúi đầu xem sổ sách.
Triển Linh dắt theo đứa bé bước vào trong, thuận tay mở một quyển sách ra nhìn, phát hiện có vẻ là chữ phồn thể, có vài chữ không nắm chắc nhưng cũng có thể đoán biết đại ý, liền nhẹ người thở ra.
Cũng không biết phát âm có giống nhau không.
Nàng quay đầu nhìn một vòng, lờ mờ nhìn thấy có một thư sinh nắm lấy quyển sách xem mê say, miệng còn khẽ đọc thành tiếng, liền nhẹ nhàng lượn sang, dựng lỗ tai lên nghe.


“Thánh nhân vân, nhân giả dĩ nhân trị……”


Triển Linh lại nhìn nhìn chữ trên sách, xác nhận phát âm cũng không khác mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
“Thánh, ây da, ngươi, cô gái này! Thánh nhân vân, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi” lại là thư sinh niệm đọc đến muốn dựng đứng, đỏ mặt tía tai, chớp mắt nhìn thấy Triển Linh ở sau lưng, nhất thời hoảng loạn, mặt ửng cả lên.


Cái giọng này của hắn, lập tức náo động vài người trong tiệm, đến chưởng quầy cũng ngó qua xem.


Triển Linh không ngờ hắn phản ứng mạnh tới vậy, vội vàng lùi về sau một bước, vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi xin lỗi, ta thấy công tử mặt mày hiền lành, vốn định tới nhờ giúp đỡ, lại vô ý quấy rối nhã hứng của công tử, thật là thất lễ rồi.”
Đẹp chính là cái lợi, nàng và Triển Hạc đều mang dáng vẻ hiền lành vô hại, lại lập tức mềm mỏng, thư sinh kia làm gì còn giận được nữa? Lại nghe nói nàng cần giúp đỡ liền muốn thể hiện mình thông thái, biết này biết kia, tuy rằng vẫn đang đỏ mặt nhưng đã không giận nữa.
“Khụ, nếu đã vậy, thôi bỏ đi, không biết cô nương muốn hỏi cái gì?”
Ai cũng đều có chút nguyện vọng hồng tụ thiêm hương, kiểu học trò nghèo như hắn, có ít cơ hội đến các hội văn thơ, hiếm khi gặp được một cô nương sinh đẹp ở tiệm sách, nhất định phải thể hiện đôi chút.

*红袖添香:Một thành ngữ tiếng Hán, chỉ thư sinh ngày xưa lúc học tập có thêm nữ tử xinh đẹp trẻ trung cạnh bên cùng học.

(Nguồn: Baidu)*


Triển Linh nhìn hắn cười cười, thấy mặt đối phương đỏ đến muốn vỡ mạch máu mới chỉ chỉ Triển Hạc, “Xá đệ tới tuổi rồi, muốn học vỡ lòng, không biết công tử có biết sách nào dùng học vỡ lòng không?”
Thân là một cô gái hiện đại thuộc tầng lớp trí thức thành đạt được học đại học, nàng tuyệt đối không thể chấp nhận bản thân lại trở thành mù chữ, không chỉ mình nàng, còn phải tính luôn thằng bé cùng hai tên tạp dịch ngoài kia, cũng đều phải học theo!
Thư sinh kia hoài nghi nhìn nàng một cái, miệng có hơi ngoe nguấy rục rịch.
Triển Linh không kiên nhẫn nghe Thánh nhân vân của hắn, liền bồi thêm một câu, “Ta cũng đọc qua không ít sách.”


Người đương thời coi trọng tính khiêm tốn, nhất là nữ tử, lại là người văn hay chữ tốt, thường cũng sẽ chỉ khiêm tốn nói “Chỉ biết được mấy chữ”, nữ tử này thì hay rồi, vừa mở miệng liền “Đọc qua không ít sách”!
Kia thư sinh hơi trợn trợn mắt, hắn là chưa gặp qua cô gái nào đao to búa lớn tới vậy, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn chỉ là vài đường: “Lệnh đệ cỡ tuổi này, quá lắm là học chút Tam Bách Thiên, lớn tí nữa lại học 《 Luận ngữ 》《 Kinh Thi 》 các loại…”


Triển Linh chỉ muốn giải ngượng, có được đáp án liền chấp tay, dắt theo Triển Hạc xoay người đi, “Đa tạ, làm phiền rồi, cáo từ!”
Thư sinh kia ngẩn người, thầm nghĩ không lẽ đây là lạt mềm buộc chặt trong truyền thuyết? Theo bản năng đi theo vài bước rồi lại dừng, xách lại dũng khí hỏi: “Cô nương, không biết quê quán nơi nào?”
Hỏi làm gì? Tới cửa cầu hôn hay gì? Triển Linh chỉ vờ như không nghe thấy, nhanh nhẹn cầm lấy Tam Bách Thiên gì đó, mở ra cho thằng bé nhìn, hỏi nó có biết không.
Thằng nhóc thành thật xem xét, chỉ vào 3 trang đầu của《 Tam Tự Kinh , gật gật đầu, lại cuí xuống lắc đầu.
Triển Linh càng thêm chắc chắn phỏng đoán lúc trước của mình.


Tầm tuổi này đã có thể học vỡ lòng, Triển Hạc rất có thể xuất thân nhà văn sĩ, lại mặc được đồ có chất liệu như vậy, chỉ e…


Dù sao hiện tại nghĩ nhiều cũng vô ích, tới đâu hay tới đó vậy.
Nói đi phải nói lại, đây rốt cuộc là triều đại gì? Rõ ràng văn hóa phong tục đều không đúng với bất cứ triều đại nào mà bản thân được biết nhưng cũng có 《 Tam Tự Kinh 》《 Bách Gia Tính 》và《 Thiên Tự Văn 》?


Triển Linh đem 3 quyển này đi tính tiền trước, lại theo chỉ dẫn của người làm đi đến nơi đặt sách Luật pháp cùng Lịch sử, sau đó lại phát hiện… Không đủ tiền!
Chỉ đơn giản một bộ 8 quyển sách Luật pháp dày cộm kia đã là 32 lượng bạc, không trả giá!
Càng khỏi nói tới loại sách càng nhiều, càng dày như sách Lịch sử, chỉ sợ phải tới trăm lượng.
Thấy nàng thật sự không giống chỉ tùy tiện hỏi, rồi nghe giá xong lại thần sắc tái nhợt, lại thấy biểu tình phức tạp liền biết túi tiền nàng không đủ, lập tức vô cùng thiện chí nói: “Cô nương, sách này dày như vậy, lại nhiều như vậy, hơn nữa cô mua nhiều vậy cũng không biết khi nào mới xem hết, để không lại ẩm mốc. Không thôi mua trước một hai quyển, về nhà xem từ từ, xem xong rồi lại mua mấy quyển còn lại cũng không muộn.”


Triển Linh liền cảm thấy, người trong tiệm này phải được trả thêm tiền!


Phục vụ vừa chu đáo lại vừa nhẫn nại!
Sách vở quý báu, đặc biệt là sách luật pháp, ngày thường bán được không nhiều, lâu lắm mới có người muốn mua, người làm liền đặc biệt ân cần, không chỉ chủ động cầm hộ sách, còn nhiệt tình chọn giúp Triển Linh bảng chữ mẫu, giấy, bút, nghiên mực vâng vâng,... ôm cả một mớ lớn.


Đến lúc cuối tính tiền, Triển Linh mới hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh của “Vạn vật chỉ có đọc sách là cao”:
Ngay cả đến thể loại vỡ lòng như Tam Bách cũng tới hơn 100 đồng 1 quyển, thêm cả giấy bút nghiên mực, bảng chữ mẫu các thứ, tổng cộng hơn 2 lượng bạc! Còn có hai quyển sách Luật pháp 7 lượng, vài vật lỉnh kỉnh khác, chớp mắt liền bay mất 10 lượng: Thật ra là 10 lượng mấy chục đồng, chưởng quầy thấy nàng mua một lúc nhiều thế này, liền tự động bỏ mớ lẻ, xem như tặng không một cuộn giấy trúc 50 đồng.
Đặc biệt là đối người mới học, văn phòng tứ bảo hao nhanh hơn chút, người nhà bình dân làm sao trả nổi?

Bút lông, giấy, mực, nghiên

Trước đó nàng còn cảm thấy 20 lượng bạc bản thân kiếm được không ít, bây giờ xem ra, chỉ sợ không đủ thư sinh tiêu mấy tháng.
Triển Linh được người làm niềm nở tiễn ra cữa, vắt tay nải bỗng chốc đã cạn kiệt thổn thức:
Mới kiếm được một khoản lớn chớp mắt đa đi hết phân nửa, lúc này chỉ mới bắt đầu, quả nhiên con đường kiếm tiền quanh co mệt nhọc.
Hai tỷ đệ Triển Linh đi chuyến này quả tốn mất hơn nửa canh giờ, Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử trừng mắt gọi tiểu nhị châm nước hai lần rồi, thấy bọn họ ra tới, vội ễnh cái bụng đầy nước ra đón.

“Triển cô nương, mua nhiều thế này cơ à?” Thiết Trụ không khép nổi miệng.


Xem ra với bọn họ, hễ là thứ dính dáng tới học hành đều là động không đáy, lúc này Triển cô nương lại vác cái túi lớn như vậy, hắn không dám nghĩ đến đã bay mất bao nhiêu tiền!


Triển Linh cũng có hơi nhức người, xua xua tay, “Thôi, trời không còn sớm nữa, còn cần gì thì nhanh mua hết đi.”


Bọn họ đến mua gà vịt trước, lại lấy cái bè thay củi đổi được mấy chục đồng, sau đó lại vòng ra cổng chợ mua một chiếc xe đẩy một bánh Giang Châu, nhẹ nhàng tiện lợi.


Ăn, mặc, cư trú, đi lại, mấy vấn đề lớn trước mắt này phải nhanh chóng giải quyết.


Hiện giờ cũng có quá nhiều rau quả trái mùa, dù là có, cũng không đáng giá, giá cả thua xa thịt dê, quý báu hơn nhiều, đợi lúc bá tánh tìm không ra, cỡ nào cũng sẽ không bày bán bên ngoài, mà hiện tại Triển Linh cũng chẳng dư dả gì nhiều, liền hốt một xe củ cải trắng, cà rốt, cải bó xôi cùng nhiều thứ khác.


Xong xuôi lại đến tiệm vải mua quần áo chăn nệm, thuận tiện tìm luôn đệm giường, bàn trước rằng tháng sau bắt đầu làm.


Mùa đông phương Bắc mà không có giường sưởi thì hết cứu!


Vốn dĩ Triển Linh còn ôm lấy một tia may mắn, lúc nói đến đệm giường quay đầu nhìn Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử một cái, kết quả tên này cũng lập tức hiểu ý... ra sức lắc đầu.


Đệm giường gì đó, thật sự không biết!


Việc này nghe có vẻ đơn giản, thật ra phải nghiên cứu kỹ, làm không khéo là chẳng ra gì, một khi thông gió không đúng các, có thể làm chết người. Lúc mới bắt đầu phát minh ra giường sưởi các loại, năm nào chả mất mấy mạng người, kiện tụng ầm trời?


Triển Linh thở dài, chán nản nhìn bọn họ mấy cái, quay đầu móc tiền đặt cọc.

Sau đó lại tiếp tục mua một mớ nồi niêu xoong chảo, đồ càng mua càng nhiều, xe đẩy Giang Châu bị ép tới kêu kẽo cà kẽo kẹt, thế nên Triển Linh muốn lập tức mua một con la, tiện thể nâng cấp xe Giang Châu thành xe ván gỗ.


Ngờ đâu chẳng cần bọn Thiết Trụ khuyên, sự nghèo nàn đã vô cùng thuận lợi cản lấy bước tiến của nàng:


Thân là công cụ giao thông nhà nông có tải trọng lớn nhất trong dân gian, con la cũng có niềm tự hào của bản thân, cực kì hao tiền. Như con la một thân mướt mượt Triển Linh để ý ở kia, chủ tiệm cũng đòi hẳn 8 lượng!


8 lượng chẵn!


Lại tính thêm xe ván gỗ, dây cương, dây buộc, mấy thứ không có ít 13 lượng đều mua không nổi! Nếu còn muốn mua thêm mái che gì đó lại càng đắt đỏ hơn.


Triển Linh cúi đầu nhìn 7 lượng bạc đáng thương còn sót lại trong túi tiền, lần nữa cảm nhận được sự đau lòng vô tận:


Nàng làm gì lại nghèo đến vậy?


Mãi đến khi mặt trời lặn, bốn người cuối cùng mới về được đến nhà.


Chuyến hôm này kiếm được nhiều nhưng tiêu cũng nhiều, cuối cùng trong tay Triển Linh cũng chỉ còn lại không tới 2 lượng bạc tán. Hôm sau người làm giường đến, có khi còn không được mấy đồng.


Phải nghĩ cách kiếm tiền.


Triển Linh chỉ dẫn bọn Thiết Trụ treo tấm vải nỉ dày nặng lên, ngăn nhà thành hai gian trong ngoài, nàng cùng Triển Hạc ở phòng trong, hai huynh đệ ở bên ngoài ngủ dưới đất, cung quanh có lửa, mặt đất được sưởi rất ấm áo, còn có tấm chăn dày mới mua, không sợ lạnh. Lại quét dọn khắp nơi, dọn dẹp sạch sẽ cái cửa sổ rách nát, đặt nệm, gối cùng tấm trải giường, lại giục mấy người đang ngáp ngắn ngáp dài kia đi tắm táp, cuối cùng còn phải đánh ra.


Nhị Cẩu Tử đầu còn bốc hơi nước nhìn bàn chải lông lợn cùng bột đánh răng tuyết trắng trong tay không ngừng đau lòng, “Cô nương, chúng ta sao xứng dùng mấy thứ tốt như vầy? Không bằng tiết kiệm chút tiền.”


Mấy món này chỉ có nhà giàu có mới dùng nổi, nhỏ nhỏ mà cũng mất mấy chục đồng, bọn họ còn chưa nhìn qua được mấy lần, làm gì nghĩ tới một ngày lại còn được dùng.


Lời còn chưa dứt, Triển Linh liền ném tới ánh mắt sắc lẻm, “Các ngươi dám!”


Định dùng cái mồm thôi hong chết nàng sao? Đừng có mơ!


Vì thế Triển cô nương liền ra nội quy mật thiết:


Một ngày phải đánh răng hai lần sáng tối, mỗi ngày đều phải rửa mặt, mùa đông bảy ngày tắm một lần, ba ngày gội đầu một lần, mùa hè ít nhất một ngày một lần, y phục cũng phải giặt giũ sạch sẽ, người vi phạm… Đuổi ra ngoài!


Bận rộn cả một ngày, bốn người vô cùng mệt mỏi, ngủ một giấc tới sáng. Cũng may đều còn trẻ, ngủ một giấc lại phục hồi sức lực, lại tỉnh táo hơn gấp trăm lần.


Triển Linh chọn ra ít đậu nành, đậu xanh và đậu đen căng tròn và tươi ngon đem ngâm trước, đổ nước sôi là ấm khăn lông sạch chuẩn bị một tí, nếu như thuận lợi, mấy ngày nữa là có giá tươi ăn rồi. Nhân lúc còn chưa có tuyết rơi, đất đai còn chưa đông cứng, nhanh chóng bảo Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử vác cuốc đi cắt hết đống cỏ hoang ở xung quanh, lại xới đất, vứt cỏ khô, sỏi đá ra ngoài, mở được khoảng 1 mẫu đất.


Phía Bắc khô cằn, tuy ở gần có con suối nhỏ cũng không ngăn được gió lạnh thấu xương lấy đi mất độ ẩm của đất, phải làm ẩm đất trước, nếu không vừa khô vừa lạnh, không nảy mầm nổi.


Lúc này điểm tốt của xe Giang được thể hiện rồi, trước kia phải dùng sức người lấy nước, hiện giờ chỉ cần đem thùng đặt lên xe, chỉ đẩy với kéo, vừa nhanh vừa nhẹ nhàng.


Xới xới đất, mang cỏ đi thiêu xong rắc tro vào làm phân bón, chuẩn bị gấp rút trồng ít rau.


Các loại rau quả ở triều Đại Khánh đã khá đầy đủ rồi, ngoại trừ cà chưa, bông cải các loại được nhập khẩu vào Trung Nguyên tương đối trễ, còn lại cơ bản đều đã có nhưng đa phần là tuỳ theo mùa.


Lúc vào thành Triển Linh đã hỏi qua, giờ đã là tháng 11, nhiều loại rau quả đã qua thời điểm trồng trọt nhưng vẫn có thể gấp rút một chút củ cải trắng, cải bó xôi, bí ngô, khoai tây gì đó.


Đợi đến lúc thu hoạch, bọn họ cũng không cần vào thành kiếm thức ăn.


Chờ đến đầu xuân, nàng còn có thể trồng các thứ khác, tiện thể mua ít giống hoa quả, trồng một vườn cây ăn trái gì đó. Kết một giàn nho, vừa đẹp vừa mát mẻ. Có cái nho hiện giờ vẫn là vật quý Tây Vực, chỉ sợ giống đắt lại khó trồng.


Đúng rồi, thực vật đều sẽ nở hoa, đến lúc đó lại tìm người làm hai rương mật ong dựng ở xa, đến mật ong cũng có ăn. Sau này bất kể là nấu món ngọt hay quay nướng, nấu ăn, cũng không sợ không có đường dùng.


Haizz, nghĩ thật tuyệt vời!


Triển Linh vừa ngẫm nghĩ, vừa làm bánh hành lá.

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.