Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1750 chữ

Trương Viễn lại bình tĩnh hơn, tháo tấm quan bài đưa Triển Linh xem, “Cô nương quả nhiên có thị giác tốt, xin hỏi là chúng tôi để lộ chỗ nào rồi sao?”


“Chỉ là cảm giác thôi,” Triển Linh lắc đầu, Hất cằm về phía bát canh xương hầm trước mặt hắn, “Không cần chờ nữa, không có độc cũng chẳng có thuốc mê, không phát tác được, nguội rồi là không ngon nữa.”


Quan chức có đặc trưng của quan chức, cái kiểu quan chức thường xuyên ra ngoài phá án như bọn họ, trên người có khí chất khác với người thường. Hơn nữa lại cảnh giác như vậy, vô tình khiến Triển Linh cảm nhận được một thứ cảm giác thân thuộc…


Nàng cũng từng cùng người khác bôn ba khắp nơi trong cái giá rét như vậy…


Trương Viễn có chút xấu hổ ngượng nghịu, có điều lại nhẹ nhõm hơn, bảo Triệu Qua ngồi xuống.


Triệu Qua vẫn vô cùng cảnh giác như trước, bỗng nhiên nhìn về phía Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử, “Hai người các ngươi phạm tội gì? Vì sao hoảng loạn đến vậy?”


Hai người liền đỏ mặt, ấp úng nói nói không thành lời.


Triển Linh mở miệng thay bọn họ, “Là thiên tai, các ngươi chột dạ cái gì?” Rồi nhìn về phía Trương Viễn: “Bọn họ là dân tị nạ từ phía Bắc tới.”


Trương Viễn liền thông suốt, thì ra là không có công văn hộ tịch.


Triệu Qua cũng biết mấy năm trước thật sự có một đám dân tị nạn lưu lạc tứ xứ, còn có nhiều tên côn đồ vô lại thừa nước đục thả câu, lấy danh nghĩa dân lưu lạc cướp bóc, đập phá khắp nơi. Gây ra mấy bảng án, quan phủ tàn nhẫn bắt lấy một tốp, không lưu dân thật thà đều trở thành chim sợ cành cong, hai người này phản ứng như vậy cũng không kỳ lạ.


Hiện giờ thật sự vẫn còn một bộ phận lưu dân lưu lạc bên ngoài, chỉ là bọn họ một là không trái pháp luật, hai là thưa thớt lại ẩn mình kỹ lưỡng, vậy nên nếu không cần thiết, quan phủ địa phương cũng lười đến bỏ công tìm kiếm, càng không nói tới quan viên từ vùng khác tới, nhiều lúc cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.


Sau khi bộc lộ thân phận, không khí hòa hợp hơn nhiều, lúc này mới tiếp tục ăn cơm.


Tuy rằng là bởi vì cảm thấy này đất bằng toát ra tới dân cư khả nghi mới dừng lại xem xét, bất quá Trương Viễn cùng Triệu Qua xác thật đã đuổi một ngày đường, hai chân tê dại, trong bụng đói khát, lúc này lại nghe thấy cơm canh hương khí, đơn giản liền không khách khí.


Ăn mấy miếng bánh cùng bắp cải muối, lại tu ừng ực một hơi nửa bát canh vẫn còn hơi nóng, Triệu Qua liền khen: “Triển cô nương, đúng là tay nghề giỏi, mở khách điếm rất hợp, rất hợp! Đằng trước mấy chục dặm cũng có vài cái khách trạm, haizz, đồ ăn như kiểu không phải cho người ăn, lại đắt chết được, trong phạm vi mấy chục dặm chỉ có một quán của hăn, không có cách nào khác, khách vãng lai không muốn bụng đói hoặc lưu lạc bên ngoài, chỉ có đường nhịn.”


Trương Viễn cười một cái, lại lấy từ trong lòng ra tới một bức vẽ, “Làm phiền Triển cô nương cùng hai vị huynh đệ nhìn một cái, có từng gặp qua người này?”


Bọn họ lần này thật sư là tới Hoàng Tuyền Châu làm công sự, ngừng lại đây cũng chỉ là bản năng nghề nghiệp.


“Đào phạm sao? Tội gì?” Triển Linh lau khô tay, cầm bức vẽ nhìn thoáng qua rồi im lặng.


“Người này thật sự tội ác tày trời, đúng là tên dâm tặc! Trong vòng 3 tháng huỷ đi sự trong trắng của mười mấy cô gái, còn cướp tài sản, thật sự vô liêm sĩ!” Triệu Qua căm ghét đập bàn, tức giận sôi máu nói.


Ở thời đại này, các cô gái bị huỷ đi thanh danh…


Triển Linh thở dài, đưa bức vẽ cho Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử nhìn: “Các ngươi xem xem.”


Có lẽ do thời không khác biệt nên thẩm mỹ không giống nhau… Dù sao đánh chết nàng cũng không nhìn ra được gì.


Kết quả là Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử nhìn mất lúc lâu, lại bàn luận thêm một lúc lâu nữa, cuối cùng vẫn phải gãi đầu, “Cũng khó nói.”


“Các người nhìn kỹ tí đi!” Triệu Qua không cam tâm.


“Đừng làm khó bọn họ,” Triển Linh hết cách nói, “Nói câu thật lòng, đổi lại là các ngươi, có chắc là nhìn ra nổi không?”


Trương Viễn và Triệu Qua liếc nhìn nhau, đồng thời ho khan một tiếng, dáng vẻ có chút bối rối.


“Đây là bộ dạng nguỵ trang hắn thường dùng nhất” Trương Viễn gãi gãi mũi, “Tranh vẽ, không phải đều như thế này sao?”


Triển Linh không biết nên khóc hay cười chỉ vào khuôn mặt trong tranh, tâm tình rất có chút khó nói: “Râu quai nón, đến khuôn mặt còn nhìn không rõ, ngoài cặp mặt với cái mũi còn có chút đặc trưng, còn lại chỗ nào nhìn nổi? Chỉ sợ nói một câu nghe không vừa tai, dù người này có ngồi trước mặt các người, chỉ cần hắn cạo râu đi, lại vẽ thêm mấy nốt ruồi, mấy người quan gia các ngươi ngày đêm xem tranh vẽ có nhìn ra không?”


Trương Viễn và Triệu Qua nhìn nhau, không nói gì.


“Các ngươi có từng tận mắt nhìn thấy hắn?”


“Hóa thành tro ta cũng nhận ra!” Nhắc tới đây, Trương Viễn càng nghiến răng căm hận, “Hắn đả thương hai huynh đệ của ta, nếu lại để hắn chạy thoát, ta thề không làm người!”


Triển Linh đứng dậy đến bên đống lửa lấy một đoạn than củi, gọt gọt một lúc, lại đi lấy vài tờ giấy, “Nói xem dáng mặt hắn ra sao, tuy không chắc chính xác hoàn toàn, ít ra cũng đáng tin hơn bức này của các ngươi.”


Thật là khó cho quan chức hình thám cổ đại rồi, cầm bức tranh như vầy ra ngoài tìm, tìm tới kiếp nào mới tìm được?


Trương Viễn và Triệu Qua nghe xong ngơ ra, trao đổi ánh mắt với nhau rồi mới mở miệng: “Khoảng 30 tuổi, mặt chữ điền, mày xếch…”


Bỏ đi, còn nước còn tát, dù sao bọn họ cũng không mất mát gì.


Trương Viễn chầm chậm miêu tả hình dáng nhớ được trong đầu, Triển Linh nhanh chóng lướt trên tờ giấy, đôi lúc dừng lại cùng Trương Viễn nói vài câu qua lại.


Bọn người Triệu Qua như muốn nín thở, duỗi cổ ra xem, không dám nói câu nào.


Một khuôn mặt vừa lạ vừa quen dần thành hình trên giấy, Triệu Qua không nhịn được thốt lên, “Thánh rồi, thánh rồi!”


Triển Hạc bị hắn doạ mất vía, cái bánh trong tay rơi mất, lăn cuồn cuộn vài vòng mới dừng lại. Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử lập tức ném cho hắn ánh nhìn khiển trách, Triệu Qua tỏ vẻ áy náy, lại vụng về dỗ mấy tiếng, ngờ đâu thằng bé lại càng đứng xa hắn ra, hai anh em kia lại càng khinh rẻ…


Quan sai nhận lệnh thì sao chứ? Dỗ một đứa bé cũng khó khăn!


Lúc Triển Linh đặt bức vẽ ra trước, Trương Viễn kích động không điều chỉnh được tâm trạng, lặp đi lặp lại kêu thần gọi thánh.


Triển Linh lắc lắc đầu, “Ta cũng không chuyên, ngươi nhìn lại xem còn có chỗ nào chưa ổn, ta sẽ chỉnh lại.”


Nếu như học theo người đó học phác hoạ khuôn mặt, cũng lâu không vẽ rồi, khó tránh có chút không quen, cẩn thận chút vẫn hơn.


Sau khi xem xét, Trương Viễn cũng cẩn thận nhớ lại một lúc, lại đối chiếu với bức vẽ: “Đúng rồi, hai mắt hắn không đều nhau, mắt trái lớn hơn một chút, khoé mắt phải hơi rủ xuống… Đúng rồi, chính là hắn!”


Nhị Cẩu Tử thó mắt qua nhìn, “Quả nhiên nhìn là biết không phải người tốt, đúng là tâm sinh tướng.”


Triệu Qua liên tục tán thưởng, mặt mày rạng rỡ, “Đúng là thánh rồi, giống như người thật đang đứng sờ sờ trước mắt! Triển cô nương, đa tạ đa tạ! Có cô giúp đỡ, không sợ bắt không được nữa rồi!”


Nếu có bức vẽ thần kỳ như vậy giúp đỡ bọn họ còn bắt không được tội phạm, thôi thì lột bộ quan phục này xuống, cả đám ra cổng thành treo cổ chết cho rồi.


Trương Viễn cũng mừng rỡ vô cùng, không biết nên nói gì mới được.


Triển Linh liền nói: “Ta vẽ thêm mấy tờ nữa, lúc về các ngươi lại vào thành tìm một sư phụ có kinh nghiệm khắc một tấm bảng, dù có hơi khác chút, chắc cũng không ảnh hưởng lắm.”


Trương Viễn cùng Triệu Qua đều đứng dậy chấp tay cúi thấp người, trịnh trọng cảm tạ, “Chúng ta thay những cô nương bị hai đó và người nhà họ đa tạ cô!”


Sau đó, hai người ôm mười bức vẽ tức tốc chạy đi, Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử thật muốn quỳ xuống bái lạy Triển Linh.


“Triển cô nương, cô là thần tiên hạ phàm có đúng không?” Nhị Cẩu Tử tôn kính nói, “Cho là đám tú tài kia cũng sợ không có bản lĩnh này!”


Lúc này Thiết Trụ không hề cảm thấy em mình đang nịnh hót, mà thấy như vậy không hề quá lời, cũng điên cuồng gật đầu theo, cũng thấy vinh hạnh theo.


Triển Linh cười nhẹ một tiếng, như nụ hoa có chút âm u nguy hiểm, “Nịnh hót cũng vô dụng, dọn bàn rồi đi đọc sách đi!”


Mặt hai người tức khắc như cha chết mẹ chết, như hai trái cà tím dầm sương trong gió lạnh nhưng vẫn đau đớn gật đầu.


Đọc sách biết chữ gì đó quá khó khăn rồi, loại phúc đức này thật hưởng không nổi...

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.