Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán cafe Hồn Gỗ

Tiểu thuyết gốc · 1885 chữ

Lần này tôi muốn lên gặp bà Chính vì có chuyện hỏi bà, chuyện là đợt trước khi tôi lên bà chơi khi về có một chút sự cố nên lần này tôi muốn lên nói với bà giải quyết như thế nào, bữa hôm ấy tôi dạy sớm lắm khoảng sáu giờ sáng để chuẩn bị lên bà Chính chơi rồi, vì đường khá xa nên phải dậy sớm đi cho nó thoải mái nữa. Vừa lên tới nơi là khoảng 8h sáng, chị hai Ngọc với chị ba Hân là cháu ngoại của bà Chính rủ tôi nhậu không, tôi đồng ý ngay nghề của tôi mà. Tôi vào phòng trọ của chị hai Ngọc, hai mắt đảo liên tục để quan sát xem như thế nào, phòng không được rộng cho lắm, cảm nhận của tôi là căn phòng khá lạnh lẽo đối diện với phòng trọ của chị hai Ngọc là hai căn phòng bỏ hoang. Chuẩn bị xong hết mọi việc thì bắt đầu vào nhậu, cũng đơn sơ chủ yếu là bia với rượu thì nhiều vô kể, đối với tôi nhậu với những người mình thích thì uống cái gì chẳng được, gặp mặt nhau là vui rồi.

Tôi phải công nhận hai bà này tửu lượng khủng khiếp cực kỳ, trong bàn nhậu là có tôi, hai chị và chồng của chị hai Ngọc nữa, anh tên là Duy. Nhậu từ 9h sáng đến tận 12h giờ khuya luôn mới ghê chứ, không hiểu sao mà hôm đó tôi uống khinh khủng thật, mà nhậu với mấy chị vui lắm, nói chuyện trên trời cho đến dưới đất cũng không hết chuyện. Đến khuya nhìn lại cũng mấy két bia, rượu thì khỏi phải nói không biết bao nhiêu lít luôn. Tôi nhớ hôm ấy lúc tôi đang nhậu thì mắc tiểu quá phòng lại chật nên không vào nhà vệ sinh của phòng mà tôi chạy thẳng qua phòng đối diện bỏ hoang để đi tiểu, đang đứng dựa vào tường đi tiểu ngon lành thì từ đâu xuất hiện một giọng: “Chổ này có chủ nha, không phải là đồng không mông quạnh nha”. Tôi nhìn lên phía trên có một người thanh niên đang ngồi trên thanh sắt bắt ngang giữa nhà, hai chân đun đưa. Tôi nhìn thấy người ta ngồi đó rồi cười rồi giơ một tay lên rồi nói “Xin lỗi mốt không đi tiểu ở đây nữa”.

Rồi vào nhậu tiếp như không có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không nói chuyện mình nhìn thấy ma cho mấy chị nghe, không muốn làm cho họ sợ. Nhậu được thêm lúc nữa thì lại mắc tiểu nên tôi chạy thẳng ra ngoài đường luôn, phía sau lưng có một bụi chuối cao lớn lắm chỉ có mấy cây mà thôi, đang đi tiểu thì tự nhiên gió nó thổi một phát mà lạnh cả sống lưng luôn, da gà nổi lên hết trơn, lúc này thì cũng đã hơn 10 giờ khuya tôi cũng hơi say, nhìn lên bụi chuối mẹ ơi thôi rồi, má hôm nay sao mà gặp quỷ nhiều vậy, không biết làm cái gì mà họ hiện ra cho mình xem hoài luôn mới ghê. Chắc có lẽ họ trêu tôi, vì khi bình thường tôi muốn nhìn phải tập trung mà xem, như nếu họ muốn cho mình thấy thì hiện ra luôn, mình nhìn phát là thấy ngay, không trượt đi đâu được cả.

Nhìn thấy một người đứng trên bụi chuối ấy, mẹ hoảng quá chạy thẳng vào nhà nói với mấy anh chị “má ở đây là cái động hay sao mà em nhìn thấy quá trời vậy”. Mấy chị cười rồi nói với tôi “Uhm em à, ở đây nhiều người bị họ phá lắm”. Tôi cũng lắc đầu mấy bà này luôn, biết bị phá mà còn ở đó nữa mới ghê chứ. Nhưng thôi kệ đó là chuyện của mấy anh chị tôi cũng không bàn, nhậu thêm 2h nữa thì xỉn hết trơn, anh em nằm la liệt tại chỗ luôn.

Sáng mai tôi kể với bà Chính nghe mọi việc, bà cũng cười nói với tôi đất ở đây nhiều người lắm mà cũng không trách được họ vì họ ở đó đã lâu rồi, mình xây nhà trọ trên đất họ sống thì họ vào trêu quấy phá cũng là chuyện bình thường. Tôi nghe vậy cũng không có ý kiến gì thêm, ở nhà bà Chính sướng lắm chỉ có ăn với ngủ thôi, chơi cho đến chiều thì có bé sushi con chị hai Ngọc đi học về, tôi lại chơi với nó một tí. Bà Chính mới nói nhiều lúc nó đang đứng chơi với tao tự nhiên có người dựa vào nói chuyện như người lớn vậy, chắc là cha của nó. Tôi thấy vậy mới hỏi chị ba Hân, thì bã nói ba nó là ông sò, chết cũng được mấy năm rồi, treo cổ tự tử chết nên linh lắm. Chị ba Hân còn kể với tôi là có mấy lần ông sò nhập vào má ruột của mình rồi ăn cơm, không biết đói quá hay sao mà ăn dữ lắm, ăn mấy tô cơm luôn, ăn đến mức má ổng nhập viện luôn, tôi thấy vậy nên nói chắc thành quỷ rồi. Bà Chính cũng gật đầu nói nó thành quỷ rồi, chị ba mới kể là ổng chết do bị người ta kéo, lúc trước đi xin số đề ở nghĩa trang ấy chơi cầu cơ mà xin số, lấy một tờ giấy để trên cái hột quẹt rồi hơi lửa qua lại, vì nghĩ sẽ ra số để mai biết mà đánh, ai ngờ hiện ra luôn cái mặt người có cài vòng treo cổ. Từ hôm đó trở đi thì ông sò bị ám, có lần treo cổ trong nhà mà người thân phát hiện kịp thời nên cứu được. Nhưng lần sau ổng bị một lần nữa nên chết luôn, thỉnh thoảng vẫn về phá mọi người, tôi nghe vậy cũng nghĩ tội cho họ vì tự sát chết là tội nặng lắm không được đi đầu thai, vì họ còn dương thọ phải ở lại chờ đợi cho đến khi nào hết dương thọ mới có thể đi đầu thai. Mà nói cho chính xác là lúc này mới được phép xuống điện Diêm Vương mà xử phạt công tội như thế nào, tự sát cũng tương đương với tội giết người rồi, mà còn nặng hơn nữa vì thân máu thịt cha mẹ sanh ra mà không biết quý trọng, lại được quy thêm vào một tội bất hiếu, theo tôi nghĩ những người như vậy cũng chỉ có thể vào địa ngục mà chịu phạt rồi mới được đầu thai.

Đối với những người chết đuối hoặc chết vì xe cộ, tử tự chết thì họ chỉ ở khu vực đó mà thôi nếu muốn đi thì phải tìm quỷ thế mạng vào chổ của mình mà mọi người thường gọi những khu vực đó có khuôn là vậy. Nếu như người nhà biết ý mời các thầy làm pháp sự dẫn họ đi là không sao cả, nhưng muốn để cho họ vào nhà thì phải làm pháp sự trình diện tổ tiên, ông địa thần tài, thần hoàng thì họ mới được vào nhà, còn không thì ở ngoài đường chơi luôn. Tối hôm đó trên đường về nhà, tôi đang chạy xe cảm giác có điều không hay rồi, có gì đó đang đi theo mình. Nên tôi mới nói với binh của mình cẩn thận, không khéo có người chơi lén một phát là ăn cho đủ luôn, tôi hỏi ra mới biết là ông sò đi theo tôi luôn mới ghê chứ, nhưng đối với tôi bình thường thôi có gì đâu phải sợ, gặp hoài cũng quen, mà giờ nghĩ lại cũng ớn thiệt trên đường thì vắng tanh, hai bên đường toàn là cây không có nhà cửa, lại không có ai mà có một người đi theo mình mà vẫn không sợ đúng là vi diệu thật.

Tôi về tới nhà thì tắm rửa rồi đi ngủ, tôi ngủ ngoài phòng khách chổ thờ, đang nằm chỉ mới nhắm mắt mà thôi, tôi thấy ổng đứng ngoài cửa sổ, vừa thấy ổng xong thì thần hổ trong người nhảy ra mà gầm một phát tôi giật mình luôn. Tôi thấy ổng cũng không làm gì chỉ đứng ở ngoài cửa mà thôi, tôi nghĩ trong lòng chắc ổng muốn mình giúp mới đi theo tới tận nhà, nên tôi mới cho binh của mình đưa ổng đi, ít ra đi theo tôi thì cũng đỡ hơn, cũng có công ăn việc làm, không còn đói khổ như trên này lại bị người ta ăn hiếp. Từ hôm đó không nghe mọi người nhắc ổng quẩy phá gia đình mình nữa ( Nói thật viết tới đoạn này ad nổi hết da gà lên luôn á, phía sau lưng là cửa sổ nữa mới ghê hihi). Nên lần này sẵn tiện có dịp tôi mới chạy lên hỏi bà Chính giờ giải quyết như thế nào, thì cũng như thường lệ lên ăn uống và ngủ cho đã rồi mới thuật lại cho bà Chính mọi việc. Bà Chính chỉ nói đi theo mày cũng được, đến chiều thì tôi chở mẹ mình về nhà, được một vài tháng thì chị ba Hân gọi điện cho tôi nói chị hai Ngọc bị nhập rồi, vì lúc đó cũng khuya ở xa nên tôi không làm được gì cả, gọi qua video call của facebook rồi nói chuyện, tôi thấy chị hai Ngọc nói chuyện khác hẳn luôn giọng của em bé, tôi biết mình có nói mà cũng không ăn thua gì vì ở xa quá nên đâu làm gì được nó đâu, nạt nó cũng có sợ đéo đâu, nên thôi tôi bảo chị ba Hân chạy lên gọi bà Chính đi chứ nước xa không cứu được lửa gần. Hôm sau thì tôi gọi lại cho chị ba hỏi lại đầu đuôi sao rồi, chưa ổn thì tôi chạy lại giải quyết chị ba nói với tôi xong hết mọi việc rồi, hôm qua bà Chính chạy qua nói chuyện với thằng nhóc đó, mà nói bằng tiếng âm ấy nên chị ba không hiểu, bà Chính nói lại là do nhà bị trấn, nó không ra vào được nên nhập vào chị hai Ngọc, nhờ bà Chính lấy cặp chân gà treo trước cửa là xong. Chị hai Ngọc thì từ đó đến giờ cũng bị nhập mấy lần rồi, mà không hề biết sợ, có lần còn kể tôi nghe lúc trước hai chị em đi trên đường Mai Chí Thọ ở hầm Thủ Thiêm ấy, tự nhiên thấy có người đứng đu trên đầu xe chị hai Ngọc đang cầm lái thì hoảng sợ quá nên nói với chị ba Hân “Nó kìa chị, nó kìa chị”. Chị hai Ngọc chỉ bảo “mày chạy luôn đừng dừng lại, mày mà dừng là xong luôn đó”. Chị qua hầm thủ thiêm thì hết lúc ấy đang hướng về phía Quận 1.

Bạn đang đọc Quán cafe Hồn Gỗ sáng tác bởi DiepTamThao

Truyện Quán cafe Hồn Gỗ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.