Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán cafe Hồn Gỗ

Tiểu thuyết gốc · 1427 chữ

Hôm nay tôi có một buổi hẹn đặc biệt, vừa tan làm liền thu xếp mọi việc mà chạy lên Quán cafe Hồn Gỗ. Khi tôi bước vào quán đã thấy anh Hà và anh Quang ngồi từ lâu lắm rồi. Bởi hôm nay hai ổng giới thiệu cho tôi gặp Điền, nghe mọi người nói Điền cảm nhận tâm linh cũng tốt lắm nên giới thiệu tôi chúng tôi quen gặp mặt nhau. Ngồi chơi được một lúc thì có một người chạy một chiếc dream tới, nhìn xe thì thấy nó tàn thôi rồi, không biết lúc nào nó chết máy, có khi chết máy giữa đường luôn chứ. Tôi vừa nghĩ thì Điền nó bảo luôn xe mới chết máy nên đến trễ, hắn mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần tây mà mang dép lào. Ấn tượng của tôi lần đầu tiên gặp hắn mà sao vãi linh hồn dữ vậy. Đây là thời trang gì đây trời, Điền vừa bước tới ngồi thì kêu một ly trà lipton cung đình gia lai, đây là đặc sản của quán. Vừa bước vào ngồi thì Điền nó cởi luôn cái áo sơ mi ra, thấy cái bụng bự chà bá rồi chào hỏi tôi. Tôi cũng vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên gặp mặt lại thấy người ta nhiệt tình với mình như vậy. Tôi cũng hỏi Điền luôn là tu luyện được bao lâu rồi mà ông giỏi vậy, vì trước đó tôi nghe hai anh kể về Điền rất nhiều, Điền thì vui vẻ lại thật lòng trả lời là cũng tu hành được sáu năm nay rồi, cũng chẳng giỏi gì, do anh em kể tưng bốc tôi lên mà thôi. Ông có bí quyết gì không kể cho mọi người nghe đi. Điền lúc này cười nói là do Điền lười mà thôi, chính vì lười cũng mới đạt được như vậy. Tôi thì cũng bán tín, bán nghi làm cái gì mà lười biếng lại giỏi tâm linh. Hai vấn đề này có liên quan cái gì đâu trời, Điền thấy khuôn mặt nhiều biểu cảm của tôi chỉ ngồi cười mãi không thôi. Có lẽ do Điền lười, nên nhiều lúc ngồi thiền định lại lười quá nên ngồi luôn, lại làm biếng suy nghĩ quá nên không suy nghĩ luôn. Thật lòng tôi nghe đến đoạn này cũng phải chịu thua luôn, chứ biết sao giờ, quả thật nghĩ lại cũng có lý dễ sợ. Bởi lười biếng quá nên khi ngồi thiền lại được lâu hơn một chút, lại lười suy nghĩ quá nên khi ngồi thiền lại không có tạp niệm nên mới có thể cảm nhận tâm linh tốt như vậy. Tôi hỏi Điền cảm giác khi ngồi thiền như thế nào thì Điền nó phán luôn một câu xanh rờn “có ai giống ai đâu mà hỏi làm chi”. Tôi nghe vậy không hiểu nên đành hỏi lại cho kỹ, cũng nhiều lần nghe hai ông kia kể lại rồi, Điền nói chuyện nhiều lúc đỡ không nổi nên đừng có để tâm quá là được. Điền tiếp tục nói với tôi mà đến tận bây giờ tôi vẫn không bao giờ quên. “Tâm tính con người khác nhau, vì tâm tính bất đồng nên pháp cũng bất đồng, pháp bất đồng thì đạo cũng bất đồng, cho dù pháp đồng nhất thì đạo cũng sẽ bất động mà thôi, người nào tu thì tự náy biết, như kẻ uống nước thì mới biết nước nóng hay lạnh, chứ hỏi thì nói nước mát thì biết vậy mà thôi”. Nói đến đây thì Điền rủ mọi người ra ngoài tập luyện, vì vừa mới đi làm về nên người uể oải quá, ra đánh vài chiêu cho nó khỏe. Ấn tương đầu tiên của tôi là Điền vừa lùn lại vừa béo, ấy thế khi ra đánh quyền thân thủ lại nhanh như khỉ vậy. Thế giới quan của tôi giống như bị sụp đổ vậy á, tôi thường thấy người luyện võ thân thể họ thon gọn, người chắc để di chuyển linh hoạt chứ có ai béo như cục thịt như này mà di chuyển linh hoạt được đâu cơ chứ. Tôi nghe kể là Điền nhiều lúc nhìn thấy người âm mà kể lại cho mọi người nên hiếu kỳ hỏi Điền là vì sao ông lại không sợ ma, tôi thấy nhiều người thầy cũng giỏi mà cũng sợ ma như thường. Điền cười cười rồi nói với tôi rằng sao mà không sợ được, nhưng do nhìn thường xuyên nên cũng thấy bình thường. Được nước tôi hỏi tới luôn là lần đầu ông thấy như thế nào kể cho chúng tôi nghe đi, vì đa phần mọi việc điều bắt nguồn từ anh Quang và anh Hà. Khuôn mặt Điền lúc này thì dường như có điều xấu hổ không muốn nói. Cũng do mọi người bảo kể nên hắn mới kể. Lần đầu tiên khi hắn gặp người âm, là lúc khoảng hắn tập luyện cũng được 2 năm rồi, thời điểm này thì Điền ở Biên Hòa gần cầu mới hóa an vì ở khu vực sâu nên khu này rất vắng người. Xung quanh lại trồng rất nhiều cây chuối, nên tĩnh mịch vô cùng, nếu ở đây tu luyện thì hết chổ chê vì khu đất ở đây tốt lại yên tĩnh không có ai làm phiền. Có lần Điền từ trong nhà ra ngoài vườn đi tiểu, thì ở đâu sau lưng nhảy ra một bóng người, nhìn rất đáng sợ, tóc tai bù xu, người mặc đồ như thời tiền cổ vậy, khuôn mặt trong rất đáng sợ lại hình thú quái dị. Lúc ấy bởi vì sợ quá mà lại đang mắc tiểu, Điền nó tiểu mẹ luôn trong quần. Kể đến đây thì ai cũng không nhịn được cười, nhưng mà sắc mặt của Điền thì bình tĩnh, hắn thấy chuyện này bình thường có gì đâu mà cười, thử nghĩ xem “mẹ lần đầu gặp kiểu này xem rồi biết”. Lại nói bản mặt Điền thì cũng dày vô cùng, nên không cảm thấy xấu hổ khi mọi người cười nhạo. Được một lúc thì hắn lại kể tiếp, là thêm được vài tuần nữa thì Điền đang luyện võ một mình ở trước sân, lúc ấy đang tập luyện thì ở đâu xuất hiện một ông hổ to cỡ ngực của Điền mà dài khoảng hai mét. Điền vừa nhìn thấy ông hổ thì tá hỏa phi thẳng vào nhà rồi ngút cái đầu ra mà nhìn xem có bị hoa mắt hay không. Nhìn kỹ lại thì vẫn thấy ổng đứng đó, Điền thì lúc này cũng không dám ra luôn, được một lúc lâu thì ông hổ biến mất tiêu. Điền thì cũng vào nhà, vì sợ quá nên không dám ra nữa. Thời điểm này thì Điền trì tụng chú đại bị rất nhiều, bình thường ít nhất thì cũng được khoảng 7 – 11 biến, có lần nhiều thì cũng 21 biến hơn. Điền kể lại có lần đang trì bị hộ pháp khảo nghiệm, nghĩ lại mà cảm thấy vãi cả linh hồn luôn, lúc ấy đang trì chú đại bi vẫn như thường lệ thì tự nhiên ở đông xuất hiện một quỷ vương, tóc thì dài tới ngực móng vuốt thì dài cũng khoảng 5 tấc, đưa ngay thẳng cổ họng. Điền kể lại lúc này không biết hoảng sợ quá hay sao mà thần hồn liền xuất ra bên phải, nhìn thấy quỷ vương rất chi tiết, người này không mặc áo da có màu đỏ, chỉ mặc một chiếc quần màu đen dài tới đùi của hắn mà thôi, nói là quần như nhìn giống chiếc váy hơn. Mà không hiểu sao lúc đó vẫn bình tĩnh mà trì chú, sau khi trì xong thì nguyện công đức này cho vị quỷ vương đó, mà bảo ông ta đừng đi phá người tu hành để mà mang tội. Nhưng nói quỷ vương chứ đối với Điền nghĩ có thể là một vị hộ pháp nào đó đi ngang qua nên thấy Điền đang công phu sẵn tiện thử một phát, nếu được thì qua còn không được thì mày rớt luôn nha con. Đợi ngày sau mà thi lại, có lẽ từ lần đó trở đi mà Điền nó không còn sợ ma nữa, mặc dù biết nhát nhiều mà thấy vẫn như bình thường.

Bạn đang đọc Quán cafe Hồn Gỗ sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.