Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Huống Quái Dị

Tiểu thuyết gốc · 1137 chữ

Huỳnh Hiên mở mắt, trước mắt hắn là bầu trời rực đỏ tới tận tít xa đường chân trời, trông thật u ám và đầy ám ảnh. Khi ý thức đã dần dần rõ ràng, hắn nhận ra xung quanh mình thật kỳ lạ. Xung quanh Huỳnh Hiên chỉ toàn đất và cát, chẳng hề có cây cối, xe cộ hay là nhà cửa gì cả. Cứ như là một hoang mạc vậy, nhưng u buồn hơn rất nhiều.

Sau khi đứng dậy, Huỳnh Hiên cũng nhận ra thêm một điều, ở đây không chỉ có hắn, đếm sơ qua thì còn có thêm khoảọ ng 40 người khác nữa, đủ mọi lứa tuổi, giới tính và thông qua trang phục, hắn tin là đủ mọi thành phần trong xã hội. Nhưng khác biệt với hắn, tất cả những người đó vẫn còn đang bất tỉnh. Nhưng cái bất tỉnh của họ thật kỳ lạ, không giống ngủ, cũng chẳng giống chết. Họ như đang bị “tạm dừng hoạt động” vậy. Huỳnh Hiên biết điều này thật khó giải thích, mà dù cho có giải thích thì nào có ai hiểu, nhưng sự thật là vậy.

Huỳnh Hiên cảm thấy có phần khó hiểu, nhưng hắn không sợ hãi. Chẳng phải là hắn vô cảm hay bị khiếm khuyết về cảm xúc mà thấy không sợ hại. Hắn cũng chỉ là người thường, vì thế lý do đơn giản hơn nhiều. Huỳnh Hiên vốn đã theo học “Thiền” từ trẻ, nên gã đã tu hạnh đến cấp bậc “tâm tĩnh” dù cho đang ở bất cứ tình huống nào. Chỉ cần khi có sự giao động trong cảm xúc. Hắn sẽ tự nhủ bài thiền quen thuộc, “Tâm giao động chỉ khiến thêm khó khăn. Cùng một vấn đề, nếu tĩnh tâm mà soi xét thì có thể tìm thấy chân lý.”

Với sự bình tĩnh không chút giao động của một Thiền Sư, Huỳnh Hiên đi tới tảng đá to lớn trước mặt mà ngồi xuống. Hắn bắt đầu vận dụng đầu óc, để phân tích tình huống quái dị hiện tại… Hắn tự đặt ra những câu hỏi cho bản thân. Như là, nơi đây là đâu? Tại sao gã lại tới đây được? Và những người quanh gã là ai? Để rồi, gã nhận ra rằng mọi cố gắng phân tích đề vô vọng.

Vì có một khoảng trắng trong ký ức của gã. Gã biết là “khoảng trắng” ấy đã từng chứa đựng điều gì đó, những dù cho Huỳnh Hiên có cố gắng cũng không thể nào nhớ ra được. Còn lại, những sự kiện, những ký ức trước khoảng trắng đó gã vẫn còn nhớ rõ. Điều này thật bất thường.

Sau một hồi soi xét, Huỳnh Hiên thấy cách tốt nhất vẫn là đánh thức những người đang bất tỉnh kia. Vì gã biết rằng, một cái đầu của Huỳnh Hiên sao có thể so sánh với 40 cái đầu còn lại được. Nhưng gã biết vẫn sẽ có rủi ro lớn trong việc đánh thức. Đó là sự hoảng loạn. Gã sợ rằng sẽ có vài người vì quá hoảng loạn với tình cảnh này mà gây nên nhiều phiền toái.

Và phiền toái là thứ Huỳnh Hiên muốn tránh đến khi bản thân đang trong một tình huống vô cùng kỳ lạ này.

Gã quyết định sẽ không đánh thức hết một lượt, mà thay vào đó sẽ đánh thức từng người từng người một, rồi giải thích tình huống cho họ, đợi họ bình tĩnh, rồi cùng họ đánh thức những đợt người tiếp theo. Có như vậy, Huỳnh Hiên có thể dễ dàng kiểm soát tình huống hơn, và nhằm giảm thiểu sự cố phát sinh đến mức thấp nhất có thể.

Vậy, Huỳnh Hiên nên gọi ai dậy đầu tiên đây? Người đầu tiên rất quan trọng trong việc kiểm soát, hắn muốn người đầu tiên mà hắn gọi dậy phải là một người bình tĩnh và có khả năng truyền đạt tốt, để từ đó giúp đỡ hắn trong kế hoạch kiểm soát sự cố này.

Huỳnh Hiên nhìn quanh khắp 40 con người. Đúng là đa dạng người mà. Hắn nhận xét. Có vẻ như nam nữ tuổi từ 16 đến 60 đều có mặt ở đây. Họ đại diện cho đủ loại thân phận trong xã hội cả, học sinh, sinh viên, công nhân, nhân viên công sở, … Mà không hề có điểm chung nào cả.

Sau khi đã nhìn quanh hồi lâu, Huỳnh Hiên đã tìm ra đối tượng của mình. Hắn cất từng bước đi nhẹ nhàng hướng tới người ấy. Khi đã tới đích, hắn dừng lại, nhìn kỹ vào đối tượng một lần. Đó là một cô gái tuổi tầm 25, có vẻ là nhân viên văn phòng dựa vào trang phục của cô. Cô cũng không phải dạng xinh đẹp gì, mà có một nhan sắc tầm trung, nhưng đổi lại từ cô, Huỳnh Hiên có thể cảm nhận được khí chất nghiêm nghị và mạnh mẽ. Hắn không hiểu tại sao lại như là hắn biết rõ cô đến thế, chỉ là gã tin vào trực giác của mình.

Huỳnh Hiên ngồi khụy xuống, dùng đôi tay thô ráp của mình khẽ chạm vào má của cô. Thật mềm mại, lần đầu tiên hắn cảm nhận một làn da mềm mại đến thế. Sự mềm mại ấy như có sức cám dỗ, đang lôi cuốn lấy Huỳnh Hiên, khiến cho Huỳnh Hiên bất giác mà giữ tay lại, tận hưởng cảm giác mềm mại từ đôi má mềm mại.

Thế nhưng, hắn nhanh chóng lấy lại cảm xúc, nhanh chóng đọc qua câu thiền, cảm xúc vốn có chút rung động ban nãy nhanh chóng lắng xuống, sự bình tĩnh lại trở về với Huỳnh Hiên. Hắn có phần trách bản thân đã không cảnh giác mà mất đi sự bình tĩnh dù chỉ là giây lát.

Lần này, Huỳnh Hiên cẩn thận hơn, hắn lấy tay vỗ nhè nhẹ lên má cô gái, thầm mong cô mau mau tỉnh dậy, hắn muốn hạn chế tiếp xúc với đôi má mềm mại ấy. Sau một hồi, cuối cùng đôi mắt cô cũng khẽ rung động, rồi dần dần mở ra. Một đôi mắt long lanh nhưng mạnh mẽ nhìn vào Huỳnh Hiên.

Và đôi mắt ấy nhanh chóng thành hình viên đạn, lửa cháy bừng bừng trong tròng mắt. Huỳnh Hiên có thể cảm nhận được sự tức giận từ cô, nhưng hắn đã muộn màng. Vì khi còn chưa kịp phản ứng, một cú đấm đã chạm vào mặt Huỳnh Hiên, khiến hắn bay ra cả thước. Kèm theo đó là tiếng hét như vũ bão của cô gái.

“Cái tên biến thái này!!!”

Bạn đang đọc Quái Dị Ký Lục sáng tác bởi tphong3521102

Truyện Quái Dị Ký Lục tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tphong3521102
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.