Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
2284 chữ

Hiện menudoc truyen

TruyệnQuách Tề Ngọc Tiên SinhChương 71

QUÁCH TỀ NGỌC TIÊN SINH71

 TrướcTiếp 

Edit: Shin

“Ngày mai là lễ đính hôn của con, ba dự định chuẩn bị ngày kia liền trở về.” Lúc ăn cơm Quách Tề Ngọc đối với Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng.

“Chúng ta sẽ trở về sao?” Thừa Ân hỏi, “Trở về trường học ư?”

“Chúng ta đã ở đây mấy ngày rồi, tuy rằng Thừa Ân được nghỉ học, nhưng ba còn phải đi làm nha.” Quách Tề Ngọc nói xong liền hướng về trong bát nó gắp một đĩa rau.

Bọn họ sớm đến đây, là do Mạnh Tiếu Ngạn cật lực yêu cầu, hi vọng bọn họ có thể đến sớm mấy ngày, về thời gian sẽ không khó khăn như vậy.

Mạnh Tiếu Ngạn đặt bát xuống, có chút do dự nói rằng: “Kỳ thực, con cũng đang muốn nói chuyện này.”

“Chuyện gì?”

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn về phía Quách Tề Ngọc, có chút xin lỗi, “Ba ba, lễ đính hôn khả năng có thể bị trì hoãn.”

Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Ngày hôm qua con vốn muốn nói chuyện này, thế nhưng một hồi lại quên, con xin lỗi.”

Quách Tề Ngọc hơi nghi hoặc một chút, “Không phải đều đã định ngày rồi sao?”

Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu: “Thế nhưng ngày hôm ấy Trinh Nhu có diễn tấu violoncello, cô ấy chỉ mới nhận được thông báo này, màn trình diễn ngày hôm đó đối với cô ta rất trọng yếu.”

Thấy Quách Tề Ngọc không đồng ý mà nhìn cậu, Mạnh Tiếu Ngạn có chút bất đắc dĩ giải thích: “Cô ấy phải trải qua đắn đo suy nghĩ mới đưa ra quyết định, lễ đính hôn có thể dời lại, thế nhưng cơ hội mất rồi liền rất khó có lại, không phải sao?”

“Nói thì nói thế,” Quách Tề Ngọc cau mày, “Nhưng thiệp mời đã đưa tận tay mọi người, làm như vậy, chẳng phải là rất phiền phức hay sao?”

“Có chút phiền phức thật,” Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng, “Thế nhưng cũng còn tốt, cô ấy nên có cuộc sống riêng của chính mình, đưa ra quyết định thích hợp, con tôn trọng cô ấy.”

Quách Tề Ngọc yên lặng, mắt cúi thấp xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Mạnh Tiếu Ngạn có chút lo âu kêu một tiếng, “Ba ba?”

Quách Tề Ngọc nở nụ cười, “Tiểu Bắc, con thật sự là,” Hắn dừng một chút, thở dài nói, “Thật sự con đã lớn rồi.”

Buổi tối, Quách Tề Ngọc dỗ Thừa Ân ngủ, sau đó đi tới phòng khách.

Mạnh Tiếu Ngạn ngồi ở trên ghế salông xem notebook, đèn notebook trắng xóa bao quanh trên người thanh niên, tương phản sâu sắc thêm hình dáng thanh niên cường tráng, biểu hiện lạnh lùng lại nhu hòa.

“Ba ba?” Nhìn Quách Tề Ngọc từ phòng ngủ đi ra, cậu liền vội vàng đem notebook đặt sang một bên, ngồi ngay ngắn người lại, “Sao còn chưa đi ngủ?”

Quách Tề Ngọc đi tới, ngồi ở một đầu khác bên ghế sô pha, hai tay nắm chặt nhau.

“Con nói lễ đính hôn của các con trì hoãn lại một tuần?”

“Ừm.”

Quách Tề Ngọc nói rằng: “Con giúp ba xem một chút ngày mai mua vé máy bay được không?”

Mạnh Tiếu Ngạn cau mày, ghé sát vào, “Ba phải trở về?”

“Ừ.” Quách Tề Ngọc gật gù, “Phải về đi làm.”

Hắn cười khổ, “Tuy chỉ là một viên chức quèn, thế nhưng hôm nay đã là cuối tuần, ba đã nghỉ việc hết năm ngày.”

“Nhân viên trong đó cũng không tốt lành gì.” Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Tay đặt ở trên đầu gối nóng lên, Quách Tề Ngọc có chút sững sờ, tay Mạnh Tiếu Ngạn đặt ở phía trên, nhẹ nhàng nắm chặt, ấm áp khô ráo.

Quách Tề Ngọc không biết tay của thanh niên có thể nắm chặt tay của chính mình, hắn choáng váng, ngẩng đầu nhìn Mạnh Tiếu Ngạn, lộ ra một chút kinh hoảng.

“Xin lỗi, ba ba, làm người khó xử,” Cậu liền nói, trong mắt áy náy bao hàm chân thành.

“A…”

Quách Tề Ngọc đang muốn nói, lại nghe Mạnh Tiếu Ngạn nói tiếp: “Thế nhưng ba ba à, Trinh Nhu nói muốn nhận lỗi, ngày kia cô ấy muốn cùng ba ăn một bữa cơm.”

“Hả?” Quách Tề Ngọc không biết vị hôn thê Mạnh Tiếu Ngạn biết đến sự tồn tại của chính mình, hắn cho rằng Mạnh Tiếu Ngạn không nói ra.

Như là nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Con đem tất cả mọi chuyện đều nói cho cô ấy nghe, giữa chúng ta không có bí mật gì hết, cô ấy biết ba.”

Quách Tề Ngọc có chút sững sờ, “Có thể, nhưng mà…”

“Nếu như ba ba cảm thấy khó xử, không sao cả, có thể hủy bỏ buổi gặp mặt, con sẽ đi nói với cô ấy, cô ấy là người biết lý giải.” Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng trong mắt Mạnh Tiếu Ngạn lộ ra điểm thất vọng.

Quách Tề Ngọc cúi đầu, không nói lời nào.

Mạnh Tiếu Ngạn biết bản thân hắn đang xoắn xuýt, bưng lên ly trà đặt trên khay, nhấp một ngụm.

“Ấy —— ”

Ly nước liền đổ xuống.

Trong tay Mạnh Tiếu Ngạn còn nắm ly thủy tinh trống trơn, nước bên trong toàn bộ đổ xuống ghế sa lông, thấm ướt một vùng lớn.

Quách Tề Ngọc mau đứng dậy, đem khăn đưa cho Mạnh Tiếu Ngạn, “Sao con không cẩn thận như vậy?”

Cậu dùng khăn lau nước đi, thế nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Hai người lau một hồi lâu, Mạnh Tiếu Ngạn mỏi mệt xoa sống mũi, “Thế là xong, ba ba, để con trải chăn nệm nằm dưới đất là được rồi.”

“Cái gì mà lấy chăn nệm nằm dưới đất,” Quách Tề Ngọc đứng lên, từ bỏ vệt nước trên ghế sô pha, “Ngay cả chăn bông dư thừa con còn không có.”

“Vậy con đi ra ngoài…”

“Lên ngủ trên giường đi.” Quách Tề Ngọc nhìn cậu, nói rằng.

Mạnh Tiếu Ngạn hơi run, liền xua tay, “Không, không được.”

Quách Tề Ngọc nắm lấy tay cậu, “Lên giường ngủ đi.”

Mạnh Tiếu Ngạn nhìn chằm chằm Quách Tề Ngọc nắm lấy tay của chính mình, đột nhiên nói: “Ba ba, con xin lỗi.”

Quách Tề Ngọc biết cậu đang áy náy về chuyện xa xưa, hắn lôi kéo cậu một đường hướng về phòng ngủ đi tới, vừa nói: “Không sao cả, bây giờ nhìn con đối với vị hôn thê tốt đến như vậy, nghĩ đến con cũng biết mình thật sự sai rồi.”

Mạnh Tiếu Ngạn mặc hắn lôi kéo chính mình chậm rãi đi, đến trước cửa, mới trầm thấp đáp một tiếng, “Dạ, con biết sai rồi.”

“Lên giường ngủ đi,” Quách Tề Ngọc mở cửa, “Giường cũng rất lớn, có thể ngủ đủ.”

Bởi vì sợ đè lên Thừa Ân, Quách Tề Ngọc dùng một cái gối chống ở trên giường, miễn cho bé con lăn xuống giường.

Hắn ngủ ở chính giữa, cùng Mạnh Tiếu Ngạn đắp chung một chăn.

Hai người nằm ở trên giường, quay lưng lẫn nhau, nhưng đều mở to mắt, nhất thời chưa chợp mắt.

Nghe được hô hấp người sau lưng từ từ chậm lại, Mạnh Tiếu Ngạn động tác vô cùng nhẹ nhàng xoay người lại, tay gác lên eo nam nhân, tiến sát vào cổ, hô hấp chậm rãi.

Cậu cố ý, vào buổi tối ngày thứ nhất, vẫn chưa có ý định đem ly nước hất vào trên ghế sa lông.

Nhưng cho tới hôm nay, cậu nghe được Quách Tề Ngọc nói phải đi, tâm cậu mới hoảng loạn lên.

Cũng may Quách Tề Ngọc không có phát hiện, thậm chí bởi vì biểu hiện hài lòng, bắt đầu từ từ cởi bỏ khúc mắt lúc trước.

Nam nhân ngủ rất thành thật, trong một buổi tối, cũng chỉ nghiêng người có một lần, từ nằm nghiêng thành nằm thẳng.

Mạnh Tiếu Ngạn theo tư thế hắn ngủ trong phạm vi nho nhỏ – thay đổi động tác của chính mình.

Rạng sáng, Quách Tề Ngọc ngủ say, còn bắt đầu ngáy khò khò.

Mạnh Tiếu Ngạn ôm hắn, ở lỗ tai của hắn, trên vai, trên cổ đều ấn xuống nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng.

Áo ngủ Quách Tề Ngọc vẫn là áo đơn sơ mi cũ kỹ, vạt áo nâng lên, lộ ra hơn một nửa vòng eo trắng mịn.

Mạnh Tiếu Ngạn chậm rãi cúi xuống, ở trên bụng của hắn, bên hông, từng nụ hôn nóng bỏng hô hấp nhẹ nhàng in lại trên làn da mềm mại.

Quách Tề Ngọc không bị quấy nhiễu, môi liền hơi mở ra, Mạnh Tiếu Ngạn đến gần, nhẹ nhàng hôn.

Cậu không dám quấy nhiễu, chỉ có thể ôn nhu, từng điểm từng điểm – công thành đoạt đất, tay từ từ đi xuống…

Đột nhiên Thừa Ân đạp một chân ra.

Mạnh Tiếu Ngạn vội vàng dừng lại, hơi thở rút đi, Thừa Ân nghiêng sang một bên, bàn chân nhỏ khoát lên trên đùi Quách Tề Ngọc, ngủ rất say.

“A…”

Quách Tề Ngọc khó nhịn – nhúc nhích một chút.

Mạnh Tiếu Ngạn động tác khinh nhu – ngăn chặn môi hắn.

“Ha…” Hắn không nhịn được cười khẽ một tiếng, hôn một cái lên gò má ửng hồng Quách Tề Ngọc, vươn mình xuống giường.

Cậu trở lại trên giường, nam nhân không cảm giác chút nào, tinh lực vô y thức phát tiết khiến hắn rơi vào giấc mộng sâu thâm trầm.

Bắp đùi Mạnh Tiếu Ngạn chống đỡ bắp đùi nam nhân, cảm thụ nhiệt độ hai người lan truyền lẫn nhau, cậu làm bộ hết thảy đều chưa từng xảy ra, quay lưng về phía Quách Tề Ngọc ngủ.

Cậu ngủ rất muộn.

Chờ khi cậu tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình cậu.

Sờ gối bên cạnh, có chút lạnh, không biết Quách Tề Ngọc dậy từ khi nào.

Đang nằm đờ ra, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra, cậu nhìn sang, là Thừa Ân đứng trong khe cửa lén lút nhìn cậu.

Cậu cười cợt, đưa tay bắt chuyện với nó, “Thừa Ân, lại đây.”

Thừa Ân đi tới, cẩn thận đóng cửa lại, nhào tới trên người Mạnh Tiếu Ngạn, “Anh hai, anh đúng là con sâu lười, ba cùng em thức sớm lắm!”

“Ba là người thứ nhất,” Thừa Ân đưa một ngón tay lên, rồi duỗi ra một ngón tay khác, “Thừa Ân là người thứ hai.”

“Anh hai là người cuối cùng!”

Mạnh Tiếu Ngạn đem nó ôm lên giường, hai người chơi đùa một lúc, yên tĩnh lại, Mạnh Tiếu Ngạn hỏi: “Thừa Ân ngày hôm nay đi rồi, có nhớ anh không?”

Thừa Ân lập tức lên tiếng, “Có ạ!”

Lập tức, nó nghiêng đầu, suy tư, “Nhưng mà, ngày hôm nay sẽ rời đi sao?”

“Ừ.”

Thừa Ân nhào lên, ôm lấy cổ Mạnh Tiếu Ngạn, thấp giọng thần bí nói rằng: “Nhưng là, ba nói không có rời đi nha!”

Mạnh Tiếu Ngạn sửng sốt.

Thừa Ân thấy cậu dáng vẻ ngây người, cười uốn cong mắt, tay nhỏ bưng mặt lên, tiến đến bên tai Mạnh Tiếu Ngạn, dùng khí âm nói rằng: “Sáng sớm hôm nay, em nghe ba gọi điện thoại nói tạm thời không trở về được!”

“Thật sự?”

Đây quả thật là một niềm vui bất ngờ đối với Mạnh Tiếu Ngạn.

Sáng sớm trên bàn cơm, Quách Tề Ngọc chứng thực lời nói của Thừa Ân.

“Ba ba,” Mạnh Tiếu Ngạn thật sự có chút cảm động, cậu không nghĩ tới Quách Tề Ngọc vì mình vẫn sẽ tiếp tục xin nghỉ, “Cảm ơn.”

Quách Tề Ngọc nhếch miệng, nói rằng: “Trước đây con nói ba coi trọng công việc, kỳ thực không phải như vậy.”

Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Trước đây là con không hiểu chuyện, hiện tại sẽ không như vậy nữa đâu.”

Quách Tề Ngọc cười cười, “Ừm, con lớn rồi, chân chính hiểu chuyện.”

Mạnh Tiếu Ngạn cúi đầu ăn bát cháo rau dưa của mình, không nói một lời.

Quách Tề Ngọc có chút ăn không vô, hắn xác thực là gọi điện thoại về lại xin nghỉ phép.

Hắn không muốn ở trước mặt vị hôn thê Mạnh Tiếu Ngạn làm cho cậu mất mặt, thế nhưng thời gian ăn cơm cùng thời gian lễ đính hôn thật sự rất không thích hợp.

Hắn không thể chỉ trong vài ngày từ thành phố A trở về C thị rồi lại bay ngược lại, Thừa Ân không chịu nổi, hắn cũng không có năng lực kinh tế tốt đến như vậy.

Hắn chỉ có thể xin nghỉ.

Tuy rằng lần trước xin nghỉ đã được chuẩn bị tâm lý, thế nhưng sau khi bị mắng một trận, rồi bị sa thải, Quách Tề Ngọc trong lòng nghĩ đều vẫn thấy khổ sở.

Có điều còn may cũng chỉ là một viên chức nho nhỏ, Quách Tề Ngọc an ủi chính mình, có thể sẽ kiếm được công việc tốt hơn.

Lại đúng như Tiểu Bắc nói, Quách Tề Ngọc nghĩ, công việc còn có thể kiếm được, thế nhưng lễ đính hôn cả đời của Tiểu Bắc chỉ diễn ra một lần.

(Hết chương 71)

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact

Bạn đang đọc QUÁCH TỀ NGỌC TIÊN SINH của Cát Bá Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.