Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá Khách - Chương 16

Phiên bản Dịch · 1178 chữ

Ôm cậu sửng sốt một chút, rồi mới mạnh bạo bắt lấy vai cậu, gắt gao nhìn bờ môi của cậu, giống như muốn xác nhận lời nói vừa rồi có phải phát ra từ đây hay không.

Bị ánh mắt nóng rực của Tề Hạo nhìn thật lâu, Lâm Lạc Ninh cảm thấy mặt mình đã dần dần biến hồng.

Cảnh sắc trước mặt đột nhiên cấp tốc biến hóa, đến khi cậu lấy lại tinh thần từ trong mê muội, mới phát hiện bản thân bị đẩy đến trên giường, mà anh đang đè lên người cậu, tà ác liếm môi.

“Giờ không được đâu…” Cậu cuống quít quay mặt sang một bên, vươn tay che nụ hôn của anh. Lòng bàn tay bỗng nhiên bị liếm, cậu như bị điện giật mà rút tay lại.

Khuôn mặt tuấn lãng của anh dần dần phóng đại, Lâm Lạc Ninh khẩn trương nhắm hai mắt, nụ hôn trong dự kiến lại chậm chạp không rơi xuống. Vừa định mở mắt ra xem chuyện gì đã xảy ra, trên gương mặt đã đón một cái hôn nhẹ nhàng, lực đè trên cơ thể cũng dần mất đi.

“Quên đi, anh cũng không muốn hại em bị lây cảm.”

Tề Hạo xoay người vào chăn, ngoan ngoãn nằm, cuối cùng lại không cam lòng nói thêm một câu. “Em phải ở trong này chăm sóc anh.”

Trong lòng ấm áp, Lâm Lạc Ninh mỉm cười chỉnh góc chăn lại cho anh. “Em đi hâm nóng cháo cho anh.”

“Không cần, vừa rồi nóng như vậy, hiện tại ăn là vừa.” Tề Hạo nhận cái bát, khò khè khò khè một hơi uống cạn, thỏa mãn thở dài. “Anh muốn nữa…”

“Anh rốt cuộc bao lâu rồi chưa ăn cơm?”

“Ban đầu còn gọi cơm bên ngoài, sau phát hiện không có em sẽ ăn không ngon, nên ăn lung tung cho đỡ đói…” Tề Hạo chớp chớp mắt, đắc ý cười cười. “Cơ mà khổ nhục kế này dùng được, không phải sao?”

Người đàn ông bụng đói kêu vang ăn hết hai bát cháo, uống thuốc rồi trầm trầm ngủ, không chịu thả tay cậu. Không biết nằm mơ thấy cái gì, lông mày hơi nhăn lại.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên giữa hai lông mày anh, dịu dàng trấn an khiến hơi thở anh dần vững vàng. Lâm Lạc Ninh nhìn anh an tâm ngủ, hai bàn tay nắm chặt nhau nóng rực.

Ngay vừa rồi, cậu cùng người đàn ông này vừa kí kết một hiệp nghị. Không có điều khoản cùng nội dung cụ thể, có chăng chỉ là một cái kết quả.

Bọn họ trở thành bạn giường.

Từ bạn cùng phòng đến bạn bè, lại từ bạn bè đến bạn giường, kế tiếp, cậu cũng không biết nữa.

Vì hiệp nghị này mà hao hết tâm tư thực hiện khổ nhục kế, tính toán những âm mưu vụng về, người kia không tiếc thương tổn thân thể mình, chỉ vì muốn giữ cậu lại, vì muốn cậu ở bên anh.

Tâm tình vội vã lại bất an… cuối cùng là cái gì đây?

Một khắc kia, Lâm Lạc Ninh muốn nói với Tề Hạo, rằng cậu chấp nhận, là vì cậu yêu anh. Nhưng, cậu không thể.

Cậu không muốn dùng lời nói áp đặt nội tâm anh, mê hoặc anh đi trên con đường mình hy vọng. Tình yêu như vậy, là hèn mọn, là giả dối.

Yêu chính là yêu, không cần người khác dẫn lối, chỉ cần nghe theo trái tim mình.

Có lẽ Tề Hạo bây giờ còn chưa hiểu, nhưng chỉ cần ở bên nhau, là sẽ thấy được tương lai.

Cậu sẽ đợi, đợi ngày nào đó anh hiểu ra hết thảy, đợi đến một ngày nào đó anh sẽ phát hiện ra. Đợi ngày nào đó anh thực lòng cười và nói “yêu” cậu.

Cậu mong đợi hạnh phúc ấy, cho dù hết thảy chẳng qua là ảo giác, nhưng cậu vẫn vì một chút cơ hội vô cùng nhỏ nhoi mà cố gắng.

Bọn họ cần nhau, chỉ cần sự ấm áp từ đối phương cũng đã đủ rồi. Bất luận kết cục như thế nào, chỉ cần thời gian “ở bên nhau” này, sẽ chứng minh tất cả.

Nhờ được cậu chăm sóc, không quá vài ngày anh đã hạ sốt, khôi phục thần thái sáng láng. Cuối cùng khi Lâm Lạc Ninh chuẩn bị thu dọn một chút để quay về nhà, cổ họng lại bắt đầu có chút đau đớn, thỉnh thoảng còn ho khan.

“Chắc chắn là bị anh lây bệnh.” Tề Hạo nhìn cậu uống mấy cốc nước vẫn không đỡ, nói ra phán đoán chém đinh chặt sắt.

Lâm Lạc Ninh nhịn cười. “Giờ anh mới biết hay sao? Mỗi ngày ở gần nhau như thế, không lây mới là lạ.”

Ở trong này chăm sóc anh mấy ngày nay, ban đêm đều bị ép ngủ chung giường. Tề Hạo tuy rằng không thực sự hành động, nhưng động chân động tay có thể ăn không ít đậu hũ, mỗi ngày đều phải ôm cậu mới chịu ngủ.

“Cho nên bây giờ đổi lại, để anh chăm sóc em.” Không đợi Lâm Lạc Ninh đáp lại, anh đã cầm lấy điện thoại di động, bấm một dãy số.

“Anh đang làm gì thế?”

“Xin phép giúp em.”

“Không được…” Cậu bật dậy định đoạt lại điện thoại, lại bị anh giơ lên thật cao. Cậu thấp hơn anh mấy cm, khó lại càng thêm khó.

“Xin chào, tôi là bạn của Lâm Lạc Ninh… Phải, hôm nay cậu ấy không được khỏe, cho nên không thể đi làm… Vâng, cám ơn anh.”

Chấm dứt cuộc trò chuyện, Tề Hạo khoa trương lắc lắc di động trước mặt cậu, chớp chớp mắt. “Xong.”

Lâm Lạc Ninh vừa tức giận vừa buồn cười. “Em không sao mà, chẳng qua vừa có dấu hiệu bị cảm thôi, uống thuốc là được rồi…”

“Chúng ta đều bệnh nặng như vậy, không nghỉ ngơi nhiều lỡ bệnh trầm trọng hơn thì lo liệu ra sao?” Tề Hạo trả lời đúng lý hợp tình.

“Đó là bởi vì anh cố ý, không uống thuốc không ăn cơm, đương nhiên sẽ không khỏe lên.” Lâm Lạc Ninh nói rồi nhăn mặt, lo lắng lo lắng. “Trước đây vì chăm sóc anh, em đã xin nghỉ lâu như vậy, hiện tại lại xin nghỉ nữa, sếp nhất định sẽ nổi giận…”

“Không cần lo cho lão, khó có dịp được thêm ngày nghỉ, không bằng nghĩ xem chúng ta nên làm gì thì hơn…” Tề Hạo cười ôm lấy cậu từ phía sau, vẻ mặt nhìn thế nào cũng không thấy có ý tốt.

“Sao anh cũng không đi làm đi?” Lâm Lạc Ninh giật mình quay đầu, chống lại ý cười ái muội của anh.

“Không phải hôm nay… ”

Âm tiết cuối cùng, biến mất trong sự quần giao môi lưỡi của cả hai.

Bạn đang đọc Quá Khách của Cảnh Du Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.