Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32

Phiên bản Dịch · 3394 chữ

Warrick không thể có tâm trạng tốt hơn khi bước vào đại sảnh vào buổi chiều muộn, nhưng khi trông thấy Emma, gã sực nhớ chưa làm gì thay đổi cô bé. Gã gọi cô khi tiến lại khu lò sưởi đang vắng người. Chỉ có 2 chiếc ghế đơn giữa mấy chiếc ghế dài dành cho gã và để tiếp khách hay cho 2 con gái. Gã ngồi xuống rồi chỉ Emma ngồi vào chiếc ghế còn lại vừa thận trọng quan sát, rồi gã nhận ra cô đâu coi mình là thành viên của gia đình gã, cũng như gã có nghĩ về cô nhiều đâu.

Nhưng suy nghĩ đó lúc này không quá làm phiền gã. Những đứa con hoang là chuyện không lạ trong cuộc sống, nhưng chỉ một số ít vượt lên trên vết nhơ là con của người hầu hay nông nô, dù cho có mang trong mình dòng máu hoàng tộc và không có anh chị em hợp pháp.

Theo gã biết, Emma là đứa con ngòai giá thú duy nhất của gã, nếu không tính đứa bé đang lớn lên trong bụng Rowena. Và gã chỉ mới biết đến sự tồn tại của Emma vài năm nay dù cô đã 16 tuổi. Có thể gã sẽ cư xử tốt hơn nếu cô làm gã bận tâm, nhưng gã lại hiếm khi ở nhà, còn lúc về nhà thì đầu óc cũng nghĩ nhiều đến những cuộc chiến.

Gã chăm chú quan sát cô, nhận ra hết những gì Sheldon dễ dàng nhìn thấy và đồng ý rằng cô thực sự giống gã nhất trong đám con. Gương mặt cô mạnh mẽ và rắn rỏi là điểm khiếm khuyết ở 2 đứa con gái còn lại. Đôi mắt và mái tóc thậm chí là bản sao hòan hảo của gã, chỉ trừ một điều là mắt gã hầu như lạnh lẽo suốt, trong khi mắt cô ấm áp, làm gương mặt càng đẹp hơn.

Gã cũng nhận ra rằng cô đã không hề lo lắng trước ánh nhìn trân trối của gã. Nếu gã mà nhìn Melisant hơi lâu mà không nói gì thì cô bé chỉ có nước bật khóc, còn Beatrix thì sẽ bắt đầu chủ động bào chữa cho bất cứ điều gì đã làm sai mà không đợi nghe lời buộc tội. Emma chỉ yên lặng ngồi đó nhìn lại gã dù cô cũng chẳng thấy dễ chịu gì. Can đảm là điều gã không nghĩ đến, có lẽ cô bé chỉ muốn làm điều tốt cho Richard.

Thật không dễ cho Warrick mào đầu câu chuyện, nên những lời đầu tiên của gã dành cho cô là.

‘Sheldon de Vere có người con trai muốn con’

‘Có phải là Richard không ạ?’

Gã gật đầu. ‘Con biết dự định của cậu ta rồi à?’

‘Dạ không’

‘Nhưng ta nghe con nói chuyện với cậu ta rồi, nếu không sao lại muốn thẳng con chứ.’

‘Anh ấy có tìm con mỗi khi đến đây với cha của mình’

‘Không nghi ngờ gì là đã hôn rồi,’ Warrick ngờ vực hỏi tiếp ‘Con vẫn còn con gái chứ?

Hai má Emma hồng lên, dù vẫn khóa cái nhìn đến gã, nhưng đôi môi cô run run nơi khóe miệng.

‘Không tên đàn ông nào ở đây dám đụng đến con, vì họ đều sợ ngài.

Warrick cười vui trước sự tủi thân của cô. ‘Ta rất hài lòng vì điều đó, Richard không nghi ngờ gì cũng sẽ thế. Nhưng truớc khi ta gả con cho cậu ta, con sẽ đựơc dạy dỗ thêm nhiều, chứ không lại làm mất mặt gia đình Sheldo.’

Cô nhìn gã với vẻ ngờ vực.

‘Ngài định dạy con theo kiểu dạy cho những cô điếm ư?’

Gã cau mày. ‘Ta đã nói điều gì làm con nghĩ đến chuyện đó thế?’

‘Thì ngài vừa nói anh ấy muốn con và sẽ giao con cho anh ấy. Nếu không như tình nhân thì là gì?’

Môi Warrick giật giật vẻ phẫn nộ, nhưng là với chính bản thân gã.

‘Ta e là không thể đổ lỗi cho con khi nghĩ thế, nhưng con sẽ là vợ chính thức của cậu ta, nếu như con có thể được dạy dỗ như một tiểu thư.’

‘Vợ?’ Cô chỉ mở được miệng nhưng không thành tiếng bởi quá kinh ngạc. Tuy nhiên, khi những ẩn ý của từ đó được hiểu rõ hòan tòan, gương mặt cô dần sáng lên niềm vui nhẹ nhõm, môi gần như hé nụ cười.

‘Với ngài Richard?’

‘Nếu’, gã bắt đầu lặp lại, nhưng cô không cần phải biết. ‘Không cần nếu, thưa ngài. Cần học những gì con sẽ học hết. Không nghi ngờ gì cả.’

Lần đầu tiên trong đời, Warrick cảm thấy tự hào về con của mình, bởi gã không mong đợi sẽ biết được cảm giác này cho đến khi có con trai. Gã không ngờ vực về quyết tâm của cô nhưng khả năng đến đâu cũng phải chờ xem. Dẫu vậy, vì lợi ích của cô, gã muốn cô phải thành công. Muốn thế, gã phải miễn cưỡng đề nghị Rowena nhiệm vụ hướng dẫn cô. Thái độ hiện thời của Rowena có thể nói không còn thù địch nhưng cũng có thể nàng vẫn để bụng nhiều điều gã đã làm. Gã không làm điều gì không đáng cả, nhưng cách suy nghĩ của đàn bà không thể tin tưởng được, có khả năng nàng sẽ dạy Emma làm sai như một cách để trả thù gã.

‘Bà Roberta có vẻ như là một lựa chọn.’ Gã suy tư nhận xét, nhưng trước khi có thể nói tiếp lí do, Emma đã lên tiếng.

‘Bà ta sẽ không chịu đâu,’ Emma nói, vẻ hớn hớ dần tắt trên gương mặt. ‘Bà ta khinh bỉ con, và con cũng không chắc bà ta biết nhiều hơn việc khâu vá, bởi đó là tất cả những điều bà ta thấy quan trọng.’

Tiếng cười của Warrick làm cô im lặng.

‘Có nhiều điều để nói về một mũi khâu đẹp, nhưng ý ta là bà ấy có thể là một lựa chọn vì bà ta thực sự đang làm việc này và sẽ là lí tưởng, nhưng ta đồng ý là bà ấy sẽ phản đối dạy con. Thay vào đó, ta tin tưởng Rowena có thể giúp con nếu con hỏi cô ấy.’

“Nhưng cô ấy đang làm nhiều việc quá.”, Emma không thể kết thúc câu nói vì gã lại cau mày, gã khó chịu khi không nhận ra mình đã bắt nàng làm quá sức. Rowena đã nói rằng nàng khhông bị vắt kiệt sức với công việc. Nhưng nàng có nói dối với gã không? Gã đã biết gì về những người hầu và công việc thế nào là đủ với họ chứ? Gã chưa bao giờ phải phân việc trực tiếp cho ai ngoài lính của mình. Nhưng giờ đó là điều gã nghĩ, cả lúc bà Blouet đã nhìn gã lạ lẫm khi nghe liệt kê những việc Rowena phải làm. Tất cả những gì gã nghĩ đến lúc đó là giao những việc sẽ làm nàng phản đối vì chúng dường như là những nhiệm vụ của một người vợ mà gã nghĩ ra được. Việc nàng làm ở phòng dệt là điều biện hộ duy nhất cho ý nghĩ nàng không chỉ phục vụ mỗi mình gã.

‘Việc của cô ấy sẽ được rút bớt và sẽ có dư thời gian dành cho con, nếu cô ấy đồng ý’

‘Con sẽ rất cảm kích với sự giúp đỡ của cô ấy, nhưng có lẽ ngài là người nên đề cập chuyện này với cô ấy hơn là con.’

Warrick lẩm bẩm. ‘Cô ấy sẽ không giúp ta, Emma, ta chỉ muốn khẳng định là con sẽ nhận được nhiều điều từ cô ấy nếu con nhờ hơn là khi ta ra lệnh cô ấy dạy cho con’

Sau cùng gã cũng nhận ra, con gái mình không thắc mắc gì về quyết định chọn gia sư của gã, nên gã hỏi. ‘Con biết cô ấy là quý tộc ư?”

Lần này đến lượt Emma cau mày đính chính. ‘Nhưng cô ấy thực là như thế. Ngài không thể lấy điều đó khỏi cô ấy chỉ vì người…’, Cô đỏ mặt rồi sửa lại ‘Xin lỗi, thưa ngài. Chẳng lẽ không ai đoán ra sao? Tụi con chỉ tự hỏi sao người lại đối xử với cô ấy jnhư thế, nhưng đây là chuyện riêng của người.’

Sự chỉ trích trong tông giọng của cô làm gã gần như lớn tiếng.

‘Chính xác là việc riêng của ta, và không ai được hỏi cả, vì thế, đừng nên bận tâm nữa.’ Rồi gã nhận ra trước khi kết thúc rằng tội lỗi đó đã để lại dấu ấn cay đắng trong gã, và chúa lòng lành, giờ Rowena lại làm gã thấy có lỗi dù gã đã thực sự nhân nhượng với nàng so với những gì nàng đáng phải nhận. Khi mà gã đã để nàng sống? Không, gã không thể cảm thấy có lỗi về cách đối xử với nàng.

Vừa nhắc đến, Rowena liền tiến lên từ nhà bếp, lôi kéo sự chú ý của gã ngay lập tức với chiếc áo lót ngòai màu đỏ đáng ghét mà gã tự nhủ sẽ đốt cháy nó một ngày nào đấy. Nàng cũng gần như chú ý đến gã ngay lúc đó, chỉ có điều nàng vội quay trở lại nơi vừa đi lên. Trốn tránh gã ư? Đúng vậy, có lẽ nàng cảm thấy phải như vậy sau những điều ngu ngốc đã bày trò sáng nay trước Isabella.

Giờ nhìn thấy nàng rồi, gã biết mình không thể tập trung vào chuyện của Emma hơn nữa. vì thế gã cho cô lui nhưng vẫn không quên nhắc nhở đợi đến khi gã đi khỏi vào sáng mai rồi hãy đề nghị Rowena. Như vậy, gã không phải giảm việc cho Rowena, mà thực chất, nó tự giảm đi khi gã vắng mặt. và gã cũng hi vọng sau khi giải quyết xong d’Ambray trở về nàng đã quen việc dạy dỗ Emma, như thế gã chỉ cần để họ tiếp tục.

Không lâu sau khi Emma đi khỏi, Rowena trở lại và lần này hướng về gã với một vại bia cùng một cái ly to. Nàng đang cố làm gã ngạc nhiên lần nữa với sự tự nguyện phục vụ mà không cần phải ra lệnh, hay nàng cảm thấy cần phải làm gì đó cải thiện tình hình tốt hơn? Đúng, dường như là thế, và cũng đúng thế. Lạy chúa, nàng đã cắn gã mà không cần biết gã sẽ phản ứng thế nào và đó không phải là vết cắn nhỏ nhặt. Chỗ thịt nơi nàng để lại dấu răng vẫn còn đau. Gã không muốn nhưng thấy ngưỡng mộ sự cả gan của nàng, nhưng sao nàng biết điều đó được. Nàng…

…dừng lại giữa đường đến lò sưởi, sự tập trung biến đâu mất. Warrick quay qua xem điều gì làm nàng phân tâm, nhưng chỉ thấy mỗi Beatrix đang bước vào đại sảnh cùng với một người hầu theo sau. Nhưng khi gã nhìn lại, rõ ràng Rowena đã bị tác động mạnh trong 1 lúc rồi nàng cố gắng giũ bỏ nó. Nhìn lướt qua Beatrix lần nữa, gã cau mày không thể đoán ra điều gì làm Rowena phản ứng như thế. Và rồi gã nhìn thấy chiếc áo đầm màu xanh da trời mà con gái mình đang mặc, một chiếc áo rất được yêu thích đối với các thiếu nữ, nhưng gã chưa bao giờ thấy Beatrix mặc trước đây. Chiếc áo được cắt sâu phía trước với chủ ý làm nổi chiếc áo lót bên trong, nhưng chiếc áo lót của Beatrix đang mặc lại không tạo đuợc ấn tuợng và nó rõ ràng không hợp với áo đầm bên ngoài.

Gã chắp nối suy đoán và ước gì mình không làm vậy. Chiếc áo đầm này là của Rowena đã được cắt ngắn cho vừa với dáng người của con gái gã. Nhưng đâu rồi sự hả hê mà gã nghĩ mình sẽ có khi quyết định lấy hết trang phục của Rowena đi để chà đạp lên niềm kiêu hãnh và tự hào của nàng? Thay vào đó giờ gã lại thấy khó chịu. Hành động của gã đã phát huy tác dụng khi nàng thực sự đau đớn nhìn thấy quần áo của mình trên người kẻ khác. Và gã chỉ muốn giật chiếc áo khỏi người Beatrix và trả lại cho Rowena, nhưng đó là điều không thể.

Quỷ tha ma bắt, gã không thích chút nào những điều mà nàng khiến gã đang nhận lấy. Gã thấy có lỗi hơn và bắt đầu bực mình với cảm giác không quen thuộc đang tiến triển này, nó dường như là một âm mưu trả đũa thật hoàn hảo. Đó là lí do gã nạt Rowena khi cuối cùng nàng cũng đến chỗ gã.

“Ta rất không hài lòng nàng, nha đầu”

Mắt nàng nhẹ ánh lên trước khi trả lời nhanh: ‘Tôi có thể thấy điều đó, thưa ngài. Ngài lúc nào chẳng khoác cảm xúc trên mặt.’

Vẻ cau có của gã càng rõ hơn một chút khi chỉ ra. ‘Nhưng nàng không run sợ trước ta’

Nàng nhún vai, đặt vại bia xuống nàng sát bên gã thay vì lên tiếng mời như nàng đã dự định. ‘Ngài thường chỉ ra tôi ngu ngốc thế nào mà’

‘Hay rất khôn khéo.’, gã gắt gỏng nói.

Nàng bật cười trước điều đó.

‘Theo ý ngài, lãnh chúa, tôi có thể thích ứng.’

‘Để xem nàng giỏi thích ứng cỡ nào sau khi ta luận tội dám vượt quyền hồi sáng này. Đừng tưởng ta quên cách hành xử của nàng trước tiểu thư Isabella. Nàng đã cắn ta, nha đầu.’

Rowena rất cố gắng kềm chế không cười toe toét nhưng bất thành. ‘Tôi đã làm thế sao?’

‘Nàng biết mình đã làm gì, và cũng rõ là chẳng tuân lời ta.’

Gịong nói nghe có vẻ nghiêm nghị, nên nàng châm biếm. ‘Nhưng đó cũng là một điều tốt mà. Ngài có lẽ muốn vị tiểu thư đó thấy tôi trên giường ngài, và làm tôi xấu hổ’

‘Chẳng nhằm nhò gì’

‘Tôi biết rồi,’ Nàng vội cắt ngang, sự thích thú biết mất. ‘Tôi cho rằng chịu nhục nhã không còn được dùng như hình phạt dành cho tôi nữa, mà nó sẽ theo tôi hoài, bất kể lúc nào cũng được.’

“Đừng có đặt lời’

Nàng lại cắt ngang lần nữa. ‘Không, tôi hiểu hết.’

Nàng quay phắt người bỏ đi, nhưng gã đã bắt lấy bím tóc dài của nàng khi nó phớt ngang mặt gã. Gã chậm chậm kéo cho đến khi nàng buộc phải nghiêng lại, đầu họ gần như chạm vào nhau.

‘Căm phẫn đặt sai chỗ của người hầu rồi’, gã nhẹ nhàng cảnh cáo. ‘Nàng quên mình là kẻ hầu của ta sao?’

Nàng đợi lấy hơn rồi với thì thầm lại ‘Không bao giờ tôi quên mình là của ngài, thưa lãnh chúa’

Đôi mắt màu ngọc chất chứa nhục dục đầy hứa hẹn khi chạm mắt gã, nó đi đôi với lời nàng khiến nguồn nam tính trong Warrick ấm lên và căng phồng đúng mức. Gã tự hỏi nàng chủ định làm thế hay nàng biết được hiệu ứng gây ra với gã. Nếu họ ở một mình, nàng sẽ nhanh chóng tìm ra.

Gã thả bím tóc nàng ra bởi cần một khoảng cách trước khi tự biến mình thành kẻ ngờ nghệch mang nàng vào thẳng trong giường. Nhưng nàng không chịu lùi lại như gã nghĩ mà những ngón tay tay của nàng nhè nhẹ chạm vào lưng bàn tay gã theo kiểu mat-xa nó.

‘Tôi có thể xin một ân huệ không, thưa ngài?”

Gã cứng người, nhớ lại Celia luôn đợi cho đến khi gã quá nóng lòng muốn cô ta nên không thể nói không với điều gì cả. Dẫu vậy, gã vẫn nói: “Điều gì?”

Nàng dựa vào sát hơn để thì thầm vào tai gã; ‘Ngài đã cho đó là nhiệm vụ của tôi, nhưng điều tôi muốn là khám phá cơ thể ngài thật thong thả như tôi đã làm trước kia. Vậy ngài sẽ nằm yên không xiềng xích và cho phép tôi được chạm vào ngài như cách tôi muốn được không?”

Lời nói nhấn chìm gã. Tất cả mọi điều gã nghĩ nàng sẽ yêu cầu, bao gồm việc thả nàng ra, gã cũng không nghĩ ra được nàng muốn làm gã sảng khoái. Gã sẽ tự làm mình ngớ ngẩn mất thôi vì đang khao khát nàng đến cùng cực và gã gần như nổ tung với nó. Gã dợm đứng dậy, nhưng tay nàng vươn đến vai gã rồi nói tiếp ‘Thực ra, tôi không có ý ngay lúc này, để sau vậy, khi ngài quyết định muốn tôi lần nữa.”

‘Nha đầu, nàng nghĩ có thề nói thế với ta rồi sau đó ta có thể đợi được ư?”

‘Tôi không cố quyến rũ ngài vào giường của mình.” Nàng vội thanh minh.

‘Nàng không à?”

Một thoáng ửng hồng trên má nàng

‘Tôi nghĩ đến nó chiều nay, khi trời tối và…” Nàng không nói hết. Warrick đã sẵn sàng lấp mình bên trong nàng để có thể chịu đựng hơn, nhưng gã hiểu tình thế của nàng, dù gã ước gì mình đã không.

‘Ta thỉnh thoảng quên mất nàng đã là một trinh nữ. Giờ ta có thể có nó theo cách khác, nhưng đi đi nha đầu, và đừng để ta thấy nàng lần nữa trước hoàng hôn, nhưng sau đó tốt hơn hết là chờ trong phòng ta. Tuy nhiên, đừng mong đợi yêu cầu của nàng được đáp ứng liền, ít nhất cho đến khi ta chiếm nàng một lần, không, nhiều hơn 2 lần. Thực ra ta có thể không cho nàng nghỉ đến sáng.’

Sắc hồng trên má nàng đã chuyển sang màu đỏ thắm trước khi gã dứt lời. Nàng vội gật đầu rồi bước nhanh đi. Vắng nàng nhưng cơn phấn khích trong gã vẫn không dịu xuống và điều khó chịu này làm gã tức điên.

Ả nha đầu đáng ghét, điều gì ở nàng khiến gã phải cư xử theo cảm tính thế này? Từ ám ảnh của nỗi tức giận đầu tiên đòi gã phải trả thù đến thèm muốn mê cuồng này gã thấy mình rơi vào thế bị kềm nén. Rồi gã bỗng dưng nhượng bộ đối với những cuộc trả thù dành cho Fergant, thậm chí kẻ thù lớn nhất của gã 2 năm qua - Lãnh chúa Ambray. Nó dần dần xuất hiện, hay nó là kết quả ảnh hưởng mà Rowena đang tác động lên gã?

Thực tế, nàng dường như chiếm đóng tâm trí gã hoàn toàn. Nhưng gã không thể thừa nhận rằng nàng cũng rút hết sự giận dữ nơi gã, vì gã không còn tính đến chuyện trả thù khi nghĩ về nàng. Thậm chí, lời thách đấu của d’Ambray cũng chỉ làm gã quan tâm chút ít, chuyện mà nếu xảy ra 1 tháng trước thì gã sẽ phấn khích trước cơ hội đối mặt với kẻ thù. Giờ gã lại thấy chán nản khi phải lên đường vào sáng mai. Rồi ý nghĩ chợt đến khi gã sẽ phải xa nhà trong vài ngày tới và không còn thấy nàng lâu nữa.

Gã rời đại sảnh theo hướng Rowena đã đi. Nàng sẽ được đáp ứng yêu cầu sau đó, đúng vậy, gã đã khẳng định, nhưng gã không thể nghĩ ra lí do nào thuyết phục cho việc phải chờ đợi điều khao khát cho đến khi trời tối. Nàng có thể cần bóng tối để trở nên táo bạo nhưng gã thích ánh sáng khi vùi bên trong nàng để gã có thể thấy từng sắc thái trên mặt nàng khi nàng chạm đỉnh khoái lạc bên dưới gã.

Bạn đang đọc Prisoner Of My Desire của Johanna Lindsey
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.