Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21

Phiên bản Dịch · 7146 chữ

Joe đứng trong phòng họp của USS Watkins, và cố gắng để vạch ra kế hoạch cho đội SEAL 10 tiếp cận Majestic, và cứu con tin.

"Kiểm tra hồng ngoại cho thấy đa số các con tin đều đang trong nhà ăn của tàu" Blue báo cáo. Anh chỉ vào tấm bản đồ con tàu đang được trải trên bàn cùng các tấm bản đồ và các bức ảnh khác "Chúng ta có thể tiếp cận lúc hoàng hôn, theo sóng rađa của chúng cùng thuyền hơi, leo lên sườn tàu Majestic, và mang con tin ra ngoài mà những kẻ khủng bố thậm chí còn không biết"

"Rõ ràng đây là một con tàu du lịch" Harvard nói với một nụ cười "chúng ta có thể đá đít tất cả bọn chúng xuống địa ngục"

"Chúng ta cần hỗ trợ trên không" Joe nói "Với dấu hiệu đầu tiên của rắc rối, Diosdado sẽ trốn thoát bằng một trong hai chiếc trực thăng trên boong. Tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta được hỗ trợ vài chiếc máy bay chiến đấu sẵn sàng bắn hạ hắn nếu cần thiết"

"Bất cứ gì anh cần" Đô đốc Forrest nói, bước vào phòng "là lệnh từ thổng thống. Và bây giờ, ông ấy đang căng thẳng ngồi chờ những dấu hiệu tiếp theo của những kẻ khủng bố"

Hệ thống liên lạc báo hiệu "Chúng ta có báo cáo từ Majestic" một giọng nói vang lên trên loa.

"Một con tin khác đã chết. Những kẻ khủng bố nói rằng họ sẽ giết mỗi giờ một con tin cho đến khi chúng nhận được hoặc hai mươi triệu đô la hoặc số tên lửa tầm xa"

Một con tin khác đã chết. Joe không thể thở được. Lạy Chúa cứu Diosdado nếu hắn chạm vào Veronica. Anh nhìn quanh phòng những khuôn mặt ảm đạm của những người đàn ông. Chúa phù hộ tên khốn đó, dù vậy. Đội SEAL 10 đang ở ngay sau hắn.

Điện thoại kêu, và Cowboy nhấc máy "Jones" anh nói. Anh ta đưa cho Đô đốc "Thưa ông, là của ông". Anh ta nuốt nước bọt "Từ tổng thống"

Forrest cầm máy "Vâng, thưa ngài?" Ông ta gật đầu, lắng nghe chăm chú, sau đó ngước lên nhìn Joe. Ông chỉ nói 1 từ, nhưng là tất cả những gì Joe đang chờ.

"Đi"


Khi mặt trời bắt đầu lặn, bà McKinley đã được đưa trở lại phòng ăn, còn lại 1 mình Veronica với Diosdado cùng một người của hắn.

"Ngay lúc này, có thể cô đang tự hỏi tại sao mình lại bị rơi vào đống lộn xộn này" Diosdado nói với Veronica, mời cô một điếu thuốc của hắn.

Cô lắc đầu.

"Không sao đâu" hắn nói "Cô có thể hút thuốc nếu muốn". Hắn cười lớn "Sau tất cả, cô sẽ không phải lo về việc bị ung thư phổi, phải không nào?"

"Ngay lúc này" Veronica nói với giọng bình tĩnh "Tôi tự hỏi nhìn ông trông thật muốn tiêu diệt ai đó” *

Diosdado cười lớn, và véo má cô "Cô là một cô nàng người Anh khát máu". Cô giật đầu lại, đẩy hắn ra. Hắn chỉ cười lần nữa. "Tất cả chúng ta rồi sẽ chết" ông nói "Tất cả các con tin. Cô nên tạ ơn rằng cái chết của cô sẽ không đau đớn"


Joe bắt gặp ánh mắt Blue bên ngoài phòng ăn mờ tối. Cả hai đều đeo tai nghe và mic, nhưng đang ở rất gần những tên khủng bố, họ phải im lặng. Joe gật đầu một lần và Blue gật đầu đáp lại.

Họ tiến vào.

Cánh cửa mở ra với một tiếng cạch, và họ trông thấy cả hai tên lính canh đang giữ khẩu Uzi, nhưng chúng trông thư giãn và thoải mái, không đề phòng chút rắc rối nào.

Joe mỉm cười nhẹ. Phải, ở đây có rắc rối thật sự đấy. Anh chỉ vào Blue và sau đó về phía bên trái. Blue gật đầu. Joe giơ lên 3 ngón tay, hai ngón, một...

Anh đẩy cửa mở và anh cùng Blue nhảy vào phòng như thể cơ thể họ kết nối cùng một bộ não. Hai tên bảo vệ quay lại, đưa khẩu súng về phía họ. Joe bắn một phát, tiếng súng giảm thanh bị chặn lại. Anh đã hạ tên đang giơ khẩu Uzi lên, nhìn sang thấy Blue đã hạ tên còn lại, đầu hắn ngã xuống một góc không thoải mái, dưới đất.

Các con tin không nói gì. Họ chỉ nhìn chằm chằm, dù vậy. Toàn bộ căn phòng bốc mùi sợ hãi.

"Phòng ăn an toàn" Blue nói vào mic "Chúng tôi đang xuống, các cậu" Anh quay sang các con tin "Chúng tôi là SEAL của Hải quân Hoa Kì" anh nói với chất giọng miền nam hiền lành khi Joe đưa mắt tìm kiếm quanh đám đông tìm Veronica "Với sự hợp tác của các bạn, chúng tôi ở đây để đưa mọi người về nhà"

Có một tiếng thì thầm, một câu hỏi, một lời yêu cầu. Blue giơ cả 2 tay lên "Chúng ta chưa hết nguy hiểm, mọi người" anh nói "Tôi muốn tất cả giữ im lặng vè di chuyển nhanh và lặng lẽ khi chúng tôi yêu cầu"

Veronica không ở đây. Nếu cô không ở đây, có nghĩa là... "Veronica St. John" Joe nói, giọng anh nứt ra với nỗ lực giữ bình tĩnh. Chỉ bởi vì cô không ở đây không có nghĩa rằng cô đã chết, phải không?

"Có bất kỳ ai biết Veronica St. John ở đâu không?"

Một người phụ nữ già với mái tóc hoa râm giơ tay lên "Trên phòng chỉ huy" bà nói run rẩy "Gã đàn ông đó, gã sát nhân đó, sẽ giết cô ấy vào lúc 6 giờ. Chúng đã giữ hoàng tử ở đâu đó khác"

Đồng hồ trên tường đang chỉ 5 giờ 55 phút.

Đồng hồ của Joe cũng chỉ vậy.

Anh qua lại Blue, người đang nói vào tai nghe "Harvard và Cowboy, mang cả hai cái mông các cậu xuống đây. Chúng ta sẽ đưa con tin ra khỏi đây và các cậu sẽ phải làm điều đó". Với Blue phía sau vài bước, Joe trượt dây đeo khẩu Uzi qua vai cùng khẩu súng máy HK của mình và chạy trở lại hành lang.

"Tao xin lỗi" Diosdado nói vào radio, giọng hắn chẳng chút hối lỗi nào "Lời hứa của chúng mày để cung cấp hai mươi triệu vào tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ là chưa đủ. Tao đã đưa ra thời gian nhiều hơn để hoàn thành công việc. Có lẽ chúng mày sẽ làm điều đó trước khi con tin tiếp theo bị giết, hmm? Nghĩ đi. Thông tin hết"

Với một cái phẩy tay, hắn hẩy chiếc điện đàm ra. Hắn nhấp một ngụm cafe trước khi quay về phía Veronica.

"Tôi xin lỗi" hắn nói "Chính phủ của cô đã làm cô thất vọng. Họ không nghĩ rằng cô đáng giá 20 triệu đô"

"Tôi nghĩ ông muốn tên lửa" Veronica nói "Không phải tiền"

Đã 6:01 giờ chiều. Có lẽ nếu cô có thể giữ hắn tiếp tục nói, có lẽ nếu cô có thể trì hoãn hắn, một điều gì đó, một phép lạ sẽ xảy ra. Ít nhất, cô có thể sống thêm vài phút. Cô đã sống thêm được 1 phút hơn là cô nghĩ mình có thể.

"Cái nào cũng tốt" Diosdado nói với một cái nhún vai. Hắn quay sang tên cận vệ "Hoàng tử bé của chúng ta đâu rồi? Tao cần hắn ở đây"

Gã đàn ông gật đầu và rời đi.

Veronica cảm thấy bình tĩnh, sẵn sàng, dẹp phép màu qua một bên, cô sẽ bị bắn vào đầu trong vài phút nữa.

Cô sẽ không được thấy mặt trời mọc nữa. Cô sẽ không còn được thấy nụ cười thật đẹp của Joe, nghe tiếng cười có sức lan truyền của anh một lần nữa. cô sẽ không có cơ hội để nói với anh rằng cô đã sai, rằng cô muốn anh cho bất kể bao nhiêu thời gian anh có thể dành cho cô.

Phải đối mặt với cái chết khiến cô nhìn nhận mọi thứ rõ ràng. Cô yêu Joe Calalanotto. Vậy anh là một Hải quân SEAL thì có sao. Đó chính là con người anh, là những gì anh làm. Đó là một phần lý do khiến cô yêu anh. Anh là người giỏi nhất trong những người giỏi nhất ở nhiều khía cạnh khác nhau. Nếu với tư cách là một lính SEAL, anh có thể sống trong sự rủi ro và trên bờ vực của cái chết, cứ vậy đi. Cô sẽ học cách thích nghi với nó.

Nhưng cô sẽ không có cơ hội để làm điều đó nữa. Vì nỗi sợ hãi và sự nhu nhược của mình, cô đã đẩy Joe đi. Cô đã từ bỏ vài khoảnh khắc hạnh phúc cô có thể có với anh. Cô đã từ bỏ nụ hôn dài tạm biệt của họ. Cô đã từ bỏ cuộc điệu thoại lẽ ra có thể được lấp đầy bởi tiếng thì thầm "em yêu anh" thay cho lời xin lỗi cứng nhắc và sự hối tiếc lạnh giá.

Thật mỉa mai khi cô sẽ có một cái chết bạo lực và thật khủng khiếp. Sáu giờ bốn phút.

"Chuyện gì khiến bọn họ lâu đến vậy?" Diosdado trầm ngâm. Hắn mỉm cười với Veronica "Tôi rất xin lỗi, em yêu. Tôi biết em còn lo lắng hơn tôi. Tôi muốn tự làm điều này, nhưng khi Tedric đến, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ. Cô có muốn biết luật chơi không?"

Veronica nhìn lên đôi mắt người đàn ông sẽ giết cô "Tại sao ông phải làm điều này?" cô hỏi "Bởi vì tôi có thể" đôi mắt hắn nheo lại.

"Cô không sợ, phải không?" hắn hỏi.

Cô rất sợ. Nhưng cô sẽ nguyền rủa mình nếu để hắn biết được. Cô trả lời "Tôi đang buồn. Có một người đàn ông tôi yêu, và anh ấy sẽ không bao giờ biết rằng tôi thật sự yêu anh ấy biết bao"

Diosdado cười lớn "Đó quả là bi kịch" hắn nói "Cô cũng chỉ thảm hại như phần còn lại của chúng. Và đã nghĩ rằng, trong khoảnh khắc có thể tôi sẽ xem xét để tha cho cô"

Sáu giờ 5.

Hắn chưa bao giờ có ý định miễn cho cô. Chỉ là một trò chơi khác trong đầu hắn. Veronica không biết bất kỳ điêu gì đã lướt qua gương mặt cô.

"Cô đã không để tôi nói cho cô về trò chơi chúng ta sẽ chơi" tên khủng bố tiếp tục "Nó tên là 'ai là kẻ sát nhân'? Khi Hoàng tử Tedric đến đây, tôi sẽ đặt một khẩu súng lên bàn chỗ này" hắn vỗ nhẹ lên bàn "Và sau đó, với khẩu súng của tôi trong tay hắn, tôi sẽ yêu cầu hắn nâng khẩu súng lên và bắn một phát vào đầu cô" Hắn cười lớn "Cô có nghĩ hắn làm vậy không?"

"Ông không sợ anh ta sẽ quay lại và nhắm vào ông à?"

"Hoàng tử Tedric á?" Diosdado nhả khói "Không. Gã đó... không dám" Hắn lắc đầu "Không, sẽ là não cô bắn lên cánh cửa sổ đẹp đẽ kia, không phải của tôi"

Cánh cửa đột ngột mở ra, và Hoàng tử Tedric bước lên đài chỉ huy. Anh ta vẫn đội chiếc mũ cao bồi, kéo thấp hơn xuống mặt. Nhưng áo khoác đã cởi khuy. Đó có lẽ là bằng chứng cho sự thất vọng của anh ta. Veronica chưa bao giờ thấy anh ta trông không chỉnh chu.

"Thưa Điện hạ" Diosdado nói. Hắn cúi đầu nhạo báng "Tôi tin rằng ngài đã biết cô Veronica St. John, phải không?"

Tedric gật đầu "Phải" anh nói "Tôi biết Ronnie"

Ronnie?

Veronica nhìn Tedric trong sự ngỡ ngàng và bắt gặp ánh mắt nâu ấm áp của Joe. Joe! Ở đây?

Cảm xúc tăng vọt. Veronica chưa bao giờ vui mừng đến vậy khi thấy bất kỳ ai trong đời mình. Hoặc sợ hãi. Lạy chúa, làm ơn, đừng để Joe cũng bị giết.

"Nằm xuống" Joe thì thầm im lặng.

"Chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ" Diosdado nói.

"Tao đã có một trò chơi cho mày" Joe nói trong chất giọng của Tedric "Nó được gọi là 'Show and Tell'"

Anh nhấc khẩu súng máy lớn nhất Veronica từng thấy trong đời từ dưới áo khoác đang mở và chĩa nó về phía Diosdado.

"Tao sẽ cho mày thấy khẩu súng của tao" Joe nói trong chất giọng thường ngày "và mày sẽ đóng băng. Sau đó đám lính của mày sẽ đầu hàng". Diosdado không đóng băng. Hắn nâng khẩu súng của hắn lên. Veronica cúi rạp xuống sàn khi Joe nổ súng. Tiếng ồn không thể tin được, và mùi thuốc súng lấp đầy không khí. Nhưng cũng nhanh như khi bắt đầu, nó dừng lại. Và sau đó Joe đang bên cô trên sàn, kéo cô vào vòng tay anh.

"Ronnie, Chúa ơi! Nói anh biết rằng em không sao"

Cô bám vào cổ anh "Ôi, Joe!" cô lùi lại "Anh có sao không?" Anh vẫn lành lặn, dù ngay trước đó những viên đạn đang bay tứ tung.

"Hắn không làm hại em, phải không?"

Veronica lắc đầu.

Anh hôn cô, mạnh mẽ, lên miệng và cô nhắm mắt, kéo anh vào gần hơn, hôn lại anh với tất cả sức mạnh và niềm đam mê. Cô chào đón hương vị quen thuộc của anh, cảm giác nhẹ nhõm và như thể cô được trở về nhà, điều mà cô chưa bao giờ có trước đây. Anh đã đến cứu cô. Bằng cách nào đó mà anh biết, và anh đã đến.

"Well" Joe nói, giọng anh khàn khàn như vốn thế "Anh nghĩ đây là một trong những tình huống mà em không thể không vui mừng khi thấy anh, huh?" Anh mỉm cười, nhưng có một tia hối hận trong mắt anh khi anh cởi áo khoác của Tedric, lộ ra bộ đồng phuc màu đen và áo chống đạn bên dưới.

Anh trông quá nghiêm trọng. Anh thật sự nghĩ rằng đó là lý do duy nhất khiến cô vui mừng khi nhìn thấy anh bởi anh đã đến cứu cô sao. "Không, Joe" cô nói, nhưng anh không còn nhìn cô nữa, đứng lên và kéo cô dậy.

"Thôi nào, em yêu, chúng ta phải đi" Joe nói "Trong khoảng 30 giây nữa, nơi này sẽ đầy những tiếng súng nổ. Chúng ta phải ra khỏi đây"

"Joe - "

"Nói với anh trong lúc chúng ta đi" anh nói, không có vẻ lạnh lùng khi anh kéo cô về phía cửa. Cô do dự chỉ môgj giây, liếc nhìn qua vai nơi Diosdado đã đứng chỉ vài phút trước.

"Hắn...?"

Joe gật đầu "Phải". Nắm tay cô, anh dẫn cô nhẹ nhàng xuống hành lang. Cô có chút run rẩy, nhưng có vẻ không sao. Tất nhiên, đó hoàn toàn là cú sốc đối với cô với những trải nghiệm hôm nay. Tuy nhiên, họ phải trong khi còn có thể "Em có thể chạy không?" anh hỏi

"Có" cô nói.

Họ bắt đầu đi xuôi hành lang một cách dễ dàng.

Cô vẫn giữ tay anh, và cô siết chặt hơn nữa "Em yêu anh" cô nói.

Joe liếc nhìn cô. Đôi mắt cô sáng lên bởi những giọt nước mắt, nhưng cô cố gắng mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt anh "Em không nghĩ rằng em còn có cơ hội để nói với anh điều đó lần nữa" cô giải thích "Và em biết chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, vậy nên em muốn chắc chắn anh biết điều đó, trong trường hợp - "

Veronica đã đúng - họ chưa hết nguy hiểm. Họ còn phải đến được con tàu cứu hộ bên ngoài, và bọn còn lại chắc chắn đã nhận thấy rằng đang có sự đột nhập trên tàu.

Chúng chắc chắn đã nhận ra con tin đã biến mất và chỉ huy của chúng đã chết. Đội SEAL 10 đã khuấy lên cả một tổ ong và Joe cùng Veronica vẫn đang ở giữa đó.

Nhưng Joe không nói với Veronica điều đó. Họ có thể tránh được. Chết tiêt, họ sẽ tránh được. Anh là một SEAL và anh được trang bị đến tận răng. Và chục kẻ khủng bố không có cơ hội chống lại anh. Quỷ thật, với rủi ro cao, với cuộc sống của người phụ nữ anh yêu đang bị đe dọa, anh có thể lao vào hàng trăm tên va vẫn thắng.

Joe chậm lại, nhìn qua góc, đảm bảo họ không chạy về phía bọn khủng bố. Veronica yêu anh, và mặc dù cô không yêu anh đủ để muốn kết hôn với anh, anh không quan tâm nữa. Anh thật sự không quan tâm. Nếu anh đến chậm 5 phút, nếu thằng khốn Diosdado đó đã có thể chơi trò chơi đó với nạn nhân của hắn, nếu bất kì thứ gì khác đi, anh đã mất Veronica vĩnh viễn. Ý nghĩ đó khiến anh phát điên. Cô có thể bị giết, và anh chỉ còn một mình, mãi mãi không có cô nữa.

Nhưng cô không bị giết. Họ đều được trao cơ hội thứ hai, và Joe sẽ không lãng phí nó. Và anh muốn làm rõ cảm xúc của anh với cô - ngay bây giờ - trước khi cô bước xa khỏi anh lần nữa

"Khi chuyện này kết thúc" anh nói rõ ràng "sau khi em rời khỏi con tàu này an toàn và lên bờ, em sẽ phải quen với việc anh sẽ đến thăm em. Em không cần phải kết hôn với anh, Ronnie. Đó không phải thứ vĩnh viễn. Nhưng anh phải nói với em bây giờ - anh không có ý định để chuyện này ngăn cách chúng ta, em hiểu không?"

Im lặng, cô gật đầu.

"Tốt" Joe nói "Em không cần phải ra ngoài cùng anh ở nơi công cộng. Em không cần phải thừa nhận mối quan hệ của chúng ta - không với bạn bè, không với gia đình em. Anh sẽ tiếp tục lén lút ở cửa sau nhà em, bé yêu, nếu đó là cách em muốn. Em có thể ra vào khu ổ chuột, vô thời hạn. Anh sẽ không từ bỏ, bởi vì anh yêu em". Cái tự trọng của anh có thể xuống địa ngục. Tất cả xuống địa ngục hết đi. Anh sẽ cho cô bất kỳ cách nào cô muốn. "Ổ chuột?" Veronica lặp lại, sự ngạc nhiên trong giọng cô "Cái gì - "

"Xin thứ lỗi, Romeo" giọng Blue trên tai nghe của Joe, và Joe giơ tay lên, thả Veronica ra "nhưng tôi nghĩ cậu muốn biết rằng tôi đã có hoàng tử. Ronnie là dân thường cuối cùng trên tàu. Điệu tango bắt đầu rồi, chúng đang di chuyển. Cat - nhanh lên. The USS Watkins đã vào vị trí, đang chuyển con tin. Tôi sẽ quay lại Majestic và hỗ trợ cậu - "

"Không" Joe cắt ngang. Veronica nhìn anh, với cái nhìn đó trên khuôn mặt cô có ý rằng cô sắp nói. Anh lắc đầu, chạm vào tai nghe khi anh nói "Không, Blue. Tôi cần cậu ở chỗ hoàng tử" anh ra lệnh "nhưng đảm bảo rằng tàu sẽ chờ tôi và Ronnie cùng một sợi dây thừng bên mạn tàu này"

"Được rồi" Blue nói "gặp lại cậu ở Watkins”

"Đã nhận" Joe trả lời.

Veronica nhìn Joe. Ổ chuột? Ý anh là gì? Sau đó, những lời nói của cô dội lại trong tai. Thế giới khác nhau, cô đã nói về thế giới khác nhau giữa họ khi cô từ chối lời cầu hôn của anh. Cô đã đề cập đến sự khác biệt và phản ứng trên mặt anh thật dữ dội và nguy hiểm, sự xúc động lướt qua mặt anh, và cô đã lo sợ việc để anh đi. Có phải anh đã hiểu lầm cô? Nếu anh thực sự nghĩ rằng cô đang nói về học thức và sự khác biệt của họ - như thể điều gì đó vô lý như sự khác biệt giai cấp vấn còn tồi tại? Có thể anh thực sự nghĩ cô từ chối bởi xuất thân của anh, bởi nơi anh sinh ra và lớn lên?

Veronica mở miệng, định nói, thì bất ngờ, từ một nơi nào đó trên tàu, nó rất lớn, tiếng ồn quá lớn, như thể một quả tên lửa đang nổ tung.

"Nó là gì vậy?" Veronica thở ra.

Nhưng Joe lắng nghe lần nữa, lắng nghe giọng nói trên tai nghe.

"Đã nhận" anh nói vào mic. Anh quay về phía Veronica "Bọn khủng bố bắn vào con tin. Bắn trả" Anh ra lệnh. Anh lại lắng nghe "Được" anh nói cộc lốc "Chúng tôi sẽ xuống dưới, bên ngoài phòng giải trí, nhưng chuyện đó sẽ sớm thay đổi. Tôi sẽ giữ liên lạc để thông báo vị trí. Cậu chỉ cần sử dụng thiết bị và chắc chắn rằng cậu nhắm trúng đích. Khai hỏa. Hiểu không? Ngay bây giờ"

"Chúa tôi" Veronica nói. Joe vừa ra lệnh cho người trên tàu USS Watkins bắn vào tàu du lịch, trong khi cô và Joe vẫn đang trên tàu.

Một tiếng nổ điếc tai mà Veronica chưa bao giờ nghe thấy nổ tung quanh cô. Tên lửa từ tàu USS Watkins làm rung chuyển toàn bộ con tàu, dường như đã nâng nó lên khỏi mặt nước và ném trở lại.

Joe nắm lấy tay Veronica và kéo cô theo anh xuống hành lang "Được rồi, Watkins" anh nói vào tai nghe "Chúng tôi đã đến phòng giải trí, phía đầu tàu" Có một cầu thang dẫn lên boong. Joe ra hiệu cho Veronica theo anh bò lên trên. Anh ra hiệu bằng tay cho cô theo anh "Hướng về phía boong tàu" anh nói vào mic khi anh leo lên những bậc thang và nhìn lại nấp vào bóng tối và quan sát xung quanh. Veronica không chắc anh thấy gì, nhưng nó khiến anh trông không vui vẻ gì "Chúng tôi không thể đến được điểm hẹn" anh nói "Chúng tôi phải ra ngoài bằng đường khác". Sau đó, Joe nhìn thấy lối thoát hiểm hoàn hảo - và mỉm cười. Trực thăng của Diosdado vẫn ở đây, chờ hắn.

Nhưng lần này là cho họ.

Họ cách trực thăng khoảng 20 mét. Hai mươi mét đến tự do.

"Để mắt đến chiếc trực thăng trên boong tàu" anh nói vào mic. "Vẫn bắn tên lửa nhưng giữ chúng xa khỏi chúng tôi"

Mười lăm mét. Mười. Chúa ơi, họ se làm được. Họ sẽ - Cả địa ngục như vỡ ra.

Đó là nhóm nhỏ những tên khủng bố - chỉ khoảng 5 tên trong số đó, nhưng chúng đến như từ hư không.

Joe giơ súng lên và bắn, tiến lên trước Veronica. Anh cảm thấy một viên đạn trong bụng dưới mình, nhưng anh không thấy đau, chỉ thấy giận dữ.

Chết tiệt, anh sẽ không để Ronnie chết. Không cách chết tiệt nào anh lại để cô chết. Không phải bây giờ. Không khi anh đã đưa cô rất gần đến nơi an toàn...

Đạn của anh bắn vào những tên khủng bố, khiến chúng gục xuống hoặc khiến chúng phải nấp đi. Nhưng âm thanh của tiếng súng thu hút nhiều tên hơn về phía anh.

Tâm trí anh bắt đầu cảm giác được cơn đau. Đau? Những từ ngữ không gần đến cảm giác nóng, đau đớn cháy da anh đang cảm thấy với từng bước đi, mỗi cử động. Ruột anh đau thắt và mỗi nhịp đập như đưa máu ra khỏi cơ thể anh. Sẽ không lâu trước khi anh chảy máu đến chết. Vẫn đang bắn, anh cố gắng ngăn máu. Anh được đào tạo như một quân y - tất cả SEAL đều vậy.

Anh được đào tạo để cấp cứu đầu tiên cho người của mình, và thậm chí cho chính bản thân. Anh cần phải áp dụng nó, nhưng nó quá khó với một vết thương như thế này. Viên đạn đã xuyên qua anh, để lại một vết thương lớn trên lưng anh, và nó cũng đang chảy máu.

Chúa ơi, đau quá.

Vượt qua tất cả, anh vẫn tiếp tục. Nếu họ có thể đến được trực thăng, anh vẫn có thể bay đưa Ronnie ra khỏi đây. Nếu họ có thể tới được trực thăng, chảy máu hay không, chết hay không, anh cũng đưa cô đến Watkins.

Cánh cửa máy bay bật mở - Chúa cứu anh - nhưng Joe dường như không thể đẩy Veronica vào "Chúa ơi, anh đang chảy máu" anh nghe tiếng cô. Anh cảm thấy cô đẩy anh vào buồng lái.

Và sau đó, chết tiệt nếu cô không giật lấy khẩu súng của anh, và quay lại bắn về phía cửa mở, giữ bọn khủng bố ở trong khi Joe cố gắng vượt qua lớp sương mờ để khởi động động cơ. Anh có thể bay bất cứ loại máy bay nào, anh tự nhủ và sớm thôi, cầu nguyện rằng anh giữ được tỉnh táo. Họ sẽ không thể bay nếu anh không làm được. Nhưng cánh tay anh nặng như chì và chân anh không thể hoạt động chính xác. Tuy nhiên, anh phải làm được. Anh phải, hoặc Veronica sẽ chết bên cạnh anh.

Sau đó, phép lạ xảy ra, họ đã cất cánh. Họ đang trên không và di chuyển khỏi tàu "Chúng tôi đang rời Majestic" Joe nói vào mic "Tấn công đi". Thế giới mờ đi trong một giây và sau đó nó đánh mạnh vào sự tập trung.

Đó là anh trông thấy khói bay lên từ động cơ. Chúa ơi, chiếc trực thăng này đã trúng đạn. Bằng cách nào đó, Joe nhận ra, nhưng họ sẽ không ở trên không lâu hơn nữa "Nói với họ anh cần bác sĩ" Veronica nói

"Chúng ta có vấn đề lớn hơn" Joe nói với cô.

Cô nhìn thấy khói và đôi mắt cô mở lớn, nhưng giọng cô không ngập ngừng khi cô nói lại với anh "Anh bị bắn. Hãy chắn chắn rằng ai đó trên Watkins biết được điều đó, Joe"

"Chúng ta sẽ không làm thế trên Watkins" Joe nói. Anh nói vào mic "Blue, tôi cần cậu, anh bạn"

"Tôi đây, và tôi đã nghe thấy cậu" chất giọng miền nam quen thuôc của Blue vang lên trong tai anh "Cậu đang để lại cả vệt khói như một điếu xì gà rẻ tiền ấy, Cat. Tôi đang lên để gặp cậu"

"Tốt" Joe nói "Bởi vì tôi sẽ hạ thấp con chim này và Ronnie sẽ nhảy xuống biển, cậu hiểu không?"

"Em sẽ không đi mà không có anh đâu" Veronica nói lớn, đủ để Blue nghe thấy. "Joe bị thương, và anh ấy đang chảy máu rất nặng"

"Tôi có bác sĩ ở đây" Blue nói với Joe "Tệ không, Cat?"

Joe bỏ qua câu hỏi của Blue "Anh sẽ ở ngay sau em, Ronnie" Anh nói với Veronica, biết quá rõ rằng anh đang nói dối cô "Nhưng anh sẽ không thể rời con chim này cho đến khi em an toàn"

Anh có thể trông thấy sự do dự trong mắt cô. Cô không muốn rời anh.

Chúa ơi, anh đang sắp ngất, và giữ chiếc trực thăng này bay cách mặt nước 10 feet còn khó hơn nữa. Sự kết hợp thật tuyệt.

"Đi" anh nói

"Joe - "

"Em yêu, làm ơn..." Anh không thể giữ lâu hơn "Hứa với em anh ở ngay sau em?"

Anh gật, cầu nguyện với Chúa tha thứ cho lời nói dối của anh "Anh hứa"

Cô trượt mở cửa "Em muốn chúng ta kết hôn ngay lập tức" cô nói, và sau đó cô biến mất.

Nước lạnh như băng.

Nó bao quanh Veronica, ép vào ngực cô, cô nổi lên và cố gắng thở. Nhưng một chiếc thuyền ở đó, một đôi tay với ra và kéo cô lên. Veronica lờ đi cái lạnh khi cô quay về phía chiếc trực thăng, đang quay cuống trên mặt nước. Ai đó đang quấn chăn quanh người cô - Blue, đó là Blue McCoy, đồng đội của Joe.

Làn khói từ máy bay đã nhiều lên và dày đặc. Và chiếc trực thăng lảo đảo mất kiểm soát.

"Sao anh ấy không nhảy? cô tự hỏi lớn.

Trước khi cô có thể kết thúc câu hỏi, máy bay giật về phía trước và lao xuống nước.

Cô có thể nghe tiếng hét – không phải giọng Blue - và cô không thể tin được tiếng ồn đó - tiếng hét, đâu đó, không thể nào là từ cô.

Máy bay đang chìm xuống biển, cùng với Joe, mang đi tất cả hy vọng cùng ước mơ xa khỏi cô.

"Không" cô khóc, từ ngữ như rời bỏ cô.

"Tôi sẽ theo sau cậu ấy" Đó là Blue "Cho thuyền lại gần hơn"

"Sir, tôi không thể để anh làm vậy" một người đàn ông trẻ trong bộ đồ hải quân nói. Khuôn mặt anh ta xanh mét "nếu chiếc trực thăng không kéo anh xuống, nước cũng quá lạnh, nó sẽ giết anh. Anh sẽ không thể kéo dài quá 5 phút trước khi bị hạ nhiệt"

"Mang cái thuyền chết tiệt này gần hơn, Ensign" Blue nói, giọng anh lạnh như nước Alaska "Tôi là một SEAL, và đó là mệnh lệnh. Tôi sẽ theo sau cậu ấy"


Nước lạnh như băng.

Nó đánh thức Joe từ màn sương mù khi nó táp vào mặt anh. Chết tiệt, anh đang chìm. Anh không nhớ được mình đang chìm dần. Tất cả những gì anh có thể nhớ là Ronnie - Ronnie đã nói với anh rằng cô muốn... kết hôn với anh?

Lớp không khí cuối cùng rời khỏi trực thăng. Anh không thể chết. Ronnie muốn anh kết hôn với cô. Anh không thể chết đuối. Hoặc chảy máu đến chết, chết tiệt.

Nước lạnh còn hơn địa ngục, nhưng nó sẽ làm máu chảy chậm lại. Tất cả những gì anh phải làm là để tay và chân hoạt động.

Nhưng anh đang bị thương.

Mỗi tế bào trong cơ thể anh đều đau nhức, và nó lấy của anh từng nỗ lực để thậm chí nâng một ngón tay lên.

Điều này còn tệ hợn bất cứ điều gì anh từng trải qua, thậm chí còn hơn cả tuần lễ địa ngục, tuần lễ tra tấn cuối cùng trong quá trình huấn luyện SEAL anh đã sống sót qua nhiều năm trước.

Anh chưa bao giờ muốn bất cứ điều gì tệ như anh muốn trở thành một lính SEAL. Nó đã giữ anh nỗ lực không ngừng, vượt qua nỗi đau, qua cả sự tra tấn "Cậu đã muốn nó đến tệ hại đấy" một trong những giảng viên đã hét vào mặt họ, ngay này qua ngày khác, giờ này qua giờ khác. Và Joe đã làm được. Anh muốn trở thành một SEAL. Anh muốn nó đến tệ hại. Anh muốn trở thành một SEAL nhiều như anh muốn Veronica St. John.

Và cô ở đó, trên mặt nước, chờ anh. Tất cả những gì anh phải làm là đạp chân, đẩy bản thân lên và anh sẽ có cô. Mãi mãi. Tất cả những gì anh phải làm là muốn nó đế tệ hại –


Veronica nhìn chằm chằm mặt nước, nơi chiếc máy bay rơi xuống và nơi Blue biến mất.

Làm ơn, Chúa ơi, nếu người cho con điều này, con sẽ không bao giờ hỏi xin bất kỳ điều gì nữa.

Những giây trôi qua thành một phút. Hai. Ba...

Liệu một người đàn ông có thể nhịn thở lâu đến vậy, bị thương, chết đuối...?

Làm ơn, Chúa ơi.

Và rồi, cùng lúc, một cơ thể nhô lên từ bên dưới mặt nước, Veronica nhìn chăm chú vào khu vực được những ánh đèn chiếu sáng. Một cái đầu hay...

Hai! Hai cái đầu! Blue và Joe.!

Tiếng chúc mừng vang lên từ các thủy thủ trên tàu và trên thuyền, và họ nhanh chúng tiến gần hơn về phía hai người đàn ông và kéo họ lên.

Lạy Chúa, đó là Joe, và anh đang thở. Veronica đứng qua một bên khi các nhân viên y tế cắt quần áo ướt khỏi người anh. Ôi lạy chúa, anh bị bắn vào bụng, ngay trên hông. Cô quan sát, nắm chặt tấm chăn quanh người hơn nữa, khi một dây truyền dịch được gắn vào tay anh

"Cat đang trồi lên khi tôi lặn xuống tìm cậu ấy" Blue nói, sự tôn trọng đè nặng lên giọng anh "Tôi nghĩ cậu ấy đã có thể làm được, mà không có tôi. Cậu ấy không muốn chết. Không phải hôm nay."

Joe tỉnh dậy, anh quay đầu tìm kiếm gì đó, tìm kiếm "Ronnie". Giọng anh chỉ là một lời thì thầm, nhưng anh với tới cô và cô nắm lấy tay anh.

"Em ở đây" cô nói, nhấc tay anh lên môi.

"Ý em là sao?" Anh đang chiếu đấu khó khăn để duy trì sự nhận thức. Anh đã chiến đấu, và chiến thắng "Khi em nói rằng em sẽ cưới anh?"

"Vâng" cô nói, chiến đấu với bản thân để ngăn những giọt nước mắt đang đe dọa chảy xuống.

Joe gật đầu "Em biết đấy, anh sẽ không thay đổi" anh nói "Anh không thể giả vờ như ai đó không phải mình. Anh không phải hoàng tử hoặc một công tướng hay - "

Veronica ngắt lời anh bằng một nụ hôn "Anh là hoàng tử của em" cô nói.

"Cha mẹ em sẽ ghét anh"

"Cha mẹ em sẽ yêu anh" cô phản đối "Gần nhiều như em vậy"

Anh mỉm cười, lờ đi sự đau đớn, vươn tay chạm vào mặt cô "Em có nghĩ rằng chuyện này sẽ ổn không?"

"Anh có yêu em không?" Veronica hỏi "Chắc chắn rồi"

"Vậy thì, nó sẽ ổn thôi". Chiếc thuyền được kéo lên cùng tàu USS Watkins, nơi các bác sĩ đang chờ. Từ những gì Veronica thu được từ nhân viên y tế, họ tin rằng viên đạn đã xuyên qua cơ thể Joe, suýt nữa phá hủy các bộ phận quan trọng. Anh đã mất rất nhiều máu và đã được khâu và sát trùng, nhưng nó đã có thể trở nên rất tệ. Nó đã có thể tệ hơn.

Joe cảm thấy như bản thân được đặt lên một chiếc cáng. Anh phải thả tay Ronnie khi anh được nâng lên tàu Watkins.

"Em yêu anh" cô gọi.

Anh đang mỉm cười khi bác sĩ tiếp cận anh, mỉm cười khi cô y tá tiêm thêm thuốc giảm đau vào ống truyền tĩnh mạnh, mỉm cười khi thuốc ngấm và để cho bóng tối vây quanh anh.


Joe nhìn chằm chằm lên trần nhà trong bệnh viện một lúc lâu trước khi anh nhận ra nơi anh đang ở và tại sao anh không thể cử động. Anh vẫn đang bị buộc vào giường. Anh đang đau như quỷ. Anh bị bắn. Anh đã được khâu.

Anh được hứa hẹn một cuộc đời tràn đầy hạnh phúc cùng nụ cười tuyệt đẹp của Veronica St. John. Veronica Catalanotto. Anh mỉm cười với ý tưởng tên cô sẽ được gọi theo tên anh.

Và rồi Blue đang nhìn xuống anh, trông đầy kiềm chế "Chết tiệt, Cat" anh ta nói trong chất giọng quen thuộc.

"Bác sĩ đã nói rằng cậu cười như thằng ngố khi được mang đến đây, và ở đây một lần nữa, cậu đang cười như một con cáo bên trong chuồng gà ấy"

"Ronnie đâu rồi?" Joe thì thầm. Cổ họng anh quá khô và miệng anh cảm giác nhe keo. Anh đã cố liếm đôi môi khô khốc bằng lưỡi mình.

Blue quay đi, thì thầm điều gì đó với y tá trước khi quay về phía Joe, cầm lên một cốc nước đến môi anh "Cô ấy đang được bác sĩ kiểm tra" anh ta nói với Joe.

Nụ cười của Joe biến mất, quên đồ uống đi "Cô ấy ổn chứ?"

Blue gật "Cô ấy chỉ đang làm xét nghiệm máu thôi" anh nói. "Rõ ràng là cô ấy cần vậy"

"Tại sao?"

"Bởi vì em hy vọng sẽ kết hôn" Ronnie nói, nghiêng về phía trước để hôn lên miệng anh "Tức là, nếu anh vẫn còn chiếc nhẫn đó. Nếu anh vẫn muốn em"

Joe nhìn chằm chằm vào cô. Mái tóc cô buông xõa quanh vai. Cô mặc một bộ đồ thủy thủ quá khổ, quần trắng và áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên nhiều nấc. Cô không trang điểm và khuôn mặt tươi sáng của cô trông trẻ trung và lo lắng - khi cô chờ câu trả lời của anh "Quỷ thật, có" anh bằng cách nào đó đã nói được.

Cô mỉm cười và Joe cảm thấy đường cong của miệng anh trong nụ cười đáp lại khi anh nhìn sâu vào đôi mắt xanh màu đại dương của cô "Em vẫn muốn anh chứ?"

Blue di chuyển lặng lẽ về phía cửa "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ để hai bạn lại - "

Ronnie quay lại và nhìn sang người đồng đội và cũng là người bạn thân nhất của Joe "Chờ đã" cô nói "Làm ơn?". Cô nhìn lại Joe "Em sẽ kết hôn với anh, nhưng với một điều kiện -"

Blue đổi chân không thoải mái.

"Bất cứ điều gì" Joe nói với Veronica "Anh sẽ hứa với em bất cứ điều gì. Nói đi"

"Đó không phải điều gì đó anh có thể hứa với em" cô nói. Cô nhìn lên Blue lần nữa, trực tiếp vào đôi mắt màu ngọc lam của anh ta "Em cần lời hứa của Blue - để giữ Joe an toàn và còn sống"

Blue chậm rãi gật đầu, nói nghiêm túc với cô "Tôi có thể chết vì cậu ấy" anh nói, như một sự thât hiển nhiên.

Veronica đã thấy họ hành động. Cô đã thấy Blue lặn sâu xuống vùng biển Alaska băng giá vì Joe, và cô biết anh ta nói sự thật. Nó sẽ không khiến cho nỗi lo lắng cho sự an toàn của Joe biến mất, nhưng nó sẽ làm điều đó dễ dàng hơn.

"Em không muốn kết hôn với anh vì em đã - em sợ rằng anh sẽ đi để bản thân mình bị giết" cô nói, quay lại với Joe "Em biết em không thể yêu cầu anh rời khỏi SEAL và..."

Cô nhìn vào đôi mắt nheo lại của anh khi anh hiểu lời cô nói

"Sau đó..."

Veronica cảm thấy hơn là nhìn thấy Blue trượt ra khỏi phòng khi cô cúi xuống hôn Joe "Ý em không phải 'khu ổ chuột'". Cô vờ rùng mình "Sự biểu đạt thật tệ hại"

Anh luồn tay qua mái tóc cô, sự cảnh giác và quan tâm trong mắt anh "Anh không thể rời SEAL, em yêu - "

Cô để anh im lặng với một nụ hôn khác "Em biết. Em không yêu cầu anh điều đó. Em cũng sẽ không bỏ việc và lấy sự nghiệp là vợ một lính hải quân" Veronica nói với Joe "Em sẽ đi khắp nơi và làm việc - giống anh. Nhưng bất cứ khi nào anh được nghỉ phép, em sẽ ở đó"

Khi cô nhìn vào đôi mắt tối như màn đêm của Joe, anh cuối cùng cũng để cho mình thư giãn, chỉ còn lại tình yêu – thuần khiết và mạnh mẽ. Nhưng sau đó anh hơi cau mày "Chiếc nhẫn của em đã quay về Little Creek" anh nói.

"Em không cần một cái nhẫn để biết anh yêu em nhiều bao nhiêu" Veronica thì thầm.

Joe chạm vào ngực anh, nhận ra mình đang mặc một chiếc áo bệnh viện, sau đó bấm nút gọi y tá. Một người đàn ông trẻ xuất hiện ngay lập tức "Có vấn đề gì, thưa ngài?"

"Chuyện gì xảy ra với bộ quân phục của tôi?" Joe yêu cầu.

"Nó đã được bỏ đi sau khi bác sĩ cắt nó ra, thưa ngài". Người y tá ra hiệu về chiếc bàn nhỏ cuối giường "Đồ cá nhân của ngài ở trong đó, thưa ngài"

"Cảm ơn, anh bạn" Joe nói

"Tôi có thể giúp gì anh nữa không, thưa ngài?"

"Chỉ là chút riêng tư thôi" Joe nói với anh ta, và người y tá rời đi nhanh chóng cũng như khi anh ta đến. Joe quay sang Veronica "Kiểm tra trong ngăn kéo giúp anh được không, em yêu?"

Veronica đứng dậy và bước đến chiếc bàn. Cô kéo mở ngăn kéo. Co ba khẩu súng bên trong, vài viên đạn, thứ gì đó dứt khoát trông giống một quả lựu đạn, một con dao trông chết người, tìm tiếp, một vài hóa đơn lớn đầy chữ, một thứ gì đó...

"Nên có một cái ghim vàng ở đó" Joe nói "Nó được gọi là Bud-weiser" Một chiếc ghim vàng có hình một con đại bàng lớn cùng chiếc đinh ba và một khẩu súng, đó là huy hiệu SEAL của Joe, chiếc đặc biệt nhất của anh. Anh đã nhận được nó trong ngày tốt nghiệp, ngày anh trở thành một SEAL hải quân. Veronica lấy nó từ trong ngăn kéo. Nó có cảm giác nặng và vững chắc trong tay cô khi cô đưa nó cho Joe.

Nhưng anh không lấy nó từ cô. Anh vòng tay mình quanh tay cô "Anh muốn em giữ nó" Veronica nhìn anh chằm chằm.

"Có hai điều anh chưa bao giờ trao cho bất kì ai" anh lặng lẽ nói "Một là chiếc ghim này. Hai là trái tim anh" Anh mỉm cười với cô "Bây giờ em có cả hai. Vĩnh viễn."

Anh kéo đầu cô xuống với anh và hôn cô nhẹ nhàng, ngọt ngào, và hoàn hảo. Và Veronica nhận ra điều mà cô đã biết từ rất lâu trong một thời gian dài.

Cô đã tìm thấy hoàng tử của mình.

Bạn đang đọc Prince Joe của Suzanne Brockmann
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.