Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Nơi Nào

1987 chữ

Lúc ta trở lại biệt quán, Mạc Thu đang lo lắng chờ ở ngoài cửa, xa xa nhìn thấy ta trở về, lập tức chạy tới.

“Đại thúc, Quản Đàm kia có làm gì ngươi không?” Hắn giữ chặt cánh tay của ta nhìn cả người ta một lượt, sau đó thẳng tắp nhìn chằm chằm chỗ bị ướt nước trà trên người ta.

“Đại thúc, ngươi bị sao vậy?” Hắn vươn tay nhẹ nhàng đụng vào chân ta, mà ta sớm chết lặng, chỗ bị phỏng đã muốn không còn cảm giác.

“Quản Đàm cái tên tiểu nhân kia! Thế nhưng dùng trà nóng làm phỏng ngươi!” Mạc Thu lập tức nổi trận lôi đình, “Ta đã nói ngươi căn bản là không nên đi! Ta không tin lấy thực lực của chúng ta lại không tìm được tung tích của một người!”

Đối với việc ta đi tìm Quản Đàm, Mạc Thu vẫn luôn phản đối, nhưng ta cố ý phải đi một mình, hắn cũng vô pháp, cũng may còn có ẩn vệ đang âm thầm bảo hộ ta, chính là không phải tất cả trường hợp đều có thể bảo hộ chu toàn mà thôi.

“Là ta chính mình không cẩn thận bị phỏng, không liên quan gì đến Quản Đàm. Ngươi đừng tức giận nữa, cau mày hoài sẽ làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi không đẹp.” Ta cười vuốt vuốt cái mũi khéo léo của hắn, nhìn cả gương mặt hắn chậm rãi đỏ bừng, “Đoạn Khâm nếu không muốn để cho ta tìm thấy hắn, tự nhiên sẽ không dễ dàng để cho chúng ta tra được hành tung của hắn như vậy. Cho nên, đi tìm Quản Đàm giúp đỡ là phương pháp nhanh nhất ta có thể nghĩ đến.”

“Vậy hắn đồng ý hỗ trợ sao?” Hắn nhướng mày nói.

Ta nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể chậm rãi lắc lắc đầu, “Thê tử của hắn sắp lâm bồn, tự nhiên là không còn lòng dạ quan tâm tới chuyện của ta.”

Mạc Thu nhìn ta liếc mắt một cái, thở một hơi thật dài, nói: “Đại thúc ngươi cần gì phải nói đỡ cho hắn? Ngươi hôm nay trở về bộ dáng như vậy, ta tự nhiên là đoán được kết quả.” Hắn chậm rãi đỡ ta vào phòng, để ta ngồi trên ghế thật cẩn thận cởi quần của ta ra. Khi nhìn đến một mảng sưng đỏ thật lớn trên đùi ta, mắt hắn nháy mắt liền đỏ.

“Cho dù không phải hắn làm ngươi bị thương, chính là chẳng lẽ trong phủ hắn ngay cả thuốc phỏng cũng không có sao? Nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ?” Hắn thở phì phì nói, xong xoay người từ dưới gầm giường lấy ra một ít bình dược.

“Ta là nam nhân, có sẹo thì có sao đâu?” Nhìn bộ dáng cứng đầu cứng cổ vùi đầu thay ta xức thuốc của hắn làm cho ta cảm thấy thập phần buồn cười, ai ngờ tay hắn đột nhiên dùng sức, “Tê … Ngươi muốn đau chết ta a?”

“Đã đau thành như vậy còn thể diện!” Hắn căm giận liếc ta một cái, nhẹ tay lại, chu miệng than thở nói: “Ngươi rốt cuộc có biết hay không, mặc kệ lưu lại sẹo chỗ nào trên người ngươi, đều sẽ làm cho chúng ta đau lòng chết khiếp.”

“Ta đã từng tuổi này rồi, ngươi không cần đem ta cho rằng …” Bị một tiểu tử choai choai như vậy quở trách thật đúng là làm cho ta có chút nan kham, ta hừ thanh nói, còn chưa nói xong, bị một trận tiếng đập cửa cắt ngang.

“Vào đi.” Mặc quần vào, ta lên tiếng nói.

Từ ngoài cửa đi vào một gia đinh, trong tay đang cầm một cái hộp nhỏ hình vuông, “Bẩm lão cung chủ, mới vừa có người đưa hộp này tới, nói là nhất định phải giao tận tay ngài.”

“Nga, người mang đồ tới đâu?” Ta đứng dậy tiếp nhận cái hộp nhỏ kia mở ra, bên trong là một cái bình nhỏ màu xanh cùng một cây trâm cài tóc, chính là cây trâm ngọc lục bảo mà ta trả lại cho Quản Đàm.

“Đã đi rồi.”

“Hiện tại đưa thuốc đến còn có tác dụng gì?” Mạc Thu vừa thấy cây trâm kia tự nhiên biết là ai tặng dược, hắn cầm bình nhỏ kia liền hướng ngoài cửa sổ liệng đi.

“Bùm” một tiếng, bình nhỏ rơi vào ao sen ngoài cửa sổ, làm cho chim chóc náo động bay lên, sau đó lại rơi vào lặng yên không tiếng động.

Ta cầm cây trâm cài tóc kia, chỉ cảm thấy suy nghĩ bách chuyển thiên hồi, trong lòng các loại tư vị nan bình.

Cây trâm này là di vật của mẫu thân Quản Đàm, lúc trước hắn tặng cho ta đã là không hợp tình hợp lý, hiện giờ hắn đã cưới vợ, ta trả lại hắn, hắn tự nhiên hẳn là đưa cho thê tử của mình, chính là vì sao lại đưa lại cho ta? Hay là nói, hắn muốn biểu đạt ý tứ gì đó?

“Người đến tặng đồ còn nói gì không?”

“Hồi bẩm lão cung chủ, người tặng đồ chỉ để lại một câu, nói …”

“Nói gì?” Ta vội vàng hỏi.

“Nói người lão cung chủ muốn gặp, ba ngày trước từng xuất hiện ở Hoàng Khâu, chính là sau đó lại không biết đi đâu.”

“Hoàng Khâu … Lôi Chấn sơn trang sao?” Hắn quả nhiên là đi nơi đó …

Trong lòng chủ ý đã quyết, ta đi đến trước bàn khẩn cấp viết một phong thư đơn giản, đưa cho gia đinh kia, “Lập tức đem phong thư này đưa tới Phượng Huyền Cung, không được có sai sót.”

“Dạ”

“Đại thúc, lần này ngươi đừng tiếp tục bỏ rơi ta nữa!” Mạc Thu thực dễ dàng liền đoán được tâm tư của ta, cầm lấy ống tay áo của ta khẩn trương nói.

“Yên tâm, ta không bao giờ … lại nữa.” Biết lần này bảo hắn lưu lại là tuyệt đối không có khả năng, ta cũng không muốn lại tốn nước miếng, chỉ cười đáp ứng. Đưa tay sờ sờ đầu của hắn, đột nhiên phát hiện, nguyên lai trong lúc bất tri bất giác, hắn đã cao lên nhiều như vậy.

“Thu xếp một chút, chúng ta ngày mai sẽ xuất phát.”

“Được.”

Vì thế ta cùng Mạc Thu dẫn theo một ít nhân mã một đường đi về phía Bắc, chỉ ba ngày sau đã tới cửa sông Tuy Giang.

Đến Hoàng Khâu, phải đi đường thuỷ.

Nhưng khi tới cửa sông, thời tiết đột nhiên thay đổi, nổi lên mưa to, khiến cho nước sông dâng cao, tìm không được thuyền để qua sông.

“Hồi bẩm lão cung chủ, thuộc hạ tìm hiểu qua, phải sau khi mưa tạnh mới có thuyền.” Thủ hạ có người bẩm báo nói.

“Hôm nay sắc trời đã tối, cũng chỉ có thể tìm một khách * trụ lại trước, sau khi mưa tạnh lại tính tiếp.” Ta suy nghĩ nhìn nước sông cuồn cuộn, cho dù trong lòng có cấp bách thế nào đi nữa, cũng là không thể mạo hiểm.

“Dạ”

Vì tránh bại lộ thân phận, đoàn người chúng ta giả dạng thành thương nhân tầm thường, ở ven trấn tùy tiện tìm một khách * coi như sạch sẽ ở lại, đợi qua ngày mai mưa tạnh sẽ xuống vùng ven sông tìm thuyền, ai ngờ đêm đó liền đã xảy ra một chuyện.

Ban đêm. Mưa to chưa ngớt, mưa đánh mái hiên rung động.

Ta ngồi ở bên cửa sổ, nhìn thấy ngoài cửa sổ dưới lầu nước sông như thủy ngân cuồn cuộn chảy từ tây sang đông, trong màn mưa mờ mịt một mảnh hóa thành xinh đẹp mông lung.

Ta tùy tay cầm lấy chén trà tiểu nhị mới vừa đem lên định uống.

“Chậm đã!” Mạc Thu tất tất tác tác không biết đang làm gì đột nhiên hét lớn một tiếng, chạy nhanh tới đoạt lấy cái chén trong tay ta.

“Làm sao vậy?”

“Đại thúc, dọc theo đường đi này ngươi như thế nào luôn mất hồn mất vía? Không phải đã nói với ngươi sao, ăn uống bên ngoài phải cẩn thận một chút, nếu như bị người hạ độc thì làm sao bây giờ?” Mạc Thu trừng mắt liếc ta một cái, gỡ từ tóc xuống một cây ngân châm đem thử nước trà, xác định không có gì mới giao cái chén cho ta.

“Không phải có ngươi sao, ta còn lo lắng cái gì?” Ta cười nói, nâng chén đang muốn uống, “Ai?”

Cửa phòng bị người đá văng ra, lập tức hai Hắc y nhân tiến vào.

“Các ngươi là ai? Muốn làm gì?” Đem Mạc Thu hộ ở sau người, ta cất cao giọng nói.

Hắc y nhân vẫn chưa lên tiếng, giơ kiếm công kích. Đối với võ công Mạc Thu chỉ biết một ít da lông, mà công phu của ta cũng là không đáng kể, hiện giờ chống lại hai tên thích khách thoạt nhìn võ nghệ cao cường này, chúng ta rõ ràng rơi vào thế hạ phong.

“Đại thúc!” Mắt thấy khó có thể tiếp tục chống đỡ, Mạc Thu hô to một tiếng, hướng Hắc y nhân tung bột phấn ra. Chúng ta ở trước khi Mạc Thu tung độc phấn đều dùng sẵn giải dược, tất nhiên vô sự, chính là hai tên Hắc y nhân kia nhưng lại cũng đều vô sự, động tác không chút tạm dừng.

Bất quá vẫn là để cho ta phát hiện một ít manh mối.

“Mạc Thu, bọn họ là hướng về ngươi mà tới, ngươi đi mau!” Miễn cưỡng ngăn trở một kiếm thế tới rào rạt của một tên Hắc y nhân, trên vai lại trúng một đao của tên còn lại. Đau đớn từ miệng vết thương bén nhọn kích thích thần kinh, ta biết chính mình đã sắp kiên trì không được bao lâu nữa.

“Đại thúc, ta không đi, ta đi rồi ngươi làm sao bây giờ a?” Mạc Thu thấy ta bị thương đã muốn khóc, lại không biết làm thế nào cho phải.

“Những người này không có ý thức của mình, mục tiêu của bọn họ là ngươi, ngươi đi rồi, bọn họ tự nhiên sẽ rời đi, ngươi chạy mau!” Trước mắt từng trận biến thành màu đen, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương mang theo nhiệt lượng thân thể, ta sắp kiên trì không được.

Đột nhiên có tiếng lợi kiếm phá không mà đến, một Hắc y nhân kêu lên rồi ngã xuống, trên đầu ở giữa cắm một cây đoản kiếm, kiếm ngập tới chuôi.

Lập tức có mấy người mặc trường bào nhạt màu theo cửa sổ nhảy vào trong phòng, cùng Hắc y nhân giao đấu, chiêu thức vũ khí sử dụng đều rất kỳ lạ, nhưng ta xem đến lại tựa hồ có chút quen thuộc.

Hắc y nhân rất nhanh bị một kiếm xuyên tim mà chết.

Một người đầu đội lông công tựa hồ là thủ lĩnh của mấy người kia, thu kiếm vào vỏ, hắn hướng ta quỳ một gối xuống hành lễ nói: “Chu Tước hộ pháp đến trễ, thỉnh Phượng cung chủ trách phạt.” Phía sau mấy người cũng nhất tề quỳ xuống, động tác chỉnh tề.

Nhìn đến cổ tay áo cùng vạt áo của bọn họ thêu hình chiếc búa (ta không biết chính xác không, chém đại), lòng ta chùng xuống, không khỏi trầm tĩnh lại.

“Các ngươi là người của Tuyết Cực Cung?”

Bạn đang đọc Phượng Huyền Cung Thương của Vân Bổn Vô Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TỷLàDânFarmLinhThạch
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.