Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 ~ Chap 2: TRẮC PHI (hạ)

Tiểu thuyết gốc · 3837 chữ

Bảo Y giữ vài giây ngạc nhiên, chớp đôi trân nhãn hoang man, đẩy chàng ra dứt khoát. Vừa tra thông tin vừa nói: "Một nụ hôn kéo dài 10 giây sẽ chứa khoảng 80 triệu con vi khuẩn. Sao người Trái Đất có thể thực hiện hành vi tệ hại này? Thật đáng sợ!"

Phượng Hoa trừng với nàng, giọng hơi cáu: "Nàng thật sự to gan."

Bảo Y chành miệng: "Cảm ơn đã khen!"

Chàng tức đến nghẹn họng, chỉ ấp úng vỏn vẹn được từ "Nàng..." ra khỏi cửa miệng. Phượng Hoa càng nghĩ càng phân vân, ở đâu ra nữ tử vừa xinh đẹp, thông minh, to gan nhưng đôi lúc lại ngốc nghếch đáng yêu thế này. Chàng nhìn nàng ta trong vòng xoáy tâm tư vô định, đôi mắt Phượng Hoa lúc ấy như hoa tươi đầu mùa, nở rộ lung linh mà nhìn Bảo Y say đắm, sự thích thú của chàng dành cho nàng ta nhiều hơn chàng nghĩ. Trong hơi thở say men của chàng, hừng hực nóng rực, hai đôi trân liên tục dồn dập vào nhau, gương mặt Phượng Hoa hao hao ửng đỏ, Bảo Y mở to đôi mắt long lanh trong suốt như thủy tinh nhìn chàng trong vô tư. Chàng ấy chớp mắt hai lần, gương mặt trước mắt dường như không đổi, chỉ có tâm đã đổi thay. Phượng Hoa chạm nhẹ vào gương mặt thon nhỏ xinh xắn của nàng ta, khẽ giọng trầm âm: "Yên nhi! Ta nhớ nàng lắm. Nàng có thể đừng rời xa ta không, Yên nhi?"

Bảo Y nhìn chàng theo dòng âm thanh trầm tĩnh, một lúc không lâu lại mấp máy vài lời ấp úng: "...Ma đế! Ta không phải..."

Trong veo như sương sớm ngày xuân, nhưng mặn đắng hơn cả nước biển dưới đáy đại dương sâu thẫm, đó là giọt nước mắt của chàng. Dòng lệ của chàng kéo dài từ đôi mắt tuy ma mị nhưng lại thanh trầm cho đến hết đoạn đường phẳng láng trên gương mặt ấy, và lắng đọng tại đó. Giọt sương mặn đắng của Phượng Hoa khiến Bảo Y hòa vào cảm xúc của con người, nàng không có cảm giác đau lòng hay buồn bã, chỉ đơn giản là không nói được gì nữa, một lời cũng không thốt ra được, hoặc có thể là không nỡ nói ra. Sau sự ngưng đọng kèm nỗi lòng chua chát, chàng nghẹn ngào cùng đôi mắt đỏ hoe: "Yên nhi! Xin nàng đừng gọi ta như thế. Cứ gọi ta là Phượng Hoa như lúc đầu không được sao? Ta biết, nàng không hề muốn làm Thiên hậu, có đúng không? Chỉ cần nàng nói một lời, ta liền đánh đổi hết tất cả để mang nàng trở về. Chỉ cần nàng nói, nàng yêu ta, thì mọi thứ sẽ đều như trước."

Bảo Y nghe lời cay đắng sâu tận tâm can của Phượng Hoa bỗng như lòng ngực đau nhói, từ trong khóe mắt của nàng rơi ra một giọt nước trong suốt, và đây gọi là lệ của con người. Cảm giác này của nàng có thể là sự đồng cảm giữa con người với con người. Vì đang bật chế độ con người, nên mọi cảm xúc của người nàng đều có, và có thể bộc lộ ra, như là hiện tại bây giờ. Bảo Y nhìn chàng rưng rưng đôi mắt ướt át, bất giác lời từ đâu thốt ra khỏi miệng, câu nói mà nàng không nghĩ đến rằng mình sẽ nói: "Ta yêu chàng!"

Nụ cười của chàng ngay tức khắc hé ra như đóa hoa nở rộ, Phượng Hoa say trong men nồng nhưng cảm giác được sự hạnh phúc vô bờ. Chàng rơi xuống giọt lệ ngọt ngào từ trong tim hòa ra, nhẹ nhàng đẩy hơi thở nóng ran của mình vào gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Y, lại nhẹ nhàng hôn nàng thêm lần nữa, nhưng nụ hôn này ngọt ngào vô cùng, một nụ hôn nồng cháy từ tận con tim chàng. Bảo Y cũng hòa mình vào dòng cảm xúc của con người, chấp nhận chào đón nụ hôn của Phượng Hoa. Cả hai trao nhau dòng thủy lưu ngọt lịm trong khúc thời gian dường như bất tận. Phượng Hoa say khướt cũng ngoan ngoãn ngủ như một chú cún bên cạnh Bảo Y. Nàng ta cũng thiếp đi cùng chàng trên chiếc ghế dài trải nhung đen.

Đến sáng ngày hôm sau, không một tì nữ nào dám bước vào căn phòng này nửa bước, bởi sợ bị chủ tử trách phạt làm phiền giấc ngủ của người.

Phượng Hoa đêm qua ngây ngất trong men rượu, nay tỉnh dậy có phần choáng váng. Mắt chàng giật giật báo tin, hàng mi mở theo sau đó, đôi trân nhãn mệt nhòa lộ ra cuối cùng. Chàng tờ mờ nhấp nháy đôi mắt để làm quen với ánh sáng của nến. Lại cảm giác được cánh tay bên trái nặng nề làm sao, Phượng Hoa quay sang nhìn, thì ra là Trắc phi mới của chàng đang thưởng giấc ngon lành trên cánh tay ê ẩm này. Chàng cũng định đánh thức nàng ta dậy, nhưng nhìn Bảo Y ngủ trong bộ dạng đáng yêu thế này, chàng lại chẳng đành lòng. Hôm qua nàng ta quên tắt chế độ con người, cho nên bây giờ ngủ say như người Trái Đất vậy.

Khẽ đưa ngón tay bên bàn còn lại vuốt ve chiếc mũi nhỏ gọn, thẳng tấp của nàng ta, ánh nhìn của chàng chăm chú vào gương mặt đáng yêu của Bảo Y, lóe lên trong đó nụ cười ngọt ngào. Phượng Hoa liếc đến đôi môi xinh xắn căng mọng như bồ đào mùa hạ của nàng, cảm xúc đó bộc lộ ra bằng nụ cười mỉm chi ma mị. Nhưng từ quả bồ đào ấy, chàng lại tờ mờ nhớ ra những chuyện xảy ra vào đêm hôm qua. Chàng nhớ đến bản thân say khướt gọi nàng ta là "Yên nhi", nhớ ra nàng ta giả mạo người kia của chàng để nói yêu chàng, lại còn hôn chàng nồng nhiệt. Phượng Hoa lúc ấy như bừng tỉnh trong giấc mộng xuân, chàng nheo đôi nhãn thần trong chán ghét, lạnh lùng thu tay về một cách dứt khoát, mạnh bạo. Bảo Y cũng chới với giật mình tỉnh giấc, miệng theo như bản năng con người chép chép vài cái, uốn éo vặn người ngồi dậy. Nàng nhìn Phượng Hoa đang cáu giận bằng đôi mắt lờ đờ của người chưa tỉnh ngủ hẳn, mặt cũng bơ phờ hết sức.

Phượng Hoa nghiến kẹo hai hàm, lườm nguýt Bảo Y sắc lạnh, chàng nắm lấy cổ tay nàng thật chặt, gắt giọng nói: "Ai cho nàng giả danh Yên nhi? Ai cho nàng lá gan đó?"

Bảo Y trau đôi mày liễu, nhưng vẫn bình tâm đáp: "Ta không có gan. Trong cơ thể ta toàn là linh kiện thôi."

Chàng tức càng thêm tức, siếc thật chặt tay nàng ta, giữ nguyên đôi mắt trừng lớn, Phượng Hoa nghiêm giọng: "Đừng giả vờ nói lung tung ở đây. Ta nói cho nàng biết, nàng đùa đâu thì đùa, nhưng tuyệt đối không được đùa giỡn Yên nhi của ta."

Nàng nhanh lời biện giải: "Ta không có đùa..."

Phượng Hoa trừng to đôi mắt rực lửa, quát lớn ngắt lời Bảo Y, cũng như cảnh cáo: "NÀNG IM MIỆNG! Lời Ma đế Phượng Hoa ta nói, tuyệt đối không có lần thứ hai. Nàng nhớ cho rõ đấy.", lạnh lùng hất tay nàng ra, Phượng Hoa phủi vạc áo bỏ đi không thèm ngoảnh lại, bỏ lại một trời âm u cùng con robot chả hiểu mình sai ở điểm gì.

Bảo Y nhìn theo bóng lưng đang xa dần của chàng mà cảm thấy phẫn nộ. Thiết nghĩ cảm xúc con người thật phiền phức, không những rắc rối lung tung mà còn khiến một robot chống thấm nước thông minh và hiện đại nhất hành tinh tím Carol Alex JY702 bị mắng xối xả một trận. NBT4869 tự dặn phải tuyệt đối cảnh giác, không thể để cảm xúc con người làm nhiễu loạn hoạt động của cơ quan bên trong nữa, còn phải giảm tối thiểu việc bật chế độ con người, tránh bị virut xâm nhập.

Ngày qua ngày, Phượng Hoa đều dồn nén cơn tức giận vào việc "sai vặt" Bảo Y. Chàng căn dặn bọn nữ tì trong tẩm cung, rằng mọi việc chăm chút cho chàng đều do Trắc phi đây làm, nàng trở thành người hầu hạ của chàng. Phượng Hoa sáng ra không bảo nàng châm trà rót nước thì kêu dọn dẹp tẩm điện, xong việc này thì lại là việc kia, không rửa bát thì bắt nàng giặt cẩm y cho chàng. Và giờ Bảo Y trở thành Trắc phi đầu tiên lo toàn bộ việc của kẻ hầu người hạ. Hôm nay còn tùy hứng bảo nàng nấu một bàn thức ăn. Một con robot toàn hấp thụ năng lượng thì làm sao có thường thức ẩm thực chứ. Nhưng nàng là ai, nàng là robot chống thấm nước thông minh và hiện đại nhất hành tinh tím Carol Alex JY702, mọi kiến thức về ẩm thực, nàng chỉ cần tra thông tin trên mạng internet của người Trái Đất là được.

Bảo Y nhanh chóng vào phòng bếp, xẻn chảo nồi đều thủ sẳn trước mặt, cứ như giàn trận đánh giặc. Nàng nheo mắt xem xét bọn rau củ thịt cá của người Trái Đất, nghĩ đến bọn chúng thật bẩn và xấu, nhưng vì tìm XP02, nàng phải cố gắng nhẫn nhịn và giải quyết vấn đề nan giải. Bảo Y tra mọi món ăn được ưa chuộng tại Trái Đất, lúc đầu tư liệu cho ra toàn là những món không được thiết thực ở thời cổ đại, chẳng hạn như gà rán, sushi, pizza,... Đến cuối cùng nàng quyết định làm món xuất phát từ phương Tây.

Không lâu sau, Bảo Y đã hoàn thành món ăn tâm đắc của mình. Nàng mang ra đặt trước mặt Phượng Hoa, món bò bít tết hoàn hảo. Miếng bít tết thơm lừng, đo đỏ mềm mềm, nhìn rất bắt mắt. Nhưng thứ bắt mắt người khác không phải đĩa bò bít tết này, mà là cây dao thái thịt cạnh vuông khổ lớn xám xịt thô kệch thay cho dao dùng bữa đặt trên bàn. Không những thế, chiếc nỉa nhỏ xinh của phương Tây còn được nàng đặc chế thay bằng ống trúc nhỏ tầm ngón tay út được vuốt nhọn đầu, nó được đặt bên trái đĩa thức ăn.

Phượng Hoa chàng ngơ ngác nhìn đĩa thức ăn cùng dụng cụ kì quái không tả nổi dưới bàn, mắt chớp chớp thần hoàn, miệng chữ o "cạn lời". Được vài khắc không lâu, Phượng Hoa cầm con dao to đùng lên nhìn, chàng cười nhạt nói không ra lời, và cũng chẳng biết nói gì với vị phi tử này. Chàng chẹp miệng, thở hơi dài, rồi đột nhiên bổ con dao xuống bàn thật mạnh, mắt lườm Bảo Y cáu gắt.

Nàng ta giật mình trợn to đôi trân nhãn long lanh, nhìn xuống con dao đang được cấm thật chặt, dựng đứng sừng sững dưới bàn, nàng nuốt nước bọt nghẹn lời, thật ra là nước được dùng trong quá trình tẩy lọc linh kiện, nhưng cũng có thể gọi theo người Trái Đất là nước bọt. Bảo Y hốt hoảng ôm lấy cổ mình, xoay người cứng nhắc bỏ đi một nước không dám quay đầu lại. Nghĩ đến tâm trạng của chàng ta chắc rất tệ, nàng cố gắng xuống bếp làm lại món khác. Thế là nàng đã chế biến ra một món ăn khác, đó là món bánh hoa quế thơm ngon. Nhưng khi mang ra cho chàng thì lại nhận cái kết đắng lần nữa.

Phượng Hoa: "Ngọt quá!"

Trắc phi nàng vui vẻ làm lại.

Phượng Hoa: "Mặn quá!"

Không sao, nàng cố gắng trao dồi.

Phượng Hoa: "Cứng quá!"

Nàng nhịn.

Phượng Hoa: "Mềm quá!"

Nàng lại nhịn.

Lần này chàng còn chưa nếm thử, chỉ nằm yên liếc qua một cái đã dõng dạc bảo: "Lạc quá!"

Bảo Y lúc đó tức không thôi, lườm nguýt chàng sâu sắc, đây há chẳng phải đang làm khó nàng sao. Nàng ấy tiến vài bước về trước Phượng Hoa, khí tức toát ra khỏi lòng ngực căng đầy: "Người còn chưa nếm thử, đã nói là lạc. Có phải người cố ý làm khó ta?"

Phượng Hoa liếc sang nàng với ánh mắt đầy kiêu căng, chàng cười nhạt cao ngạo, rồi nuốt trọn quả bồ đào tươi mọng vừa mới lấy, lại thổi nhẹ vào chuỗi tóc trước mặt, khiến nó bay lả lơi trong làn hơi ấm của chàng, tiếp đến là lời cao giọng: "Ta nói lạc thì là lạc. Sao hả? Nàng muốn chống đối với ta ư?"

Bảo Y nghe xong tức lắm, nhưng nghĩ đến Ma giới này là nơi cư trú duy nhất mà nàng có thể ở lại và Phượng Hoa Quân lại là tên "ma đầu" như miêu tả của người Trái Đất, nên nhịn được thì nhịn, tính kế sinh nhai mới là quan trọng. Nàng buông lỏng bàn tay mới vừa nắm chặt vì tức giận, bình tâm lại nhẹ cười, giọng hài hòa đáp: "Tất nhiên là không!"

Phượng Hoa mỉm cười đắc ý, tiện tay tung quả bồ đào lên cao, há miệng hứng trái trong vui vẻ.

Sau đó kột nữ tì chậm rãi đi vào, kính cẩn nhún nhẹ người chào Ma đế, nhanh bẩm: "Thưa Ma đế! Thiên giới phát thiếp mời dự yến, ngày mai là sinh thần của Thiên hậu."

Nghe đến sinh thần của Thiên hậu, Phượng Hoa chàng trầm lặng, phất tay bảo nữ tì lui ra. Nghĩ đến mấy ngày nay bận trị Trắc phi, quên mất cả ngày sinh thần quan trọng của Yên nhi, thật tâm cảm thấy bức rức. Những năm trước đều do chàng đích thân chọn hậu lễ, sai người dâng tặng Thiên hậu, còn chàng thì chỉ lẳng lặng ở Ma giới chúc mừng, không dự yến tiệc. Năm nay, hẳn chàng cũng sẽ làm như vậy, nhưng nếu đó là khi Bảo Y chưa từng xuất hiện. Nhìn đến Bảo Y đang nắm chặt đĩa bánh hoa quế trong ngậm ngùi tức tủi, Phượng Hoa cười nhạt nảy chủ ý, ngọt giọng với nàng: "Bảo Y! Ngày mai nàng cùng ta đến Thiên giới dự yến tiệc."

Nàng nhạy bén tra ngay từ "Thiên giới", thông tin cho biết trong các bộ phim huyền huyễn, Thiên giới là nơi ở của thiên tộc và người nắm quyền ở Thiên giới đó chính là Thiên đế, cũng như Phượng Hoa là Ma đế của Ma giới. Nhưng nàng tra mãi vẫn chưa có tư liệu về Ma đế chí tôn, chỉ có ma đạo dưới trướng Thiên giới, nào có chuyện Thiên - Ma phân tranh, người xưng bá một phương như Phượng Hoa đã nói. Dù mấy ngày nay chàng luôn "đàn áp" Bảo Y, nhưng những vấn đề quan trọng của lục giới nàng đều vấn hỏi chàng mà ra.

Phượng Hoa bảo rằng năm xưa, vào lúc thiên địa mới hình thành, tinh hoa trời đất từ ngũ châu kết tạo, sinh ra các vị thần chí tôn, từ đó khai thiên ra Lạc giới. Khi ấy thiên địa trống trải, chỉ toàn sỏi đá, đất đai tịch mịch, các vị thần nắm giữ sức mạnh có ý định tạo ra chủng tộc mới. Vào năm đó, hai vị thần từ trong thần tộc nảy sinh tình ái, cả hai lưỡng tình tương duyệt, ra sức đấu tranh cho tình yêu vĩnh hằng, thần tộc phẫn nộ, trục xuất cả hai ra khỏi Lạc giới, xóa bỏ thần tịch. Sau đó, hai vị thần tự lực khai sinh ra thiên tộc, lập nên Thiên giới. Vì thế tuy nói Thiên - Lạc đều là thần tiên cao quý, nhưng thiên tộc có cái gọi là tình ái nhân gian. Khoảng tầm mấy vạn năm sau, hiềm khích hai giới nguôi dần, lúc này song giới vẫn trống vắng êm đềm, thần tộc lại tạo ra động vật vạn thảo, Sinh - Yêu hai giới hình thành. Vốn tứ giới bình yên, nhưng một số trong bốn giới lại nảy sinh dã tâm, muốn nổi dậy thống nhất tứ giới, cuộc loạn chiến từ đó bắt đầu. Lạc giới tuy có thể coi là "thân sinh" của ba giới còn lại, nhưng thế lực chúng không hề nhẹ, giao chiến hàng vạn năm, số bắt được thì phế truất linh lực, đánh vào một giới khác, đó là Nhân giới. Còn một số cao thủ trốn thoát, thế lực ngày càng gia tăng, ác niệm dâng trào, tà môn huyễn thuật vung đầy, chúng rơi vào ma đạo. Không lâu sau, tự mình sáng lập ra Ma giới. Cuộc chiến tàn khốc diễn ra nơi lục giới ngao tranh.

Mãi đến khi vị Ma đế thứ mười bảy lên kế nhiệm, tình hình cuộc chiến mới được giải quyết. Người này tuy xuất thân ma tộc, nhưng thấu tình đạt lý, có lòng hướng thiện, vừa kế nhiệm Ma đế, đã thuyết phục được các vị trưởng lão ma tộc ngừng chiến, trả lại hòa bình cho lục giới. Từ đó lục giới yên bình, nhưng ngầm trong thế lực Thiên - Ma vẫn là mối lo nguy hiểm. Vị Ma đế oai hùng đó không ai khác chính là phụ đế của Phượng Hoa, Thiên Xích.

Thiên Xích luôn được coi là người hùng trong lục giới. Ông có đến ba người con, đầu tiên là con của Ma hậu, chính thê Mạch Liên, đại hoàng tử Truy Lạc Nhiễm. Đích tử vừa sinh ra đã mang khí thế hào quang, Truy Lạc Nhiễm lập tức được phong thành Thái tử. Trắc phi Kiều Hồng Vũ không lâu sau cũng hạ sinh nhị hoàng tử, cũng chính là Phượng Hoa. Đến khi chàng được ba trăm tuổi, tam công chúa Phiên Phiên cùng thân sinh cũng ra đời. Phiên Phiên là nữ nhi trong Ma giới, tính cách luôn hào sảng phóng khoáng, thích kết giao bạn bè, đến năm sinh thần bốn trăm tuổi gặp được người bạn tâm giao và trở thành hảo tỷ muội, đó chính là nhị công chúa Yêu tộc, Mạc Thuyên Yên. Hai người và Phượng Hoa cùng nhau vui chơi, lớn lên trong chớp nhoáng, Mạc Thuyên Yên trở thành thanh mai trúc mã của chàng, cũng chính là nữ nhân mà Phượng Hoa thường mong nhớ, Yên nhi. Trong khi cả ba đều non nớt, thì đại hoàng tử Truy Lạc Nhiễm lại chính chắn hơn nhiều, chàng ta học cao hiểu rộng, văn võ song toàn, trong mắt mọi người luôn là tân kế vị xứng đáng của Ma đế Thiên Xích. Nhưng cuối cùng, Phượng Hoa lại trở thành kế Ma đế. Thế sự càng không lường được, Mạc Thuyên Yên cũng vì đâu mà thành Thiên hậu của Thiên giới.

Nay là ngày sinh thần của Thiên hậu, yến tiệc được tổ chức long trọng muôn bề. Thiên giới luôn được ca ngợi là chốn bồng lai, phong sơn thủy cảnh tuyệt đẹp vô cùng. Cửu Trùng Thiên vững chắc trên tấm thảm mây trắng bồng bềnh lơ lửng và cũng là nơi chính tâm của Thiên giới. Trong Hoành Cơ Lạc Châu điện, từ thượng thần cho đến thượng tiên trang nghiêm dự yến, ngũ hương vị lan tỏa khắp chính điện nơi đây. Màn the trắng ngà treo trên vách tường hoàng kim óng ánh, làm điểm sáng bao giai nhân đến từ tứ giới Thiên - Ma - Yêu - Sinh.

Phượng Hoa cùng Bảo Y bước qua cánh cổng cao lớn uy nghi của Cửu Trùng Thiên, bọn lính canh ai nấy đều ngỡ ngàng khi Ma đế tham yến, nghĩ đến trước đây có bao giờ chàng xuất hiện, càng bàng hoàng hơn nữa là Thiên hậu làm sao lại đến cùng Ma đế mà tự dự yến tiệc của mình. Lúc đầu bọn họ chưa xem xét kĩ lưỡng, còn hành lễ tham kiến Bảo Y, xem nàng là Thiên hậu của Thiên giới. Phượng Hoa giải đáp phủ nhận Bảo Y là Trắc Phi của chàng, họ mới thần hoàn cáo lỗi. Vừa bước vào Cửu Trùng Thiên, không nữ nhi tứ giới vay quanh thì tiên quan các nơi chào hỏi chàng, Bảo Y bị chèn ép sang một bên như người xa lạ.

Nàng nhìn chốn tiên cảnh tuyệt mỹ, nghĩ đến nên đi tham quan để tiếp thu thêm kiến thức của người Trái Đất, liền không một lời nhắn nhủ rời đi. Bảo Y dạo một vòng trên Cửu Trùng Thiên rộng lớn, nàng ngắm những tán cây cổ thụ xỏa mái tóc già rờm rợp, tạo thành bóng lớn che mái đình. Đi đến mái đình bên Trúc viện, Bảo Y ngồi xuống một lúc, cũng dành thời gian kiểm tra máy móc vận hành thế nào. Xong, mọi vấn đề đều bình thường, nhưng pin lại sắp cạn. Nhìn đến ánh nắng ngoài hiên, chiếu rọi sáng loáng vào thảm cỏ xanh mướt, Bảo Y nghĩ đến không thể sạc pin bằng thiết bị điện tử thì dùng năng lượng Mặt Trời. Đang ở trạng thái con người nên gặp chuyện mừng nàng cũng hấp tấp đứng lên, rạng rỡ nụ cười suy nghĩ đắc ý, có ai thông minh như nàng, nghĩ ra sáng kiến hay như vậy. Mà điều đó là tất nhiên rồi, nàng là ai chứ? NBT4869, robot chống thấm nước hiện đại và thông minh nhất hành tinh tím Carol Alex JY702.

Thế là chạy ngay ra ngoài, đứng dưới trời nắng chói chan, Bảo Y dang hai tay cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào đang được hấp thụ vào cơ thể nàng.

Bỗng nhiên, từ đâu đến bước chân chậm rãi, nhưng trong đó có sự cẩn trọng muôn bề, giọng nói trầm lặng kèm theo mùi lá phong đằng tuông ra: "Yến tiệc sắp đầu, nàng còn ở đây làm gì?"

Bảo Y có chút giật mình, trong chớp nhoáng cứ tưởng là Phượng Hoa, nhưng ngửi đến hương phong đằng, nàng nghĩ rằng không phải, trên người Phượng Hoa toàn là mùi phấn son của nữ nhân, lấy đâu ra hương thơm thanh diệu này. Kéo theo bao tò mò, Bảo Y quay lại nhìn người phía sau.

Quả không phải Phượng Hoa Quân, là một nam nhân anh tuấn khác.

Bạn đang đọc Phượng Bảo Kỳ Duyên: Robot Biết Yêu sáng tác bởi TưHữuVươngTử

Truyện Phượng Bảo Kỳ Duyên: Robot Biết Yêu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TưHữuVươngTử
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.