Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi Người Đều Tìm Thấy U Linh Thức Thần

Phiên bản Dịch · 1632 chữ

Mọi người dưới tàng cây đều trợn to hai mắt!

Đám người Tôn Nhất và Đằng Tú vốn định thừa dịp con Nhện yêu đang chống chọi với linh lực của Tôn Kết Vũ mà cứu Bạch Mộc, nhưng không ngờ sau khi con nhện hấp thu tà khí trong hắc động, sức mạnh tăng gấp mấy lần! Nó ở trên cây giăng đầy kết giới xung quanh, tất cả mọi người không cách nào tiếp cận!

Có thể tiến vào, chỉ có khẩu súng lục dùng máu yêu do Tôn Kết Vũ tạo nên!

Tôn Kết Vũ chạy như bay về phía trước, tựa vào thành kết giới, chạm vào linh hồn Doãn Tuấn Bác!

“Tuấn Bác…”

“Thiếu gia!”

Giọt nước mắt đau đớn khẽ rơi xuống, Tôn Kết Vũ đau lòng không thôi, thập phần hối hận!

Nhìn người hắn chưa bao giờ quý trọng, nhưng lại yêu đến đau lòng, bỗng nhiên hắn nhận ra, cái hắn thật sự mong muốn nhất chỉ có người trước mặt này!

Tôn Kết Vũ khóc nói: “Nếu có cơ hội để lựa chọn lần nữa, tôi bằng lòng vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh em…”

Trong kết giới, Nhện yêu chiến thắng linh lực của Tôn Kết Vũ, cười một cách quái dị: “Ha ha ha… Ngươi đừng nằm mơ nữa. Hai tên u linh này đúng lúc có thể lấp đầy bụng ta!” Há to mồm, phóng mình, lao vào cắn Doãn Tuấn Bác!

“Doãn Tuấn Bác…” Tôn Kết Vũ kêu gào, định bóp cò lần nữa, nhưng, khẩu súng cần rất nhiều linh lực, thể lực hắn lại tiêu hao quá lớn, đích xác không cách nào khởi động lại lần thứ hai!

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Doãn Tuấn Bác sẽ bị ăn tươi!

Ở một bên trong thân thể bị trói của Bạch Mộc, bỗng bay ra Phong Ngân kiếm, bảo kiếm lóe lên ánh sáng khiến yêu quái sợ hãi, vút đến thân cây bên cạnh!

Bảo kiếm không đâm trúng nó, nhưng đem kết giới phá tan!

Đám người Tôn Nhất, nhân cơ hội xông vào bên trong, mỗi người đều phát huy sở trường của mình, Tôn Nhất móc ra bùa chú, châm lửa ném vào con nhện trước mặt, con nhện há miệng đem ngọn lửa đột kích một ngụm nuốt vào bụng!

Vu nữ, huy vũ thuỷ giải tiên, hung hăng quất về phía nhền nhện, một dòng nước lạnh từ trong roi da phun ra, con nhện khạc ra một đạo hàn khí, trong nháy mắt đem dòng nước đóng băng!

Đằng Tú cũng phát huy đầy đủ năng lực đồng tử, hòng khống chế nhện yêu, chỉ nghe được con nhện đột nhiên phát ra thanh âm nhu nhược của Do Lê, “Anh…, đừng giết em…”

Trong nháy mắt y vì nghe thấy âm thanh chân thật kia mà, mềm lòng, nhện yêu bắt lấy sơ hở, lập tức giải khai sức mạnh đồng tử của Đằng Tú, nhanh chóng lùi lại, cắn Tôn Nhất. Đồng thời sử dụng chân dài đảo qua. Đem những người khác đều đánh ngã xuống đất!

“A!” Màu đỏ của máu, kèm theo nọc độc màu đen phút chốc xâm nhập trong cơ thể Tôn Nhất!

“Học trưởng!”

Bạch Mộc nổi giận, một cổ liệt hỏa liền từ trong lòng dâng lên, năng lực trong thân thể một mực ngủ say căm phẫn bùng cháy lên.

Một tiếng vang thật lớn! Bạch Mộc bất ngờ giải khai lưới nhện, giơ trường kiếm lên chém xuống!

Bá!

Con nhện yêu bị chém thành hai đoạn!

Đồng thời kèm theo là tiếng gào thét tê tâm liệt phế của Đằng Tú: “Do Lê…!”

Nhưng, đã không còn kịp, có thể thấy, linh hồn Do Lê từ trong cơ thể con nhện tách ra!

“Do Lê…” Đằng Tú bỗng nhiên khóc rống rơi lệ, “Là anh trai hại em!”

Sau khi Nhện yêu chết, linh hồn Do Lê, không chỉ không oán trách mọi người, ngược lại tỏ ra hết sức cao hứng!

“Anh, vốn muốn mượn thân thể Doãn Tuấn Bác, canh giữ ở bên cạnh anh, nhưng không ngờ sau khi bước vào cái sơn động kia, bị tà khí trong động tiêm nhiễm, mà mất đi chính mình, thiếu chút nữa hại chết mọi người, còn khắc chết Doãn tiên sinh, bây giờ em vô cùng ân hận! Hiện tại em thoát khỏi được cổ tà khí kia, trong lòng rất vui vẻ, chỉ hy vọng sao mọi người đừng trách em! Anh trai, em phải đi rồi…”

Doãn Tuấn Bác bên kia cũng quay lại lưu luyến nhìn Tôn Kết Vũ, “Nhị thiếu gia, em cũng phải đi rồi…”

Tôn Kết Vũ nắm chặt lấy tay cậu, bất ngờ thốt ra một câu: “Không! Trải qua chuyện tối nay, tôi nghĩ thông rồi, tôi không bao giờ muốn vị trí âm dương sư gì đó nữa, tôi chỉ muốn em làm thức thần của tôi, chúng ta vĩnh viễn không chia cách!”

Bên cạnh, Đằng Tú và Do Lê nghe đến lời này, hai người hoàn toàn cả kinh, cả hai đều ngừng khóc mà mĩm cười.

Đằng Tú nói: “Do Lê, không bằng em cũng làm thức thần của anh đi! Như vậy, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ!”

Do Lê ôm anh trai, mềm mại nói: “Anh! Anh thật tốt!”

Vu nữ một bên nổi trận lôi đình, tuy là Đằng Tú từng kể qua có một người em gái, nhưng cũng không đến mức phải ôm sát rạt như thế chứ, bình dấm chua đổ nhào, quất roi đánh về phía Đằng Tú!

“Này! Tên sắc lang, cho dù là anh em, cũng cách xa một chút cho tôi!”

Ba!

“A! Vợ đại nhân tha mạng”

Đằng Tú ôm mông chạy thụt mạng, vu nữ quơ roi, hừng hực lửa giận đuổi theo! Do Lê sau lưng bọn họ, một mặt cấp tốc bay theo, một mặt thét lên: “Anh! Anh cưới vợ khi nào?”

Mới vừa rồi cảnh tượng còn rất thương tâm, đảo mắt liền trở nên náo nhiệt hỗn loạn không chịu nổi!

Trời tờ mờ sáng, thì trở lại nhà cổ, tất cả mọi người đều lo lắng Tôn Nhất bị nọc độc của nhền nhện tiêm nhiễm, mà biến thành yêu quái, mí mắt ai cũng đánh nhau loạn xạ, nhưng không người nào dám ngủ, đều cẩn thận siết chặt cảnh giới.

Song, ba ngày ba đêm trôi qua, Tôn Nhất vẫn luôn tỏ ra bình thường, lúc tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ, Bạch Mộc cười giải thích: “Học trưởng không có chuyện gì, anh ấy có Ma Nhãn nên có thể tự mình khống chế độc tính cùng ma tính trong người, sẽ không hóa yêu đâu!”

Mọi người lúc này mới yên tâm, từng cái đầu lăn ra đất ngủ!

Một tháng sau, lão quản gia chọn một ngày lành, chia ba vị thiếu gia tại những địa phương thích hợp khác nhau ký hiệp nghị với u linh của họ.

Tôn Nhất thuộc tính Hoả và Ma tính, lão quản gia nhượng bọn họ trong một cái sơn động vào lúc đêm khuya, cùng Bạch Mộc ký khế ước thức thần!

Tôn Kết Vũ thì thuộc tính Mộc, lão quản gia để họ trong rừng sâu, địa khí vượng nhất vào buổi trưa cùng Doãn Tuấn Bác ký khế ước!

Đằng Tú không thuộc bất kỳ ngũ hành nào, y ở hậu viện nhà cổ ký kết khế ước với em gái Do Lê.

Vu nữ ghen tuông nồng nặc ngồi một bên xem chừng, cũng rất thức thời không đi quấy rối hai người.

Mọi người đều hoàn thành được tâm nguyện bản thân!

⊂♥⊃

Mấy ngày sau, đoàn người bước lên du thuyền xa hoa, trở lại nhà ông nội.

Ông nội vuốt chòm râu, nhìn ba đứa cháu trai, cháu ngoại bình an trở về, ý cười càng sâu.

“Ừm… Thời gian mấy đứa đi không nhiều lắm, nhưng trưởng thành lên không ít! Thật không nghĩ tới là, mỗi người trở về đều mang theo một u linh thức thần! Lần này, ông thay đổi chủ ý, năng lực giữa các cháu, lão quản gia cũng có nói với ông rồi, thực lực không kém nhau nhiều lắm! Không bằng để các thức thần chiến đấu một trận, người thắng sẽ đảm nhiệm vị trí âm dương đạo tiếp theo!”

Tông Kết Vũ thay đổi thái độ ngày thường, ba thức thần u linh, Doãn Tuấn Bác thuộc loại yếu nhất, em ấy ngay cả năng lực tối thiểu của u linh, là hóa thành khói còn chưa học được, nói chi là chiến đấu, không bị thương mới là lạ. Hơn nữa, nếu như so tài cùng với mấy người anh trai, cũng là Tôn Nhất mạnh nhất, hắn có Ma Nhãn không nói, ngay cả thức thần cũng có hai cái thần vật và yêu quái lợi hại nhất là Thần Khuyển cùng Chó Quỷ, sức mạnh thức thần lại có thể truyền cho chủ nhân, thêm vào đó Bạch Mộc khi không phát huy năng lực, nhìn qua rất nhu nhược, một khi triển khai, chính là khủng bố ngoan độc! Càng không cần phải nói, hắn còn có Hồ Yêu và Tuyết Nữ hai cái yêu quái không thể coi khinh tương trợ, vô luận là thức thần chiến đấu, hay anh em tranh âm dương sư, mình đều thua xa.

Tôn Kết Vũ liếc mắt nhìn Doãn Tuấn Bác thẳng tắp đứng bên cạnh, cưng chìu nắm lấy ta cậu, bước đến trước mặt ông nội.

Bạn đang đọc Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ của Nhất Liêm Phỉ Thúy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.