Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú vị

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

Giật mình tỉnh dậy, Hoàng vừa mới trải qua cơn ác mộng cực kì đáng sợ. Hắn thấy mình đang cầm kiếm đứng trước một bãi chiến trường đổ nát, cháy rụi. Trước mặt là một số nhân vật mờ mờ ảo ảo nhưng lực khí họ toả ra phải nói là kinh thiên, làm khó thở, như lấn át đi cái sự sống bé nhỏ của hắn ta vậy. Chắc tại hôm qua nghe Nhã Kì nói về tổ chức akatsuki. Giật mình bật dậy quá nhanh nên cơ thể Hoàng như muốn thắt lại, đau đớn, tay vịn xuống giường. Hôm qua bị tác động quá mạnh từ con lợn chết tiệt đó mà bấy giờ tay phải hắn không còn hoạt động như ý muốn được nữa

-Chết tiệt, tình trạng như vậy muốn tập luyện cũng không được, nhưng... bọn chúng bây giờ không phải loại con người bình thường. Làm biếng một ngày chính là mất đi 1% cơ hội chiến thắng. Phải lấy đại sự làm trọng. Không lơ là được.

Ráng gặng dậy khỏi chiếc giường cũ kĩ. Tử Hoàng đi vệ sinh cá nhân như bình thường rồi ăn sáng cùng anh và mẹ. Xong mọi việc, hắn mang hai thanh đoản kiếm bên hông rồi lại tiến lên đỉnh núi- nơi tập luyện của hắn

Tiến độ lên đây có vẻ chậm hơn những lần trước. Dù gì thì thân thể vẫn chưa cải thiện gì cho mấy. Đặt được chân đến đỉnh ngọn núi này đã là một kì tích rồi.

-Phù, mệt bở hơi tai, nghỉ chút đã.

Ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tảng đá lớn. Ngẫm nghĩ một chút về cuộc đời: “ Haizzz, lúc trước còn ở trái đất, mình tuy không chịu cực nhiều nhưng cuộc sống cũng không tốt lắm, mồ côi, bạn bè khinh thường mà có khi chả có bạn ấy chứ. Tại nơi này, mình có thể làm lại một con người khác, mình sẽ đạp chân nên xác những kẻ cả gan cản đường. Nhưng nơi này mình cũng chỉ là một thằng yếu, hèn, được hơn một chút là có cái hệ thống kì quặc kia giúp đỡ. Không biết sau này sao nhỉ, khi đạt được mục đích mình sẽ làm chủ thế giới rồi có bạn bè không, những người yêu quý mình có hay không hay là những kẻ thù ghét cứ mọi lúc chờ giết mình. Chẳng khác gì một cuộc sống tệ hại...”. Bằng giọng khản khái:

-Rồi, bắt đầu buổi tập luyện.

Cần thanh đoản kiếm trên tay trái, tay phải chỉ chỉ cần để giữ thế chứ cũng chả ra đòn đươc. Cứ nhắm vào những cái cây lớn mà lao tới:” Giết”

Hắn ta tưởng tượng các cây ấy như kẻ thù rồi nhắm tới. Đạp chân vào cậy này lấy sức đẩy để chém vào cây kia, trình độ né tránh cũng tiến bộ trông thấy. Lần lượt cứ thế mà các nhánh cây nhỏ rơi xuống, rồi đến nhành to, trên các thân cây lúc bấy giờ xuất hiện các vết xước sâu do kiếm chém qua. Có một số chỗ lại đâm sâu vào do đòn phóng dao của Tử Hoàng.

Từ hơi thở trút như gấp gáp của hắn ta khiến nếu như của người chứng kiếm thì cũng xúc động. Qua hơn 1 tiếng đồng hồ luyện mà 6 cái cây đó vẫn chưa đổ. Đổ làm sao được khi đó chỉ là những vết dao, là những cái đạp của người đang bị thương. Bực mình trước sự gan lì của mấy tên “ mình gỗ” này, Tử Hoàng quyết định thử nghiệm chiêu thức Lôi kích. Đây cũng là lúc hợp lí để thử. Lùi lại phía sau vài bước để giữ khoảng cách với mấy cái cây đó, Hoàng tập trung dòng năng lượng vào cánh tay trái rồi chuyển dòng năng lượng thuần thuý ấy sang lôi hệ. Một luồng điện màu tím cứ thế mà xuất hiện, ban đầu còn nhỏ chỉ ở trong lòng bàn tay, sau này nó bao trùm cả cánh tay. Chớp nhoáng, ríu rít. Dòng điện ấy lại không có chút tác dụng nào với cơ thể của hắn. Trọng tâm như dồn về phía cánh tay. Đạp chân một phát thật mạnh, lực đẩy đưa cơ thể hắn bay lên phía trước như một ninja thực thụ. Rầm,Uỳnh, khói bụi mù mịt, như một mớ hỗn độn. Dần ba phút sau thì lớp bụi ấy mới dần tan. Để lại một thân hình của một thiếu niên đang khom người dưới đất do kiệt sức, còn mấy cái cây kia thì gãy rộp, cháy đen, có chổ thì còn bốc cháy. Chả khác nào vừa có trận sấm đánh tại chổ này.

-Khụ khụ, uy lực, quá uy lực. Chiêu này mà đánh trực diện thì khỏi chê rồi. Nhưng tốn năng lượng quá, mình ... mình chịu không nổi nữa rồ...

Bặt ngửa bất động ra khoảng đất ấy, đã qua 1 giờ đồng hồ. Khi thức dậy, hình ảnh phản chiếu vào mắt hắn trước tiên là một thiếu nữ xinh đẹp, vẻ mặt lo lắng đang cho hắn uống thứ gì đó. Căng con mắt ra, hắn lo lắng bật dậy ra xa cô gái ấy. Lúc này cái CPU trong đầu hắn mới phân tích ra đây là Thiên Nhi. Nhưng tại sao cô ta lại ở đây? Lại cho hắn uống thứ gì nữa chứ? Đó đang là hai câu hỏi lớn được đặt ra.

-Cô tới đây khi nào?

-Tôi cũng vừa tới thôi, thấy cậu đang bất tỉnh nên có chút lo lắng. Nãy tôi có cho cậu uống Diệp Thảo rồi yên tâm, vài giờ sau sẽ đỡ thôi

-Thì ra cô cho tôi uống thuốc, cảm ơn. Nhưng sao cô ở đây?

-Đi dạo chút thôi

-Tên vệ sĩ kia đâu?

-Hắn được cha tôi giao việc rồi

-Con gái như cô một mình lên núi này không sợ hả?

-Không, cha tôi cho tôi pháp bảo, giúp tránh nạn, gặp chuyện nó lại hình thành cái khiên, bất khả xâm phạm, nên có người hầu hay không thì cũng không sao.

-Cảm ơn cô nhá. Giờ tôi về, lần sau tôi sẽ báo đáp. Mà đừng cứu tôi nữa, tôi không có đủ điều kiện để báo đáp công ơn to lớn ấy của cô đâu

-Cậu...

Bỏ lại người con gái ấy, giữ cái vẻ mặt lạnh tanh đi về. Thực ra thì Hoàng cũng lo lắng lắm đấy chứ nhưng tốt nhất là không nên giao du với những người như vậy. Sẽ tốt cho cả hai. Chưa kể gia đình của cô tiểu thư kia lại quyền quý nếu biết được con mình giao du với thằng nhà nghèo thì cha của Thiên Nhi sẽ quản thúc nghiêm ngặc kể cả cô và theo dõi hắn ta. Làm công cuộc tìm kiếm sức mạnh của hắn bị phá huỷ.

Về đến nhà, mở coi thông tin cá nhân hắn nhận ra là mình lực chiến có tăng rất nhiều. Lực chiến bây giờ đã lên 2100. Hắn nhảy cẫng lên như đứa trẻ nhưng nào biết tiểu thư Thiên Nhi kia cho hắn uống loại thuốc tiềm kích lực chiến đâu chứ. Có phần tiếc vì nơi mình tập bị chiếm, trời lại chưa vào trưa. Hắn quyết định tập kiếm đạo.

Cầm hai thanh kiếm ngắn trên tay, hướng mắt về cây xanh gần nhà mà phóng tới. Phập phập, tiếng ấy vang lên cho đến khi về trưa, đến lúc anh và mẹ Tử Khiêm về. Lúc này lực chiến đã tăng lên là 2500

Buổi chiều là lúc hắn ta rảnh rỗi. Là lúc thích hợp để tìm hiểu một chút về bên ngoài.Dạo đi một vòng quanh cái phố ấy. Dạo hết nơi này đến nơi kia. Thực chất nơi đây khá đẹp, 10% do cảnh vật trù phú, 90% còn lại là do con gái ở đây. Không như trái đất mà ăn diện son phấn, thiếu nữ ở đây cho dù là con nhà giàu hay nhà bình thường đều để mặt mộc. Đẹp một cách giản dị, đẹp chân thực, thân thể cũng đẹp nữa. Vô thức à không phải gọi là vừa đi vừa ngắm gái, cậu va phải một nhóm người, vẫn chưa kịp định hình thì:

-A, thì ra là Tử Hoàng nhà ta, hôm trước bị đánh dở sống dở chết giờ lại dám nghêu ngao đi giữa đường như thế này à

Thì ra là tụi Đại Bảo, khổ rồi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi như thế nào để tránh cái địa bàn hắn ra rồi mà vẫn bị bắt gặp. Thế này thì hỏng hết. Hắn cố tình lạng lách qua một bên thì bị đám hậu duệ chặn lại.

-Đi đâu vậy bạn, mình là bạn tốt mà. Bạn né tránh mình hả.

-Không không có

-Cậu chủ, vừa hay cậu vừa mở chiêu thức, hay thử nghiệm đi. Rất đáng đó.

-À ha, tao quên. Này bạn hiền à hay bạn giúp mình luyện chiêu thức mới đi

-Được được

-Nếu bạn không đồng ý thì mình cũng làm thôi haha.

Cái nụ cười đểu ấy khiến Tử Hoàng không khỏi nổi điên nhưng từ đâu một cái màn hình trong suốt xuất hiện trước mặt hắn làm hắn quên đi cái tức ấy.

  • Tên Đại Bảo

  • Lực chiến 630

  • Đấu Sĩ

  • Hệ hoả.

-Cái quần què gì đây, tắt, tắt nhanh không tụi nó thấy bây giờ.

Lập tức cái bảng ấy cũng biến mấy. Lúc bình tĩnh lại được thì cũng là lúc Đại Bảo xuất chiêu. Tên đó cần cây kiếm lớn, nom có vẻ đắt tiền rồi hô lớn: “ Liệt Hoả”. Một nhát chém bằng lửa dài chém thẳng về phía Tử Hoàng. Nếu giờ phá cái chiêu đó, tên Đại Bảo sẽ không để yên, nếu tấn công lại càng không tốt. Chả biết làm gì hắn phó mặc cho số phận đứng như trời trồng. Rầm, nhát chém ấy làm tung khói bụi, khi mờ đi thì cũng còn một hình ảnh của thiếu niên đang nằm trên đất với một vết hoằn sâu trên mặt đất lúc bấy giờ.

-Cậu chủ! hay là nó chết rồi, cậu chủ nhà ta mạnh quá haha.

-Haha thôi đi gấp, lỡ nó chết thật thì phiền lắm.

Cuối cùng bọn người đó cũng đi. Tử Hoàng gượng dậy, tay phải đè lên ngực như đau lắm. Cậu còn phun ra cả ngụm máu.

-Thôi kệ, chuyện này cũng chả quan trọng gì, quan trọng là cái bảng hồi nãy là sao nhỉ.

Mở tiềm thức, lại cái bóng dáng ấy nhưng thôi kệ đi, vô vấn đề chính

-Nhã Kì lúc nãy có một cái bảng thông tin giống như cái bảng trong này vậy á, nhưng là thông tin của người khác. Vì sao vậy

-Đó là chức năng của hệ thống kiểm tra lực chiến. Mọi thông tin cơ bản của người đứng trong phạm vi 3m đều xuất hiện tuy nhiên chỉ mình chủ nhân thấy. Hệ thống mới được kích hoạt gần đây thôi. Chỉ cần nói KIỂM TRA thì chủ nhân sẽ có thông tin đối thủ.

-Thì ra là vậy tốt quá

Về nhà với cái hình hài không thể hài hơn, rách nát, rướm máu. Hắn ta giỏi trong việc làm cho anh và mẹ lo lắng. Nhưng mọi sự đã qua vì hắn đã giải thích một cái lí do không thể vô lí hơn: Bị té. Hôm nay đối với hắn khá tệ nhưng cũng thêm điều thú vị, chức năng hệ thống, quang cảnh bên ngoài và đặc biệt hắn biết rõ muốn giết tên Đại Bảo đối với hắn không khó.

Bạn đang đọc Phục Thù sáng tác bởi taotenginhi123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi taotenginhi123
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.