Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phúc Tấn Bị Bệnh - Chương 7

Phiên bản Dịch · 5023 chữ

Editor: Gà

Không ngờ trải qua cục diện bế tắc trong bữa cơm đoàn viên ngày đó, Hoàn Dung còn mặt mũi tiếp tục ở lại phủ Hòa Quận Vương làm khách, nhưng cũng khó trách, có Hòa Quận Vương phi và Đôn Tiệp làm chỗ dựa giúp nàng ta, ở trong vương phủ xác thực nàng ta nhàn nhã tự tại, càng giống chủ tử của vương phủ hơn so với Lam Đề.

Vì tránh việc hai người gặp mặt sẽ khó coi, Lam Đề lựa chọn tận lực không xuất hiện trước mắt nàng ta, nàng biết mình làm như vậy rất uất ức, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với vị tình địch này như thế nào, cho nên trước tránh xung đột chính diện vẫn tốt hơn.

Một mình tản bộ trong hậu hoa viên, nàng đột nhiên phát hiện phía trước cách đó không xa sau núi giả hình như có âm thanh gì đó rất nhỏ, lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng chậm rãi đến gần, rốt cuộc nghe được, hình như có hai nữ nhân đang thảo luận chuyện gì đó ——

“Không thể nào, tỷ nói thật sao?”

“Đương nhiên thật rồi, tỷ lừa muội bao giờ?”

Là âm thanh của Đôn Tiệp và Hoàn Dung ư? Lam Đề hơi nhíu mày, nghĩ thầm không nên chạm mặt hai nàng sẽ tốt hơn, tránh cho hai bên đều lúng túng.

“Dì đã đồng ý với tỷ, chỉ cần tỷ có thể nghĩ biện pháp gạo sống nấu thành cơm chín với Đôn Hoa ca, khiến chàng không còn cách nào, dì sẽ xin Vạn Tuế Gia chỉ hôn, khiến Đôn Hoa ca nhất định phải lấy tỷ.”

“Cái gì?” Lam Đề kinh ngạc dừng bước chân đang muốn rời đi, không dám tin quay người lại, vừa rồi nghe được lời nói thật thâm hiểm.

“Nhưng...... Như vậy không phải tỷ sẽ biến thành Trắc phúc tấn sao? Tỷ chịu được à?”

“Làm sao có thể chịu được? Cho nên dì cũng nói, dì sẽ xin Vạn Tuế Gia cho phép tỷ gả vào cửa với thân phận Đích phúc tấn, tuyệt đối không cho nữ nhân kia áp chế.”

Hai Đích phúc tấn ư? Bước chân Lam Đề lảo đảo lui về phía sau vài bước. Không ngờ Hoàn Dung có loại tính toán này, dựa vào dì của bản thân là Tĩnh phi, là có thể muốn làm gì thì làm như vậy, cố ý chen chân vào hôn nhân của người khác sao? Không được, nàng tuyệt đối không thể để nàng ta làm như vậy!

“Ta nhất định phải mau nói cho Đôn Hoa mới được, nếu không chàng......”

Lam Đề đang định rời đi, đột nhiên sau lưng có người cầm tơ lụa bịt mũi miệng nàng, trên tơ lụa có mùi gay mũi kỳ quái lập tức khiến nàng mất ý thức ngã xuống, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.

Cho đến sau khi nàng bất tỉnh, Hoàn Dung và Đôn Tiệp mới đi ra từ sau núi giả. “Hoàn Dung, chúng ta làm như vậy...... Được không?”

“Không có gì không tốt.” Hoàn Dung không hề có cảm giác tội lỗi: “Trước đây nàng đoạt vị trí của ta, ta chỉ đoạt lại thôi, không trực tiếp đá nàng ra khỏi phủ Hòa Quận Vương đã xem như đối xử đủ tử tế với nàng rồi.”

Nàng ta cố ý muốn Lam Đề biết chuyện này, nhưng không có cách nào ngăn cản, nàng ta muốn nàng cũng phải nếm thử một chút tư vị thống khổ khi nhìn thấy người mình yêu bị cướp mất, như vậy mới công bằng!

“Vậy...... Vậy tỷ nhất định phải thành công mới được, nếu không một khi đại ca truy cứu, hai chúng ta sẽ xong đời, không cần phải nói đến ngạch nương, có lẽ dì của tỷ cũng không bảo vệ được cho tỷ.”

“Yên tâm, chỉ cần muội chịu giúp tỷ, cơ hội thành công sẽ tuyệt đối rất lớn!”

Không ai có thể ngăn cản nàng ta lấy được Đôn Hoa, thứ nàng ta muốn, nhất định sẽ dùng hết biện pháp để đoạt được!


Kỳ quái, đây rốt cuộc là ở đâu?

Chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, Lam Đề mới phát hiện ra hai tay hai chân nàng đã bị trói, miệng cũng bị bịt chặt bằng vải bông, hầu như không thể phát ra được tiếng nào, bị ném vào một gian phòng bỏ hoang đã lâu không ai sử dụng, không một ai để ý đến.

Ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, xem ra bây giờ là hoàng hôn rồi, đột nhiên nhớ đến lúc trước khi hôn mê nghe được cuộc nói chuyện kia, lập tức nàng giãy giụa đứng lên, muốn nhanh chóng trốn ra khỏi nơi này.

Tuyệt đối không thể để kế hoạch của Hoàn Dung được như ý, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản, không thể để Đôn Hoa gặp phải nữ nhân đó!

Nhưng đôi tay bị trói chặt sau lưng, hoàn toàn không thể tháo ra, chỉ khiến cổ tay của bản thân càng ma sát đau đớn hơn, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần ảm đạm, nàng càng lúc càng nóng lòng, không biết rốt cuộc bản thân nên làm gì mới phải.

Nàng đã đồng ý với Đôn Hoa, cho nên hắn không thể nhận thua, không thể bị thảm bại dưới tay loại nữ nhân như Hoàn Dung, cho nên hắn tuyệt đối phải trốn thoát!

Nóng lòng nhìn hoàn cảnh chung quanh, Lam Đề đột nhiên phát hiện ở trên tủ thấp có một bình hoa cũ kỹ, nàng lập tức dùng bả vai cố gắng đụng vào tủ, bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh vụn, điều này khiến nàng vui vẻ nở nụ cười, nàng nhặt lên một mảnh vụn, nỗ lực muốn cắt đứt sợi dây quấn quanh cổ tay.

Dù tay rất đau, nhưng cũng không sánh nổi sự sốt ruột trong lòng khiến nàng khổ sở, cho nên nàng cắn răng chịu đựng, không thể bị ngăn trở đánh ngã như vậy!

Cố gắng cọ sát một hồi, rốt cuộc dây thừng cũng bị đứt, nàng lập tức kéo vải bông ra khỏi miệng, tiếp đó bắt đầu tháo gỡ dây thừng buộc ở chân, hoàn toàn không để ý đến vết máu loang lổ trên tay của bản thân, trong đầu chỉ nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Thật vất vả tháo bỏ trói buộc tay chân, nàng lập tức muốn đẩy cửa đi ra ngoài, không ngờ cửa này đẩy như thế nào cũng không đẩy được, phía ngoài đã bị người ta dùng xích sắt khóa kín, xem ra đã chuẩn bị chặt chẽ để vây khốn nàng.

“Đáng chết, tại sao có thể như vậy chứ?”

Nôn nóng đi đến phía cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng bị khóa như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng đẩy ra khe hở nhỏ, thấy tình trạng bên ngoài.

Chỉ thấy phía ngoài căn phòng này bao phủ toàn cỏ dại, rất ít người đi qua, nhưng nàng thấy cách đó không xa có lầu các quen thuộc, đại khái có thể xác định bản thân đang bị khóa trong một tiểu viện hoang phế nào đó ở phủ Hòa Quận Vương.

“Không được, ta không thể cứ bị nhốt như vậy, nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp ra ngoài, có lẽ sẽ không đến kịp mất!”

Cắn răng, cầm ghế dựa trong phòng, đối diện cửa sổ, bởi vì thoạt nhìn cửa sổ tương đối có vẻ đổ nát, nàng nghĩ có lẽ có thể có cơ hội cho nàng phá hỏng, đây là phương pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ ra thôi.

Chỉ cần có thể xuyên thủng, chỉ cần có một lỗ hổng giúp nàng có thể chen ra ngoài thì tốt rồi, nàng không dám hy vọng quá nhiều, nhưng nàng nhất định phải ra ngoài!

Cố gắng giơ cái ghế có chút nặng nề lên, Lam Đề nhất cổ tác khí* hét lên một tiếng: “Aaa ——”

(*)NHẤT CỔ TÁC KHÍ: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)


“Lam Đề đâu rồi? Tại sao nàng không xuất hiện?”

Mặt trời chiều ngã về tây, Đôn Hoa trở lại vương phủ từ trong cung, nhưng không thấy thê tử, bình thường, nàng đã sớm vui sướng đứng ở trước mặt nghênh đón hắn rồi.

Đi đến đại sảnh hắn nhìn thấy muội muội trước tiên, lập tức hỏi: “Đôn Tiệp, Lam Đề đâu?”

“Hả? Đại ca?” Đôn Tiệp sợ hết hồn, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tự nhiên, dựa theo phân phó của Hoàn Dung nói: “Tẩu tử nàng...... Sau khi tẩu tẩu ăn trưa xong, lập tức về phòng rồi.”

“Vì sao?”

“Muội cũng không biết, chỉ cảm thấy biểu tình của tẩu tử có chút kỳ lạ, hỏi tẩu ấy, tẩu tẩu buồn buồn không trả lời, trực tiếp tránh về phòng, chúng ta cũng hết cách với tẩu ấy.”

Nghe được nàng ta nói như vậy, Đôn Hoa theo trực giác hoài nghi: “Muội và ngạch nương lại khiến nàng khó chịu?”

“Không có đâu!” Nàng ta lập tức phủ nhận: “Muội và ngạch nương không phải cả ngày đều không có chuyện làm, liều chết tìm tẩu tẩu gây phiền toái, lần này thật sự không biết tẩu tẩu bị làm sao rồi, không có liên quan đến chúng ta.”

“Muội nói thật?”

Đôn Tiệp liều mạng gật đầu, chỉ sợ ca ca không tin: “Đại ca, ca nhất định phải tin tưởng, nhanh trở về phòng nhìn tẩu tử đi, tự mình hỏi tẩu ấy bị làm sao, như vậy chẳng phải sẽ biết rõ sự việc sao.”

Hắn đang có ý định này, cho nên lập tức đi về viện, thấy thế, rốt cuộc Đôn Tiệp thở dài một hơi.

Nhiệm vụ của nàng đến đây là xong, kế tiếp chỉ có thể xem vận mệnh của Hoàn Dung thôi: “Hoàn Dung, tỷ cần phải biết nắm chắc cơ hội......”

Vội vàng chạy về phòng, Đôn Hoa chỉ thấy ngay cả đèn trong phòng cũng không đốt, sắc trời ngoài cửa sổ đã mờ dần, cảnh tượng trong phòng vô cùng mơ hồ, không bao lâu, sẽ trở nên đen kịt.

Nhưng bản thân hắn nôn nóng nên không lo được nhiều như vậy, đi thẳng vào phòng trong, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đưa lưng về phía hắn đang nằm ngang trên giường, bên ngoài chăn chỉ lộ ra mái tóc dài xõa tung, cả người cuộn tròn lại như vừa gặp đả kích gì, khiến hắn thật đau lòng, đến ngay trước giường.

“Lam Đề?”

Nghe được hắn kêu lên, thân thể người trên giường đầu tiên khẽ cứng lại, sau đó càng kéo chặt chăn, tiếp tục co lại, còn phát ra tiếng khóc sụt sùi.

Đôn Hoa vội vàng ngồi trên giường, khẽ vuốt mái tóc của nàng ta, quan tâm hỏi: “Sao thế, là ai lại khi dễ nàng sao?”

Nàng ta chỉ lắc đầu, tiếp tục sụt sùi khóc, hơn nữa hình như càng khóc càng lớn, điều này khiến Đôn Hoa không biết nên làm sao an ủi, chỉ có thể tự suy đoán: “Mới vừa rồi Đôn Tiệp nói muội ấy không gây chuyện với nàng, nhìn muội ấy không giống nói dối, hay tại ngạch nương khiến nàng khó chịu?”

Lời vừa nói xong, thân thể của nàng ta lại cứng một chút, tựa như bị nói trúng tâm sự, mà hắn không hề bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của nàng ta, tiếp tục hỏi: “Vì chuyện gì? Hoàn Dung? Vẫn là hài tử?”

Nhưng nàng ta không hề phản ứng, ngay cả khóc thút thít cũng dừng lại, trầm mặc như vậy khiến Đôn Hoa nghĩ nàng ta cam chịu, lập tức muốn ra khỏi phòng đi tìm mẫu thân của mình hỏi rõ ràng: “Bà vẫn chưa từ bỏ ý định? Vậy thì ta và nàng đi nói rõ ràng!”

“Không...... Không cần......” Rốt cuộc nàng có phản ứng quay người lại, đưa ra một tay bắt lấy ống tay áo hắn: “Đôn Hoa...... Không cần đi......”

“Rốt cuộc nàng chịu lên tiếng rồi?”

Giọng nói của nàng ta, Đôn Hoa phỏng đoán do mới vừa rồi khóc thầm, nên cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, mà hơn phân nửa khuôn mặt của nàng ta cũng bị chăn che kín, ánh sáng trong phòng càng tối hơn vừa rồi rất nhiều, hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt nàng ta.

Nàng ta tiếp tục vừa sụt sùi khóc vừa trả lời: “Thiếp chỉ muốn chàng giúp thiếp là tốt rồi...... Được không?”

Đang làm nũng hả? Trên mặt hắn cưng chìu cười: “Dĩ nhiên được, nàng muốn ta giúp nàng thế nào?”

Chỉ thấy nàng rốt cuộc bỏ chăn ra, cả khuôn mặt tựa vào ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, khiến thân thể hai người kề nhau thật chặt: “Đôn Hoa...... Ôm thiếp......”

“Hả?”

“Thiếp chỉ muốn chàng ôm thiếp thôi, thương thiếp, tối nay ở cùng thiếp, được không?”

Hắn hơi chấn động, cũng không đáp lại cái ôm này, ngược lại có vẻ hơi chần chờ, cho đến giờ phút này, hắn mới phát hiện hình như có chỗ kỳ quặc, vẻ mặt vốn dịu dàng dần lạnh xuống.

Thân thể dưới chăn của nàng ta chỉ mặc một cái yếm mỏng, tựa như đã sớm chuẩn bị muốn hấp dẫn hắn, một nữ nhân đau lòng sẽ có hành động này sao? Hắn nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Huống chi...... Lam Đề không phải kiểu nữ nhân chủ động, nàng cực kì xấu hổ, mỗi lần luôn là hắn khơi mào trước, nàng mới thẹn thùng đáp lại, hoàn toàn thả ra nhiệt tình với hắn.

Cho nên...... Hiện tại nữ nhân này, thật sự là Lam Đề sao?

“Trước tiên nàng buông ta ra trước.” Cố ý thả mềm giọng nói, nhưng trên mặt không hề có chút dịu dàng nào: “Để ta đi đốt đèn trước đã, được không?”

Vừa nghe đến đốt đèn, nàng ta lập tức liều mạng lắc đầu, ôm hắn thật chặt.

“Tại sao không cần? Mỗi lần chúng ta hoan ái đều làm như vậy, chẳng lẽ nàng quên rồi sao?”

Nữ nhân trong ngực kinh ngạc hơi cứng người, vội vàng tìm lý do: “Tối nay tâm tình thiếp không tốt, không muốn đốt đèn, chàng nghe thiếp đi.”

“Nghe theo ngươi?” Hắn cười lạnh: “Cho đến bây giờ chỉ có người nghe theo ta, khi nào đến lượt ta nghe theo ngươi?”

Nàng ta có chút kinh hoảng, không biết như thế nào cho đúng: “Đôn Hoa......”

“Không cho ta đốt đèn, chẳng lẽ trong lòng ngươi có quỷ?”

“Không phải, thiếp......”

Phịch một tiếng, cửa phòng ngoài xuất hiện âm thanh bị người vội vàng đẩy ra, tiếp theo là tiếng vang vật nặng rơi xuống đất, âm thanh nữ nhân đau đớn nhỏ giọng kêu truyền đến, Đôn Hoa hung dữ đẩy nữ nhân trong lòng ra, xông ra ngoài.

“Lam Đề?”

Lam Đề một thân nhếch nhác, vấp vào cửa trật chân té xuống chống nửa người trên lên, giọng nói khẩn trương không thôi: “Đôn Hoa, là thiếp đây!”

Hắn vội vàng đốt đèn lên, ngồi xổm xuống vịn bả vai nàng, phát hiện trên người nàng có không ít vết thương, trên mặt còn có vài vết máu đã khô, lòng bàn tay đều là máu, khiến hắn nhìn thấy thật ghê người.

“Trời ơi, làm sao nàng biến thành ra thế này, mau nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”

Lam Đề thật vất vả mới đập bể một góc cửa sổ, vật lộn bò ra ngoài, không để ý vết thương trên mặt bị xước thành nhiều vết, vội vàng chạy như bay trở về phòng.

Nàng nắm chặt cánh tay hắn, vội vã hỏi: “Thiếp đã đến muộn sao? Thiếp nghe Hoàn Dung nói nàng ta muốn hấp dẫn chàng, buộc chàng phải thú nàng ta, vốn muốn nói sớm cho chàng biết, nhưng lại bị giam, hiện tại mới thoát ra, thật sự thiếp sợ bản thân đã đến chậm một bước......”

“Đừng sợ, quỷ kế của nàng ta không thành công.” Đôn Hoa đau lòng ôm chặt nàng vào lòng, dịu dàng trấn an: “Nàng không đến trễ, hơn nữa rất dũng cảm, ta thật sự rất tự hào về nàng.”

Cả người nàng bị đả thương đều vì hắn liều chết ra ngoài, tuyệt đối hắn sẽ không bỏ qua cho nữ nhân chết tiệt kia!

“Thật sao? Vậy thì tốt...... Tốt quá rồi......”

Sau khi cảm xúc của tiểu nữ nhân trong lòng ổn định lại, Đôn Hoa lập tức hướng vào phòng trong lạnh giọng ra lệnh: “Hoàn Dung, tốt nhất ngươi nên vội vàng mặc lại xiêm áo ra ngoài, nếu để ta cho người đi vào bắt ngươi thì đừng trách ta.”

Qua không bao lâu, Hoàn Dung ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra, vẻ mặt không cam lòng: “Thật không biết nên nói nàng may mắn hay là ta xui xẻo nữa, cư nhiên để nàng kịp thời trốn ra được.”

“Nói như vậy, ngươi thừa nhận nàng bị ngươi tính kế bắt giam?”

“Đúng thì sao, chàng có thể làm khó dễ được ta sao?”

“Thật sự ngươi cho rằng ta không làm gì được ngươi ư?” Hắn khịt mũi cười lạnh, khát máu trong mắt khiến người không rét mà run: “Vậy chúng ta lập tức đến đại sảnh, cho ngươi nhìn kết quả của bản thân một chút!”

Editor: Gà

Một lát sau, người trong phủ Hòa Quận Vương đều tụ tập trong đại sảnh, nhìn sắc mặt mỗi người đều không tốt, có người còn chột dạ thấy rõ, dáng vẻ như sắp có tai vạ đến nơi.

Lam Đề cũng ngồi ở một bên, đại phu vội vàng chạy đến giúp nàng bôi thuốc, cẩn thận nhìn xem, mọi người mới biết tay nàng bị thương nghiêm trọng đến mức nào, khiến người ta không đành lòng nhìn tiếp.

Mặc dù đau, nhưng Lam Đề vẫn cố nén, cắn môi không lên tiếng, điều này càng khiến Đôn Hoa đau lòng đến cực điểm, hận mình không thể giúp nàng chịu đựng tất cả khổ sở.

Nhưng Hoàn Dung vẫn không có nửa điểm áy náy, thậm chí còn cho rằng chỉ cần Lam Đề không xuất hiện, cuối cùng nàng ta nhất định có thể thành công, nhất định có thể thuận lợi gả cho Đôn Hoa làm thê tử!

Sau khi lo xong miệng vết thương của Lam Đề, Đôn Hoa lập tức tiến vào vấn đề chính. “Tam Hỉ.”

Tam Hỉ đang đợi lệnh bên ngoài lập tức vào sảnh: “Bối lặc gia, có gì phân phó?”

“Ta muốn ngươi đến Tông Nhân phủ một chuyến, mời bọn họ phái người đến đây.”

“Cái gì?” Hoàn Dung mạnh mẽ thở hắt ra vì kinh ngạc, không dám tin trừng mắt nhìn về phía hắn: “Chàng gọi người của Tông Nhân phủ đến bắt ta?”

Phàm là vương công quý tộc, thậm chí hoàng tử phạm tội, đều do Tông Nhân phủ xử lý, không có gì khác biệt với đại lao nhốt phạm nhân trong dân gian, như vậy rõ ràng muốn Tông Nhân phủ trị tội Hoàn Dung!

“Hoa nhi, con đang làm gì vậy?” Rốt cuộc Hòa Quận Vương phi đã cảm thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng lên tiếng: “Rốt cuộc Hoàn Dung phạm vào lỗi gì, sao con đối xử với con bé như thế?”

“Nàng ta phạm vào lỗi gì, cần hài nhi nói rõ sao? Tại sao Lam Đề đang yên đang lành hiện tại lại biến thành dáng vẻ mệt mỏi vết thương đầy người thế này, còn nàng ta nhân cơ hội vào phòng hài nhi là rắp tâm gì, tất cả mọi người đều biết rõ, không phải sao?”

“Chuyện này...... Đây chỉ là vì, con bé rất thích con.”

“Cho nên nếu như một ngày nào đó có một nữ nhân vì rất thích A mã mà đả thương ngạch nương, ngài cũng sẽ dùng lý do này giúp nữ nhân đó giải vây sao?”

“Cái gì?! Con...ví dụ này của con chẳng ra làm sao cả!”

“Ngược lại hài nhi không cảm thấy như vậy, lại nói, nếu hài nhi thật sự thú loại nữ nhân này vào phủ, ngạch nương nên bắt đầu lo lắng có phải hay không, nếu như một ngày ngài khiến con dâu này không vui, nàng ta sẽ âm thầm tính toán ngài, tựa như bây giờ nàng ta đã tính toán Lam Đề?”

Hòa Quận Vương phi thở ra một hơi, đột nhiên có chút kinh hồn bạt vía. Không sai, trước đây, Hoàn Dung đến vương phủ luôn ngoan ngoãn khéo léo, không gây ra nhiễu loạn gì, nhưng ai ngờ bây giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, cảm giác kia dường như là nàng ta đã bộc lộ ra bộ mặt thực.

“Ngạch nương, hài nhi thật không hiểu, tại sao ngài không chịu tiếp nhận Lam Đề? Nàng tuyệt đối là một con dâu hiền, chẳng qua từ đầu đến cuối ngài không chịu cho nàng cơ hội thôi.”

“Còn phải nói, vì gia thế của nàng......”

“Vì gia thế của nàng kém xa so với Hoàn Dung ư?” Đôn Hoa không nhịn được cười lạnh: “Ngạch nương, ngài đừng lừa mình dối người nữa, vương phủ của Hoàn Dung bọn họ đã sớm từ từ xuống dốc, nếu không phải còn có một Tĩnh phi, nàng ta còn làm mưa làm gió như bây giờ sao?”

Hắn càng nói Hòa Quận Vương phi càng chột dạ, càng tìm không ra lời phản bác: “Nhưng...... dù sao Hoàn Dung cũng là cách cách......”

“Vậy thì sao? Phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, cho dù thân phận của nàng ta là công chúa, cũng vậy thôi!”

“Đôn Hoa, chàng dám can đảm kêu Tông Nhân phủ bắt ta?” Phát hiện hắn làm thật, Hoàn Dung thẹn quá thành giận, phẫn hận uy hiếp: “Đúng, vương phủ của chúng ta có Tĩnh phi làm chỗ dựa, chàng thật dám đụng đến ta, cẩn thận Tĩnh phi sẽ cho phủ Hòa Quận Vương của các người gánh lấy hậu quả!”

“À, vậy ngươi có muốn nhìn thử một chút không, đến cùng xem phủ Hòa Quận Vương sẽ sợ Tĩnh phi, hay Tĩnh phi sẽ sợ phủ Nội Vụ?”

“Cái gì?!” Nhất thời sắc mặt nàng ta trắng bệch, không ngờ hắn đem phủ Nội Vụ ra dọa nàng ta.

Trong cung người người đều rất rõ ràng, người nào cũng có thể chọc, nhưng không nên đụng vào phủ Nội Vụ trông coi tất cả sự vụ của Hoàng cung, vì chỉ cần bọn họ cố ý, tuyệt đối có thể khiến người ta ngậm miệng nuốt hoàng liên, có khổ mà không nói ra được!

“Đôn Hoa, đủ rồi.” Lam Đề vội vàng ra mặt giúp trượng phu hạ cơn tức, nếu không nàng sợ thật sự sẽ có một đống người vì nàng mà gặp nạn: “Nếu thiếp đã không có việc gì, coi như xong đi.”

“Nàng nữ nhân ngốc này!” Nghe vậy, Đôn Hoa không nhịn được mắng nàng: “Nếu có một ngày nàng xảy ra chuyện gì, vậy thì ta sẽ không chỉ đối xử với nàng ta như vậy thôi đâu, tuyệt đối sẽ để nàng ta chôn theo nàng!”

“Được rồi Đôn Hoa, xem như con giúp Lam Đề tích đức đi.” Rốt cuộc giờ phút này Hòa Quận Vương gia mở lời: “Nếu không thì làm như vậy đi, từ nay về sau, phủ Hòa Quận Vương vĩnh viễn cự tuyệt Hoàn Dung cách cách viếng thăm, chuyện này đối với nàng ta mà nói, đã xem như là trừng phạt không nhỏ rồi.

“Đúng đó Đôn Hoa, đề nghị này của A mã không tệ.” Lam Đề lập tức đệm theo lời đề nghị của ông, không hy vọng hắn tàn nhẫn như vậy: “Dù sao chỉ cần không cho Hoàn Dung vào vương phủ, nàng ta sẽ không hại được thiếp, như vậy là tốt rồi.”

“Nàng chịu thiệt thòi lớn như vậy, mà vẫn nói giúp người khác?”

Nàng chu môi, lôi kéo tay hắn bắt đầu làm nũng. “Thiếp chỉ không hi vọng tạo thêm nhiều ân oán hơn thôi, Đôn Hoa, chàng xem bây giờ thiếp là bệnh nhân, chàng liền nghe thiếp đi ——”

“Nàng......” Bất đắc dĩ thở dài, thật không có cách nào nhìn nàng cầu tình: “Tam Hỉ, lập tức đưa Hoàn Dung cách cách trở về phủ, ta không muốn tiếp tục nhìn thấy nàng ta ở đây.”

“Tuân lệnh, bối lặc gia.”

“Đôn Hoa, chàng điên rồi, hãy đợi đấy!”

Hoàn Dung thở phì phì lao ra đại sảnh, hoàn toàn không ai dám đến gần, cho đến lúc nàng ta đi xa, Đôn Hoa mới cầm thật chặt tay không bị thương của Lam Đề, nhìn mẫu thân nói ra nguyện vọng: “Ngạch nương, hài nhi hi vọng ngạch nương cũng có thể có điều cam đoan.”

“Con muốn ta cam đoan cái gì?”

“Hài nhi hy vọng có thể khiến Lam Đề an tâm, mà người duy nhất có thể khiến nàng an tâm, chính là ngạch nương.”

“Đôn Hoa......”

Lam Đề cảm động nhìn hắn, hắn không tiếc giằng co với mẫu thân của mình, chỉ vì muốn giúp nàng đổi lấy một lời hứa hẹn, nắm chặt tay nàng như đang truyền cho nàng thêm sức mạnh, hốc mắt nàng không khỏi đỏ lên, nắm chặt lại tay hắn, tuyên thệ muốn cùng hắn quyết tâm.

Cùng nhau đi, đều do hắn che chở nàng, đặt nàng bên dưới cánh chim để yêu thương, hắn luyến tiếc nàng, nàng cũng luyến tiếc hắn, không muốn rời khỏi hắn, không muốn dâng hắn cho người khác, luyến tiếc mất đi tất cả của hắn, không nỡ...... Thật sự nhiều thứ không nỡ, cho nên nàng nhất định phải cố gắng, cố gắng bảo vệ duyên phận trân quý giữa hai người.

Thấy dáng vẻ hai người thâm tình gắn bó, Hòa Quận Vương phi có chút xấu hổ, từ chối một hồi lâu rốt cuộc mới trả lời: “Ta cam đoan, sẽ không nghĩ cách để gả nữ nhân khác cho con nữa, Lam Đề có thể an tâm làm phúc tấn duy nhất của con rồi, như vậy con đã hài lòng rồi chứ?”

“Ngạch nương đối với Lam Đề......”

Bà biết nhi tử trừ con dâu ra, sẽ không nhìn những nữ nhân khác, đời này cũng chỉ nhận định một người, cho nên cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, bắt đầu thay đổi tâm trạng: “Biết rồi, ta sẽ thử tiếp nhận Lam Đề, đại khái con có thể yên tâm.”

Vất vả lắm mới khiến mẫu thân mềm lòng, rốt cuộc Đôn Hoa buông xuống tảng đá lớn trong lòng: “Đa tạ ngạch nương, hài nhi có thể yên tâm rồi.”

Lam Đề cũng vui vẻ nở nụ cười, vội vàng nói tạ ơn: “Đa tạ ngạch nương, Lam Đề nhất định sẽ hết sức cố gắng.”

Người khó dây dưa nhất đã giải quyết xong, chỉ còn người cuối cùng thôi. “Đúng rồi, hình như còn có một đồng phạm......”

“Hả?” Mỗi lần bị gọi tên, Đôn Tiệp lập tức sợ hãi chạy trốn sau lưng Lam Đề: “Tẩu tẩu, muội biết sai rồi, muội sẽ không làm khó tẩu nữa đâu, có thể làm phiền tẩu giúp muội cầu tình với đại ca không?”

“Hả?” Thái độ nhát gan của nàng ấy thật đủ rõ ràng, Lam Đề không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng chỉ có thể vội vàng giúp cầu tình, ai bảo nàng ấy là tiểu cô* của mình!” Đôn Hoa, đừng hù dọa muội tử của mình như vậy, chẳng lẽ chàng cũng định đưa muội ấy đến Tông Nhân phủ sao?”

(*) em chồng

“Chắc sẽ không, nhưng ta có thể ‘đổi phương thức khác’ để cho muội ấy được dạy dỗ một chút, tin tưởng hiệu quả sẽ rất tốt.”

Vừa nhìn thấy hắn cười nói ra những lời này, toàn thân Đôn Tiệp nhịn không được nổi da gà, kinh hoàng đến cực điểm: “Tẩu tẩu cứu mạng ——”

“Được rồi, Đôn Hoa chàng đừng hù dọa muội ấy nữa.”

Nhìn nữ nhân mình yêu nở nụ cười rực rỡ, không còn dáng vẻ yếu đuối kinh hoảng như vừa rồi, nội tâm Đôn Hoa bình tĩnh không ít, cũng theo nàng nâng lên nụ cười nhạt, tham lam nhìn ánh mắt phát sáng của nàng lúc này.

Nàng vì hắn liều cả bản thân, hắn đương nhiên cũng có thể vì nàng bất chấp tất cả, nữ nhân này là một nửa còn lại hắn tự mình chọn, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào có cơ hội phá hỏng, hắn sẽ tận sức bảo vệ nụ cười vui vẻ này, chỉ vì đây là vẻ mặt xinh đẹp nhất của nàng, ở trong lòng hắn, không ai so được với nàng.

Bạn đang đọc Phúc Tấn Bị Bệnh của Vu Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.