Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly hôn, tôi đồng ý!

Phiên bản Dịch · 2787 chữ

QUYỂN 1: Khoảnh khắc khói lửa

Tiếng đàn ông thở dốc, tiếng phụ nữ rên rỉ yêu kiều, tiếng ngân nga của người phụ nữa cứ vang vọng trong phòng.

Chẳng qua, hết thảy điều này đều là lúc Đường Miên Miên đẩy cửa phòng ra đột ngột thấy được.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm một màn diễn ra trước mắt, cô sửng sốt ước chừng phải ba giây sau mới chuyển động con mắt, từ cửa đến bên giường lớn quần áo vứt tán loạn, mà trên giường hai thân hình đang dán chặt vào nhau. Trong không gian tựa hồ còn có thể ngửi được hương vị dâm mỹ, trong nháy mắt một cảm giác ghê tởm từ trong dạ dày cô trào ngược lên, Đường Miên Miên nhanh chóng xoay người: "Rầm!" Một âm thanh lớn phát ra, cô đóng cánh cửa phòng ngủ mình lại.

Tựa vào trên cửa, phát hiện hai tay cô hơi run rẩy, trong đầu Đường Miên Miên nhanh chóng nhớ lại một cảnh diễn ra trong phòng. Cô gắt gao cắn chặt môi, giống như không cam lòng, vì thế xoay người lại một lần nữa mở cửa ra, cô lại nhanh chóng nhìn thấy một cảnh kia, giờ phút này cô đứng trước cửa phòng thoạt nhìn vô cùng trống trải.

-Không… Hách Nhiên! Không… A…!

Người phụ nữ cả người đỏ thẫm hai tay ở trên lưng nam nhân xẹt qua một đường, lưu lại vài đường ấn ký màu đỏ hồng! Mà người đàn ông thì phụ họa, kề bên tai người phụ nữ thì thầm vài câu, hai người hoàn toàn chìm đắm trong thế giới kích tình mãnh liệt của họ, giống như sự quấy rầy vừa rồi cũng không làm cắt ngang kích tình của bọn họ, mà Đường Miên Miên cô rõ ràng là vợ chính thức, lại thành… một kẻ thứ ba đứng bên ngoài quan sát.

Đường Miên Miên một lần nữa đóng cửa phòng lại, thế giới quanh cô khôi phục yên tĩnh.

Thật buồn cười!

Nước mắt Đường Miên Miên từng giọt từng giọt rơi xuống, tim đau đớn như bị bóp chặt. Sau khi nấu cơm rồi giặt quần áo như một người đầy tớ bên nhà mẹ chồng không ưa gì mình trở về, cô chỉ về sớm hơn ngày thường nửa giờ, cô chẳng qua…Thật không ngờ, hắn đi công tác, thế nhưng hôm nay đã trở về, nên cô không mua rau cải chỉ chuẩn bị thức ăn nhanh thôi.

Thế mà cả thế giới này, liền thay đổi.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình, ôm chặt lấy ngực, miệng mở lớn hô hấp mới có thể làm cho cô nhẹ nhàng thở dốc.

Lắc lắc đầu, Đường Miên Miên liều mạng cắn chặt đôi môi đến bật máu:

-Dơ bẩn… Dơ bẩn… Quả thực rất dơ bẩn!

Chỉ là nước mắt cũng không chịu thua kém cứ từng giọt rơi xuống, cô nhanh chóng lau nước mắt, không được khóc!

Đường Miên Miên ngồi ở phòng khách, nước mắt đã lau khô, quần áo hoàn toàn chỉnh tề, thậm chí rất nhanh đã bày ra bộ mặt thản nhiên. Ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách của mình, chờ người chồng trên danh nghĩa của mình cùng tình nhân từ phòng ngủ sắp đi ra, một đôi thối nam nữ yêu đương vụng trộm!

Có lẽ… Cũng không thể nói là yêu đương vụng trộm, mà là đúng lúc lại trùng hợp, mới quang minh chính đại hiện ra trước mặt cô. Để cho cô thấy được.

Không bao lâu sau, trên lầu cuối cùng cũng truyền đến động tĩnh, cơ thể Đường Miên Miên cứng ngắc chậm rãi ngồi thẳng dậy, hai tay đặt trên đầu gối càng lúc càng nắm chặt lại. Chương Hách Nhiên đang nắm chặt tay tiểu tam khi thấy trước mặt là Đường Miên Miên thì lập tức buông ra, khôi phục tự nhiên.

-Miên Miên, em đều thấy rồi.

Chương Hách Nhiên vẫn ôn nhu như trước, khi nói chuyện vẫn làm cho người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.

Đường Miên Miên gật gật đầu:

-Tôi nhìn thấy rồi.

Cô ngẩng đầu, chống lại đôi mắt của Chương Hách Nhiên, lại thấy người phía sau nhanh chóng dời mắt né tránh.

-Cho nên…

Chương Hách Nhiên chậm rãi thả tay đang đặt trên vai của tiểu tam, khuôn mặt do dự, tựa hồ không đành lòng nói ra những từ còn lại.

-Tôi hiểu được, ly hôn thôi. Tôi đồng ý.

Đường Miên Miên tiếp tục gật đầu, lại một lần nữa nhìn về phía tiểu tam, bộ dạng thật không tồi. Ít nhất… Đẹp hơn cô. Khuôn mặt kiều mỵ, dường như có vài nét giống đại minh tinh Phạm Băng Băng, đặc biệt cặp mắt yêu mị, lưu luyến dao động, một câu cũng không nói, chỉ dựa vào trong lòng Chương Hách Nhiên, thì đã thắng lợi.

Chương Hách Nhiên giống như bất ngờ về thái độ thản nhiên của Đường Miên Miên, Đường Miên Miên thở dài một hơi, dời tầm mắt, lại dừng ở trên người chồng mình, trên cổ hắn còn có dấu đỏ tươi, hắn chưa bao giờ cho phép cô làm như vậy, bởi vì Chương Hách Nhiên luôn cho rằng loại việc trồng dâu tây này là quyền lợi của hắn. Còn chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo cũng đã có chút ô uế, hắn không nên quên tẩy rửa mới đúng. còn có, còn có… Cô nếu đi rồi, hắn nhất định mời bảo mẫu trở về nấu cơm, hy vọng có thể hợp khẩu vị của hắn.

Dù sao hắn cũng không thích ăn mì ăn liền giống như cô.

-Tôi nghĩ cô hiểu lầm.

Tiểu tam đột nhiên mở miệng nói.

-Hiểu lầm?

Đường Miên Miên nhíu chặt lông mày. Có ý gì? Chẳng nhẽ, cô ta muốn hắn là người đàn ông của cô ta, còn muốn bọn họ tiếp tục làm vợ chồng?

-Tình Tình, không cần nói nữa…

Chương Hách Nhiên thật sự không nghĩ tới Đường Miên Miên lại bình tĩnh như vậy, giờ phút này trong lòng hắn có chút khổ sở. Huống hồ cô đã như vậy rồi, hắn còn có thể làm ra việc đê tiện nữa sao?

-Không được! Hách Nhiên, anh không thể mềm lòng như vậy! Ly hôn nhất định phải ly hôn, nhưng mà điều kiện đầu tiên, hai người ly hôn, cô ta phải tay trắng rời khỏi nhà!

-Tình Tình!

Chương Hách Nhiên rống to một tiếng, giống như tức giận

-Chương Hách Nhiên! Lúc trước anh cùng tôi lên giường đã nói như thế nào? Dù chuyện gì xảy ra, cũng sẽ đuổi cô ta ra ngoài! Hiện tại anh hối hận phải không?

-Anh…

Nhìn hai người tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai ở trước mặt mình, mắt thấy có khả năng sẽ từ cãi nhỏ đến cãi lớn, Đường Miên Miên thật sự không muốn mình biến thành người xấu, nhẹ nhàng “khụ khụ” ho hai tiếng:

-Quấy rầy một chút.

Đường Miên Miên nhấc tay, Chương Hách Nhiên lập tức dừng lại, thu mi nhìn về phía Đường Miên Miên, trong mắt mang theo vài phần áy náy.

Vẻ mặt Đường Miên Miên bình tĩnh, nhàn nhạt nói:

-Tôi đồng ý, tôi sẽ tay trắng rời đi! Vậy… Ngay bây giờ chúng ta đến cục dân chính chứ?

Cô thầm nghĩ muốn nhanh chút…

-Không cần, tôi đã sớm thay các ngươi chuẩn bị tốt rồi!

Tiểu tam kia vừa nghe thấy Đường Miên Miên sảng khoái như vậy, cũng sảng khoái theo, lập tức lấy ra hai phần văn kiện để lên bàn trà bằng đá cẩm thạch.

Đường Miên Miên không thể không cảm thán hiệu suất làm việc này, lắc đầu cười cười, ngồi xổm xuống quỳ gối trên nền nhà, cũng không thèm nhìn tới những điều khoản trên tờ ly hôn kia rốt cuộc đối mình mà nói đến tột cùng có bao nhiêu không công bằng mà ký xuống.

Một bút viết xuống, từng nét từng nét viết tên của mình: Đường Miên Miên.

Chỉ là lúc đang viết, cô đột nhiên cảm thấy chữ mình viết sao lại có thể xấu như vậy? Một chút cũng không tiêu sái.

Đường Miên Miên Đường Miên Miên, hắn từng gọi bao nhiêu lần cái tên này?

Thật đáng tiếc, về sau cũng không cần thiết nữa, không cần nói thêm gì nữa, không cần đa tình lại càng không cần si tình.

Một nét cuối cùng viết xuống, cũng là lúc giọt nước mắt của cô rơi xuống nở rộ trên trang giấy, bọt nước bắn tung tóe, nhẹ nhàng tản ra… vẫn may… Không làm nhòe đi tên của mình.

-Các người ngồi đi, tôi đi thu thập hành lý, lập tức rời đi!

Đường Miên Miên đứng lên, không cho bọn họ thấy mí mắt ướt át của mình, bằng tốc độ nhanh nhất xoay người chạy lên lầu.

-Không nghĩ tới cô ta dễ đối phó như vậy. Khó trách anh lại chết lặng đối với hôn nhân như thế, khó trách anh lại không có hứng thú đối với cô ta, khó trách mẹ anh cũng không thích cô ta! Không chỉ bởi vì hai người kết hôn đã hai năm mà cô ta còn không sinh con sao? Còn vì tính cách này của cô ta đúng không? Thật làm cho người ta muốn tức giận cũng không thể tức giận được! Loại phụ nữ này, chính là gỗ mục ngu ngốc, xứng đáng bị người khác bắt nạt.

Tiểu tam kiêu ngạo vừa cười vừa nói, mà trong lòng hắn một chút tư vị cũng không có, chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm lấy bút lên, đang muốn viết xuống tên của mình thì nhìn thấy trên tờ giấy thế nhưng lại có dấu vết của nước mắt.

Chương Hách Nhiên kinh ngạc, cô ấy… khóc?

Đường Miên Miên vừa lau nước mắt vừa thu thập hành lý của mình, nhưng mà… thế nhưng chỉ đầy một cái vali, còn lại toàn bộ đều là của Chương Hách Nhiên mua cho cô, một thứ… cô cũng không muốn mang đi.

Đường Miên Miên, có gì mà phải oán trách đây? Nếu hắn đã phản bội cô, như vậy cũng chỉ có kết cục này.

Cô nhanh chóng sửa lại tâm tình của chính mình, kéo vali mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa là Chương Hách Nhiên, ánh mắt hắn ửng đỏ nhìn Đường Miên Miên.

Trong nháy mắt Đường Miên Miên bỗng sững sờ, Chương Hách Nhiên đưa tay ra cô nhanh chóng tránh né, sau đó lùi mạnh một bước:

-Đừng đụng vào tôi…

Tay của Chương Hách Nhiên run lên, kinh ngạc khi nhìn Đường Miên Miên trước mắt:

-Em… hận tôi?

Đường Miên Miên cúi đầu, cắn chặt môi, cô trước giờ vẫn tự nhủ chính mình… phải rộng lượng một chút, hơn nữa cô làm cũng không tồi, cho nên, xin đừng tới đụng chạm vào điểm giới hạn của cô.

-Miên Miên, có phải em… đang hận tôi?

-Bằng không thì sao? Anh cảm thấy, lẽ nào tôi nên yêu anh hay sao?

Đường Miên Miên cúi đầu mà nước mắt không nhịn được lại rơi xuống, nhưng không muốn Chương Hách Nhiên nhìn thấy, cho nên cô không thể ngẩng đầu, mà nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống nền nhà, bắn tung tóe ra nền như những bông hoa.

Chương Hách Nhiên lại nhìn thấy.

-Miên Miên, em có biết, tôi vì sao muốn chọn hôm nay không? Tôi muốn xem phản ứng của em, mà phản ứng của em… giống như ngày xưa, mỗi một lần đều như vậy, sự hờ hững bình tĩnh của em làm tôi tuyệt vọng

Đường Miên Miên run lên, hắn nói lời này… là có ý gì? Hắn là cố ý diễn trò cho cô xem?

-Chỉ cần em… có ý muốn giữ tôi lại, tôi sẽ phấn đấu quên mình ở lại bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không ly hôn với em, vì sao em lại như vậy? Em như vậy…làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.

Chương Hách Nhiên chịu không nổi, hắn chịu không nổi cô chết lặng như vậy, lúc ban đầu là có cảm giác chinh phục, sau đó thì sao? Ghét, mệt mỏi, phiền, cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua như nước nhạt, bình thản đến mức làm cho hắn sắp nổi điên!

Bốn năm yêu nhau, hai năm hôn nhân, bọn họ ở bên cạnh nhau sáu năm, cho đến gần bảy năm qua lại đều không có một kỷ niệm đặc biệt!

Đều bởi vì cô, bởi vì thái độ của cô như vậy, cô cứ ôn ôn như nước, thái độ nhàn nhạt không gợn sóng không hoảng sợ! Thật sự làm hắn mất hết kiên nhẫn… Rốt cuộc nhịn không được, ra khỏi quỹ đạo, tìm người phụ nữ khác, tìm người nhiệt tình như lửa, tìm một người phụ nữ kính tình mãnh liệt như lửa, Tình Tình.

Đột nhiên nước mắt Đướng Miên Miên ngừng rơi, hắn nói… cô ghê tởm, là ý như vậy, đúng không? Thật buồn cười…. Đường Miên Miên đột nhiên có chút hối hận, mình vừa rồi nên đòi một ít tiền, ít nhất cũng phải một trăm vạn mới cảm thấy không có lỗi với bản thân!

Nhưng, cô đã không còn muốn nói chuyện với hắn, nghiên người muốn đi khỏi, nhấc vali đi ra phía ngoài cửa.

-Miên Miên!

Chương Hách Nhiên không nghĩ cô cứ như vậy mà đi, tay hắn liền nắm lấy tay của Đường Miên Miên, mà Đường Miên Miên lại lập tức nhảy dựng lên, giống như điên rồi dùng hết sức lực đẩy tay của hắn ra, mà cái vali lại bị đẩy đi rất xa! Cô điên cuồng hất bỏ tay Chương Hách Nhiên ra, Đường Miên Miên dựa vào tường, hoảng sợ khi nhìn Chương Hách Nhiên, đôi đồng tử trong suốt đã trở nên đỏ đậm, dùng sức thở dốc mấy hơi, Đường Miên Miên mới có thể tìm được âm thanh của chính:

-Đừng đụng vào tôi!

-Miên Miên…

-Cũng đừng gọi tôi như vậy! Xin anh…

Đường Miên Miên cảm thấy lòng cô đau, đau quá.

-Em…

-Anh hãy thành thật mà nói cho tôi biết, anh ngủ và cô ta…đã bao lâu rồi? Hay là, lúc trước anh đã chạm vào cô ta, còn chạm vào những cô gái khác ở bên ngoài?

-Điều này rất quan trọng sao?

Sắc mặt Chương Hách Nhiên cực kỳ khó coi, thái độ của cô, lời nói của cô đã sớm nói lên tất cả, cô cự tuyệt ở cùng hắn, dùng tất cả sức lực của cô để cự tuyệt hắn.

-Rất quan trọng.

Đường Miên Miên dùng sức gật đầu.

-Không có… Em là người phụ nữ đầu tiên của tôi, Tình Tình là người thứ hai. Lần đầu tiên ngủ cùng cô ấy… Là chuyện của nửa tháng trước.

Đường Miên Miên nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ là nụ cười có này chút chua xót. Khó trách, đã hơn nửa tháng hắn không thèm chạm vào cô. Cũng có thể nói… Sạch sẽ, cô coi như là sạch sẽ.

-Miên Miên!

Trái tim của Chương Hách Hiên đột nhiên có chút đau đớn, cô nhất định phải đối hắn như vậy sao?

-Chương Hách Nhiên, xin anh đừng tới gần tôi. Bởi vì… tôi thấy anh bẩn... cũng thấy anh ghê tởm.

Khuôn mặt Đường Miên Miên trở nên lạnh lùng, không để ý biểu tình vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ của hắn xoay người mang hành lý của cô đi nhanh xuống dưới lầu.

------------ Lời nói ngoài của ad--------- Tử Vũ

Không biết về sau thế nào, nhưng add thực sự không ghét chồng trước nữ chủ, anh ấy mang tình nhân về nhà là sai, nhưng tính cách nữ chủ thực sự có chút giống bà chị add, nữ chủ với tính cách như vậy, người tốt đến đâu cũng sẽ mệt mỏi, mong rằng nữ chủ sẽ thay đổi, nhưng add cũng nghĩ có lẽ qua chuyện này nữ chủ cũng sẽ thay đổi không ít đó, cuối cùng, team mình mới ra mắt, xin được quan tâm.

--------

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 20/04/18

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnnaNgo
Lượt thích 11
Lượt đọc 1365

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.