Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ Kinh Vân Tiến Vào Đồng Minh Hội

Tiểu thuyết gốc · 2120 chữ

Người xưa nói rằng: “Tướng tại tâm sinh, ý tùy tâm chuyển”, ý tứ của câu này là “hình tướng bên ngoài là phản ánh tâm của người đó”. Cùng là một sự vật nhưng mỗi người lại có những nhận định và ý kiến khác nhau. Bởi vậy, nếu tâm đã loạn thì tất cả cũng sẽ loạn theo.

Trong đời Bộ Kinh Vân đã gặp rất nhiều cái thế cường giả có khí độ trọc trời khuấy nước, như quang minh chính khí như thiên kiếm Vô Danh, cường tuyệt bá lệ như Tuyệt Vô Thần, cao cao tại thượng như Đế Thích Thiên, cái thế vô địch như Thập Cường Võ Giả.

Tuy họ đều là kẻ mạnh nhưng ở mỗi người đều toát ra những thứ khí độ tuyệt đối không giống nhau. Chỉ những người lịch duyệt giang hồ từng trải qua nhiều trận đối quyết, mới nhận ra cái phần hình ý khác biệt toát ra từ cơ thể của những kẻ mạnh.

Sông Lăng Độ trong một buổi chiều ảm đạm, Bộ Kinh Vân đã gặp một người có khí độ khác thường. Dĩ nhiên chỉ cần khiến cho Bộ Kinh Vân phải liếc mắt nhìn, thì người đó chắc chắn không hải hạng tầm thường.

Người này mình cao tám thước nhưng thân hình lại nhẹ nhàng phiêu diêu, người đứng trên thuyền mà chiếc thuyền không hề chìm sâu xuống mặt nước. Tựa như thuyền không hề trở một tải trọng nào trên đó cả. Người có thân pháp đằng vân giá vũ đạp sóng cưỡi gió như vậy ngoài sư đệ Nhiếp Phong của Bộ Kinh Vân ra, thì khắp võ lâm thiên hạ thật sự không có được mấy người.

Không chỉ khinh công trác tuyệt, người này còn toát lên một thứ khí độ khiến cho Bộ Kinh Vân không thể không chú ý. Ngoài có phong phạm của một nhất đại tôn sư ra, người này còn toát lên luồng phong nhuệ vô cùng dị biệt, khiến Bộ Kinh Vân vừa nhìn qua đã không thể nào nhầm lẫn.

Phong thái của bậc Kiêu Hùng Bất Thế, thứ uy phong này Bộ Kinh Vân không thể không nhận ra, bởi trong đời Tử Thần từng gặp một người như thế, một người không thể nào quên. Người đó từng là ân sư truyền nghệ, cũng là cừu nhân lớn nhất trong đời y.

Bang chủ Hùng Bá của Thiên Hạ Hội.

Tuy phong thái của người này có nhiều điểm tương đồng giống với Hùng Bá, song nhìn kỹ thì không hẳn là như vậy. Một người có phong phạm nhất thế kiêu hùng một phương do ta làm chủ. Nhưng ông ta không có cái ngông cuồng độc đoán của Hùng Bá, ngược lại người này trầm tĩnh lãnh ngạo, không nồng nhiệt cũng không quá thâm trầm lãnh khốc.

Tuy đang lưu tâm đến nhân vật thâm tàng bất lộ này, nhưng Bộ Kinh Vân vẫn ngồi yên bất động, một sợi mày cũng không nhíu. Sóng nước nhấp nhô lên xuống không ngừng, nhưng tử thần vẫn ngồi vững như bàn thạch.

Đối phương thì không có cái khí chất lãnh đạm như tử thần trước mắt, sau một hồi trầm ngâm lão đã cất tiếng.

- Các hạ! Có phải đang đến Đồng Minh Hội.

Lão nhân kia hai chân tựa như dính chặt vào thuyền gỗ, hai tay vắt sau lưng thần sắc nhàn định.

- Phải!

Bộ Kinh Vân lạnh lùng gật đầu.

Người đối diện thấy y như vậy cũng chỉ cười ngạo nghễ và nói tiếp.

- Năm xưa Hùng Bá nổi danh với ba bộ tuyệt học là Thiên Sương Quyền, Bài Vân Chưởng và Phong Thần Cước mà độc bá võ lâm. Trong đó Bài Vân Chưởng được truyền cho nhị đệ tử Bộ Kinh Vân. Sau mấy mươi năm chưởng pháp này trong tay ngươi ắt có chỗ hơn Hùng Bá. Hôm nay ngươi muốn tới Đồng Minh Hội thì phải xem bản lĩnh của ngươi có xứng hay không. Xem chiêu!

Lão Nhân kỳ bí dứt lời thân hình đã động, khi tĩnh thì như mặt hồ đến khi động thì như lôi đình, chân phải của lão dẫm mạnh xuống mạn thuyền. Con thuyền nhẹ như tàu lá trước đó bỗng nhiên bị kình lực dẫn động trở nên nặng nề vô cùng. Một cú xuất cước lực phát ngàn cân làm cho con thuyền như lún xuống mặt sông.

Đồng thời một đợt sóng lớn xuất hiện như một con Du Long vùng vẫy trên mặt nước, thế tới hung hãn bổ xuống đầu thuyền của Bộ Kinh Vân.

Chiêu này oai lực không yếu, nếu Bộ Kinh Vân né tránh thì cả chiếc thuyền và lão thuyền phu đáng thương sẽ thân chìm đáy sông.

Với cả lâm trận rút lui từ trước đến giờ không phải là tác phong chiến đấu vốn có của Bộ Kinh Vân. Dành cả cuộc đời trong những trận chiến, thì trên thế gian này không có gì, không có ai có thể khiến Bộ Kinh Vân này thoái lui được cả.

Thấy con sóng cao mấy trượng chuẩn bị ập xuống đầu, lão thuyền phu sợ hãi há hốc miệng, nhưng lại không thể phát ra tiếng kêu. Bởi tận mắt nhìn thấy con sóng dữ dội to lớn thế này thì cả đời ông ta cũng chưa từng thấy qua, nỗi sợ hãi đã đánh mất đi ý thức trong đầu ông ấy, đến miệng tuy há lớn nhưng không thể kêu lên thành tiếng.

Còn Bộ Kinh Vân thì vẫn ngồi yên như một bức tượng, ngoại trừ áo choàng bị gió thổi tung bay phấp phới ra. Thì không có bất kỳ thứ gì trên người của Bộ Kinh Vân lay động nữa cả. Tử thần ngồi vững như bàn thạch, lặng như một pho tượng, mày không động nhưng tay thì đã rung.

Bộ Kinh Vân trước sự khiêu chiến của lão nhân lạ mặt vẫn không hề nao núng, chưởng pháp uyển chuyển vận múa vô cùng đẹp mắt. Bộ Kinh Vân dùng chưởng phải vỗ mạnh xuống mạn thuyền, cả con thuyền rung động mạnh đồng thời một cột sóng trào lên. Dưới sự kích phát trong chưởng chiêu của Bộ Kinh Vân, đợt sóng vừa bốc lên đã hình thành một bàn tay lớn, chụp lấy long thủy của đối phương. Đây chính là một thức Ương Vân Thiên Giáng trong Bài Vân Chưởng.

Long cước gặp vân chưởng tạo ra xung kích cực lớn, chấn động cường hoành tạo ra một tiếng nổ kinh thiên, nội lực cường đại của hai cường giả như làm cả con sông dậy sóng.

Hai chiêu trạm nhau làm sóng nước vỡ ra thành bọt trắng bay đầy trời, chẳng khác nào như hoa tuyết rơi giữa trời đông, hình thành một kỳ quan vô cùng đẹp mắt.

Khi sóng nước tản ra thì Bộ Kinh Vân phát hiện kỳ nhân kia đã cách xa mấy mươi trượng, chỉ có giọng nói của ông ta theo tiếng sóng vỗ còn đọng lại bên tai.

- Bài Vân Chưởng quả nhiên danh bất hư truyền. Bất Khốc Tử Thần không hổ là thần thoại võ lâm, non xanh nước biếc mây trời lồng lộng, nhất định sẽ có ngày gặp lại.

Người kia mượn thế phản kích trong Ương Vân Thiên Giáng để đẩy con thuyền của lão đi nhanh hơn, phút chốc đã biến mất dạng. Chỉ còn mặt sông đang dậy sóng do xung lực của một chiêu giao kích khi nãy do hai cao thủ tạo nên.

Lão nhân đã đi rồi, Bộ Kinh Vân lạnh lùng dõi mắt theo, chỉ thấy người đó đã mất tích như nước sôi tăm cá. Trong lòng tử thần dậy lên một cảm giác giống như đã từng gặp qua người này ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra là đã gặp ở đâu. Chỉ dựa vào phong thái hùng cứ một phương kia thì khó để nhận biết chính xác được.

Điều quan trọng là cước lực ông ta vô cùng thâm hậu, kể từ khi phục chân nguyên rồng cho đến nay sau bao thời gian tu luyện. Nội lực của Bộ Kinh Vân đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, với công lực đã trải qua trăm tôi ngàn luyện ấy thì nhiều võ lâm cao thủ cả đời hằng mơ ước. Khắp thiên hạ người có thể dùng nội lực tranh phong với Bất Khốc Tử Thần tin rằng tuyệt đối không nhiều.

Vậy mà lão nhân kia có thể dùng cước kình thâm hậu đơn đả độc đấu với Bộ Kinh Vân đủ thấy nội công không cạn. Cao thủ lai lịch bất minh phi phàm này trên giang hồ nhất định phải có tên tuổi không nhỏ. Nhưng chỉ dựa vào một chiêu khi nãy cũng khó để đoán chính xác ông ta thuộc môn phái nào.

Bóng người đã xa mà dư kình của Vân chưởng và Long cước vẫn còn lưu lại các vũng xoáy trên mặt sông.

Nửa canh giờ sau thuyền đã cập bến Mai Hoa Trấn, khác với bên kia bờ sông hoang sơ cỏ dại, bên này sông lại phồn hoa đông đúc lạ thường.

Bộ Kinh Vân gửi tiền công cho lão lái đò, mặt ông ta lúc này tái mét không còn một giọt máu nào. Nhận xong tiền ông ta lập tức vượt sông về nhà ngay. Lần này có lẽ cũng là chuyến đi nhớ nhất trong đời lái thuyền của lão ta.

Ngồi chung thuyền với tử thần thì không ai có tư cách để trở nên mạnh mẽ, đương nhiên ông lão lái đò này cũng vậy, mấy mươi năm hành nghề đã đưa bao lượt khách qua con sông Lăng Độ này. Duy chỉ có vị khách âm trầm ít nói kia là khiến ông ta có cảm nhận sâu sắc nhất.

Trước kia ông thường có đông khách đi thuyền của mình không phải chỉ riêng vì ông có tay trèo lái vững chắc, mà vì ông có cái miệng khéo ăn khéo nói nên được mọi người yêu quý. Không ai nghe ông kể truyện mà không bật cười.

Nhưng riêng vị khách kỳ lạ này là suốt cả quãng đường dù lão có trổ tài ăn nói hết mức, cũng không khiến người này mở lời hay tỏ một chút hoan hỷ nào trên mặt. Người trên đời nhiều loại kỳ quái, nhưng có thể vô bi vô hỷ liệu có được mấy người cơ chứ.

Bộ Kinh Vân còn nhớ lần trước vì cứu con trai Bộ Thiên, mà vô tình giết chết Đà Chủ của đệ bát phân đà Mộc Duy Dương.

Dù cho không phải cố tình giết người, vì Mộc Duy Dương muốn ra oai với bang hội nên đạp phải rãnh kiếm ẩn tàng nhuệ khí của Tuyệt Thế Hảo Kiếm mà chết.

Nhưng dù sao cũng là do Bộ Kinh Vân muốn bảo vệ con mà gián tiếp giết chết Mộc Duy Dương. Không những thế Bộ Kinh Vân còn vì bảo vệ Bộ Thiên mà ở bến tàu đi Phù Dư Quốc, từng đánh đám Đồng Minh Hội không còn mảnh giáp.

Tin rằng thù này bọn họ vẫn còn giữ trong lòng. Trái đất tròn không ngờ có một ngày Bộ Kinh Vân lại phải đến Đồng Minh Hội để tìm một người.

Với thực lực của Đồng Minh Hội thì Bộ Kinh Vân giống như con sói giữa bầy dê, nhưng không hiểu sao chuyến đi này Bộ Kinh Vân lại có cảm giác không tầm thường.

Bộ Kinh Vân đi được một đoạn thì trời cũng đã về khuya, ông ta cũng muốn nhân lúc đếm tối bí mật đến tìm người rồi ra đi nhanh gọn. Tránh đả động đến người ở đây, vì một khi đã xảy ra xung đột nhất định sẽ có người chết dưới chưởng của ông ta.

Dù sao thì Đồng Minh Hội được gây dựng cũng từ bàn tay của đứa con thân yêu Bộ Thiên. Nghĩ đến Thiên nhi nên Bộ Kinh Vân không muốn đại náo vào Đồng Minh Hội, nên muốn giải quyết mọi chuyện một cách êm xuôi kín đáo một chút.

Đó cũng có thể xem là một chút tình cảm dành cho đứa con trai quá cố, người ta nói Bộ Kinh Vân hành sử độc đoán không hiểu chuyện, nhưng thật ra người ta nghĩ thế vì họ không hiểu được ông ta mà thôi.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.