Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra mắt tiền bối

Tiểu thuyết gốc · 2154 chữ

Phi hành ước chừng thời gian một bữa cơm, Hạo Thiên giờ đang lơ lửng trên một dãy những công trình lầu các, đây đúng là khu trung tâm dược đường. Hạo Thiên hạ xuống thong thả vừa đi vừa quan sát xung quanh, dựa vào bản đồ tìm đến đại điện.

Nơi này có mười mấy loại kiến trúc lớn nhỏ khác nhau. Có mấy dãy nhà một lầu san sát nhau là những dược hiệu phân biệt kinh doanh các loại đan dược hồi phục đấu khí, chữa thương, tinh tiến đấu khí, giải độc đủ cả. Xung quanh những dược hiệu này được những đệ tử của Dược đường mở ra kinh doanh, những đệ tử phân đường khác đi lại chỗ này cực kỳ nhộn nhịp, hiển nhiên sinh ý không tệ. Bên ngoài dược đường hiển nhiên cũng có những dược hiệu, tuy nhiên số lượng đan dược không thể sánh bằng ở đây được. Không chỉ thế, nếu có đệ tử nào muốn nhờ vả luyện chế đan dược thì chỉ có thể tìm đến Dược đường mới có những luyện dược sư cao giai nên sinh ý về đan dược tại Dược đường chiếm đến chín thành tại Minh đây. Những phường thị kinh doanh ngoài tông môn chủ yếu nhỏ và kinh doanh đan dược thấp nhất, ngẫu nhiên bán ra một ít đan dược trung gia hoặc dược liệu quý nhưng số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ngoài ra thì nơi này còn nhiều công trình khác, có chỗ cho thuê mật thất luyện đan, nghe nói được trang bị cả trận pháp từ thấp đến cao để trợ giúp luyện dược sư. Cũng có những phòng đấu giá mọc lên không nhiều lắm, ước chừng tám chín tòa, đệ tử đi lại nhộn nhịp, sinh ý quả thực không tệ.

Hạo Thiên cứ thế xem qua hết một lượt các công tình ở đây, cũng âm thầm lên kế hoạch mở cho chính mình một dược hiệu ở chỗ này. Đang đi thì đột nhiên khung cảnh hai bên đường biến đổi. Phía trước có một cái cổng lớn khắc ba chữ Dược Đường Điện, hẳn đây là nơi mà Hạo Thiên cần tìm rồi. Hạo Thiên phất tay cất tấm bản đồ vào trong trữ vật trạc, ung dung bước vào trong.

Tại cổng có hai thiếu niên thân mang quân phục, bộ dạng là gác cổng ở đây. Thấy Hạo Thiên bước đến liền chặn lại hỏi:

- Vị huynh đệ, nơi này là Dược đường đại điện, chỉ những người có phận sự hoặc Đường chủ và phó đường chủ mới vào được thôi. Ngươi đến nơi này cớ việc gì?

Thiếu niên này nhìn qua khoảng mười năm tuổi, dáng người khá cao lớn cộng thêm gương mặt lạnh lùng gây cho người đối diện cảm giác sợ hãi. Nói xong hắn nhìn chằm chằm Hạo Thiên đợi câu trả lời, bộ dạng chỉ cần không có câu trả lời hợp lý, hắn sẽ một cước đạp bay Hạo Thiên đi vậy.

Đối mặt với người này Hạo Thiên ngược lại cũng không sơ hãi mà chỉ nhẹ nhàng trả lời:

- Vị huynh đài này, tiểu đệ Hạo Thiên là được sư phó Bác Nhãn đại sư triệu gọi đến nơi này có việc phân phó, không biết huynh có thể cho tiểu đệ đi qua được không.

- Là đệ tử của Bác Nhãn đường chủ sao? Có lệnh bài thân phận không? Nếu không có thì liền cút khỏi nơi này, đây không phải chỗ để ngươi giở trò.

- A, lệnh bài thân phận?

Hạo Thiên nghe thấy bốn chữ lệnh bài thân phận thì liền nhớ đến lúc ra về, Tuấn Hào có đưa cho hắn một tấm liền lấy ra, đưa cho thủ vệ trước mặt. Mặt trước lệnh bài có một chữ Dược màu vàng, mặt sau lại có một chữ Bác màu xanh lục. Tên thủ vệ thấy Hạo Thiên lấy ra lệnh bài thì vẻ mặt ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liền hòa hoãn xuống, khách khí nói:

- Thì ra là Hạo sư đệ, đệ tử ký danh của Bác đường chủ. Xin sư đệ chớ trách, hàng ngày có rất nhiều người giở trò điên khùng muốn vào đây làm phiền nên ta mới phải kiểm tra một chút. Giờ không vấn đề gì rồi, sư đệ có thể vào trong.

Hạo Thiên cảm tạ hắn một hai rồi thong thả đi vào bên trong, nhắm thẳng tòa cao nhất mà đến. Tòa tháp này có tới năm tầng, bên ngoài trạm trổ nhiều hình thù kỳ quái. Phía trước là bậc thang bằng đá, hai bên đặt hai con kỳ lân cũng bằng đá nốt. Hạo Thiên trước đây cũng là con cháu thế gia nên đối với sự hoành tráng nơi đây thì không có gì sợ sệt, trong lòng chỉ cảm thán một chút rồi nhanh chân bước lên, đi vào đại điện.

Bên trong đại điện đã có sẵn nhiều người. Hai người Giai sư tỷ cũng Tuấn sư huynh cũng đã có mặt ở đây, thấy Hạo Thiên đi đến thì hơi quay sang một chút rồi lại im lặng chờ đợi. Nơi này còn có thêm ba người nữa, cũng đứng phía dưới đảo mắt nhìn Hạo Thiên, hơi ngỡ ngàng một chút rồi lại thôi. Hạo Thiên là đệ tử mới, những người này không biết cũng không có gì lạ cả, hắn tìm một chỗ khá khuất cũng khoanh tay đứng chờ. Không khí trở nên căng thẳng lúc nào không hay.

Một lát sau, không khí trong phòng bỗng nhiên trở lên áp bức. Một luồng uy áp khó tả bao trùm cả căn phòng. Những đệ tử có mặt ở đây đều mặt mày tái nhợt, Hạo Thiên cũng không ngoại lệ. Mười hơi thở sau đã có mấy người không chịu nổi uy áp mà ngồi bệch xuống đất điều tức.

Hạo Thiên mặc dù trong người cũng khó chịu vô cùng nhưng ý thức không vì thế mà mất đi. Hắn là người tâm trí kiên nghị, chút uy áp này không làm khó được hắn nhiều. Tuy nhiên Hạo Thiên cũng không muốn bị người khác chú ý, đợi có thêm hai người nữa ngồi xuống thì hắn cũng ngồi xuống theo, khoanh chân lại điều tức. Dù sao, hắn mới bước chân vào tu chân giới, công pháp còn chưa chính thức tu luyện lại chịu được uy áp này cũng không phải có nhiều người làm được.

Ước chừng mười hơi thở đã có tám người ngồi xuống điều tức, chỉ còn lại hai người chống chọi lại được nhưng cũng chật vật vô cùng. Lúc này phía trước chính giữa đại sảnh bỗng không gian vặn vẹo, từ hư không xuất hiện năm lão giả, ai nấy đều tỏa ra khí tức cường đại. Đúng là Bác Nhãn Đường chủ cùng bốn người khác. Vừa xuất hiện, Bác Nhãn liền phất tay, uy áp cũng theo đó mà biến mất. Tất cả đệ tử như vừa qua đại kiếp vậy, đều thở ra nhẹ nhõm.

Đợi thêm một lát nữa thì Bác Nhãn ra lệnh đệ tử thu pháp, nói ra một câu:

- Hạo Thiên, Tuyết Kỳ, Tu Kiệt ba ngươi ở lại, tất cả những người khác có thể ra về.

Nghe Bác Nhãn nói thế, mấy đệ tử hồi nãy không chịu được uy áp đều khó hiểu đứng lên ra về, hai người chịu được uy áp kia còn đỡ nhưng Hạo Thiên thì đầy một bụng nghi hoặc. Chẳng lẽ lúc nãy hắn không bị uy áp hạ gục bị mấy lão giả này phát hiện.

Đợi đám đệ tử kia ra về hết, Bác Nhãn mới nói hỏi:

- Hạo Thiên, vì sao khi nãy ngươi cố tình che dấu. Rõ ràng ta thấy ngươi không hề bị uy áp đánh bại, ngược lại càng thong thả hơn Tuyết Kỳ cùng Tu Kiệt.

Hai người Tuyết Kỳ cùng Tu Kiệt nghe thế thì nhíu mày, nhìn sang Hạo Thiên quan sát hắn từ trên xuống dưới.

Hạo Thiên biết mình đã bại lộ thì hơi lo sợ liền cúi người giải thích:

- Sư phụ, đệ tử nào dám. Hồi nãy uy áp đúng thật là mạnh mẽ. Đệ tử mặc dù chống chịu được một chút thời gian nhưng cũng đã cực kỳ không ổn, không thể nào không ngồi xuống điều tức mới có thể chống chịu được.

- Hừ, chịu được chút thời gian sao. Hảo, việc này không truy cứu nữa, lần này ta gọi các ngươi tới là có việc quan trọng đây.

Tuyết Kỳ bên kia không tiếp tục quan sát Hạo Thiên nữa mà miệng ngọc mấp máy hỏi lại Bác đại sư:

- Sư phụ, lần này người triệu tập tất cả đệ tử tại Dược đường, lại dùng uy áp kiểm tra rồi giữ lại ba người đệ tử là có chuyện gì?

- Các ngươi cũng thấy rồi, hồi nãy ta kiểm tra cũng chỉ có ba người các ngươi chịu được uy áp thôi. Sắp tới, ta muốn luyện chế một lò đan dược Lôi thuộc tính, mấy vị phó đường chủ cần duy trì trận pháp, không thể phân thân nên ta cần mấy đệ tử trợ giúp. Đan này khi thành thì sinh ra uy áp khá lớn nên không phải đệ tử cấp thấp có thể chịu được. Các ngươi chịu được uy áp này, cũng đủ tư cách để giúp ta rồi.

Hạo Thiên thấy thế thì thắc mắc:

- Sư phụ, đệ tử tuy chịu được một chút uy áp, nhưng luyện đan thuật thì chưa hề biết chút ít nào, tu vi lại thấp kém. Đệ tử sợ làm hỏng việc của người, mong người an bài sư huynh sư tỷ khác để tránh rủi ro không đáng có.

- Ha ha, tên lo xa này, ta tự khắc có an bài rồi. Ngươi yên tâm đi, ba năm sau dược liệu của ta mới đủ niên kỷ để luyện chế. Ta cũng muốn trong ba năm này dốc sức truyền dạy cho các ngươi luyện đan thuật. Hy vọng ba năm sau các ngươi có thể trợ giúp ta một hai. Tốt lắm, giờ Tuyết Kỳ và Tu Kiệt, hai ngươi ra về chuẩn bị cho tốt, sáng mai ta sẽ bắt đầu chỉ dạy đan thuật.

Hai người nghe vậy liền thi lễ rồi ra về. Hạo Thiên vẫn ở lại, Bác Nhãn chắc là có an bài gì khác mới chưa nói hắn ra về. Đợi hai người Tuyết Kỳ và Tu Kiệt đi khuất, Bác Nhãn mới lên tiếng:

- Hạo Thiên, ngươi lại đây ra mắt bốn vị sư thúc cùng sư bá của ngươi đi.

Hạo Thiên liền hướng bốn người phía trước, chắp tay thi lễ:

- Đệ tử Hạo Thiên ra mắt sư thúc, sư bá.

- Các vị, tên này là Hạo Thiên, là đệ tử ta mới thu nhận, sau này mong bốn vị chiếu cố nhiều hơn.

Một vị trong đó lên tiếng:

- Ta là nhị đường chủ Cao Lãng, là sư bá của ngươi, sau này gọi ta là Cao sư bá được rồi. Ngươi là đệ tử của Bác sư đệ, ta cũng nên có chút lễ vật cho ngươi a.

Cao Lãng dáng người cao gầy, đầu tóc chỉnh chu chứ không như Bác Nhãn. Hắn từ trữ vật trạc lấy ra một viên đan dược màu tím, quan sát một chút rồi đưa cho Hạo Thiên:

- Nếu ta không nhầm thì ngươi là Phong, Lôi song linh căn. Viên đấu lôi đan này có công hiệu giúp người có lôi linh căn dễ dàng tăng tiến một tầng tu vi dù là tầng mười đi nữa. Ngươi nhận lấy đợi đến lúc thích hợp thì phục dụng là được.

Hạo Thiên thấy thế thì vui mừng, cùng không từ chối nửa câu mà liền thu đan lại cảm ơn rồi rít:

- Đệ tử đa tạ Cao sư bá ban thưởng.

Hai người còn lại cũng lần lượt giới thiệu rồi tặng lễ vật cho hắn. Một lão giả mặc tro bào, dáng người thấp lùn chính là Việt Bân, sư thúc của hắn, cũng chính là tam phó đường chủ Dược đường tặng hắn một viên đan dược Tụ Phong đan giúp người tu luyện phong thuộc tính tăng mạnh một tầng tu vi. Người thứ ba là tam phó đường chủ Đức Hải, cũng là sư thúc của hắn thì tặng hắn một quyển đấu kỹ có tên ‘tam lôi quán thể’. Người còn lại là một vị sư thúc khác của hắn tên Minh Viễn thì tặng hắn một kiện pháp khí phi hành hình dáng một thanh phi kiếm làm hắn vui mừng không thôi

Bạn đang đọc Phong Thần Lộ sáng tác bởi doanniem1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doanniem1998
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.