Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biệt viện

Tiểu thuyết gốc · 2043 chữ

Hạo Thiên liền cáo biệt Giai sư tỷ, nói vài câu khách sáo với Tuấn Hào rồi cả hai trèo lên pháp khí phi hành của Tuấn Hào mà bay đi. Pháp khí phi hành của Tuấn Hào có hình dáng một con thuyền nhỏ, theo lời Tuấn Hào nói thì nó là Ngự Phong chu, trung giai pháp khí phi hành. Mặc dù không trân quý như phi kiếm của sư phụ của hắn Bác Nhãn nhưng không phải đệ tử luyện khí kỳ nào cũng có được, giá trị không dưới một ngàn linh thạch. Chỉ những đệ tử trong Dược đường, quanh năm luyện chế đan dược đem bán ra mới có đủ tài lực. Những đệ tử Võ đường thường xuyên phải mua đan dược chữa thương các loại nên linh thạch cũng không dư giả gì.

Hạo Thiên thấy đan sư có thể kiếm được nhiều linh thạch như thế thì mới dãn ra một chút. Trước đây khi nghe hai người Thục Liễu nói với hắn về chuyện linh thạch cũng làm cho hắn một phen trăn trở không thôi. Hạo Thiên là con cháu thế gia thế tục, nhưng người thế tục chỉ dùng vàng bạc làm tiền tệ mà trao đổi, còn tại tu chân giới, mọi thứ đều dùng linh thạch mà định giá. Linh thạch thực chất là một vật hình chữ nhật, bên trong chứa linh khí nồng đậm nên thường được các tu chân giả sử dụng để hấp thu linh khí, chuyển hóa thành đấu khí mà tu luyện. Linh thạch có ba bậc, thấp giai, trung gia cùng cao giai linh thạch, hoặc cũng có người gọi là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm linh thạch.

Hắn lúc này trong người không hề có một cắc nào chứ đừng nói đến linh thạch trân quý kia. Cũng may sau này hắn có thể trên con đường luyện đan mà tích lũy, cũng không đến nỗi làm quỷ nghèo.

Hai người Hạo Thiên phi hành qua vài nơi, xem qua vài cái biệt viện. Hạo Thiên muốn chọn một cái biệt viện u tĩnh một chút nên nãy giờ vẫn chưa ưng ý chỗ nào. Tuấn Hào cũng không hề khó chịu chuyện này mà chỉ lặng im dẫn Hạo Thiên đi xem hết các biệt viện dành cho đệ tử trong Dược đường. Mãi đến khi hai người hạ xuống một cái biệt viện ở tận cùng phía Tây của Dược đường, Hạo Thiên mới cười cười, cuối cùng chọn chỗ này làm nơi tu luyện.

Tuấn Hào thấy Hạo Thiên chọn một cái biệt viện ở nơi hẻo lánh như thế cũng hơi ngạc nhiên một chút nhưng vẫn đưa cho Hạo Thiên một tấm lệnh bài cùng một bộ trận kỳ gồm mười mấy cái cờ hiệu, rồi hướng dẫn cho Hạo Thiên cách bố trí trận pháp và cách sử dụng lệnh bài để mở cửa trận. Đây tuy chỉ là một trận pháp cấp thấp nhưng chỉ cần có người tiếp xúc, lập tức sẽ xúc động đại trận mà cảnh báo cho người phía trong.

Sau khi xem xét một lượt khắp biệt viện, Hạo Thiên khách sáo cảm tạ Tuấn Hào vài câu, cũng nói sau này có việc gì, chỉ cần trong khả năng hắn sẽ tận lực giúp đỡ.

Tuấn Hạo cũng không mấy để ý những lời khách khí của Hạo Thiên, chỉ dặn dò hắn vài câu rồi ra phía ngoài biệt viện, tung mình lên pháp khí hành rồi bay đi. Trước lúc đi cũng cho hắn một tấm bản đồ bằng da rồi nhắc nhở hắn xế chiều phải có mặt ở sảnh của Dược đường.

Hạo Thiên lúc này mới thở phào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với những người này, lời nói cử chỉ mười phần khách khí giả tạo, dù người có tâm trí vững vàng như hắn lúc này cũng cực kỳ mệt mỏi. Hạo Thiên trực tiếp ngồi xuống cái ghế đá giữa sân khoanh chân lại, dựa theo đúng như lúc ở Đăng Thần đài mà vận chuyển hành linh căn. Có điều lần này hắn điều động luồng linh khí từ trong bụng do viên đan dược lúc trước vị Giai sư tỷ cho hắn phục dụng, cũng chẳng có pháp quyết gì mà cứ thế để linh khí theo đường kinh mạch chảy qua ba khiếu huyện gần tim của hắn rồi chuyển thành đấu khí, tiến vào trong đan điền. Hạo Thiên đến lúc này vẫn chưa hề có bất cứ môn công pháp tu luyện nào cả, xem ra chốc nữa gặp mặt phải hỏi sư phụ hắn xem sao. Nếu đã thu hắn làm đệ tử, chắc chắn sẽ không để hắn không có pháp quyết mà cứ thế tu luyện theo bản năng a.

Ước chừng một canh giờ, Hạo Thiên mở mắt ra, cơ thể thoải mái hơn không ít. Đan dược thật đúng là kỳ diệu, chỉ một canh giờ đã giúp cho hắn phục hồi hoàn toàn đấu khí bị tiêu hao, hơn nữa hắn cảm giác hình như đấu khí còn có dấu hiệu tinh tiến. Hạo Thiên cực kỳ cao hứng, càng tin tưởng lựa chọn của mình.

Phải biết rằng nếu với tốc độ hấp thu nguyên khí của một tu chân giả tầng thứ năm, một khi đấu khí tiêu hao hết sẽ phải đả tọa nửa ngày ngày mới hy vọng phục hồi tám chính thành. Còn Hạo Thiên vừa rồi chỉ dùng thời gian một canh giờ đã làm được, hắn không cao hứng mới lạ. Hơn nữa theo lời vị Giai sư tỷ thì đây mới là đan dược cấp thấp, sau này hắn cũng có thể luyện chế được, như thế thì không lo lắng chuyện thiếu thốn đan dược trong thời gian ngắn tới đây rồi. Còn về sau hắn cũng chưa tính tới, dù sao với tư chất ba khiếu huyệt như hắn, chuyện tiến giai cũng còn rất xa vời.

Hạo Thiên rất nhanh chóng phục hồi trạng thái bình tĩnh, đó chỉ là chuyện sau này luyện chế đan dược thôi, quan trọng nhất vẫn là thực lực của hắn. Hạo Thiên tất nhiên không có ý định cả đời ở chỗ này luyện đan. Luyện đan thuật chỉ là một bước để tăng lên thực lực của hắn mà thôi. Tuy còn trẻ nhưng hắn cũng hiểu được, chỉ có thực lực mới thực sự là thứ người ta coi trọng, mặt mũi của luyện đan sư chính là của cường giả võ đạo cho a.

Nghĩ ngợi một lát, Hạo Thiên đứng dậy bước vào trong căn nhà ở chính giữa biệt viện. Căn nhà này có tới hai tầng, tầng dưới có tới ba gian phòng. Gian ở giữa dùng để tiếp đãi khách nhân, mà gian nhỏ ở hướng đông là một căn thư phòng, gian còn lại là phòng đả tọa luyện công. Tầng hai lại chỉ có một gian duy nhất, xung quanh dán nhiều bức tranh rách nát vẽ những người đang diễn luyện võ nghệ. Đây hẳn chính là phòng để lĩnh ngộ võ kỹ.

Vì đã lâu không có người sinh hoạt nên trong ngoài căn nhà đều nhiều bụi bặm, Hạo Thiên liền vận chuyển đấu khí tạo thành vài đạo phong nhận làm rơi hết mạng nhện trên mái và trong góc tường xuống. Sau đó lại đi ra ngoài tìm vài dụng cụ làm thành chổi tre bắt đầu thu dọn trong ngoài biệt viện. Biệt viện này so với mấy cái Hạo Thiên xem qua thì rộng hơn nhiều, đặc biệt do ở vị trí xa xôi với dược viên chung của Dược đường nên có hẳn một dược viên riêng khá rộng rãi. Đây cũng là lý do mà Hạo Thiên chọn nơi này, hắn dự định sẽ trồng thật nhiều dược liệu để sử dụng trên con đường đan đạo. Ngoài ra thì phía ngoài còn có một cái hồ nhỏ xanh ngắt, do không được cải tạo mà cỏ dại mọc lên rất nhiều. Xem ra còn phải một phen công phu thì mới có thể biến nơi này thành một nơi đủ điều kiện sinh hoạt được.

Hạo Thiên trước tiên dọn dẹp căn nhà trước, lại dùng bốn cái trận kỳ mà Tuấn Hạo đưa cho cắm vào bốn vị trí xung quanh căn nhà theo quy luật nào đó. Khi vừa cắm cái cờ thứ tư xuống đất liền có một quầng sáng nhàn nhạt bao phủ lên toàn bộ căn nhà.

Trận này là trận pháp cấp thấp nhất gọi là tỵ trần trận, chỉ cần bốn cái trận kỳ làm mắt trận rồi xếp theo quy luật, linh khí sẽ tự động bị kích thích làm bụi bặm không bén bảng tới gần nữa. Cũng may trận này không cần linh thạch gia trì, nếu không chỉ riêng việc quét dọn nơi này cũng tổn hao hết gần nửa canh giờ. (một canh = 2 tiếng lận).

Tiếp đến Hạo thiên quét dọn cái sân trước nhà. Hoàn thành xong mọi thứ thì cũng hết non một canh giờ. Sau đó Hạo Thiên lại đi đến bên cái giếng trước sân, dùng xô gỗ kéo nước lên rồi tắm rửa sạch sẽ, chỉnh lại tóc tai, thay đổi y phục thành bộ tỵ trần bào (y phục chống bụi). Trông hắn biến hóa rất nhiều so với trước, gương mặt hắn trông trẻ ra hơn nhiều, quan sát kỹ thì còn có phần non nớt, bộ dạng tương tư mấy nho sinh thế tục.

Hạo Thiên lại tiến vào thư phòng, từ trong túi trữ vật lấy ra cuốn hướng dẫn tân đệ tử ra nghiên cứu, lúc trước hắn đã hỏi qua Tuấn Hạo về cách sử dụng của trữ vật trạc này rồi.

Sách này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hướng dẫn tân đệ tử những phương pháp sử dụng pháp khí, trận pháp, điều động đấu khí cơ bản... Tuy nhiên với Hạo Thiên lúc này mà nói lại cực kỳ quan trọng.

Hạo Thiên định trước tiên nghiên cứu trận pháp bảo vệ biệt viện trước, nhưng nhìn thấy trận này lại cần có tới ba viên linh thạch để duy trì thì liền ngay lập tức đổi qua vấn đề khác.

- Trước tiên hay là học cách điều khiển cái pháp khí phi hành này đi.

Nói rồi trong tay hắn liền xuất hiện một kiện đồ vật màu xanh, vừa ra khỏi trữ vật trạc thì liền dần phóng to ra gấp mấy chục lần, đủ cho hai người đứng lên mà không chật. Đúng là lục sắc pháp khí phi hành Ngự Phong Diệp mà lúc trước Thục Liễu sử dụng để chở hắn đi.

Pháp khí này sử dụng cũng không có gì khó khăn, chỉ cần vận chuyển đầu khí dưới chân rót vào trong mắt trận phía trên Ngự Phong Diệp là có thể phi hành được rồi. Phiền phức duy nhất là phải duy trì đấu khí sao cho đều để không bị rơi xuống đột ngột và sử dụng đấu khí để giữ thăng bằng là được.

Đã có kinh nghiệm từ lần đi cùng với Thục Liễu, đặc biệt là mới đây nhất là cùng với sư phụ hắn phi hành tốc độ nhanh cơ hồ là gấp mười mấy lần thế này nên chỉ sau ba bốn lần ngã nhào thì Hạo Thiên đã có thể duy trì được cân bằng của ngự phong diệp, cũng không còn bị rơi từ trên cao xuống do đấu khí duy trì không liên tục nữa. Sau khoảng nửa canh giờ luyện tập, Hạo Thiên đã có thể vững vàng điều khiển ngự phong diệp bay vài vòng xung quanh biệt viện, trong lòng cao hứng không thôi.

Mắt nhìn sắc trời cũng đã sắp tối, hắn nhớ ra phải đi gặp sư phụ hắn ở sảnh Dược đường, hắn liền thu dọn một chút rồi leo lên ngự phong diệp, nhắm trung tâm Dược đường mà bay đi.

Bạn đang đọc Phong Thần Lộ sáng tác bởi doanniem1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doanniem1998
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.