Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dược đường, Bác Nhãn đại sư

Tiểu thuyết gốc · 2160 chữ

Còn về chuyện tư chất, hắn nghe hai người Thục Liễu và Trương Thường trò chuyện thì cũng tự ngộ ra được. Hắn mặc dù có linh căn nhưng tư chất lại cực kỳ thấp kém, không biết một người có tối đa bao nhiêu khiếu huyệt nhưng Hạo Thiên chỉ có ba khiếu huyệt thì hẳn là tư chất kém đến mức không thể kém hơn.

Hạo Thiên đối với chuyện này cũng chỉ biết cười khổ, dù sao thì hắn vẫn có cơ hội tu luyện chứ không đến nỗi chỉ biết đọc sách như trước kia ở Hoàng gia nữa. Tu chất kém thì hắn sẽ cố gắng gấp đôi gấp ba lần người khác, tin tưởng hắn sẽ làm được. Hạo Thiên tuy mới chỉ mười ba tuổi nhưng tâm tính vô cùng kiên định, rất nhanh từ trong thất vọng tỉnh lại.

- Đa tạ Thục sư huynh an bài, sư đệ nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Vì đã gia nhập tông môn nên hắn cũng đổi xưng hô với Thục Liễu. Thục Liễu cũng chỉ thở dài, dặn dò hắn vài câu rồi cáo từ rời đi. Công việc của hắn đến đây thôi, giờ Hạo Thiên giao lại cho Trương Thường xắp xếp. Hạo Thiên cũng tạm biệt Thục Liễu một câu rồi đi theo Trương Thường đến một dãy núi khác ở phía trên cao hơn.

Dãy núi này bị người ta đào sâu vào bên trong rồi dựng lên các dãy nhà một lầu rải rác cách nhau chừng một lý (một lý=500 mét). Mỗi căn nhà đều có đủ sân, dược viên, hồ nước… Đây sẽ là nơi hắn sinh sống những năm tới đây tại tu chân giới. Trường Thường dẫn hắn đi nhiều chỗ cho hắn chọn lựa vừa ý mới thôi.

Đang lúc hai người họ phi hành thì Trường Thường đột nhiên biến sắc, phi hành chậm lại rồi dừng hẳn. Phía trước hai người là một lão giả râu tóc bạc trắng, y phục có chút luộm thuộm, cả cơ thể phát ra mùi thảo dược nồng đậm. Hạo Thiên không biết lão giả này tu vi bao nhiêu nhưng từ người lão tỏa ra đấu khí cường đại khiến hắn cực kỳ kinh hãi. Người này tuyệt đối là cường giả cảnh giới vũ thần kỳ hoặc cao hơn nữa mà Thục Liễu đã kể cho Hạo Thiên nghe. Những vị này rất ít khi ra ngoài gặp mặt đệ tử, hôm nay không biết vì lý do gì mà lại ra đây chặn đường hai người bọn hắn.

Trường Thường thấy người này thì thái độ khó chịu bỗng mất sạch đột nhiên hướng người này thi lễ:

- Đệ tử Trường Thường, vấn an Bác sư thúc. Không biết sư thúc tìm đệ tử có việc gì. Lần sau nếu có việc thì sư thúc chỉ cần cho người thông tri một tiếng, đệ tử sẽ không dám chậm trễ mà đến chấp nhiệm, không dám lại để sư thúc tự mình tìm đến a.

Lão giả “Bác sư thúc” kia liền khoát tay, cười sằng sặc:

- Ta nói ngươi cái tên Trường Thường này, ta bắt lấy ngươi dùng làm đan liệu đâu mà ngươi căng thẳng như vậy chứ? Ngươi đang dẫn đệ tử mới nhập môn phải không?

- Đệ tử không dám, đúng là đệ tử đang dẫn Hạo sư đệ đi tìm một nơi an tĩnh làm nơi tu luyện.

Hạo Thiên cũng thức thời liền thi lễ một cái:

- Đệ tử Hạo Thiên, ra mắt Bác sư thúc.

- Hạo Thiên, cái tên nghe rất bản lĩnh a. Ta xem ngươi mặc dù song linh căn nhưng tư chất lại kém không thôi, nếu có bái vào Võ đường thì cơ hội để ngươi tiến vào nội môn cũng không cao. Vừa lúc ta tại Dược đường đang thiếu một nhân thủ, chi bằng ngươi làm đệ tử ký danh của ta, đầu nhập Dược đường. Chỉ cần ngươi làm việc không quá tệ, ta tự nhiên sẽ ưu đãi tài nguyên tu luyện cho ngươi a.

Hạo Thiên nghe thế thì giật mình. Phải biết là Trường Thường lúc trước phải dựa vào thần thông, trong điều kiện không hề kháng cự truyền đấu khí của hắn vào trong cơ thể Hạo Thiên mới xem xét được nội thể của hắn. Vậy mà lão giả trước mặt chỉ liếc qua một cái vậy mà có thể biết rõ linh căn cùng khiếu huyệt của hắn. Hạo Thiên đối với người này càng thêm đề phòng.

Trường thường đứng bên cạnh thấy thế thì ánh mắt toát lên vẻ hâm mộ, tay khoa lên liền tỉnh táo Hạo Thiên:

- Hạo sư đệ, Bác sư thúc tu vi cực cao, đạt đến tịch thần đệ tam hoàn cảnh giới. Hơn nữa lại là đường chủ của Dược đường. Ngươi được sư thúc nhìn trúng thật đúng là vận khí quá tốt, còn không mau đa tạ sư thúc đi.

Hạo Thiên tuy không biết rõ người này vì sao lại nhìn trúng hắn, cũng nảy sinh chút nghi ngờ. Tuy nhiên, hắn vừa bước chân đến tông môn, cũng không dám đắc tội với vị Bác sư thúc này. Một khi đối phương phật lòng, cuộc sống sau này của hắn e là không dễ dàng rồi. Hắn đành cười khổ một tiếng rồi ôm quyền trước ngực, cũng cúi người nói ra:

- Đệ tử Hạo Thiên bái kiến sư phụ, đa tạ sư phụ ưu ái!

Bác Nhã đại sư đối với thái độ hiểu chuyện của Hạo Thiên thì vô cùng thưởng thức. Lão vuốt nhẹ chòm râu rồi phất tay ra hiệu cho Hạo Thiên đứng thẳng người lên. Hạo Thiên cũng từ từ mà thu tay về, nhìn sang phía Trường Thường.

Trường Thường vội vàng thu ánh mắt hâm mộ lại, lấy bên hông một cái túi ra rồi đưa cho Hạo Thiên rồi dặn:

- Vật này là trữ vật trạc, có thể thu nhỏ khối lượng và trọng lượng của nhiều vật. Mỗi đệ tử mới đều được phát một cái, sư đệ thu lấy a. Bên trong còn có một bộ tỵ trần bào của Minh Long tông cùng một pháp khí phi hành, năm mươi viên ích cốc đan cùng một cuốn sách hướng dẫn cho tân đệ tử mới nhập môn, sư đệ nhớ bảo quản cẩn thận. Nếu sư đệ đã bái Bác sư thúc làm sư phụ thì cũng không cần ở lại khu Bính viện này nữa rồi.

Nói xong hắn thi lễ với Bác Nhãn rồi cáo từ bay trở về Đăng Thần đài. Bác Nhãn lấy từ trữ vật trạc ra một cái phi kiếm, rót linh lực vào rồi kéo Hạo Thiên lên, nhắm hướng đông mà bay đi.

Hạo Thiên đối với pháp khí phi hành hình phi kiếm này thì hâm mộ không thôi, cũng âm thầm đánh giá giá trị của phi kiếm một phen. Bác Nhãn thấy thế thì ha ha cười lớn:

- Tiểu tử đừng có hâm mộ như thế. Chỉ cần ngươi tại Dược đường học tập thật tốt, gom đủ một vạn linh thạch liền có thể mua một cái như thế này.

Nói rồi hắn lại tăng tốc phi hành. Cũng may Hạo Thiên cũng đã nhiều lần phi hành cùng với Thục Liễu nên không đến nỗi trượt ngã khỏi phi kiếm, nhưng giờ phút này cũng chóng mặt không thôi. Nhìn thấy Hạo Thiên thất thố như thế, Bác Nhã ngược lại ha hả cười lớn rồi duy trì tốc độ mà bay đi.

Diện tích của Minh Long Tông này cũng rộng quá đi. Phi hành nãy giờ làm Hạo Thiên chóng mặt muốn chết mà vẫn chưa đến được địa phận Dược đường. Phải nửa canh giờ sau, phi kiếm mới dần dần chậm lại rồi hạ xuống. Vừa chạm đất, Hạo Thiên liền tìm một gốc cây tay trái chống vào thân cây, tay phải ôm ngực cúi người xuống nôn thốc nôn tháo. Vị sư phụ này đúng là giết người a, nếu không phải đấu khí của hắn đã là tầng năm, e là trực tiếp bất tỉnh rồi.

Mấy tiểu đồng đứng canh cửa thấy có người bay xuống thì lập tức chạy đến, nhận ra Bác Nhãn thì lập tức thi lễ, còn quay sang cười cợt Hạo Thiên một hồi. Hai tiểu đồng này một nam một nữ cũng trạc tuổi Hạo Thiên, lúc bọn hắn được vị Bác đường chủ này đưa đến đây lần đầu, tỉnh cảnh cũng y như thế này a. Thậm chí nam đồng thanh bào kia tu vi lúc ấy chỉ có tầng hai liền trực tiếp hôn mê. Bác Nhãn thấy thế càng cao hứng cười lớn.

Phải mất một lúc sau Hạo Thiên mới ổn định lại được đi ra, hướng hai tiểu đồng chỗ này chào hỏi

- Sư đệ Hạo Thiên, ra mắt sư huynh, sư tỷ. Sau này hy vọng hai vị sư huynh sư tỷ giúp đỡ.

- Không có gì, không có gì. Tại Dược đường này chúng ta rất đoàn kết a, không giống như Võ đường cả ngày chỉ biết tranh đấu không thôi a. Vào đây, sư tỷ cho ngươi đan dược phục hồi đấu khí.

Nữ đồng có vẻ nhanh nhảu đáp ngay. Sau đó bàn tay bỗng hiện ra một viên đan dược màu xanh xám, mơ hồ có mùi thơm tỏa ra.

Hạo Thiên nhận lấy viên đan dược nhưng do dự không dám phục dụng, nhất thời khó xử. Hắn lo sợ nữ đồng tinh nghịch này lại lấy đan dược đau bụng hay nôn mửa gì đó cho hắn phục dụng. Hạo Thiên chưa tiếp xúc với đan dược bao giờ, làm sao cũng phải cẩn thận một chút.

Vẻ mặt do dự của Hạo Thiên lọt vào mắt của Bác Nhãn, hắn liền không cười cợt nữa nói ra:

- Đây đúng là đang dược nhất cấp “hồi khí đan” của dược đường ta luyện chế, ngươi trước tiên phục dụng mà phục hồi đấu khí tiêu hao đi. Hồi nãy ngươi cũng tiêu hao không ít đấu khí để giữ vững thân thể a.

Nghe đến đây thần tình của Hạo Thiên mới dãn ra, đưa viên hồi khí đan lên miệng nuốt xuống, khẽ rùng mình một cái rồi điều tức một tuần hoàn mới thấy cơ thể khỏe hơn, đúng là đấu khí tiêu hao đã phục hồi không ít. Hóa ra đan dược lại kỳ diệu như thế.

Ở bên kia, nữ đồng thấy Hạo Thiên nghi ngờ thì tỏ ra bất mãn:

- Hừ, uổng công ta đưa cho ngươi hồi khí đan, ngươi lại xem nó là thuốc độc. Đúng là làm việc tốt khó hơn làm việc xấu mà.

Hạo Thiên cũng biết mình đã gây ấn tượng xấu liền chữa cháy:

- Sư đệ đâu dám nghi ngờ tấm lòng của sư tỷ, chỉ là đan dược này quý giá, nhất thời không dám nhận lấy mà thôi.

Nữ đồng ngây thơ nghe thế không ngờ tin thật, mặt lại vui vẻ

- Thì ra là thế, Hạo sư đệ không cần khách khí. Đối với người ngoài mà nói, đan dược này dĩ nhiên trân quý, nhưng với những người trong Dược đường mà nói, đan dược này mặc dù không đến nỗi dùng thay cơm nhưng cũng là rất nhiều a. Nếu không phải ngươi bây giờ không phục dụng nổi đan dược nhị cấp ta liền cho ngươi đan dược trân quý hơn a.

- Thế thì phải đa tạ sư tỷ rồi, sau này sư huynh sư tỷ có chuyện cần giúp cứ tìm đến sư đệ a.

- Thôi tán gẫu thế đủ rồi, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là sư tỷ này là Giai Thụy, mười năm tuổi. Còn đây là sư huynh Tuấn Hào, của ngươi, cũng đã bước sang tuổi mười tám. Còn ta là Bác Nhãn, sau nay cứ gọi ta là sư phụ hoặc ân sư là được.

- Đệ tử minh bạch.

- Tốt, giờ ta phải về gặp sư mẫu của các ngươi, Tuấn Hào, ngươi an bài cho Hạo sư đệ một chỗ an tĩnh đi, sau đó cả ba ngươi đến sảnh chính gặp ta.

Bác Nhãn nói rồi leo lên pháp khí bay mất.

- Được rồi Hạo sư đệ, đệ đi theo ta, ta sẽ an bài cho đệ một biệt viện an tĩnh nhất. Thụy nhi, muội quay về chuẩn bị trà thơm, lát nữa chúng ta gặp nhau ở sảnh chính.

- Ta biết rồi Hào ca ca.

- Làm phiền sư huynh rồi.

( các vị sư huynh sư tỷ đọc xong nếu thấy hay để lại cho tại hạ một like và một bình luận nhé. Đa tạ đã ghe thăm động phủ của tại hạ - Đoạn Niệm-)

Bạn đang đọc Phong Thần Lộ sáng tác bởi doanniem1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doanniem1998
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.